Thẩm Huyền muốn tìm được Lục tiểu thư cũng không khó, đơn giản gọi vài cuộc điện thoại liền có thể có được tin tức, vì thế đến thẳng câu lạc bộ Hoàn Thành, lễ phép trò chuyện với đối phương vài câu, đi đến ngồi vào chỗ sô pha trong phòng, giống như tùy ý hỏi "Tiểu Bắc không có ở đây?"
Trên mặt Lục tiểu thư mang theo nụ cười đầy hàm ý "Đang nghỉ trưa"
"Có thể thích ứng không?"
"Hừ, như thế nào?"
"Hắn tương đối hướng nội, lúc trước ngồi cả ngày cũng không nguyện ý nói một câu, giống như toàn bộ thế giới dường như chỉ có một mình hắn, ta phải tốn không ít công phu mới khiến hắn mở miệng......" Thẩm Huyền cười nói một chút tình huống của tiểu hài tử, thuận tiện âm thầm quan sát thần sắc của Lục tiểu thư
Lục tiểu thư đang muốn thử hắn, không chút để ý nghe, nhẹ nhàng uống một ngụm trà "Phải không, ta vừa vặn chuẩn bị đưa hắn đi ra nước ngoài an dưỡng, sẽ đem chuyện ngươi nói đều truyền lại cho bác sĩ"
Thẩm Huyền liếc nhìn nàng một cái "Quyết định là chỗ nào chưa?"
"Muốn đi nhìn hắn?"
Thẩm Huyền gật gật đầu "Dù sao ở chung lâu như vậy, quả thật có chút lo lắng, thực ra nói đến sợ ngài hiểu lầm, kế hoạch hôm nay của ta là đợi đến buổi tối chờ hắn ngủ rồi mới đi, không phải không tin ngài, là hắn bị chuyện bắt cóc không lâu trước đó dọa, mỗi đêm đều cần được ta ôm hắn ngủ mới được, không tin ngài có thể đi hỏi hắn một chút"
Tay Lục tiểu thư nắm ly trong chốc lát hơi dừng lại, ngay sau đó nhanh chóng khôi phục như thường "Ồ?"
Thẩm Huyền vô cùng nhạy bén, lập tức liền phát hiện một chi tiết này, thầm nghĩ khả năng Lăng Hi ngả bài với nàng là rất lớn, cường hãn như Lục tiểu thư, khi nghe chuyện nhi tử có thể thân cận với người khác cũng nhịn không được có chút dao động, xem ra số mệnh "FA" của người nào đó thật đúng là xâm nhập nhân tâm
*Edit::))))
Như vậy nàng vừa mà nói chính là đang thử hắn, đây lại là vì cái gì?
Thẩm Huyền nói "Đúng vậy, thời gian nằm viện mỗi đêm ta đều ở lại trong phòng bệnh của hắn"
Lục tiểu thư quan sát nhìn hắn vài lần, sắc bén đặt ly xuống, ngữ khí như cũ thực ôn nhu "Thật đúng là hết cách, được rồi, ta luôn luôn không thích đi vòng vèo, có lời gì nói thẳng"
Thẩm Huyền ngược lại là không dự đoán được nàng nhanh như vậy liền lộ ra sơ hở vội đem đề tài đẩy ra, có chút giật mình, thầm nói một tiếng không hổ là Lục tiểu thư, cười cười "Được"
"Chuyện của hắn ngươi đã biết?"
"Vâng"
"Những chuyện ngươi vừa nói là thế nào?" Lục tiểu thư sắc bén đánh giá hắn "Ta không cho rằng toàn bộ đều là nói dối"
Thẩm Huyền rất thành thực nói lại toàn bộ quá trình một lần, chống lại ánh mắt lạnh lẽo nhưng sáng tỏ của nàng, nói "Ta lần này tới là muốn đón hắn trở về, hi vọng ngài có thể đồng ý"
"Cho ta một lý do"
Thẩm Huyền trả lời vô cùng nghiêm túc "Ta yêu hắn"
Lục tiểu thư đã mơ hồ có phỏng đoán, cũng không ngoài ý muốn "Lúc nào? Ta không nhớ rõ trước đó các ngươi có tiếp xúc gì nhiều"
"Sau khi hắn xảy ra chuyện không may" Thẩm Huyền thấy nàng gợi lên một mạt cười lạnh, hít sâu một hơi "Thực ra ta cũng có chút khó có thể tin tưởng......"
