Bệnh Khí Mười Năm

Chương 17: Chương 17




Cả ngày hôm nay, Trạch nhi thật sự là trải qua nhiều chuyện lắm. Buổi tối, hắn không có ngủ ở phòng củi mà cùng Nhất Tề còn có Cường Tử cùng nhau ngủ trên chiếc giường đất chật hẹp..

” ngươi có đau không?” khăn nóng được đắp ngay vào mông, Nhất Tề hét lên thiếu chút nữa làm lỗ tai Cường Tử làm bị điếc.

” vô nghĩa, ngươi thử xem bàn tay anh của ta a, mông của ta cũng đã muốn bị anh của ta đánh dầy lên một tấc rồi, đổi lại là ngươi khẳng định nhịn không được!”

” ai nói chứ!” Trạch nhi vừa nghe hắn cư nhiên coi khinh hắn, lập tức phản bác nói: ” ta ở nhà cha ta đều là dùng thước đánh, ngươi chỉ là cái chổi lông gà thì tính cái gì?” Cường Tử nhìn hai người con trai cãi nhau đến bất phân thắng bại, thừa dịp Trạch nhi không để để ý ôm lấy hắn liền túm quần kéo xuống, trên cái mông trắng noản nộn thịt mơ hồ còn có thể thấy một ít dấu vết, biết Trạch nhi quả thật không có nói láo, Cường Tử cũng là sửng sốt, không nghĩ tới đứa nhỏ sinh ra trong gia đình phú quý cũng bị đánh.( Hiểu gia: ngươi cho là đứa nhỏ nhà giàu có sẽ không bướng bỉnh a?)

Trạch nhi xẹt một cái theo trên người Cường Tử đích trợt xuống, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng đến độ có thể xuất huyết, hiện tại lại tức giận xoay người nhìn bánh nhân đậu.( mọi người còn nhớ rõ bánh nhân đậu không?).

Cường Tử cùng Nhất Tề thấy Trạch nhi dường như tức giận, dỗ dành vài câu Nhất Tề nói: ” ai nha không phải ta cũng bị người nhìn mông thôi! Còn nữa, tôi bị đánh ngươi không cũng đều nhìn thấy, nam nhân thôi! không cần so đo ···”.

” ai so đo với ngươi!” Trạch nhi vừa nghe xoay người ném cho Cường Tử một lọ thuốc mỡ: ” thuốc mỡ này giúp bớt sưng, dùng tốt lắm.”

Cường Tử nhìn nhìn thuốc mỡ nói: ” chút xíu thương thôi, không có việc gì đâu, giữ đi! về sau người bị đánh thời điểm lại dùng.”

” a?!”

Trạch nhi nhìn nhìn Nhất Tề vẻ mặt bi thương, mím môi làm bộ như thâm trầm, bất quá nháo nháo một đêm liền như thế trôi qua.

Ngày hôm sau, Cường Tử sớm tỉnh lại, phát hiện Trạch nhi cũng đã tỉnh, tưởng chính mình kinh động hắn, Trạch nhi nói muốn dậy sớm lên đường, dù sao hắn không phải đi ra để chơi đùa, trong lòng ngực bánh nhân đậu vẫn ngủ không biết trời đất, chân sau còn vô thức quẩy đạp vài cái..

” ngươi muốn đi đâu?” Nhất Tề nghe thấy thanh âm bọn họ nói chuyện cũng tỉnh dậy, chính là hắn cũng không đứng dậy chỉ có thể ghé vào trên giường hỏi.

” ta muốn đi tìm một người, không biết các ngươi có biết hay không.”.

Cường Tử vô cùng nhiệt tâm hỏi là ai, Trạch nhi nói: ” Sở Vô Trần.”

” Sở Vô Trần? Giang Nam Sở lão gia?”

” có phải là Giang Nam Sở lão gia không tôi cũng không biết, bất quá ta chỉ biết hắn gọi Sở là Vô Trần.”.

” ngươi tìm ngài ấy làm cái gì?”

Trạch nhi không trả lời, Nhất Tề lại hỏi mấy lần, Trạch nhi như cũ cắn răng không nói. Cường Tử nhìn ra chắc là chuyện không thể nói được, cũng không ép buộc.

” kỳ thật, thôn trang này được Sở lão gia giúp đỡ mới có thể tồn tại đến nay.” Cường Tử chậm rãi nói tới, nguyên lai năm năm trước, thôn này gặp phải hạn hán, đất khô cằn nứt nẻ không thể cày cấy, rất nhiều người đều bị chết đói. Lúc đó vừa lúc Sở lão gia đi ngang qua thôn liền quyên góp rất nhiều tiền giúp đỡ nơi này.

” vậy hắn có thể sẽ trở lại đây?” Trạch nhi nghe nói nơi này chính là ông nội giúp đỡ, lập tức kích động hỏi, chính là Cường Tử lại lắc đầu.

” tuy nói là ân nhân của chúng tôi, chính là người ta cũng không có việc gì để ở lại thôn, lại càng không hội vô duyên vô cớ trở lại đây.”

Trạch nhi cúi đầu, có chút thất vọng..

” bất quá ngươi nếu tìm Sở lão gia ta có thể chỉ ngươi!” Cường Tử cầm lấy bút lông chấm một chút mực nước nói: ” ta sẽ vẽ cho người tấm bản đồ, ngươi nhất định có thể tìm được nhà ngài ấy, phỏng chừng khoảng mười ngày ngươi có thể tìm được nhà Sở lão gia.”.

