Túc Bắc là tên gọi chung của những thành nằm ở phía Bắc của Đại Hoàn, lúc còn là thiếu niên Thương Quân Lẫm đã đến Túc Bắc đánh giặc và để lại một vài người của mình ở đó, sau khi hắn trở về kinh thành thì phải tập trung vào những chuyện khác nhưng hắn cũng không hoàn toàn bỏ mặc Túc Bắc mà để những quan viên như Tuân Triều ở lại Túc Bắc.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thương Quân Lẫm ở kinh thành nhưng hắn không hề nghe thấy tin tức Túc Bắc gặp hạn, nếu không thì hắn đã không rảnh rỗi đến nỗi tiếp tục ở lại hành cung.
“Mộ Tịch, trước tiên cứ rót cho Tuân đại nhân một chén trà đi.” Thẩm Úc nhìn bộ dáng bụi bặm và mệt mỏi của Tuân Triều, y nhìn ra hắn đã rất vội vàng khi liên tục ra roi thúc ngựa để trở về đây.
Quả thật Tuân Triều đang rất khát, Mộ Tịch bưng trà lại cho hắn, hắn cũng không từ chối mà trực tiếp uống một hơi cạn sạch, lúc này hắn mới chậm rãi kể lại chuyện của Túc Bắc.
“Ba tháng trước, ở Túc Bắc bắt đầu ít mưa hẳn, nhưng lúc ấy thì thoảng vẫn sẽ có mưa, mà thời tiết Túc Bắc vẫn luôn như thế nên thần không cũng không quá để ý, cho đến một tháng trước, Túc Bắc bắt đầu nắng nóng liên tục, suốt cả một tháng qua, ở đó không hề có một giọt nước mưa nào, hoa màu không chịu nổi nắng nóng nên đã chết héo hết. Vì thế dân chúng ở Túc Bắc bị thiếu lương thực, thần không còn cách nào khác nên đành lấy ra một phần quân lương* để cứu trợ cho họ, lúc đó thần cũng đã viết sổ con dâng lên triều đình với hy vọng sẽ nhận được sự cứu trợ đến từ triều đình.”(lương thực của quân đội.)
Túc Bắc là một vùng quan ải* quan trọng nằm ở phía Bắc của Đại Hoàn, nếu ở Túc Bắc không có Túc Bắc quân** thì các dân tộc du mục sẽ dễ dàng xâm lược đất của Đại Hoàn. (Biên giới)(tên gọi của quân đội ở Túc Bắc.)
Nhưng hoàn cảnh sinh hoạt ở Túc Bắc thật sự rất thiếu thốn, nước mưa thì thưa thớt, hàng năm lại khô hạn, nếu không phải do ở đó Túc Bắc quân nên mỗi năm triều đình sẽ đưa đồ dùng tới thì bình thường dân chúng ở đó rất khó để sống được.
“Trẫm không hề nhận được sổ con ngươi dâng lên.” Giọng nói lạnh lẽo của Thương Quân Lẫm vang lên.
Còn chuyện cuốn sổ con cầu cứu đó đang ở đâu thì không ai biết cả.
“Thần cũng nghĩ đến trường hợp sổ con không được đưa đến tay ngài nên mới ra roi thúc ngựa trở về, thần chưa được gọi mà đã dám trở về kinh, thần tình nguyện chịu phạt!” Tuân Triều đã đi theo Thương Quân Lẫm từ khi hắn còn chưa lên ngôi, hắn biết Thương Quân Lẫm sẽ không mặc kệ Túc Bắc, nhưng hắn đã đợi nhiều ngày như vậy mà vẫn không thể đợi được câu trả lời của triều đình, như vậy thì chỉ có một khả năng.
—— sổ con hắn gửi không được đưa đến tay Thương Quân Lẫm.
“Ngộ biến tòng quyền*, trẫm sẽ sắp xếp người đi đến Túc Bắc, ngươi cứ lui xuống nghỉ ngơi trước đi.” Thương Quân Lẫm lấy tay gõ lên bàn đá.(QT là: Sự cấp tòng quyền nhưng tra gg thì ra NBTQ, vì nghĩa tương tự nhau nên tui dùng NBTQ, nó đại loại là xử lý vấn đề tuỳ theo hoàn cảnh ấy.)
Đây là động tác hắn thường làm khi đang tự hỏi.