Hắn sớm quyết định thẳng thắn, cho nên nói rất chi tiết, từ tò mò ban đầu, đến khi hứng thú biết chân tướng, lại đến chuyện vui vẻ ở chung, cuối cùng tới khi biết đối phương gặp chuyện không may thì đứng ngồi không yên cùng với điều tra rõ chuyện xưa đau lòng, bảo hộ một tấc cũng không rời
Hắn hiểu rõ tình cảm của chính mình, cũng nguyện ý kiên nhẫn theo đuổi, dù cho quá trình này cần hao phí bao nhiêu thời gian và tinh lực.
Con ngươi xinh đẹp của Lục tiểu thư không chút nháy mắt nhìn chằm chằm hắn, vài giây sau hỏi "Chẳng sợ tật xấu của hắn vĩnh viễn không tốt lên được, ngươi cũng cả đời đều không thể đụng hắn?"
Thẩm Huyền thầm nói hắn sẽ nghĩ mọi biện pháp để chạm vào, ngoài miệng đáp "Vâng"
Lục tiểu thư quan sát nhìn kỹ hắn một lần, cuối cùng gật gật đầu "Ta cho ngươi cơ hội này"
Lăng Hi và gia gia nói xong mình muốn tra cái gì xong liền trèo lên giường chuẩn bị ngủ trưa, kết quả còn chưa qua mười phút liền mơ hồ nghe tiếng mở cửa, theo bản năng mở mắt ra nhìn, không khỏi ngồi dậy
"Ồn đến ngươi?" Thẩm Huyền đi đến bên giường ngồi xuống "Còn mệt sao? Muốn trở về ngủ hay không?"
Lăng Hi quét mắt nhìn lão mẹ đi theo tới, thấy nàng không phản đối, liền nhìn về phía Thẩm Huyền, không rõ ràng người nọ đã đàm phán như thế nào, có thể khiến lão mẹ nhả ra
Không cần nhìn ta như vậy, ngươi muốn nghĩ thế nào cũng sẽ không đoán được vì sao mẹ ngươi đem ngươi giao cho ta...... Thẩm Huyền tâm tình sung sướng, thật sự là hận không thể làm cho linh hồn của Lăng Hi có thể lập tức khôi phục để cho hắn bắt đầu theo đuổi người này
Vẻ mặt của hắn vẫn như thường "Đi không?"
"Ừm"
Thẩm Huyền vươn cánh tay ra về phía hắn, ôm hắn đặt lên trên xe lăn, lễ phép lên tiếng chào tạm biệt Lục tiểu thư, đẩy người rời đi
Tuy rằng vừa rồi Lục tiểu thư nghe Thẩm Huyền giải thích qua chỉ cần là xuất phát từ sự chủ động đồng ý của nhi tử sự liền sẽ không phát bệnh, nhưng bây giờ nhìn thấy vẫn là có chút ngạc nhiên, dù sao đã nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên thấy nhi tử im tĩnh khi bị người khác ôm. Hai giây sau nàng mới hồi thần, nhìn theo bọn họ rời đi, ánh mắt nhất thời có chút thâm trầm, trong lòng thầm hi vọng quyết định của nàng là chính xác
Thẳng đến khi Lăng Hi ngồi trên xe cũng bị kéo chạy rời khỏi câu lạc bộ mới lại nhìn về phía Thẩm Huyền "Ngươi đã nói cái gì với nàng?"
Thẩm Huyền cười "Ngươi thông minh như vậy, đoán xem"
"Có nhắc nhở gì không?"
"Có, nàng cảm thấy ngươi ở cùng ta càng có vẻ tốt hơn một chút"
Lăng Hi đương nhiên không rõ hắn đang nói một câu hai nghĩa, mà là nhớ tới lão mụ nói muốn thử hắn, trầm mặc một lúc rồi hỏi "Ngươi có biết tin đồn ở bệnh viện Thần Ái hay không?"
Thẩm Huyền nhất thời cười nhẹ lên tiếng "Không chỉ là tin đồn đi?"
Gánh nặng trong lòng Lăng Hi liền được giải trừ "Hóa ra là như vậy, ngươi đã sớm biết"
"Không tính là quá sớm" Thẩm Huyền không có thẳng thắn tìm chết nói trước khi dẫn hắn đi dạo trong vườn thì đã hiểu rõ chân tướng, chỉ nói đơn giản là bị Lăng đại thiếu kéo xem qua một trang web trên mạng, còn đoán được Đặng Văn Hồng hẳn là ảnh đế
"Ta không đoán sai?"
