Giọng nói của người đàn ông đó có chút khàn khàn, hắn đưa tay ra kéo anh ôm vào lòng.
Kiều Dịch đẩy người đàn ông trước mặt ra, làn da bên gáy cũng bị tóc của người đàn ông làm cho ngứa ngáy, anh hơi quay đầu đi để tránh nhưng lại bị hắn nắm lấy cằm quay trở lại.
“Anh quản gia, em đói lắm...”
Người đàn ông gần như áp vào tai Kiều Dịch nói, hơi nheo mắt lại, sau đó đôi cánh xương đen dang ra vươn về phía trước, ôm lấy người trong lồng ngực rồi ngã về phía sau, cả hai người đều ngã vào bồn tắm.
Dung nham vây quanh hai người, Kiều Dịch mãi mới thoát khỏi vòng tay của người đàn ông, quần áo của anh đều bị dung nham đốt cháy, ngay vừa khi anh định chui ra khỏi bồn tắm, anh đã bị người đàn ông trước mặt hôn một cách mạnh mẽ.
“Anh quản gia, em thật sự rất đói bụng... Em đã đói từ lâu rồi...”
Vưu dán vào mặt của anh nhẹ nhàng cọ xát, không nhịn được nhẹ giọng nói.
Kiều Dịch vòng tay qua cổ hắn, nhịp tim trong lồng ngực càng ngày càng đập nhanh hơn.
Trong bóng tối các giác quan đều được phóng đại vô hạn, Kiều Dịch hợp tác với chuyển động của hắn, chìm vào trong vòng tay của người kia cho đến khi anh bất tỉnh.
Khi mở mắt ra lần nữa, thân thể của Kiều Dịch mềm nhũn không còn chút sức lực, từ trên sô pha ngồi dậy, đầu óc vẫn còn có chút choáng váng, giấc ngủ này thật sự quá dài.
Ngoài cửa sổ trời đang mưa, gió lạnh tràn vào phòng từ khe hở trên cửa sổ, cách ghế sô pha không xa, thiếu gia đang ngồi trên thảm quay lưng về phía Kiều Dịch khẽ ngâm nga.
“Rơi vào biển thẳm vô tận, tái sinh cùng với đau đớn và máu.”
Giọng hát non nớt của cậu hát một bản nhạc cổ bằng một thứ ngôn ngữ xa lạ, thiếu gia ôm con thỏ bông trên tay đung đưa cơ thể, dường như không để ý đến anh đang ngồi trên chiếc ghế sofa phía sau cậu.
“Cái chết chỉ là sự bắt đầu. Chúng có ở khắp mọi nơi.”
Cửa sổ đang đóng chặt đột nhiên bị gió thổi tung, gió lạnh cùng với mưa thổi bay đồ vật trang trí trong phòng, tiếng chuông lanh lảnh vang lên, giấy trên bàn bị thổi tung bay lơ lửng trên không, nó từ từ đáp xuống bên cạnh thiếu niên.
“Linh hồn của tội nhân là sự bất tử.”
Tiếng hát bị tiếng gió bao phủ, thiếu niên ngồi trong căn phòng hỗn loạn cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt.
Qiao Yi đứng dậy và đóng cửa sổ, nói nhỏ sau lưng thiếu niên: “Thiếu gia.”
Cậu quay lại, mỉm cười khi nhìn thấy Kiều Dịch “Anh quản gia, anh dậy rồi.”
“Thật xin lỗi, thiếu gia, tôi ngủ quên.”
“Anh quản gia ngủ lâu quá.” Cậu xoa xoa tai con thỏ bông, tiếp tục nói “Em đợi từ chiều đến tối mà anh vẫn chưa dậy.”
“Nhưng mà khi anh ngủ em ngoan lắm á, không chạy nhảy lung tung cũng không ăn vụng.”
Cậu sờ đầu thỏ bông, vươn tay về phía Kiều Dịch “Kiều Dịch, ôm.”
Kiều Dịch bế cậu lên, hỏi cậu “Thiếu gia có muốn ăn cái gì không?”
Thiếu gia ghé vào tai Kiều Dịch, nói nhỏ “Tôi không còn đói nữa.”
Kiều Dịch bế cậu trong vòng tay mình đặt lên ghế sô pha rồi đi nhặt những tờ giấy trắng bị rơi trên sàn, anh còn nghe thấy được thiếu gia đang hát, nói “Có vẻ tâm trạng của thiếu gia rất tốt.”
“Mơ thấy ăn ngon.” Thiếu niên nằm ở trên sô pha, nâng thỏ bông lên trên cao, nheo mắt, nhớ lại nói “Em ăn xong rồi, em ăn no đến nỗi không muốn tỉnh dậy nữa.”
Kiều Dịch vừa thu dọn xong bàn làm việc bị mưa làm ướt thì phát hiện bên ngoài cửa sổ trời đã tạnh mưa, anh tiện thể đi ra ngoài hành lang mở cửa thông gió, liếc nhìn tấm gương trên tường liền thấy thiếu niên trên phòng gác xép đang ôm thỏ bông không ngừng xoay người.
Cậu ném thỏ bông lên cao rồi đỡ nó vào lồng ngực tiếp tục xoay, xích sắt trên cổ tay bị quăng đi quăng lại trên sàn.
Thiếu niên trong gương quay đầu lại, nhìn anh qua gương, ôm thỏ bông ngừng nhảy.
Thiếu niên đứng trong phòng ngược sáng, hơi nghiêng đầu, đôi mắt màu xanh xám trong veo.
“Ta sẽ xây một tòa tháp và giam cầm ngươi ở đấy.”
Giọng hát truyền đến hành lang, những bản nhạc cổ vang dội khắp nơi
“Ta sẽ lấy đi mọi thứ của ngươi, chính tay ta sẽ hủy diệt ngươi.”
Tiếng hát dừng lại, cậu vẫn nở nụ cười trên môi, nhìn bóng người trong hành lang, đầu ngón tay vô thức chạm vào khóe miệng, tâm trạng vui sướng.
Mùi vị của anh quản gia, rất ngọt.