Tiếu Già là bạn nối khố của Kiều San, lớn hơn Kiều San năm tuổi.
Lúc nhỏ Kiều San lười học bài, mà thành tích của Tiếu Già lại nổi trội xuất sắc. Lúc nhỏ anh ta là cơn ác mộng của Kiều San, lúc nào cũng có người so sánh cô với Tiếu Già, sau khi hai người thành niên, các trưởng bối lại thích trêu chọc bọn họ, nối loạn đường nhân duyên, lúc nào cũng khiến cho Kiều San cực kỳ ngượng ngùng.
Dịp lễ tết, sau khi cô xác định Tiếu Già rời quê nhà mới dám kéo theo hành lý về quê một mình, tóm lại là không dám cùng lúc xuất hiện chung với Tiếu Già trước mặt hàng xóm láng giềng, bạn bè thân thích.
Thẳng đến khi năm trước Tiếu Già mang về một cô bé, hàng xóm láng giềng mới chặt đứt ý nghĩ tác hợp cho hai người, không tiếp tục trêu chọc hai người nữa, bắt đầu đổi chủ đề thảo luận chuyện Tiếu Già chưa cưới đã có con.
Văn Văn không phải con gái ruột của Tiếu Già, năm nay con bé sáu tuổi, khôn ngoan đáng yêu, mẹ của bé là học trò của Tiếu Già, không có ba ruột.
Năm trước có một học sinh nữ có cơ hội đi du học, nhưng vướng Văn Văn nên quyết định từ bỏ. Tiếu Già không muốn học trò vứt bỏ cơ hội này, đồng ý chăm sóc con bé giúp cô gái đó hai năm.
Về phần tại sao muốn ôm lấy gánh nặng này, Kiều San rất là khó hiểu, mỗi khi cô hỏi chuyện này, cho tới bây giờ Tiếu Già vẫn cười nói: “Có Văn Văn, những chủ đề của mấy hàng xóm láng giềng kia sẽ không còn là hai chúng ta nữa, em không vui sao?”
Kiều San nghe vậy mỗi lần đều trợn trắng mắt: “Nói anh vĩ đại bao nhiêu nha, nhất định không phải là vì em.”
“Đúng vậy, sao có thể là vì em chứ?” Tiếu Già vẫn luôn duy trì nụ cười, từ khi Kiều San bắt đầu hiểu chuyện, dường như chưa từng thấy Tiếu Già thay đổi vẻ mặt.
Văn Văn mang theo Đô Đô đi đến ban công chơi, Tiếu Già giúp Kiều San hâm nóng sữa hạch đào, sau khi ngồi xuống thì hỏi cô: “Gần đây em rất bận sao? Mang bánh đến văn phòng cũng không thấy em.”
Kiều San nhận lấy sữa hạch đào rót toàn bộ vào trong cổ họng, đợi ly thủy tinh thấy đáy, theo thói quen nhận lấy khăn giấy Tiếu Già đưa tới, chùi miệng nói: “Đúng vậy đó, đơn lần này còn khó giải quyết hơn đơn của ông chủ Thành Ca và nữ minh tinh. Nói tóm lại, không dễ làm cho lắm, nhưng gần đây có đột phá, cũng không có vấn đề.”
Cô khựng lại cười hề hề hỏi: “Làm bánh Cookie sao? Lát nữa cho em ít mang đi, em liên tục ăn mì ăn liền nửa tháng nay rồi, không có thức ăn ngon hộ thể, chắc hẳn lần sau em đến đã biến thành sợi mì ăn liền rồi.”
Tiếu Già đứng dậy đi vào phòng bếp lấy một túi đựng đầy bánh quy ra, đặt ở trên bàn trà, “Biết em sẽ tới nên anh và Văn Văn đã chuẩn bị từ sớm cho em rồi.”
Văn Văn cầm lược nhỏ ngồi trên mặt đất, ôm lấy đầu chó chải lông cho Đô Đô, nghe thấy lời của Tiếu Già thì lập tức xen vào: “Đúng đấy mẹ Kiều, bánh xấu là con làm, bánh đẹp là của ba Tiêu làm! Ba Tiêu nói mẹ thích ăn quất Mạn Việt cho nên mỗi cái bánh đều cho rất nhiều quất vào, mẹ nhất định sẽ thích ăn!”
Kiều San cảm động: “Cảm ơn Văn Văn, Văn Văn thật sự ngoan quá đi!
“Không cần cảm ơn đâu mẹ Kiều.” Văn Văn cười đến cong mày cong mắt, âm thanh mềm mại ngọt ngào, “Trừ mẹ với ba Tiêu ra thì mẹ Kiều là người đối tốt với con nhất, hiếu kính mẹ Kiều là điều tắt nhiên ạ!”
