Buổi sáng trời bắt đầu mưa lần nữa, Kiều Dịch đóng chặt cửa sổ phòng gác mái, nhìn về phía giường thấy thiếu gia vẫn đang ngủ, anh nhẹ gọi “Thiếu gia.”
Cậu ôm thỏ bông nửa tỉnh nửa mê trở mình trên giường, tiếp tục ngủ
Kiều Dịch phải đước đến, bế thiếu niên từ trong chăn ra.
Vưu mơ mơ màng màng mở mắt, buông con thỏ bông trong tay, ôm cổ Kiều Dịch.
“Buồn ngủ quá......” Vưu dụi vào vai Kiều Dịch, nhắm mắt không muốn động đậy.
“Thiếu gia, ngài phải ăn trước đã.” Kiều Dịch chỉnh chu lại quần áo cho thiếu gia, nhét thỏ bông vào lồng ngực cậu.
Thiếu gia ngẩn người ngồi ở trên giường, hồi lâu mới nói “Em muốn hôn chào buổi sáng...”
kiều Dịch cúi đầu giúp thiếu gia thắt nút áo, liền thấy thiếu gia đột nhiên đến gần.
Kiều Dịch nhanh chóng quay đầu tránh đi, thiếu gia chỉ vào má nhìn anh.
“Anh quản gia?” Thiếu gia có chút khó hiểu, dán người vào lồng ngực anh, có vẻ như muốn được hôn.
Kiều Dịch quay đầu, kéo thiếu gia ra khỏi lồng ngực của mình “Thiếu gia, không thể hôn.”
“Không thể sao?” Thiếu gia nghiêng đầu, có vẻ bối rối mà sờ sờ con thỏ bông trong tay “Trong sách nói rằng trẻ con có thể có những nụ hôn chào buổi sáng và những nụ hôn chúc ngủ ngon.”
“Thiếu gia không còn nhỏ, không thể tùy tiện hôn người khác.”
“Nhưng anh quản gia không phải người khác...” Thiếu gia cúi đầu ngồi trên giường thì thào, lại vươn tay về phía anh “Kiều Dịch, ôm.”
Kiều Dịch bước tới bế thiếu gia lên, thiếu niên ôm lấy cổ anh, dán đầu vào cổ, nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi “Anh quản gia, anh có thích em không?“. Bạn đang đọc truyện tại { TrùmTru yện. O R G }
“Có.” Kiều Dịch đáp lại.
“Vậy khi em lớn lên một chút nữa, em có thể hôn anh quản gia không?” Thiếu gia dừng một chút, nhanh chóng bổ sung “Không chỉ hôn ở má, mà còn những nơi khác trên thân thể nữa.”
Kiều Dịch đặt cậu vào bàn ăn, đặt đồ ăn lên trước mặt thiếu gia, nói “Thiếu gia không hiểu những chuyện này, tôi có thể sẽ trao đổi với gia sư chỉ cần dạy ngài về kiến thức và lễ nghi.”
“Không cần đâu.” Vưu ngồi trên ghế quơ chân, ngoan ngoãn ăn sáng, nhưng mới chỉ ăn được một nửa đã xoa tay không ăn nữa.
Kiều Dịch nhìn hai cái bánh mì thừa trên bàn, hỏi “Thiếu gia không thích bánh mì sao?”
“Không phải.” Vưu xoa bụng, vươn tay ôm lấy cổ Kiều Dịch “Em mệt rồi, em muốn đi ngủ.”
Kiều Dịch ôm lấy cậu, liền nghe thấy cậu nói bên tai “Những món em thích nhất phải giữ đến cuối rồi mới ăn, vậy nên anh quản gia cũng phải giữ đến cuối...”
Vưu nằm ở trên giường giữ chặt Kiều Dịch “Anh quản gia có thể ru em ngủ không?”
“Được.” Kiều Dịch nằm xuống bên cạnh thiếu niên ở trong tấm chăn bông.
Thiếu gia nghiêng người, vươn tay chạm vào người bên cạnh, dùng đầu ngón tay chạm vào dái tai anh, nhẹ nhàng nhào nặn, mỉm cười “Dái tai của anh quản gia thật mềm.”
“Còn rất thơm... Có vị bơ...” Thiếu gia nhắm mắt, cụng đầu vào người anh, “Mấy miếng bánh mì kia để lại tối em sẽ ăn.”
“Nó rất ngon... Vứt đi phí lắm...”
Giọng nói non nớt của thiếu niên càng ngày càng nhỏ đi, Kiều Dịch ôm lấy cậu, đặt một tay lên lưng Vưu nhẹ nhàng vỗ, không lâu thiếu niên trong lòng đã chìm vào giấc ngủ.
Sau khi thiếu niên ngủ say, trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ.
Mưa ngoài cửa sổ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, nhưng hình như ngoài tiếng mưa còn có âm thanh khác.
Kiều Dịch cẩn thận lắng nghe âm thanh bên ngoài, đứng dậy đắp chăn bông cho thiếu gia, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng rồi đi xuống lầu.
Cửa tầng một bị khóa chặt từ bên trong, Kiều Dịch mở khóa xích mở của, gió lạnh từ bên ngoài tát vào trong nháy mắt.
Ngoài cửa có một người thanh niên xa lạ, trên người quần áo ướt sũng gần hết, dáng vẻ chật vật.
Người thanh niên nhận thấy động tĩnh phía sau, quay người lại vội vàng giải thích “Xin lỗi, tôi và bạn tôi bị lạc mất nhau, trời đột nhiên đổ mưa, bên ngoài lại không có chỗ nào để trú...”
Tóc người thanh niên nhỏ từng giọt nước, Kiều Dịch vừa mới chuẩn bị mở miệng thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói trên cầu thang.
“Anh quản gia, nhà mình có khách ạ?”
Không biết thiếu gia từ khi nào đã tỉnh dậy, từng bước đi xuống cầu thang, dây xích sắt trên cổ tay bị kéo xuống cầu thang theo, tiếng dây xích ma sát với sàn nha phát ra âm thanh chói tai.
Đi được nửa đường cầu thang, thiếu gia dừng lại, tay vịn trên lan can nhìn thanh niên đứng ngoài cửa, nở một nụ cười “Hoan nghênh quý khách.”
Thanh niên bước vào, cởi áo khoác ướt đẫm, cười với thiếu gia đứng trên cầu thang “Cảm ơn các cậu rất nhiều.”
Kiều Dịch khóa cửa, bước nhanh tới cầu thang, chỉnh chu lại quần áo trên người thiếu gia “Thiếu gia không phải đang ngủ sao?”
Vưu ngoan ngoãn ôm lấy bả vai Kiều Dịch, lẩm bẩm nói “Không có anh quản gia bên cạnh không ngủ được.”
Vưu ở trong lòng Kiều Dịch lộ ra đôi mắt trong veo, nhìn chằm chằm vào bóng dáng không xa phía sau Kiều Dịch.
Mùi vani và mùi đất thoang thoảng từ người thanh niên xa lạ, Vưu nhìn người thanh niên, vô thức bật cười.
“Còn nữa, em đói lắm rồi.”