Bệnh Khí Mười Năm

Chương 23: Chương 23




Sở Dịch Vân quyết định quên, mà hắn thật sự quên, từ sau khi có Trạch nhi hắn liền quên đi thống khổ này. Chính là những lời nói của sư phụ làm cho hắn nhớ lại toàn bộ. Nguyên lai, hắn chưa từng quên, chỉ là tở thời điểm thống khổ nhất lựa chọn cách quên đi, lựa chọn bảo hộ chính mình.

Hư hư ảo huyễn, thật thật giả giả ···.

Trạch nhi chỉ cảm thấy cả người khó chịu, ý nghĩ không rõ ràng, nhưng là trên đầu có một bàn tay ấm áp chạm vào, một cảm giác ấm áp vô cùng quen thuộc.

” phụ thân, phụ thân ···”

Trạch nhi nhỏ giọng hô, Sở Dịch Vân quay đầu lại. Trạch nhi đầu đầy là mồ hôi, thần chí tựa hồ thanh tỉnh không ít. Trong lòng ngực có cái vật nhỏ tựa hồ cảm thấy Trạch nhi có chút biến đổi, ngay cả hai cái lổ tai đều dựng thẳng lên, hưng phấn ngồi xổm trên vai Trạch nhi nhìn những thay đổi trên gương mặt Trạch nhi.

” ngươi dùng nhiều khí lực như vậy làm cho đứa con thần chí thanh tỉnh, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể từ nơi này đi ra ngoài sao?” Sở Dịch Lôi đối vối thân thể của người ca ca này cũng không để ý cho lắm, giống như trước mắt chỉ là hai củ cải trắng mà thôi.

” con của mình, như thế nào bỏ mặc nhìn nó bị thương?” Sở Dịch Vân xoa xoa mồ hôi trên trán Trạch nhi, đem Trạch nhi tựa vào một bên nghỉ ngơi.

” ân oán nhiều năm ta cũng không muốn nhiều lời nữa, hôm nay kết thúc tất cả đi!” chỉ cần Trạch nhi không có việc gì, Sở Dịch Vân cái gì cũng có thể đánh đổi.

Lấy viên thuốc trong lòng ngực ra, Sở Dịch Vân quay đầu lại nhìn thoáng qua Trạch nhi. có lẽ đây chính là một lần cuối cùng, Trạch nhi ··· thái sư phụ cùng thái sư mẫu nhất định sẽ chiếu cố của ngươi. ngươi nhất định phải khoái hoạt (vui vẻ), nhất định phải hạnh phúc, nghĩ xong liền đem viên thuốc nuốt vào.

Trong vòng nhất chiêu, thắng bại gần như chỉ là một cái chớp mắt..

Sở Dịch Vân chưa bao giờ biết đệ đệ rốt cuộc có bao nhiêu nội lực, bất quá trong lúc giao chiên bốn chưởng diễn ra trong nháy mắt hắn liền phát hiện, nếu hắn hôm nay không có viên thuốc này, hắn nhất định chỉ cần trúng một chưởng sẽ chết. Nhiều năm như vậy, hắn rốt cuộc là như thế nào luyện ra được nội lực thâm hậu như vậy?

Một chưởng định thắng bại, nội lực cường đại làm cho chiếc trường bào màu đen Sở Dịch Vân tung bay. Khi Trạch nhi mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy góc áo phụ thân mình tung bay, gần trong nháy mắt, Sở Dịch Vân đã bị nội lực đối phương làm cho bay ra ngoài..

” cha ——”

Trạch nhi thấy được, Sở Dịch Vân ngã sấp xuống núi giả, tảng đá đã muốn bị nội lực làm vỡ nát. Trạch nhi hướng phía phụ thân mà chạy vội tới, sắc mặt vừa mới khôi phục hồng nhuận được một chút nay đã bị dọa thành trắng bệt. Sở Dịch Vân cười khổ, vốn định Trạch nhi sẽ không tỉnh lại, sẽ không chứng kiến cái chết của hắn, nhưng cuối cùng vẫn là bị phát hiện.

” cha ——” ” Vân nhi ——”.

Một hơi có vẻ non nớt, một cái đã có già nua, hai thanh âm đồng thời vang lên..

Mười năm không gặp, nay phụ tử đã gặp nhau..

Đã lâu không có nghe thấy xưng hô Vân nhi này, hắn chỉ nhớ rõ mới trước đây đã từng được gọi như vậy mang theo một chút cưng chìu, nhưng trong chớp mắt, lớn lên một chút bình thường đều là ngay cả tên cũng không được gọi đến. Bất quá bình thường nói chuyện chỉ có một câu “ Sở Dịch Vân, đi làm việc ngươi cần làm đi”.

Những lời này ngụ ý là hắn phải ghé vào băng ghế dài chuyên dụng làm ra cho hắn để chuẩn bị bị đánh..

Bao nhiêu năm rồi đều là kết quả như thế..

” không có ··· không có Vân nhi ··· ngô ——” Sở Dịch Vân chỉ cảm thấy hắn gần như đem tất cả máu trong cơ thể đều phun sạch sẽ, phun ra sạch sẽ cũng tốt, tốt nhất hai bên không thiếu nợ nhau..

” cha sẽ không để cho ngươi chết, cha sẽ không để cho ngươi chết!”.

Sở Dịch Vân cười khổ, hắn đã sớm qua cái tuổi khát vọng được phụ thân yêu thương, chính hắn cũng làm cha, hắn vẫn là không thể lý giải lúc trước vì sao phụ thân đối hắn đủ loại tàn nhẫn như thế. Hắn đã từng nghĩ mối hận này sẽ không thể nào có thể xóa nhòa được..

Nhưng vì cái gì, khi nghe thấy một câu như thế ··· lại gợi lên khát vọng lúc bàn đầu trong lòng?.

” cha —— cha ——” Trạch nhi nắm chặt lấy tay Sở Dịch Vân, hắn không muốn mất đi phụ thân. Quay đầu lại nhìn cái người mà hắn phải gọi là thúc thúc. Hắn sớm đã bị Sở Vô Trần dùng phi châm bắn thủng xương bả vai, máu nhiễm đỏ quần áo, cũng bị điểm huyệt nói ngã xuống một bên.

” vì cái gì lại muốn hại ta cha! vì cái gì?” tê tâm liệt phế, thù giết cha không đội trời chung, hắn sao có thể nén giận. Huống chi người đó còn là người hại chết mẫu thân, hại hắn cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua mẫu thân..

” Trạch nhi, không được không lớn không nhỏ ·· hắn dù sao cũng là thúc thúc của ngươi ···” Sở Dịch Vân nói xong câu đó, trên mặt tựa hồ không còn chút huyết sắc, thân thể nhanh chóng trở nên lạnh..

” Sở Dịch Vân, ngươi thiếu ta rất nhiều lời giải thích! ngươi không được phép chết!” Sở Vô Trần điểm mấy đại huyệt đạo trên thân thể của Sở Dịch Vân, ôn hoà làm nội lực ở trong cơ thể Sở Dịch Vân vận hành, Trạch nhi quỳ gối bên người Sở Dịch Vân, cúi đầu khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.