Lăng Hi không dùng khuôn mặt không chút biểu tình đối với hắn nữa, mỉm cười "Không sai"
"Husky cũng thế? Nó là người nào? Vừa rồi không gặp nó"
"Ngược lại ngươi đoán được rất nhiều......"
Hai người dần dần tốt lên, có lẽ là đã nói ra hết, không khí đúng là hòa hợp trước giờ chưa có. Thẩm Huyền cũng không trò chuyện lâu lắm, trở lại biệt thự liền dừng xe, nhìn nhóc con đang ngồi trên ghế phụ ngủ say, vòng qua đi mở cửa khom lưng, lần đầu tiên trước mặt gọi tên hắn "Lăng Hi"
Lăng Hi mơ mơ màng màng liếc hắn một cái, lười đứng dậy, theo bản năng vươn tay ra. Thật sự là tín nhiệm mình đến mức khó có được, thẳng thắn quả nhiên có chỗ tốt của nó......
Thẩm Huyền đáy mắt mang theo tiếu ý, ôm ngang người hắn, xoay người vào cửa. Lăng Hi có thói quen ngủ trưa, đợi đến triệt để thanh tỉnh đã là hơn nửa giờ sau
Thẩm Huyền âm thầm tính thời gian, ngay khi hắn mở mắt không lâu liền đến, thuận tiện công đạo một chút chính mình chính là người lão gia tử tìm đến phụ trách điều tra tai nạn giao thông, cũng đem phỏng đoán trước đó thuật lại một lần, hỏi xem hắn có hoài nghi người nào hay không
Đã hiểu rõ năng lực của người phía sau màn, hắn không muốn luẩn quẩn mãi trong chuyện này, có thể mau chóng điều tra rõ thì không gì tốt hơn
"Ta thấy được tin nhắn của ngươi để lại" Lăng Hi ôn hòa nói "Nhưng ta không có ấn tượng, cho nên đã gửi tin này cho gia gia, đại khái buổi tối sẽ có phản hồi"
Thẩm Huyền gật gật đầu
Hai người rất có ăn ý bỏ qua chuyện sở thích "luyến đồng ", bất quá Thẩm Huyền âm thầm nhìn Lăng Hi một chút, biết người rằng này nhất định sẽ tiếp tục quan sát nguyên nhân hắn đối xử tốt với y, chỉ là không rõ khi nào có thể suy nghĩ cẩn thận
Buổi chiều thoáng một cái đã qua, đem đó Lăng Hi thu được tư liệu mà gia gia gửi đến, trước mắt tập trung mười một người
Thẩm Huyền ngồi ở hắn bên cạnh bồi hắn cùng nhau xem "Nhiều như vậy?"
"Thời gian ngắn, đây chỉ là bước đầu của việc chọn lọc"
Thẩm Huyền ừ một tiếng, chỉ vài màn hình "Người này còn đang học đại học, ngươi năm năm trước đánh hắn, hắn vẫn là học sinh cấp hai a"
"Không ấn tượng, nhưng thời điểm đó ta hẳn là cũng không lớn lắm"
Thẩm Huyền cười cười, tiếp tục kéo xuống xem, biểu tình có chút vi diệu "Hắn đang ở trên đường, ngươi đem hắn đạp xuống sông?"
Lăng Hi lúc này đã có thể mơ hồ nhớ lại một chút, ôn hòa nói "À, hình như là hắn thổ lộ với nữ thần, nếu không đồng ý liền nhảy sông linh tinh, còn thoát quần áo, xe của ta vừa vặn cần phải đi qua cầu, bởi vì tan học tương đối đông đúc liền bị ta thấy được, sau đó ta đẩy cửa ra đem hắn đạp xuống"
Thẩm Huyền "......"
"Có lẽ là hắn cảm thấy mất mặt trước mặt nữ thần và đồng học, lúc trước muốn cũng liều mạng với ta" Lăng Hi nhớ lại nói "Hình như còn nói hận nhất mấy kẻ có tiền này, sớm muộn gì cũng sẽ khiến ta hối hận, cụ thể không nhớ rõ, hơn nữa ta cũng không để ý, thời kỳ kia hắn có chút trung nhị*"
*bệnh trung nhị hiểu đơn giản là bệnh hoang tưởng thường gặp đối với học sinh cấp 2
Thẩm Huyền cười "Ừ, ngươi cảm giác được đúng không?"