Có đôi khi Kiều San thật sự hâm mộ Tiếu Già có một “cô con gái” hiểu chuyện như vậy. Đáng tiếc con bé không phải là con ruột, cuối năm phải trả con lại cho người ta rồi.
Tiếu Già dùng dĩa thủy tinh khác đựng vài miếng bánh bích quy, đặt ở trên bàn.
Cô tiện tay cầm một miếng, hai tay cầm bánh, cúi đầu cẩn thận cắn, cô không ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi anh ta: “Anh cũng đã lớn rồi, có đối tượng mình thích chưa? Hoặc là có đối tượng thích hợp chưa? Em làm mai cho anh nhé?”
Tiếu Già nhếch mày rậm, cười nói: “Muốn làm ăn với anh?”
Bánh bích quy ăn rất ngon, Kiều San cúi thấp đầu cắn từng miếng, cả hàm răng đều chuyển động, đầu cũng điểm theo, tư thế ăn giống như một con chuột đồng lông xù. Tiếu Già không nhịn được đưa tay xoa nhẹ đầu của cô, “Nói đi, có phải là có ai đến tìm em không?”
Quả nhiên không thể gạt được anh.
Kiều San dừng động tác cắn bánh lại, giơ tay lên dùng mu bàn tay lau vụn bánh ở khóe môi một chút, thở dài nói: “Tại sao lúc nào anh cũng biết trước vậy?”
Tiếu Già: “Anh không có bản lĩnh đó đâu.” Ánh mắt anh ta nhìn cô vô cùng ấm áp, từ đầu đến cuối không nói câu nào.
... Có thể đoán trước được em muốn làm gì, chứ không phải là anh có bản lĩnh biết trước, là anh rất hiểu em thôi.
Kiều San cũng sớm biết là anh ta có thể đoán được mình muốn làm gì, cho nên đã chuẩn bị ảnh chụp của Lâm Chân từ sớm.
Cô lấy điện thoại ra mở tài liệu kho nhân duyên, tìm tin tức của khách hàng Lâm Chân, đưa cho anh ta nói: “Ừm, cô gái này anh có ấn tượng không? Cô ấy nhờ em làm mai,“ Kiều San dựng thẳng ba ngón tay lên, chặc lưỡi nói: “Ra giá không hề thấp chút nào, 30 vạn đấy!”
Tiếu Già cầm di động qua, nụ cười trên môi vụt tắt, giọng nói trầm thấp không hề có nhiệt độ, “Cô gái này anh có ấn tượng, gần đây cô ấy thường xuyên đến lớp của anh nghe giảng,“ anh ta khựng lại, quay đầu nhìn Kiều San đang xoa tay, nói: “Như vậy đi, anh cho em 31 vạn, anh cũng làm mai cho anh.”
Kiều San chớp chớp mắt: “Anh có đối tượng mình thích rồi?”
Tiếu Già: “Ừm.”
“Có tư liệu của cô gái kia không? Em đi điều tra chút xem?” Cô theo thói quen hỏi ra miệng, sau đó nghĩ đến cái gì đó lại lắc đầu, “Không được, em đã đồng ý với cô Lâm, đây không phải là vấn đề tiền nhiều hay tiền ít, đây là đạo đức nghề nghiệp, thành tín căn bản!”
Tiếu Già: “Em cảm thấy em nói vậy có hữu dụng với anh không?”
Kiều San lắc đầu: “Vô dụng, cho nên em không nhận tiện của cô ấy, chỉ nói tận lực mà làm.”
Tiếu Già:“Ừ, không uổng công ngày thường làm đồ ăn cho em ăn. Em ở đâu? Có thời gian anh mang đồ ăn qua cho em.”
Kiều San lấy giấy bút ở dưới trà ra, viết địa chỉ của mình, hơn nữa còn đưa cho Tiếu Già một chìa khóa, “Bình thường em không có ở nhà, anh có thể vào nhà cất thức ăn.”
Tiếu Già cất chìa khóa, hỏi cô: “Buổi trưa có ở lại ăn cơm không?”
“Có nha! Vậy bây giờ anh đi mua đồ ăn sao?”
Tiếu Già: “Muốn ăn cái gì? Anh đi mua.”
Kiều San thuận miệng báo một loạt tên món ăn, đủ để cho Tiếu Già tìm ở trong chợ một hồi.
Sau khi Tiếu Già ra cửa, Kiều San mò vào phòng sách của anh, mở máy tính ra, phát hiện có đặt mật mã, thử mấy lần đều không mở được.
