Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân

Chương 88: Chương 88




Thẩm Úc cạn lời nhìn Thương Quân Lẫm, y phát hiện Thương Quân Lẫm càng ngày càng thích tóm lấy cơ hội để tìm y đòi thưởng.

Không, chính xác là đòi thân mật chứ không phải đòi thưởng, Thương Quân Lẫm cũng không thật sự muốn đòi gì, chẳng qua hắn đổi qua biện pháp này để khiến Thẩm Úc chủ động hơn thôi.

Thẩm Úc buông bàn tay đang đặt ở trên trán Thương Quân Lẫm ra, chậm rãi dịch ra bên ngoài: “Bệ hạ muốn ta thưởng cái gì?”

“A Úc chủ động hôn trẫm một cái là được rồi.” Thương Quân Lẫm tỏ vẻ rụt rè mà nói, thứ hắn thật sự muốn đương nhiên không chỉ là một nụ hôn, nhưng hắn cũng biết rõ không thể trêu đùa Thẩm Úc quá mức, nếu không thì chắc chắn sẽ không chiếm được cái gì hết.

“Hoặc là A Úc cho trẫm hôn một chút cũng được.”

“Thứ bệ hạ muốn chắc không chỉ như thế đâu nhỉ?” Thẩm Úc liếc hắn một cái, y đã biết trước kết quả của chuyện này.

“Đương nhiên, nếu A Úc tình nguyện làm nhiều hơn thì trẫm cũng sẽ vui hơn nữa.” Thương Quân Lẫm đặt bàn tay của mình lên eo Thẩm Úc, rồi như có thâm ý khác mà trượt xuống phía dưới.

Thẩm Úc vội đè cánh tay đang không ngừng hạ xuống của nam nhân: “Rõ ràng đều là chuyện của bệ hạ, sao lúc có kết quả thì đều trở thành làm vì ta chứ?”

“A Úc không muốn sao?” Thương Quân Lẫm kéo người sắp dịch ra khỏi lồng ngực hắn trở về, hắn đặt đầu lên hõm vai của Thẩm Úc rồi đè thấp giọng hỏi.

“Thời khắc nào trẫm cũng nghĩ về A Úc, A Úc cũng nghĩ về trẫm sao?”

“Bệ hạ......” Thẩm Úc không thở nổi nữa, “Ngài buông ta ra......”

“Rõ ràng A Úc cũng rất thích......” Những lời còn lại biến mất khi nụ hôn rơi xuống.

Ánh nến nhảy múa, trên mặt đất chiếu lên hai bóng người đang chồng chéo lên nhau, thi thoảng có vài tiếng nỉ non như nói mớ truyền ra rồi tiêu tán ở trong không trung.

Cuối cùng Thương Quân Lẫm cũng cảm thấy mỹ mãn sau khi chiếm được phần thưởng mà mình mong muốn, Thẩm Úc nửa nằm ở trên giường, mơ màng như sắp ngủ.

Trời đã tối, trong khoảng thời gian này Thẩm Úc vẫn luôn uống thuốc an thần, hiện tại đã muộn hơn nửa canh giờ so với thời gian ngày thường y ngủ, y buồn ngủ đến nỗi không thể chịu được.

Thương Quân Lẫm cũng không nghịch phá y nữa, hắn gọi nước ấm vào rồi rửa sạch cho Thẩm Úc, sau đó hắn ôm người lên giường, tiếp đó hắn khẽ hôn lên trán y: “Ngủ đi.”

“Bây giờ mà bệ hạ vẫn chưa ngủ sao?” Thẩm Úc bắt lấy tay áo của người sắp rời đi rồi hỏi.

“Trẫm thay quần áo xong sẽ tới liền, ngươi ngủ trước đi.” Thương Quân Lẫm dịu dàng nói lời dỗ dành y.

Trong lúc mê mang, Thẩm Úc thử nghĩ lại, quả thật Thương Quân Lẫm vẫn đang mặc quần áo dùng để lên triều, vì vậy y chậm rãi buông tay ra rồi cố chống cự lại cơn buồn ngủ đang chạy dài trong đầu để nhìn Thương Quân Lẫm.

