“Hoá ra Cố thái y cũng biết thuốc của mình khó uống.” Không thể lui được nữa, Thẩm Úc chỉ có thể trơ mắt nhìn Thương Quân Lẫm đang tới gần.
“Chăm sóc tốt cho thân thể của mình thì sau này cũng không cần uống những loại thuốc đó nữa.” Mỗi ngày Thẩm Úc đều phải uống các loại thuốc khác nhau, Thương Quân Lẫm cũng rất đau lòng, nếu không vì thế thì hắn cũng sẽ không để Thẩm Úc ăn quá nhiều đồ ngọt.
“Lời này của bệ hạ cũng chỉ để dỗ ta.” Thân thể của y thì y rõ nhất, nếu không thể trị tận gốc thì cả đời này của y đều phải làm bạn với các loại thuốc khác nhau.
“Trẫm sẽ tìm người chữa khỏi A Úc, nếu ở Đại Hoàn không có ai có thể chữa được thì trẫm có thể đi đến các quốc gia khác tìm, thiên hạ này lớn như vậy, trẫm không tin không thể tìm ra biện pháp chữa bệnh cho A Úc.”
Thương Quân Lẫm nói những lời này cũng không phải nói cho có, Thương Quân Lẫm đã phái người đi khắp nơi tìm kiếm các danh y*, chẳng qua hắn không nói với Thẩm Úc chuyện này, chỉ khi nào đã chắc chắn thì hắn mới nói cho y để tránh việc khiến y mừng hụt.(người chữa bệnh giỏi, nổi tiếng.)
Nếu đặt một người ở trong lòng thì sẽ không tự chủ được mà chú ý đến mọi thứ của người đó, bệnh của Thẩm Úc gần như đã tâm bệnh* của Thương Quân Lẫm. (Bệnh trong lòng, lo âu.)
Thương Quân Lẫm đã từng gọi Cố thái y đến dò hỏi, Cố thái y nói nếu không thể trị tận gốc thì hắn cũng không thể bảo đảm được tuổi thọ của Thẩm Úc. Từ xưa đến nay những người có thân thể thiếu sót hoặc mang bệnh lâu năm rất khó để sống thọ và được chết tại nhà, cho dù Thương Quân Lẫm là hoàng đế cũng không thể thay đổi được sự sống, cái chết.
Thương Quân Lẫm không thể chấp nhận sự thật này, hắn đã phái một đống người đi đến khắp nơi để tìm kiếm các danh y, chỉ cần có thể chữa được bệnh cho Thẩm Úc thì hắn sẵn sàng bỏ ra bất cứ giá nào.
Tất cả những chuyện này đều giấu giếm Thẩm Úc, âm thầm làm.
Thẩm Úc duỗi tay, đặt tay lên trán Thương Quân Lẫm rồi kéo những nếp nhăn được hình thành khi hắn nhíu mày ra: “Bệ hạ đừng lo lắng, ta sẽ chăm sóc tốt cho thân thể của mình, bệnh này đã theo ta nhiều năm như vậy, nói thật ta cũng đã hình thành thói quen, một ngày nào đó được chữa lành nói không chừng ta còn cảm thấy không quen cơ. Ta ngoan ngoãn uống thuốc là được.”
Thẩm Úc ghé sát vào, cầm lấy chén thuốc trong tay Thương Quân Lẫm, y dứt khoát uống hết chén thuốc rồi giơ cái chén rỗng tuếch lên cho Thương Quân Lẫm xem: “Ta uống xong rồi.”
Nói xong, Thẩm Úc chép miệng, “Quả thật Cố thái y không gạt ta, thuốc này dễ uống hơn thuốc lần trước nhiều.”
Ngoại trừ lần phát bệnh đó thì hầu hết những loại thuốc khác của Cố thái y đều không quá khó uống, Thẩm Úc cũng chỉ oán giận ở trước mặt Thương Quân Lẫm, nếu Thương Quân Lẫm không ở đó thì thuốc có đắng đến mấy y cũng sẽ uống cạn mà sắc mặt không hề thay đổi.
Trên trán còn lưu lại cảm giác nhẹ nhàng, Thương Quân Lẫm đang muốn nói cái gì thì đã bị lời nói của Thẩm Úc chặn họng.
“Tuy rằng thuốc này không đắng lắm nhưng vẫn muốn ăn mứt hoa quả, bệ hạ mau lấy một ít tới giúp ta.”
Nhìn bộ dáng lười biếng không muốn vận động của Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm đành phải đứng dậy, cầm mứt hoa quả đã được chuẩn bị sẵn tới.
“Muốn bệ hạ đút cơ.” Thẩm Úc dựa lên người Thương Quân Lẫm, giống như một chú chim nhỏ đang chờ một chú chim lớn đút cho.
Thương Quân Lẫm không có sức kháng cự khi nghe thấy ngữ điệu làm nũng của Thẩm Úc, sau khi đút mứt hoa quả và nước cho y xong thì tâm trạng suy sụp vì lo cho sức khỏe của Thẩm Úc cũng biến mất.
“Chiều nay bệ hạ có việc phải làm sao?” Thấy Thương Quân Lẫm đã trở lại bình thường, tâm trạng của Thẩm Úc cũng thả lỏng theo.
“Lát nữa phải gọi thừa tướng và Công Bộ thượng thư tới bàn chuyện, ngoài ra không có chuyện gì khác.” Thương Quân Lẫm nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài đang rũ xuống phía sau lưng Thẩm Úc.