Cô đi gọi Văn Văn đang chơi đồ chơi với Đô Đô ở ban công, vừa dỗ vừa lừa lấy được mật mã máy tính.
Trong máy vi tính Tiếu Già có lịch trình gần một tháng của anh ta. Anh ta là người rất có kế hoạch, bảng kế hoạch lộ trình không chỉ lập rõ công việc gần một tháng của mình, còn có chi tiết trong cuộc sống.
Có một anh trai trúc mã vừa đẹp trai lại ưu tú, thời kỳ thiếu nữ của Kiều San không phải không có ý nghĩ về anh ta. Nhưng cũng vì Tiếu Già là người làm việc rất có kế hoạch, lúc nào cũng đặt cô trong kế hoạch, cái cảm giác Kiều San rất không thích.
Cô nhanh chóng in ra một bảng lịch trình của Tiếu Già, lúc tắt máy tính phát hiện trên bàn có một laptop, mặt trên của laptop có chữ viết bút máy của Tiếu Già, viết: “Thời gian sẽ nói cho bạn biết.”
Kiều San liếc qua, không để ý đến.
Sau khi Tiếu Già trở về nhìn thấy cô ngồi ở đằng kia nhu thuận ăn bánh bích quy, giống như một con gấu nhỏ, không hiểu sao tâm trạng trở nên tốt hẳn.
Anh ta thích bộ dáng ngoan ngoãn của Kiều San. Lúc ngoan sẽ giống như một động vật nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn, lúc hung dữ thì như sư tử cái xù lông. Lúc anh năm tuổi ở trong bệnh viện cùng mẹ canh chừng cô sinh ra, lúc ấy anh nhìn thấy Kiều San mềm oặt tròn vo nhiều nếp nhăn, trong lòng cực kì mầu nhiệm.
Nếu thời gian là thứ đồ quan trọng nhất của đời người, anh nguyện ý chia toàn bộ thời gian cho Kiều San.
*
Chuyến này Kiều San đến rất đáng giá, không chỉ ở chỗ Tiếu Già lấy được không ít bánh trở về, còn lấy được lịch trình của Tiếu Già.
Buổi chiều cô sửa sang lại lịch trình của Tiếu Già một chút, sắp xếp lại toàn bộ lịch lên lớp, đi siêu thị mua đồ, chủ nhật đi đâu du lịch.
Sau đó giúp Lâm Chân lập một bản “Kế hoạch tình cờ gặp nam thần“.
Khóa học của Tiếu Già, mỗi tuần Lâm Chân phải đi một lần, nhất định phải để nam thần nhìn quen mắt.
Siêu thị Tiếu Già hay đi, cắm chực ở chỗ bán thức ăn, tạo cơ hội tình cờ gặp nhau. Tháng Năm Tiếu Già có một khoản thời gian ngắn đi du lịch, đó là một cơ hội tốt, Kiều San vẽ một đường nhấn mạnh khoảng thời gian đi du lịch này, liên tục dặn dò Lâm Chân phải bắt được cơ hội!
Bây giờ cô bận rộn với khách hàng Tả Dịch, cộng thêm đối tượng trong lòng của Lâm Chân là Tiếu Già, cô chỉ có thể sắp đặt tính kế ở sau lưng.
Kiều San gởi bảng kế hoạch cùng nhắc nhở cho Lâm Chân đã là rạng sáng, vô trở lại trên giường, vùi người trong nệm mềm mại, cả người mệt rã rời. Từ khi tiếp nhận đơn hàng Tả Dịch, hoàn toàn không ngủ trước 12 giờ, trạng thái mỗi ngày có lẽ đều là mệt hơn cả trâu đi cày.
Vì vậy sáng thứ Hai đi làm, ngồi ở trong phòng hội nghị cả người vẫn trong trạng thái đần độn.
Vì để có thể làm cho giữa Đồng Tiểu Lê và Tả Dịch xuất hiện đóm lửa, Kiều San cố ý ôm một vài việc ra vào văn phòng tổng giám đốc, thừa dịp quan sát Tả Dịch.
Có mấy lần Tả Dịch giương mắt mặt đối mặt với cô mấy lần, nhưng chẳng mấy chốc dời tầm mắt đi.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Kiều San ánh mắt của Tả Dịch nhìn cô có chút khác thường, cụ thể thế nào thì cô không thể nói được.
Giữa trưa lúc mang cơm cho Tả Dịch, Tả Dịch bảo cô đặt một vé vào cửa hội diễn tấu Maxime Cẩm Dương Trung Quốc. Kiều San cảm thấy đây là một cơ hội tốt, quyết định từ hội diễn tấu bắt đầu chế tạo cơ hội tình cờ gặp nhau cho hai người Đồng Tiểu Lê và Tả Dịch.