Trong lòng Thương Quân Lẫm trở nên mềm mại hơn, hắn nhanh chóng thay quần áo rồi xốc chăn lên, ôm Thẩm Úc vào trong lồng ngực rồi dùng tay vỗ nhẹ vào phía sau lưng y: “Ngủ đi, trẫm đang ở đây.”

Mí mắt Thẩm Úc càng ngày càng nặng, cuối cùng y không chống cự được nữa, khép mắt lại, rơi vào giấc ngủ.

Thương Quân Lẫm nhìn chăm chú vào gương mặt của người đang điềm tĩnh ngủ trong lồng ngực mình, trong mắt tràn đầy màu đen đậm đặc.

Hắn nghĩ đến những lời Cố thái y đã nói với hắn vào ban ngày, nhìn tình trạng bệnh của Thẩm Úc có vẻ như là triệu chứng của sự thiếu sót ngay từ lúc sinh ra nhưng thật ra là còn ẩn chứa bí mật khác, nói cách khác là tình trạng thân thể của Thẩm Úc như hiện giờ rất có thể là do có người làm ra. (QT là Bất túc chi chứng, nhưng mà tui tra không ra, tra từng chữ thì ra Triệu chứng không đủ/Chứng bệnh không đủ, nên tui edit thành vậy, ai biết chỉ tui với.)

Thương Quân Lẫm không ngăn được cơn tức giận đang quay cuồng trong lòng, sự thiếu sót là do trời sinh, không thể thay đổi được, nhưng hắn không thể ngờ ẩn phía sau đó là hành vi của con người.

A Úc của hắn đã phải chịu nỗi khổ này từ nhỏ cho đến lớn, nhưng bây giờ nó lại có thể là do con người làm ra!

Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện này là hắn không thể ngăn nổi sự bạo ngược đang dâng lên trong lòng.

Dường như cảm nhận được hơi thở của Thương Quân Lẫm không đúng lắm, người đang nằm ở trong lồng ngực của nam nhân bất an mà cử động, Thương Quân Lẫm kìm nén lại hơi thở, ôm chặt người trong lồng ngực rồi hôn lên trán y như trấn an.

Thẩm Úc tìm cho mình một tư thế thoải mái rồi nằm bất động.

Một đêm không mộng.

Lúc thức dậy, trời đã sáng rồi, bên người không còn hơi thở quen thuộc, Thẩm Úc nghĩ chắc hắn đã đi thượng triều, vì vậy y cọ lên gối đầu của hắn một chút rồi chậm rãi ngồi dậy.

“Công tử dậy rồi à?” Mộ Tịch vẫn luôn canh giữ ở gian ngoài nghe thấy tiếng động liền hỏi.

“Ừm.”

Nghe thấy y trả lời, Mộ Tịch đưa quần áo sạch sẽ vào rồi hầu hạ Thẩm Úc mặc quần áo.

Thẩm Úc cúi đầu sửa sang lại tay áo, giấc ngủ này là giấc ngủ ngon nhất kể từ khi y mơ thấy Việt Vương tới nay, y nghĩ đến những điều khác biệt so với mấy ngày trước, hình như cũng chỉ có chuyện kia.

Chẳng lẽ làm chuyện kia sẽ thật sự có thể giúp ngủ ngon hơn sao?

Thẩm Úc không nhịn được mà bắt đầu hoài nghi.

Rửa mặt xong, Mộ Tịch kêu phòng bếp đưa đồ ăn sáng lên, đều là những món Thẩm Úc thích, có thể là do ngủ đủ rồi nên hôm nay Thẩm Úc ăn nhiều hơn nửa chén so với ngày thường.

Sau khi ăn sáng xong, Cố thái y tới xem mạch cho y, bởi vì lần trước mạch tượng của y rất dị thường nên gần đây hầu như ngày nào Cố thái y cũng tới.

