Căn phòng của quản gia sắp xếp cho Kiều Dịch ở rất gần phòng gác mái, Kiểu Dịch ở trong phòng sắp xếp đồ đạc của mình, vô tình liếc mắt ra ngoài cửa sổ liền nhìn thấy một bóng người nhỏ bé.
Quản gia xách va li dần dần đi xa, dường như nhận thấy được tầm mắt của Kiều Dịch, đột nhiên dừng bước nhìn lại, gật đầu với Kiều Dịch ở trên lầu, sau đó đi vào bụi gai rồi biến mất.
Căn phòng vắng vẻ chỉ còn lại hai người, Kiều Dịch và Thiếu gia, Kiều Dịch đi tới tủ cầm lấy một cuốn sách rồi dựa vào ghế tựa, chỉ vừa lật được vài trang sách trong tay, mí mắt anh càng ngày càng nặng, nhắm mắt cái liền chìm vào giấc ngủ.
Khi đang nửa mơ nửa tỉnh, Kiều Dịch cảm thấy như có vật nặng đột nhiên đè lên người mình, lồng ngực như bị bóp nghẹt.
Kiều Dịch trong tiềm thức vươn tay định đẩy sức nặng trên cơ thể ra, nhưng hai tay lại bị người trên người anh bắt lấy, kéo lên trên đầu.
“Đói quá...”
Giọng nam có chút non nớt thở hổn hển bên tai, Kiều Dịch mở mắt ra nhìn, trong tầm mắt mơ hồ chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng đen đang di chuyển trên người anh.
“Là chỗ này...”
Người nọ hơi nhấc người, dùng đầu ngón tay chạm vào ngực Kiều Dịch, nhanh chóng cúi người xuống, hướng về vị trí của trái tim, mở miệng cắn.
Ngay lập tức, cảm giác đau nhói khi da thịt bị cắn truyền đến.
Kiều Dịch tỉnh giấc, hình ảnh trong mơ ngay lập tức biến mất, đuôi tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào cổ, thân thể mềm nhũn không nhấc lên được, dường như có thể nhớ lại khoảng khắc bị răng nanh cấu xé da thịt.
Quyển sách được mở ra trên tay vẫn là trang mà cậu đã đọc trước đó, Kiều Dịch buông quyển sách trong tay ra, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ngoài cửa sổ đã tối om.
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Kiều Dịch tỉnh táo hơn một chút, bỗng nhiên anh nghe thấy ngoài cửa có tiếng động nhẹ.
Kiều Dịch đi theo âm thanh đến hành lang, hành lang tối đen như mực, ngoại trừ ngọn lửa của lò sưởi trong căn phòng gác mái nhỏ ở cuối.
Trong căn phòng gác mái, thiếu niên đang ngồi trên thảm với một thanh gỗ nhỏ trên tay đang gõ mấy cái chai rỗng trước mặt thì sơ ý bị dây xích sắt trên cổ tay của cậu va vào sàn nhà phát ra âm thanh chói tai.
Thiếu niên đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn bóng người bên cửa, nghiêng đầu nói: “Anh quản gia, em đánh thức anh sao?”
“Thiếu gia.” Kiều Dịch cầm lấy áo khoác dài trên ghế bên cạnh, đắp lên vai của cậu “Đã khuya rồi.”
“Nhưng em đói...” Câu cau mày, thản nhiên cầm thanh gỗ nhỏ gõ vào chai thủy tinh vài cái rồi ném thanh gỗ nhỏ đi, im lặng cúi đầu, nức nở nói “Em đói quá không ngủ được...”
“Em muốn ăn...”
“Ăn một chút thôi... cắn một miếng nhỏ thôi mà... “
Giọng nói của cậu có chút ấm ức, Kiều Dịch mặc áo khoác cẩn thận cho cậu, trấn an nói “Ngủ đi rồi sẽ không đói nữa.”
“Thật sự rất đói...” Cậu dụi mắt, vươn hai tay về phía anh “Kiều Dịch, ôm.”
Kiều Dịch ngồi lên ghế ôm cậu vào trong lồng ngực, cậu gối đầu lên vai anh, hai tay ôm chặt cổ, ghé vào tai Kiều Dịch thấp giọng nói “Anh quản gia, em sẽ nói cho anh nghe một bí mật này.”
Tóc ngắn mềm mại của cậu như có như không cọ vào cổ anh, đôi môi cũng dường như không cẩn thận mà chạm vào dái tai của anh.
“Thực ra em vừa mới ăn vụng xong, ngay trước khi ông quản gia thức dậy.”
“Nó mềm, có mùi thơm và rất ngon.”
Cậu suy nghĩ một lúc, nhấn mạnh nói: “So với bánh quy nhỏ nó còn ngon hơn nhiều. “
Kiều Dịch đem thiếu niên ôm ở trong lòng lên giường, nhẹ giọng hỏi “Thiếu gia đã ăn cái gì vậy?”
Thiếu gia chui vào trong chăn bông, lộ ra cái đầu nhỏ, lẩm bẩm nói “Cái này không thể nói cho anh quản gia biết được, nếu nói ra, về sau em sẽ không được ăn nữa...”
“Thiếu gia muốn ăn gì thì phải nói cho tôi biết, tuyệt đối không được ăn bậy.” Kiều Dịch nhíu mày.
“Em không có ăn bậy...” Thiếu gia nhìn không được biện hộ.
“Lần sau không được phép như thế.” Kiều Dịch giúp cậu đắp chăn bông.
Khi Kiều Dịch đứng dậy chuẩn bị đi, lại bị cậu túm lấy góc áo.
“Không ngủ được.” Vưu nằm trên giường, một tay giữ lấy góc áo của anh “Anh quản gia có thể ru em ngủ được không?”
Kiều Dịch đứng lại một lúc rồi quyết định ở lại, anh ngồi trên giường ru cậu ngủ.
Vưu ngoan ngoãn trở mình nằm trên giường, ôm một tay của Kiều Dịch.
Cũng bởi vì trở mình, chăn bông trên người cậu bị trượt xuống, Kiều Dịch cúi người, cẩn thận đắp chăn bông cho cậu.
Khoảng khắc anh cúi người, Vưu đang nắm mắt liền ngửi thấy được mùi thơm thoang thoảng trên người anh.
Nó có mùi giống như một chiếc bánh quy hương bơ, lại có mùi giống như một chiếc bánh kem vừa ra lò.
Càng sát gần, cậu mơ hồ còn ngửi thấy được mùi máu ở trên người đối phương.
Sau khi Vưu ngửi được mùi trên cơ thể của Kiều Dịch, cậu dần dần chìm vào giấc ngủ, hơi thở cũng trở nên đều đặn.
Những ngọn nến trên tường đã tắt, căn phòng gần như tối hoàn toàn, vì vậy anh gần như không thể nhìn thấy đồ đạc trong phòng nếu không có ánh sáng bên ngoài cửa sổ.
Kiều Dịch ở bên cạnh ru ngủ, qua một hồi lâu, anh khẽ rút tay ra, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Sau khi Kiều Dịch rời khỏi phòng, thiếu niên đang ngủ say đột nhiên mở mắt ra.
Mùi thơm ngọt ngào và béo ngậy xung quanh vẫn chưa biến mất, cậu vẫn đang nằm trên giường, càng ngày càng đói.
“Đói quá...”