Bệnh "Không Thể Yêu"

Chương 9: Chương 9: Chương 9. Khách hàng khó giải quyết (09)




Tả Dịch ung dung nhướng mày lên, thản nhiên nói: “Tôi tin sẽ có người thích hợp công việc này hơn cô.”

Kiều San giơ tay lên chỉ vào anh, lời nói đến kẽ răng lại nuốt trở về, thu tay lại nặn ra một nụ cười: “Nhặt thì nhặt, hừ.” Tóc đuôi ngựa khẽ vung, xoay người đối mặt với thùng rác.

Hơi cúi người xuống, mùi hôi chua xông thẳng vào mũi. Cô bịt mũi miễn cưỡng vươn tay ra cho vào thùng rác lục lọi, một hồi lâu mới sờ tới thứ gì đó mềm mềm. Lấy ra nhìn thì không phải là bánh bao mà là một nửa cái burger, phía trên dính chất lỏng nào đó.

Kiều San chịu đựng ghê tởm tiếp tục thò tay vào tìm, cuối cùng cũng tìm được nửa cái bánh bao vừa mới ném vào. Tả Dịch đứng sau lưng cô cũng không rời đi, cô bịt mũi đưa cái tay vô cùng bẩn thỉu tới cho anh xem: “Đây, bánh bao, tôi sẽ đi giao cho dì căn tin ngay, anh hài lòng rồi chứ?”

Tả Dịch nhíu mày lui về phía sau một bước, không nói gì, bước nhanh đi đến khu ăn sáng.

Đi ra phía sau đưa bánh bao xong, Kiều San đi vào toilet soi gương nguyền rủa Tả Dịch hơn một nghìn lần, dùng xà bông rửa tay đến khi đỏ lên mới thôi. Cô có hơi thích sạch, nằm mơ cũng không ngờ mình lại đi đào thùng rác.

Cô thở hổn hển trở lại văn phòng, ngay cả bữa trưa cũng không có tâm trạng để ăn.

Buổi chiều Kiều San nhận một công việc, phụ trách xét duyệt văn kiện xin ý kiến giá cả của công ty mang đến cho chính phủ. Cả một buổi chiều cô đều chú ý đến các nhân viên nữ trong văn phòng, tự hỏi kiểu người như Tả Dịch sẽ thích cô gái nào, cho nên không có tâm tư làm việc.

Đến giờ tan ca, quản lý Trần Lệ cầm một tập văn kiện nổi giận đùng đùng trở lại văn phòng, giận dữ hét lên: “Tập văn kiện xin ý kiến giá cả là ai duyệt!”

Một tiếng hà đông sư tử rống kinh thiên động địa, cả tòa lầu dường như cũng rung theo.

Mấy chục ánh mắt trong văn phòng đồng loạt bắn quét về phía Kiều San, cô đang ngâm một điệu hát dân gian, thu dọn ba lô nhỏ của mình chuẩn bị tan làm. Động tác của cô dừng lại, nhìn cả người quản lý đại nhân bắn phá sát khí, ngơ ngác hỏi: “Là tôi duyệt, sao vậy?”

Quản lý tức giận vỗ bàn một cái, đè nén lửa giận nói: “Cầm lấy tài liệu này, tự mình đến phòng làm việc của tổng giám đốc giải thích!”

Kiều San nhận tài liệu, khúm núm “Ồ” một tiếng, đi tới cửa mới xoay người hỏi: “Quản lý... Tổng giám đốc Tả Dịch sao?”

Chân Trần Lệ mềm nhũn, tức giận đến mức suýt chút nữa ngất đi, “Chị hai San à, chị nói thử xem?”

Trong lòng Kiều San lộp bộp một cái, “Được rồi, tôi biết rồi.”

Đồng Tiểu Lê quăng cho cô một ánh mắt đồng tình, hết sức đau xót vỗ vỗ vai cô: “Chị em tốt, cố gắng qua cửa này, cậu chính là anh hùng!”

Kiều San ôm văn kiện rời khỏi phòng làm việc, đi ba bước thì quay đầu lại.

Ở trong nháy mắt nào đó, dường như cô cảm nhận được tâm trạng Kinh Kha năm đó...

Chờ đến khi vào phòng làm việc.

Tả Dịch nhận văn kiện trong tay cô, vẻ mặt ôn hoà hỏi cô, “Phần văn kiện xin ý kiến giá cả là cô duyệt?”