"Ta cảm thấy khả năng không tính là lớn" Lăng Hi nói "Nhưng cũng không thể hoàn toàn khẳng định, ai biết được có phải hắn kết giao bạn bè có thể bang trợ hắn hay không, nhìn thấy hắn hiện tại liền biết"
Thẩm Huyền lên tiếng trả lời, một bên xem, một bên nghe hắn giảng thuật lại vài quá khứ mà chính mình không tham dự kia, ánh mắt dần trở nên nhu hòa một chút
Đêm dần dần ám tối, một ngày bận rộn người người đều trở về nhà, hàng vạn đèn đuốc khiến thành thị nhìn có vẻ náo nhiệt mà lộng lẫy
Thời điểm Đặng Văn Hồng tới chỗ của Thạch An Yến, người đang ngồi ở trong phòng khách, thấy thế cười như không cười hỏi "Tiểu Bắc kêu ngươi đến?"
"Cứ xem như vậy" Đặng Văn Hồng cười tủm tỉm nói "Đương nhiên cũng có một phần là xuất phát từ tự nguyện, con Husky kia là của Cố tổng, hi vọng Thạch tổng thủ hạ lưu tình* ngàn vạn lần đừng làm chết, nếu không muốn sau khi Cố tổng tỉnh lại thương tâm nhiều hơn"
*Vì tình nghĩa mà khoan hồng vào lúc hành quyết
"Ồ, hắn thương tâm hay không, cũng đâu có liên quan gì tới ta?"
"Dù sao cũng là anh em nhiều năm như vậy" Đặng Văn Hồng mỉm cười đối diện với hắn "Chẳng sợ Thạch tổng không muốn lại làm ca ca của hắn, chuẩn bị đổi thân phận, tối thiểu cũng cần lưu lại ấn tượng tốt không phải sao?"
Thạch An Yến lập tức lạnh lùng đảo qua, thấy hắn bất vi sở động*, cười cười, cứ việc kia đáy mắt không có bao nhiêu tiếu ý "Chuyện này...... Tiểu huyên cũng biết?"
*không có động tĩnh
Đặng Văn Hồng lắc đầu "Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, chúng ta này mấy làm bạn bè muốn xem được càng thấu triệt."
"Các ngươi như thế nào không nói cho hắn?"
Đặng Văn Hồng xòe tay "Nói hắn cũng sẽ không tin"
"......Điều này lại có vẻ đúng" Thạch An Yến rốt cuộc lộ ra nụ cười đầu tiên xuất phát từ nội tâm trong đêm nay, chỉ là lộ ra một chút thở dài cùng bất đắc dĩ, hắn quay sang bảo mẫu phân phó một tiếng, bảo nàng đem Husky mang lại đây
Trong nháy mắt Đặng Văn Hồng nhớ tới cái gì "Mặt khác ba con chó còn lại......"
"Trói lại" Thạch An Yến nói, thực ra nguyên bản là nuôi thả, nhưng dường như Husky rất sợ chúng nó, càng không ngừng trốn, đem phòng ở biến thành hỏng bét. Hắn không thể nhốt chó của Tiểu Huyên, chỉ có thể nhốt chúng nó
Hắn thấy con chó ngốc kia chạy như điên xuống lầu, hỏi "Nó sợ chó?"
"Ân, nó có bóng ma tâm lý nghiêm trọng" Đặng Văn Hồng điều chỉnh cảm xúc một chút, vô cùng đau khổ nói "Trước đó thực ra nó cũng rất yêu thích kết giao với bạn bè, tích cực tiến về phía trước, một con Husky ngây thơ hồn nhiên, nhưng mỗi lần nó đùa giỡn với con người, đối phương đều sẽ cắn nó, đặc biệt là chó đực, cứ như vậy mà ngược nó hết lần này đến lần khác, dẫn đến nó hiện tại thấy chó là trốn, cho nên chúng ta vẫn là đừng miễn cưỡng nó"
Husky "......"
Husky phẫn hận liếc hắn, yên lặng nhẫn nhịn
"Đợi đã" trong nháy mắt Thạch An Yến ý thức được chuyện này không thích hợp "Nó không phải mới được các ngươi cứu trở về cách đây không lâu sao? Tại sao lại biết được rõ như vậy?"
Đặng Văn Hồng biểu tình một chút cũng không đổi, bút đồng dạng notebook lớn nhỏ cự ly "Lúc chúng ta gặp được nó, nó đang nằm sấp trên mặt đất bị một con chó lớn như vậy cắn, thiếu chút nữa đã bị cắn chết"
Husky "......"
ThạchAn Yến "......"
Edit: Mấy bạn thích cuối tháng mình đăng 1 lần 4 chương luôn hay mấy bạn thích mỗi tuần 1 chương?