“Mạch tượng đã khôi phục lại như bình thường, quý quân đã không còn gì đáng lo ngại.” Cố thái y nhớ rõ những gì Thương Quân Lẫm đã phân phó, hắn không thể lộ ra bất cứ tiếng gió nào về những chuyện ẩn giấu phía sau căn bệnh của Thẩm Úc.

Thẩm Úc nghĩ đến sự khác thường của hôm nay liền quyết định dò hỏi người chuyên nghiệp một chút: “Cố thái y, tối hôm qua ta ngủ ngon hơn so với mấy ngày hôm trước, ta muốn hỏi một chút, là do hiệu quả của thuốc an thần hay là do nguyên nhân gì khác?”

“Theo lý thuyết thì phương thuốc thần cho người uống sẽ có hiệu quả ngay ngày đầu tiên, tối hôm qua quý quân có làm cái gì khác với mấy ngày trước hay không?” Cố thái y rất tin tưởng vào phương thuốc của mình.

“Cũng không có gì quá khác nhau, điều khác biệt duy nhất là tối hôm qua ta và bệ hạ đã náo loạn một lát? Cố thái y cảm thấy hai chuyện này có liên quan gì đến nhau hay không?”

Lúc Thẩm Úc nói những lời đó ra thì Mộ Tịch là người đầu tiên đỏ mặt, nàng cũng biết chuyện đêm hôm qua bệ hạ đã muốn nước ấm, sáng nay lúc bệ hạ rời đi còn cố ý phân phó bọn họ không được quấy rầy quý quân nghỉ ngơi, bọn họ đã vào cung được vài tháng nên hiện tại Mộ Tịch cũng hiểu rõ ý nghĩa của những lời này.

Đầu tiên Cố thái y hơi sửng sốt, sau đó hắn phản ứng lại “Náo loạn” trong lời nói của Thẩm Úc là đang chỉ cái gì, sau một lúc trầm tư, Cố thái y nói: “Rất có khả năng nó cũng là một trong số nguyên nhân, sau khi giải phóng tinh lực thì người sẽ thấy mệt mỏi hơn, vì vậy sẽ càng dễ rơi vào giấc ngủ sâu hơn.”

“Hoá ra còn có cách nói như vậy.” Thẩm Úc chớp chớp mắt, xem ra tối hôm qua Thương Quân Lẫm náo loạn với y cũng coi như đã chó ngáp phải ruồi.

Cố thái y căn cứ theo mạch tượng của Thẩm Úc rồi điều chỉnh lại phương thuốc, sau đó mới rời đi.

Sau khi Cố thái y rời khỏi Ngọc Chương Cung một lát thì Mạnh công công đứng chờ đã lâu vội chào đón: “Bệ hạ chờ đã lâu, mời Cố thái y đi theo nô tài.”

Cố thái y đã hình thành thói quen bị hoàng đế gọi đến ngay sau khi rời khỏi Ngọc Chương Cung, sau khi sửa sang lại quần áo một chút thì cũng đi theo phía sau Mạnh công công, đi gặp Thương Quân Lẫm.

“Tình huống của quý quân thế nào rồi?” Thấy Cố thái y đến, Thương Quân Lẫm ngẩng đầu lên, dời tầm mắt khỏi đống tấu chương đang chờ xử lý.

“Bẩm bệ hạ, hiện tại tình trạng của quý quân đã tốt hơn, mạch tượng cũng đã khôi phục lại như bình thường.”

“Lần trước ngươi nói mạch tượng của quý quân hơi kì lạ, có tìm ra nguyên nhân không?” Thương Quân Lẫm rất để ý đến những phỏng đoán của Cố thái y về bệnh tình của Thẩm Úc.

Cố thái y: “Biến hóa quá nhỏ, nếu không phải do thần quen thuộc với mạch tượng của quý quân thì có khả năng thần cũng không nhận ra nó có sự biến hoá, mấy ngày gần đây thần nhận thấy mạch tượng của quý quân dần khôi phục lại như bình thường, bệ hạ lượng thứ cho, thần học nghệ không tinh*, tạm thời không thể xác định được nguyên nhân xuất hiện sự thay đổi này”(không đủ tài năng, hiểu biết.)