“Đúng vậy, tổng giám đốc.” Kiều San thấy sắc mặt anh dịu dàng thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Tả Dịch gần như trong một cái chớp mắt trở mặt, nhiệt độ bốn phía chợt hạ xuống, trực tiếp ném một xấp văn kiện bản sao thật dày qua.

Văn kiện bay qua dán vô mặt cô, phân tán đầy đất.

Cô trơ mắt nhìn người nào đó từ “nắng ấm chan hòa” biến thành “cuồng phong mưa rào“.

Tả Dịch nổi giận, thuận tay lấy bản chính văn kiện lật đến trang báo giá: “Bốn ngàn vạn nhân dân tệ biến thành bốn trăm nhân dân tệ, khoảng cách chênh lệch xa như vậy cô không thấy sao? Chuyện đơn giản xét duyệt báo giá như vậy mà cũng không làm được? Đầu óc của cô chỉ dùng để uống nước hả? Hai mắt dùng để thở hả? Hả?”

Âm cuối nâng lên, trong nghi vấn xen lẫn tức giận không có cách nào che dấu.

Kiều San nhìn thấy số tiền sai sót, lồng ngực chợt căng chặt.

“Cô Trình, xin trả lời vấn đề của tôi.”

Kiều San dấy lên chút cảm xúc, mới nói: “Báo cáo tổng giám đốc, đầu của tôi không biết uống nước, hai mắt của tôi cũng không biết thở. Nhưng miệng của tôi sẽ uống nước, mũi của tôi sẽ dùng để thở thì đây là chuyện bình thường thôi.”

“...” Mắt Tả Dịch chợt tối đi, cảm xúc nổi giận không có chỗ phát tiết, nện một đấm ở trên bàn.

Kiều San đừng bên cạnh cứ như vậy mà yên lặng nhìn anh: “Tổng giám đốc, đừng tức giận, lửa giận làm tổn thương đến gan đó.”

Tả Dịch: “Nói cho tôi biết chỉ số thông minh của cô thấp bao nhiêu?”

“Có lẽ là 110.” Kiều San nói.

Tả Dịch: “À, tôi cho rằng chỉ số thông minh của cô cũng giống như nó.” Tầm mắt sắc bén dừng ở trên con heo hoạt hình trang trí trên giá sách.

Kiều San: “Ối, con heo con thật đáng yêu.”

“...” Khóe miệng Tả Dịch giật giật, lửa giận chảy xuống khoang ngực lại bị lý trí áp chế.

...

Sau khi Kiều San trở lại phòng làm việc thì phát hiện đám mỹ nữ trong phòng vẫn chưa rời đi, cô nghi ngờ nói: “Mấy người vẫn chưa tan ca sao?”

Đồng Tiểu Lê: “Chờ cậu đấy, đều chờ để an ủi cậu đó. Cậu... ổn chứ?”

Kiều San trở về chỗ ngồi của mình lấy ba lô, cười nói: “Tôi rất ổn.”

Mọi người cảm thấy đây quả thực là điều kỳ diệu, không ngờ cô không bị tổng giám đốc đả kích? Đây rất không có tính khoa học rồi...

Cô không những không buồn mà còn rất vui vẻ, cuối cùng cô cũng tìm được kiểu đối tượng thích hợp với Tả Dịch rồi.

Tả Dịch này bình thường thoạt nhìn rất bình thường, không ngờ tính tình lại nóng nảy như vậy, người có tính tình như anh cần phải có một cô gái có tính cách như ánh mặt trời và da mặt dày cứu vớt.

Công việc xuất hiện sai lầm lớn như vậy, Kiều San muốn tan ca sớm là không thể nào. Quản lý Trần Lệ bảo cô ở lại xét duyệt văn kiện lần nữa, mấy con số cần phải xác minh ba lần.

Phòng làm việc rộng lớn chỉ còn lại một mình cô, máy in được đặt ở bên cạnh cửa sổ sát đất, cô in tài liệu xong, nâng mắt lên vừa vặn nhìn thấy bóng đêm bên ngoài. Nhìn rừng trúc bên ngoài được đèn màu sáng lóa bao phủ, làm nổi bật khe nước chảy của núi đá giả muôn màu muôn vẻ.

Trên lầu cũng có người giống như Kiều San, thừ người nhìn cảnh vật phía dưới.

Cũng đứng ở trước cửa sổ sát đất, nắm lấy tài liệu vừa mới phô tô xong, thưởng thức cảnh vật giống vậy.