Tuân Triều đã chuẩn bị tinh thần bị xử tội từ trước, cấp dưới thân cận của hắn cũng đã khuyên can hắn, bảo hắn không nên mạo hiểm, nếu sổ con của hắn đã tới tay bệ hạ mà vẫn không thấy gì cả thì dù hắn có về kinh cũng sẽ có đi mà không có về mà thôi.
Tuân Triều cũng biết điều đó, nhưng dù hắn chờ nổi thì Túc Bắc cũng không chờ nổi, Túc Bắc quân và dân chúng ở Túc Bắc lại càng không thể chờ nổi.
Hắn lấy cuốn sổ con vẫn luôn đặt ở trong ngực ra rồi nói: “Thần đã viết tình hình hiện tại của Túc Bắc vào đây.”
Mạnh công công đi qua nhận lấy sổ con rồi đưa đến trước mặt Thương Quân Lẫm.
“Trẫm biết rồi, Mạnh Thường, mang Tuân đại nhân đến Tây viện đi, không được để chuyện hôm nay truyền ra bên ngoài.”
“Nô tài lĩnh mệnh.”
“Bệ hạ thấy thế nào?” Kiếp trước, dịp này Thẩm Úc không ở kinh thành, hơn nữa lúc đó y còn sinh bệnh nên y không biết nhiều về những chuyện đã xảy ra trong mùa hè này. Dù sau khi y chết đi và đọc được quyển sách kia thì nó cũng chỉ được viết ra dưới góc nhìn của Thẩm Thanh Nhiên, mà trong khoảng thời gian này cuốn sách kia cũng chỉ miêu tả về việc hắn đã bị bắt nạt thế nào khi còn ở trong cung.
“Tuân Triều sẽ không dám gạt trẫm mấy chuyện này, hơn nữa cũng không chỉ sổ con của Tuân Triều mà trẫm còn không nhận được bất cứ sổ con nào của các quan viên khác ở Túc Bắc, xem ra Túc Bắc đã xảy ra vấn đề.”
“Nếu vấn đề là ở quan viên của Túc Bắc thì chuyện này sẽ không đơn giản là cứu tế thôi đâu.”
“Trẫm sẽ làm Ẩn Long Vệ đi tra, cụ thể, chờ Ẩn Long Vệ trở về lại quyết định.”
Thương Quân Lẫm mở ra sổ con, càng xem, mi nhăn càng chặt.
Túc Bắc tình hình tai nạn so trong tưởng tượng càng nghiêm trọng.
Xác chết đói khắp nơi, đổi con cho nhau ăn...... Từng vụ từng việc, nhìn thấy ghê người.
Lúc Thương Quân Lẫm xem cũng đã ôm Thẩm Úc để y xem cùng nên Thẩm Úc cũng đọc được nội dung trong cuốn sổ con, lúc Tuân Triều viết sổ con cũng không thể hiện nhiều cảm xúc cá nhân mà cố gắng viết theo cách đơn giản nhất, chỉ có những lúc không khống chế được thì hắn mới lộ ra một chút cảm xúc.
Cũng vì đè nén đến tận cùng mới lộ ra một chút cảm xúc nên lại càng khiến người ta xúc động hơn.
“Bệ hạ, trước tiên cứ sắp xếp người đi cứu tế đi đã.” Nếu không thì không cần đợi kẻ địch tới đánh mà Túc Bắc đã tự sụp đổ.
Trong lòng Thương Quân Lẫm đã có quyết định.
Hắn gác đầu lên vai Thẩm Úc rồi dùng mặt dụi vào cổ Thẩm Úc: “Ban đầu trẫm còn muốn ở đây chơi với ngươi thêm mấy ngày......”
Đã xảy ra chuyện như vậy thì chắc chắn phải nhanh chóng trở về cung, dù sao thì ở hành cung cũng không được tiện lắm.
“Chỉ cần đi cùng bệ hạ thì ở đâu cũng giống nhau cả.” Thẩm Úc cũng dụi lại hắn.
Đêm đó, Thương Quân Lẫm đã hạ lệnh chuẩn bị trở về cung, các đại thần cũng biết được chuyện ở Túc Bắc nên cũng cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất để thu dọn mọi thứ.
Sáng sớm hôm sau, đoàn người mênh mông cuồn cuộn lại dùng tốc độ nhanh nhất để trở về kinh thành.