Vì vậy tự móc tiền túi mua một vé ngồi bên cạnh, sau khi mua vé cho Tả Dịch không, cô trở lại hỏi Đồng Tiểu Lê: “Tiểu Lê, tớ có một vé này, cậu muốn đi không?”
Đồng Tiểu Lê nhận lấy tấm vé nhìn một cái, kinh ngạc nhìn sang cô: “3000 một vé cậu cũng cam lòng tặng cho người khác sao? San San, cậu chịu chơi thật đấy, thật sự cho tôi?”
Cô nghiến răng gật đầu, “Nếu muốn đi thì cho cậu.”
Nhưng trái tim lại đau đớn nhỏ máu.
Nghĩ lại sau khi chuyện thành công có thể cầm 50 vạn, dường như mấy ngàn đồng này không đáng vào đâu! Cô ngửa đầu nuốt nước mắt trở về, vỗ vỗ vai Đồng Tiểu Lê: “Bảy giờ tối thứ tư, đừng quên giờ đấy!”
Địa điểm hội diễn tấu là sân vận động ở Cẩm Dương, thời gian là tám giờ tối. Sáu giờ chiều thứ tư, ngoài sân vận động đã đứng đầy người, Kiều San hoá trang thành một phụ nữ trung niên, bám theo Tả Dịch đi đến sân vận động, tận mắt thấy anh đi vào sảnh kiểm vé mới rời đi.
Tổng giám đốc bá đạo và trợ lý nhỏ tình cờ gặp nhau ở hội diễn tấu Piano, mở màn này vô cùng tốt, vô cùng lãng mạn đấy!
Hội diễn tấu kéo dài suốt hai giờ, Kiều San không mua vé không được vào, chỉ có thể đợi ở bên ngoài. Đúng lúc phố ăn vặt gần trường đại học khoa học công nghệ Cẩm Dương ở gần đây, liền định đi qua kiếm chút gì ăn.
Kiều San đi qua quán nhỏ bán hồ lô băng đường ngày đó, phát hiện trong quầy thủy tinh có sản phẩm mới, không chỉ có sơn tra mà còn có dâu tây.
Cô thích ăn dâu tây, đang chuẩn bị gọi thì bên cạnh truyền đến một âm thanh trong trẻo: “Ông chủ, làm phiền cho một xâu dâu tây.” Xương ngón tay rõ ràng đưa tới tờ tiền 100, cô thuận theo ngón tay kia nhìn lên, ánh mắt dừng ở trên mặt đối phương.
Hai mắt suýt chút nữa trừng rớt ra ngoài.
!! Mẹ ơi! Anh ta không đi xem hội diễn tấu! Tại sao lại ở chỗ này!!!
Kiều San kinh ngạc nói: “Sao anh lại ở đây?”
Dường như Tả Dịch cũng mới nhìn thấy cô, giọng nói nhàn nhạt: “Khéo thật.”
Ha ha ha... Đúng vậy, khéo thật đó!!!
“Đi một mình à?”
“Không một mình thì với ai?”
Ánh mắt Kiều San dừng ở trên mứt quả dâu tây ở trong tay anh, “Ha ha, không nhìn ra anh cũng thích đồ ăn cho con gái? Lần trước mua một xâu cho anh có ăn chưa?”
Vừa vặn có một cô bé đi tới, Tả Dịch xoay người đưa mứt quả dâu tây cho cô bé kia.
Cô bé kia vui vẻ nhếch môi cười tươi, giọng nói ngọt giống như kẹo đường, “Cảm ơn anh trai!”
Tả Dịch thuận tay vuốt vuốt đầu cô bé, giọng nói hiếm khi dịu dàng: “Không cần cảm ơn.”
Anh quay người lại vẻ mặt nghiêm túc giảng giải: “Mua giúp cô bé.”
Ha ha ha... Cái nồi này có thể không thể không biết xấu hổ chút sao?
Xâu dâu tây cuối cùng bị anh mua tặng cho người khác, cô cũng chỉ có thể mua mứt quả còn lại. Cô cúi đầu gặm một cái, thì nghe thấy bên tai có người nói: “Tôi luôn nghĩ, tại sao cô muốn tạo ra thân phận giả,“ anh ngừng lại chút rồi hỏi, “Trình San, không, Kiều San, đã lâu không gặp, có khỏe không?”
Thân thể Kiều San chấn động, cô sợ tới mức tay mềm rũ, xâu mứt quả rớt xuống đất.
Cô trợn mắt há mồm quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh vẫn luôn bình tĩnh, trong lòng sóng to gió lớn, trên mặt đầy vẻ mờ mịt và hoang mang...