Tả Dịch ngồi trở lại bàn làm việc, lúc mở ngăn kéo lấy bút thì một khung hình viền bạc đập vào đáy mắt.

Bé gái trong hình mặc váy trắng, tết hai bím tóc nhỏ, nụ cười sáng lạn. Tả Dịch lấy ra, quan sát bé trái trong hình, mặt mày nghiêm túc rốt cục cũng ôn hòa.

Tấm hình này là anh cả của anh đưa tới cách đây không lâu.

Nói là... đã giúp anh tìm được bé gái lúc nhỏ này rồi? Hỏi anh có ý định nhìn thấy đối phương không. Ngược lại Tả Dịch rất khâm phục bản lĩnh đào mộ của anh cả mình, nếu không phải trông thấy tấm hình này, anh thật sự không nhớ nổi dáng vẻ của bạn học cấp một.

Hình ảnh của cô gái này rất khắc sâu vào anh.

Cô từng chỉ vào mũi anh nói, con sâu chảy nước mũi như anh nhất định sẽ không trở thành người thành công lớn, cũng nhất định không tìm được bạn gái.

Tính tình Tả Dịch từ nhỏ đã nhạy cảm, khắc sâu những lời này vào lòng, và những lời này cũng trở thành động lực của anh trong nhiều năm qua.

Không tin anh sẽ thành công sao? Anh lại cứ muốn chứng minh bản thân mình. Nhiều khi anh cũng không biết, anh là đang phân cao thấp cùng bản thân hay là đang phân cao thấp với lời nói của cô bé năm đó.

Tả Dịch đặt tấm hình vào trong ngăn kéo làn nữa, lấy bút máy ra bắt đầu ghi.

Kiều San duyệt văn kiện duyệt đến mười một giờ, cuối cùng cũng duyệt xong tham số và con số kỹ thuật trên văn kiện.

Cô duỗi lưng một cái, bụng đói kêu ục ục không ngừng. Buổi sáng chỉ ăn nửa cái bánh bao, buổi trưa lại tức giận không ăn cái gì, hiện tại xong việc thì đói đến mức ngực dán vào lưng.

Cô xoa xoa bụng vác ba lô chuẩn bị rời đi, đi tới cửa chợt nghĩ đến cái gì đó thì dừng lại, xoay người quét mắt nhìn phòng làm việc trống trơn.

Các cô gái trong phòng làm việc này đều độc thân, mỗi một người đều cực kỳ ưu tú, nhưng mỗi người đều luẩn quẩn ở trong vòng tròn hẹp, không tìm được bạn trai.

Kiều San động tâm tư làm mai mối cho đồng nghiệp trong phòng làm việc, trên bàn của mỗi một đồng nghiệp đều đặt một tờ giấy.

Quản lý Trần Lệ là nữ thanh niên độc thân từng li hôn, loại tài nguyên này đặt trong kho nhân duyên sẽ không bị cướp đoạt, nhưng lại là một khách hàng tiềm năng lớn. Nếu không thể xem như nguồn tài nguyên, thì làm khách hàng tiềm năng vẫn có thể khai thác, cho nên rút thêm mấy tấm danh thiếp đặt ở trên bàn làm việc của quản lý, trong ngăn kéo, trong sách, trong cặp hồ sơ...

Cô vừa ngáp vừa đi ra khỏi phòng làm việc, bước nhanh đi vào thang máy.

Thang máy công ty ba mặt đều là gương, Kiều San đứng ở trong không gian khép kín, không hiểu sao lại bắt đầu ảo tưởng thang máy kinh hồn, rất sợ mình đi tới cái gương sẽ kéo cô vào trong địa ngục.

Thang máy đi xuống hai tầng, “leng keng” một tiếng mở ra, cuối cùng Kiều San cũng thở phào nhẹ nhỏm.

Không ngờ giờ này... còn có người.

Nhưng khi nhìn rõ người ở ngoài thang máy, trái tim lại bị nhíu lại. Bởi vì người ở ngoài vừa nhìn thấy cô thì sắc mặt lập tức trầm xuống, cô sợ tới mức lập tức không cảm thấy buồn ngủ nữa.

Kiều San không nhỡ rõ đây là lần thứ mấy đi chung thang máy với Tả Dịch.

Cửa tự động đóng lại, Kiều San vô thức xê dịch vào trong góc, khóe mắt Tả Dịch mang theo ý lạnh liếc về phía cô, lại lẳng lặng thản nhiên thu về.