Thương Quân Lẫm: “Lần trước ngươi nói không phải do thiếu sót trời sinh......”

Cố thái y: “Chỉ là một suy đoán mà thôi, nếu thật sự không phải do trời sinh thì ngược lại, sẽ tốt hơn. Từ xưa đến nay, rất hiếm thấy trường hợp có thể chữa khỏi sự thiếu sót trời sinh, nếu trong đó còn có chuyện được ẩn giấu thì chỉ cần tìm ra nguyên nhân của căn bệnh thì thần sẽ có thêm phần nắm chắc trong việc chữa khỏi bệnh cho quý quân.”

Thương Quân Lẫm: “Việc này phải làm phiền Cố thái y rồi.”

“Đây là chức trách của thần, bệ hạ không cần nói lời cảm tạ,“ Cố thái y nhớ tới những lời Thẩm Úc vừa mới nói, hơi chần chừ nói, “Hôm nay quý quân hỏi một ít vấn đề, thần không nói được kết luận cuối cùng nên mong bệ hạ có thể chú ý một chút.”

Nói xong, Cố thái y thuật lại cuộc đối thoại của mình với Thẩm Úc lúc ở Ngọc Chương Cung.

Thương Quân Lẫm: “Trẫm vẫn luôn lo việc này sẽ ảnh hưởng đến thân thể của A Úc nên không dám làm nhiều, ý của Cố thái y là có thể nó sẽ tốt cho y sao?”

Cố thái y: “Hiện tại thân thể của quý quân đã được điều dưỡng để tốt hơn, chỉ cần không làm quá mức thì sẽ không xuất hiện vấn đề gì đâu”

Thương Quân Lẫm: “Thuốc mỡ lần trước Cố thái y đưa cho A Úc khá tốt, có thể làm nhiều thêm một chút.”

Cố thái y: “...... Thần lãnh chỉ.”

Nhận được tin thức thân thể Thẩm Úc không còn đáng lo ngại, tâm trạng của Thương Quân Lẫm rất tốt, hắn ban thưởng cho Cố thái y một đống đồ rồi còn kêu Mạnh công công đưa người trở về.

Cố thái y được xe ngựa trong cung đưa về Cố trạch, phía sau xe ngựa còn có những đồ vật được ban thưởng khiến cho những người ngồi nghỉ chân trên đường sôi nổi quan sát.

Nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, Cố Hoài đi ra liền thấy Cố thái y đang xuống khỏi xe ngựa được đặc biệt chế tạo cho người ở trong cung, phía sau xe ngựa còn có mấy chiếc xe chở đồ.

“Đây là......”

“Là những thứ được bệ hạ ban thưởng,“ Cố thái y xuống xe ngựa, bảo với Cố Hoài vào trong nói sau rồi quay đầu lại nói chuyện với Mạnh công công, “Làm phiền Mạnh công công rồi.”

“Đâu có, đâu có, đây đều là những thứ Cố thái y xứng đáng có được.”

Sau khi người cung rời đi, Cố Hoài vừa giúp Cố thái y sửa sang lại những đồ vật được ban vừa nói: “Ca ca thật giỏi quá đi, được ban thưởng nhiều như vậy.”

“Là do bệ hạ và quý quân là người tốt.” Mấy thứ này, nửa phần là do Thương Quân Lẫm ban thưởng, nửa phần còn lại là Ngọc Chương Cung ban thưởng, bọn họ biết sở thích của Cố thái y nên hầu hết những thứ được ban cho đều là những thứ hắn có thể sử dụng được.

“Thân thể của quý quân đã đỡ hơn rồi sao?”

“Đã không còn gì đáng ngại,“ Cố thái y xoa nhẹ đầu của thiếu niên, “Yên tâm đi, ta sẽ không có việc gì đâu.”