” thật sự, cám ơn ngươi!”

Vì thế sáng sớm, Trạch nhi đeo lên tay nải liền cùng Cường Tử nói lời từ biết. nga —— trong ngực của hắn bánh nhân đậu vẫn còn ngủ say chưa tỉnh..

Đi một đoạn đường khá xa, Trạch nhi tựa vào dưới tàng cây nghỉ tạm, tính toán cũng đã đi được gần mười ngày, hiện giờ một đường phong thuận, thật sự là chuyện tình hắn vui vẻ nhất..

Trạch nhi đang ở vui vẻ thời điểm liền phát hiện cổ nhân nói rất đúng là “chuyện tốt vô song, họa vô đơn chí”..

Hắn vốn dĩ chỉ là một đứa bé nên vô cùng nguy hiểm, hắn mặc dù có võ công không tồi, nhưng là dù sao xuất nhập giang hồ, chưa hiểu hết sự đời, chỉ cảm thấy có một người lạ đi ngang qua hắn huy một chút thủ hắn đã trở nên mất hết tri giác..

Khi tỉnh lại, tay chân đã bị trói chặt, chung quanh hắn còn có vài đứa nhỏ nữa đều đang cúi đầu khóc rấm rứt..

” Lôi gia, lô hàng này là chúng ta mới vừa đưa tới, mời ngài chọn trước!”.

” yêu a! lúc này mới thấy người biết chút quy củ a, mang ta đi xem một chút.” nói xong đã có người đẩy cửa vào. Trạch nhi vừa nhấc đầu thì thấy một luồn sáng chíu vào không nhìn rõ mặt người mới đến, híp mắt nhìn hồi lâu, thì thấy đó là một nam tử hết sức nho nhã. Tóc buộc cao trên đỉnh đầu, một chiếc áo choàng màu lục với những đường cắt may tinh tế khéo léo, trên thắt lưng đeo vài khối ngọc bội phiến trụy, tuy rằng không biết là người nào, nhưng là Trạch nhi biết hắn có thể còn đường sống hay không thì phải xem người này.

” Lôi gia, ngài xem ——” nói chuyện là người trung niên đang hạ thấp thắt lưng, vẻ mặt gian trá nịnh nọt Trạch nhi nhìn thấy trong lòng quả thật muốn khóc ··· không biết bánh nhân đậu bị bọn họ làm chạy đi đâu, quay đầu nhìn nhìn, phát hiện cách hắn không xa có một cái lồng sắt bên trong giam giữ đúng là bánh nhân đậu, đúng là tham ăn tới chỗ nào rồi tham ăn ··· hiện tại chính là đang ôm cà rốt vui vẻ ăn, cũng không trông nom chủ nhân như thế nào!

Hắn một cái xem thường đảo qua đi vừa vặn đụng tới cái người xưng là Lôi gia, người này một bộ dáng chính nhân quân tử đi đến trước mặt Trạch nhi. tiểu Trạch nhi từ đầu đến chân đều khẩn trương vô cùng, trong lòng hắn đang cầu nguyện cho cha a,thái sư phụ a, thái sư mẫu mau tới cứu hắn a! người kia vươn tay muốn vuốt ve Trạch nhi một chút, thằng nhãi con sợ tới mức ánh mắt hoang mang, người nọ liền thu tay lại.

” đứa nhỏ này ··· bộ dạng thật đúng là giống hắn ··· vậy ta chọn đứa này.” Lôi gia nói xong dùng cây quạt gõ đầu Trạch nhi một cái.

Người nọ lập tức cúi đầu khom lưng vui vẻ vâng dạ, lúc thì Lôi quả có mắt nhìn rồi lại Lôi gia hữu lực độ, sợ người khác không biết bọn họ hoạt động buôn bán trẻ em hay sao. Trên người dây thừng được cởi ra, Trạch nhi xoa xoa cổ tay nhỏ bé của chính mình đích nói: ” dẫn ta đi cũng có thể, nhưng phải mang theo bánh nhân đậu của ta! còn có hành lý của ta!”

” có thể.” Lôi gia khẽ gật đầu, chút chuyện nhỏ ấy với hắn thì có xá gì.

Trạch nhi nhìn bọn họ đưa lên tới đồ vật này nọ, lược lược kiểm tra, a — ngay cả bạc cũng tự động chia ra. Từ lồng sắt lý bắt ra bánh nhân đậu, con thỏ này còn không vui mà đi ra, thế nào cũng phải ôm theo cà rốt mới bằng lòng ngoan ngoãn đi theo Trạch nhi đi..

” chờ ta ngày nào đó sẽ đem ngươi ăn thịt!” nho nhỏ uy hiếp một chút bánh nhân đậu, chính là bánh nhân đậu liền đứng ở trên vai Trạch nhi vui vẻ ăn cà rốt tuyệt không để ý uy hiếp của hắn..

Lôi gia nhìn đứa bé này bộ dạng như nước trong veo khiến người ta phải động lòng, gọi người hầu bên cạnh mang hắn về. Trạch nhi mới ra khỏi cái chỗ này, phát hiện chung quanh đều không có chỗ nào có thể chạy trốn, hơn nữa đi theo bên cạnh Lôi gia này có nhiều người, trong tay đều cầm đao cầm kiếm nên Trạch nhi vẫn là ngoan ngoãn chui vào xe ngựa..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.