Vừa đến lầu một, Kiều San bước nhanh ra ngoài. Tả Dịch không ra cùng cô, mục đích của anh là tầng G - bãi đậu xe.

Bên ngoài có rất ít xe taxi, Kiều San mơ hồ nhìn thấy ở một ngã ba đường có một chiếc xe chạy tới. Đèn đường hai bên con đường cũng không sáng mấy, cô không thấy rõ biển số xe và kiểu xe, Kiều San không ngăn được xe taxi thì bày ra điệu bộ bất cứ giá nào, xông ra giữa đường, ngăn chiếc xe có vẻ bề ngoài như “xe dã“.

Chiếc xe Huy Đằng* màu đen dừng lại.

(* hình xe ở bên dưới)

Nhìn rõ kiểu xe Kiều San vẫn kiên trì cúi người, ghé vào trên cửa sổ xe mở một nửa chào hỏi tài xế bên trong.

Một chữ “Hi” vừa ra khỏi miệng, nhìn thấy rõ là Tả Dịch, bàn tay nhỏ nhiệt tình nâng lên dừng ở giữa không trung, mặt dày nói: “Tả tổng, dù sao chúng ta cũng thuận đường, hay là...”

Tả Dịch nhìn cô một cái, cửa sổ xe mở một nửa chậm rãi dâng lên, Kiều San bất đắc dĩ tay thu đặt ở phía trên về, trừng mắt nhìn người nào đó bất cận nhân tình lái xe chạy đi.

Nhìn chiếc xe Huy Đằng màu đen biến mất ở góc rẽ đường, Kiều San trợn trắng mắt, đá một cước ở trên thềm đá, ngước nhìn đèn đường ảm đạm buồn phiền không gì sánh được.

Cũng may trời không tuyệt đường người, vận khí của cô cũng không tính là xui xẻo, chẳng mấy chốc gọi được một chiếc xe.

Ngồi vào trong xe, tài xế hỏi cô: “Cô gái mới tan làm hả? Mặc dù công ty của cô ở hoàn lộ nhưng không tiện bắt xe, nếu không phải tôi tiện đường chạy tới đây thì chắc hẳn cô đứng đến sáng cũng không ngăn được xe nào.”

“Đúng vậy, tăng ca, nhân dân lao động luôn bị bóc lột, anh tài xế thật sự là cứu tinh của tôi đấy!” Kiều San dựa vào lưng ghế, nhớ tới gương mặt đó của Tả Dịch trong lòng vô cùng không thoải mái. Cô nhìn cảnh phố phồn hoa không ngừng lướt qua ngoài cửa sổ xe, quay đầu hỏi tài xế: “Chung quanh đây có chỗ nào bán đồ ăn không?”

Tài xế suy nghĩ một chút, trả lời: “Có đấy, phía sau trường đại học khoa học công nghệ Cẩm Dương có một phố đêm ăn vặt, bên kia gọi xe cũng thuận tiện, tôi đưa cô đi một đoạn nhé?”

“Được ạ, vậy thì đi thôi.” Kiều San học đại học ở tỉnh khác, sau khi có công việc thì gần như không có ngày nghỉ, cô hoàn toàn không biết ở Cẩm Dương chỗ nào ăn ngon chỗ nào mặc đẹp.

Phía sau trường đại học khoa học công nghệ Cẩm Dương có một ngõ nhỏ cực kỳ cổ xưa, đèn đuốc sáng trưng, hai bên đường phố đủ loại tiếng rao hàng đồ ăn nối liền không dứt, người trên đường phố vai đụng vai, náo nhiệt như ban ngày.

Chẳng mấy chốc Kiều San chen vào một quán bún nhỏ.

Mặt tiền cửa hàng không lớn, tường trắng đã trở thành tường xám, bên trong có bốn cái bàn vuông, chỗ ngồi bên trong nhất có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, áo khoác tây trang và túi công văn để ở trên cái ghế bên cạnh, không hề hòa hợp với quán mì u tối này.

Lúc này, điện thoại trong túi Kiều San rung lên.

Là Ứng Sênh Nam gởi tin nhắn tới.

“Bà mai nhỏ, hôm nay là sinh nhật của em trai tôi, tôi đang đi công tác ở nước ngoài, cô giúp tôi tặng cậu ấy một cái bánh ngọt được không?”

Còn bổ sung thêm một icon con chó đang chạy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.