Sắp xếp và phân loại các đồ vật xong, Cố thái y lấy tài liệu viết cách làm thuốc mỡ ra, tính làm nhiều thêm một ít, dù sao hậu cung của bệ hạ cũng chỉ có một mình quý quân, chắc chắn sẽ cần rất nhiều.

Nói đến cách làm thuốc mỡ, Cố thái y biết được cái này vào lúc vừa tiến vào Thái Y Viện, vì cuộc sống nên phải học, lúc đó Cố Hoài bị bệnh rất nặng nên cần các loại thảo dược quý hiếm và đắt đỏ, vì chữa khỏi cho Cố Hoài nên hắn đã nhận trị bệnh cho rất nhiều người bên ngoài, lúc đó hắn thường xuyên qua lại với ông chủ của một hiệu thuốc, lúc đó ông ấy đã giúp hắn rất nhiều, sau khi biết hắn thiếu tiền đã nói cho hắn biết làm cái này thì sẽ nhanh chóng có tiền.

Sự thật đúng là như thế, đặc biệt là cái loại có chứa hiệu quả thúc tình, bán chạy đến bất ngờ, sau đó hắn không thiếu tiền như vậy nữa nên cũng không làm nữa, chủ yếu là do da mặt mỏng nên hắn không muốn để cho đứa nhỏ trong nhà biết mình làm cái này, lúc ấy nếu muốn bán thuốc mỡ thì hắn cũng sẽ nhờ ông chủ của hiệu thuốc bán giúp cho, toàn bộ quá trình đều không tự mình ra mặt.

Đưa cái này cho Thẩm Úc là bởi vì tình huống thân thể của Thẩm Úc có hơi đặc thù, nếu đã đồng ý chữa cho y thì phải làm ra những thứ tốt nhất, vừa nhìn là biết bệ hạ là người có nhu cầu lớn, việc hai nam tử hoan ái cũng không dễ dàng, thân thể của quý quân lại không được tốt, nếu thường xuyên như vậy thì sẽ bị thương, ảnh hưởng rất lớn tới thân thể.

Hôm nay bệ hạ lại nói...... Cố thái y nhớ tới số lượng thuốc mỡ mà lần trước mình đã đưa đến Ngọc Chương Cung, không nhiều lắm nhưng chắc chắn cũng không ít, hắn có nên âm thầm nhắc nhở bệ hạ để cho quý quân nghỉ ngơi nhiều hơn một chút hay không nhỉ?

Cố thái y thở dài, hắn chỉ là người chữa bệnh cho người ta, sao lại còn muốn quan tâm đến chuyện phòng the của bệ hạ chứ?

Cố thái y lấy thuốc mỡ đặt vào trong hộp làm lạnh, lại cho nước ngâm hoa đã được điều chế tốt vào bên trong, hắn dồn hết sự tập trung vào việc phối thuốc nên không hề phát hiện Cố Hoài đã vào phòng.

Cố Hoài cảm thấy hứng thú với tất cả mọi chuyện của Cố thái y, hắn nhìn đống lọ chứa cao trong suốt đang được bày biện chỉnh tề trước mặt liền cầm lấy một trong số đó rồi đi ra phía sau Cố thái y phía hỏi: “Ca ca, đây là cái gì vậy?”

Cố thái y bị giọng nói thình lình vang lên làm cho hoảng sợ, buông lỏng lực nắm trên tay, cũng may Cố Hoài nhanh tay lẹ mắt nên mới không để đồ rơi xuống.

“Sao ngươi lại vào đây được vậy?” Cố thái y lấy lại bình tĩnh, xoay người liền thấy Cố Hoài đang cầm thuốc mỡ mình đang làm dở, trong mắt còn tràn ngập tò mò.

Cố thái y lập tức đỏ mặt.

Tác giả có lời muốn nói: Cố thái y: Xin giúp đỡ, đang làm vật xxx thì bị trẻ con trong nhà bắt tại trận, làm sao bây giờ?

23h2p_1h41p. Quá đủ rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.