Thẩm Úc ngồi ở trong xe ngựa, y nhấc màn xe lên rồi nhìn ra bên ngoài, bọn họ chỉ mới ở lại hành cung hai mươi ngày, hiện giờ ở kinh thành vẫn còn rất nóng.
Rời khỏi núi, nhiệt độ cũng dần lên cao, Thẩm Úc đã thay quần áo mỏng hơn, ở trong xe ngựa cũng đã đặt thêm một bồn băng nhỏ, thế nhưng y vẫn cảm thấy rất nóng.
Đầu tháng tám, đây được coi là khoảng thời gian nóng nhất ở kinh thành.
Vốn dĩ bọn họ sẽ ở lại hành cung đến cuối tháng tám, chờ đến khi kinh thành không nóng mấy nữa mới trở về, ai ngờ kế hoạch không đuổi kịp sự chuyển biến đột ngột, Túc Bắc đã xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ có thể trở về kinh trước đã.
Các đại thần cũng không dám oán trách câu nào, bọn họ đều hiểu rõ tầm quan trọng của Túc Bắc, so với việc hưởng thụ nhất thời thì bọn họ lại càng muốn yên ổn lâu dài hơn.
Bọn họ không muốn trải qua tình huống như lúc tiên đế còn tại vị thêm một lần nào nữa.
Người ở kinh thành đã nhận được tin tức từ trước, Hộ Bộ đã căn cứ vào ý chỉ của Thương Quân Lẫm để chuẩn bị đồ cứu tế, chờ khi bọn họ trở lại kinh thành thì Hộ Bộ cũng đã xử xong mọi chuyện.
Đừng nhìn Hộ Bộ thượng thư ngày thường không để Công Bộ thượng thư moi được đồng nào mà nhầm, lúc gặp chuyện cần phải cứu tế thì dù có tiêu rất nhiều tiền ông cũng sẽ không nói lời nào.
Vừa trở về thì Thương Quân Lẫm đã vội gọi các triều thần đến bàn bạc, còn Thẩm Úc thì trở về Ngọc Chương Cung.
Cho dù chủ nhân không ở đây một thời gian thì tất cả mọi thứ ở Ngọc Chương Cung vẫn giống như trước kia, Thẩm Úc ngồi xuống bên cửa sổ rồi nhìn những bồn hoa đang nở rộ.
Kiếp trước cũng đã xảy chuyện này sao? Cuối cùng đã phải làm thế nào để giải quyết? Trong quyển sách kia chỉ viết sơ lược về những chuyện xảy ra khi Thẩm Thanh Nhiên ở trong cung nên Thẩm Úc chỉ có thể cố gắng nhớ lại những chuyện kiếp trước.
Lúc y thoát khỏi căn bệnh nặng thì cũng đã là cuối tháng chín*, lúc đó y còn nghe nói bạo quân lại giết thêm rất nhiều đại thần, danh tiếng của hắn trong dân gian lại lùi thêm một bước, còn những chuyện trước đó thì sao? Ký ức y như bị một lớp sương mù che khuất, dù nhìn mãi vẫn không thể thấy rõ. (QT là tháng chín sau, mà nếu 9 tháng sau thì không hợp lí lắm.)
“Công tử, người có muốn nếm thử điểm tâm mới của phòng bếp không?”
Lời nói của Mộ Tịch đã kéo suy nghĩ của Thẩm Úc trở về, Thẩm Úc nhìn vào thứ có màu sắc rực rỡ ở trong cái chén lưu li mà Mộ Tịch đang cầm rồi hỏi: “Là cái gì vậy?”
“Nghe nói nó được lấy ý tưởng từ Thẩm Nguyệt cô nương, nó được làm ra từ trái cây tươi và băng vụn, bọn họ biết công tử thích ngọt nên đã cho thêm mật ong vào bên trong.”
Thẩm Úc cảm thấy rất tò mò với loại điểm tâm được làm từ băng: “Bưng tới đây để ta xem thử.”
Cái chén đó cũng chỉ lớn bằng bàn tay của Thẩm Úc, lúc đưa nó đến gần Thẩm Úc mới phát hiện nó là một cái chén gần như trong suốt, chỉ là màu sắc của nó vẫn đậm hơn xíu, nhưng nếu nhìn từ xa thì sẽ rất khó để nhìn ra.