“Ta tính gọi Thẩm Nguyệt tới Ngọc Chương Cung để nói chuyện, bệ hạ muốn gặp cùng ta hay là......”
“A Úc muốn trẫm ở lại sao?”
“Đều nghe bệ hạ.”
“Hiếm khi thấy A Úc nói những lời này, trẫm sẽ gặp cùng ngươi, xử lý xong chuyện bên này đã rồi trẫm sẽ gọi bọn thừa tướng vào cung.”
Hai người đưa ra quyết định rồi sai Mạnh công công đi tới chỗ của thái phi để đưa Thẩm Nguyệt tới đây.
Thái phi đang ở một cung điện khá xa, vốn dĩ sau khi Thương Quân Lẫm lên ngôi đã đã định sắp xếp cho bà ở một cung khá tốt nhưng bị bà từ chối. Bà đã từng chứng kiến những cuộc đấu tranh khi còn ở trong hậu cung của tiên đế, bây giờ bà chỉ muốn trải qua những ngày tháng còn lại ở một nơi an tĩnh.
Thẩm Nguyệt chỉ ở trong nhà lao của ngục tối mấy ngày nhưng đã bị doạ cho mất hồn mất vía, sau khi bị đưa đến cung của thái phi thì cũng biết thân biết phận hơn nhiều, nàng cũng không phải quá khờ khạo, sau khi hiểu rõ nơi mình đang ở là một nơi có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào-là một thế giới cổ đại mà hoàng quyền cao ngập trời chứ không phải một cuốn tiểu thuyết tình yêu lấy tình yêu làm định luật tối cao.
Dù sao nàng ta cũng đến từ hiện đại, biết nhiều trò mới mẻ hơn các cung nhân khác nhiều nên chỉ sống ở cung của thái phi một thời gian mà đã mang đến cho bà rất nhiều niềm vui.
“Thẩm Nguyệt tỷ tỷ, thái phi tìm ngươi qua nói chuyện.”
Giọng nói thanh thúy của một thiếu nữ vang lên từ ngoài, Thẩm Nguyệt lấy tay sửa sang lại quần áo xong liền nói “Ta sẽ tới liền.”
Thẩm Nguyệt không dám trì hoãn lâu, vội vàng buông việc trong tay ra rồi đi tới nơi ở của thái phi.
“Người của Ngọc Chương Cung muốn nói chuyện với ngươi, ngươi qua đó một chuyến đi, “ Lúc thái phi nhìn thấy nàng, trên mặt bà mang theo chút ý cười, “Sau khi qua đó, quý quân hỏi ngươi cái gì cứ trả lời thật tốt, nếu không nhờ quý quân thì hiện tại ngươi cũng không được làm việc ở trong cung của ta đâu.”
“Nô tỳ đã hiểu, thái phi cứ yên tâm, trước đó là do nô tỳ không hiểu chuyện, sau này sẽ không như thế nữa.” Thẩm Nguyệt ngoan ngoãn trả lời.
Thái phi gọi người đến trước mặt rồi dặn dò thêm vài câu rồi mới nói: “Đi đi.”
Thẩm Nguyệt đi theo phía sau một tiểu thái giám rồi rời khỏi cung điện hẻo lánh, sự khẩn trương trong lòng nàng cũng dần lớn hơn. Sau khi được thái phi dạy dỗ nàng mới biết được những hành động trước kia mình làm đã phạm phải bao nhiêu điều kiêng kỵ, nếu không nhờ quý quân giúp đỡ thì nàng đã bị xử tử từ lâu.
Nàng ở trong cung của thái phi một thời gian, ban đầu là không muốn chấp nhận vận mệnh, “Dựa vào cái gì mà y có thể nhưng ta không thể”, nhưng hiện tại đã không còn chút tâm tư nào. Nhưng quá trình đó đã phải trải qua những gì thì cũng chỉ có mình nàng hiểu rõ.
Quãng đường từ chỗ ở của thái phi đến Ngọc Chương Cung cũng không quá xa, nhưng cũng không gần, dọc theo đường đi, Thẩm Nguyệt suy nghĩ rất nhiều, rồi lại giống như chưa từng nghĩ gì. Lúc tiểu thái giám dừng bước thì nàng mới nhận ra mình đã đi đến Ngọc Chương Cung rồi.
Cửa điện nguy nga ánh vào mi mắt, nhưng lúc này đây suy nghĩ của Thẩm Nguyệt đã có biến hóa long trời lở đất.(Lần đầu đến đây suy nghĩ của Thẩm Nguyệt rất khác với hiện tại.)
“Bệ hạ, hiện tại tình huống của Thẩm Nguyệt đã thế nào rồi?” Sau khi giao nàng cho Thương Quân Lẫm xử lý thì Thẩm Úc cũng không hỏi đến chuyện này nữa.
Thương Quân Lẫm lại tiếp tục ngắm nghía những ngón tay của Thẩm Úc, ngón tay của Thẩm Úc trắng nõn thon dài, như ngọc mỡ dê thượng hạng nhưng lại không mềm mại giống như nữ tử, đốt ngón tay rất rõ ràng, xương ngón tay cũng rất có lực, Thương Quân Lẫm rất thích tay của Thẩm Úc, đặc biệt là khi đôi tay này nắm chặt lấy quần áo của hắn hoặc là nắm lấy thứ đó của hắn.(