“Cái chén này......” Thẩm Úc cầm lấy cái chén, chỉ vừa cầm lấy, đầu ngón tay y đã chạm vào một bề mặt lạnh lẽo.
Trong chén là băng vụn và các loại trái cây cắt nhỏ, trông chúng như những giọt nước muốn rơi nhưng vẫn chưa thể rơi, vừa tươi đẹp lại vừa ướt át, vừa nhìn liền có cảm giác muốn ăn.
“Cái chén lưu li này chỉ vừa mới được tạo ra, nghe nói là được làm dựa theo công thức của Thẩm Nguyệt cô nương, nô tỳ nghe Thẩm Nguyệt cô nương đã tạo ra thứ hoàn toàn không có màu sắc gì, hơn nữa hình dạng cũng rất kỳ quái.”
Thẩm Nguyệt từng gọi nó là pha lê.
Thẩm Úc múc một muỗng trái cây rồi bỏ vào trong miệng, trong miệng y tràn đầy hơi lạnh, nhưng trái cây tươi ngon cũng không giảm bớt hương vị bởi vì lạnh mà ngược lại lại tạo nên một hương vị đặc biệt.
Hơn nữa băng hơi lạnh lạnh, lúc ăn cảm thấy rất thoải mái.
“Mùa hè mà có thể được ăn loại điểm tâm này thì quả thật là một loại hưởng thụ, ngươi đi kêu phòng bếp làm thêm một ít, ta muốn đợi lát nữa bệ hạ qua sẽ đưa cho ngài ấy ăn một ít.” Thẩm Úc cũng không biết mình đã ăn hết một chén từ lúc nào, nhưng y thấy vẫn cảm thấy chưa đã thèm, chỉ là y biết thân thể của y không cho phép y ăn mấy loại điểm tâm thế này nhiều.
“Vâng ạ.”
Sau khi ăn hết một ít băng, Thẩm Úc cảm thấy mình đã không còn bực bội như hồi nãy, y bình tĩnh cầm giấy bút lên rồi vẽ tranh mà không hề có suy nghĩ nào.
Cầm kì thư hoạ*, Thẩm Úc thông thạo tất cả những thứ đó, kiếp trước vì muốn giúp đỡ Việt Vương nhiều hơn nên những thứ y có thể học thì y sẽ học đến cực hạn. (Đánh đàn, đánh cờ, đọc sách, vẽ tranh.)
Dù Trấn Bắc Hầu không thèm để ý đến đứa con vợ cả như y nhưng những thứ con cháu của các gia tộc nên học thì ông ta vẫn sẽ tìm thầy đến dạy y, dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến thể diện của phủ Trấn Bắc Hầu mà, còn về phần Như di nương thì dù bà ta có không muốn đi nữa thì bà ta cũng không thể cãi lại quyết định của Trấn Bắc Hầu.
Sau này, vì muốn mượn sức được một nhà nho lớn đã lánh đời nên Thẩm Úc đã phải bỏ ra một đống sức lực để học đến cực hạn của những thứ này, giờ y sống lại một đời nhưng những thứ y đã học được ở kiếp trước vẫn còn khắc sâu trong đầu y.
Ngoài cửa sổ, chim tước đang kêu vang, mà lúc này ở trong phòng lại đang có một thanh niên mặc đồ màu lam ngồi bên cửa sổ, y đang cúi đầu và tập trung vẽ tranh.
Giấy vẽ đã phủ kín mặt bàn, Thương Quân Lẫm thả nhẹ tiếng bước chân rồi đi tới gần, dù sao hắn cũng không muốn phá vỡ khung cảnh này.
Trên giấy Tuyên Thành là một chùm hoa đào, nhìn qua thì có vẻ như không hề có kết cấu gì nhưng nếu tập trung xem xét thì sẽ thấy một khung cảnh dạt dào ý xuân ở bên trong nó.
“Bệ hạ đến đây lúc nào vậy?” Lúc buông bút, Thẩm Úc mới nhìn thấy Thương Quân Lẫm đang đứng ở bên cạnh bàn “Sao ngài lại không gọi ta?”
“Thấy ngươi đang vẽ rất nghiêm túc nên không gọi, hoa đào A Úc vẽ rất đẹp.” Mực nước còn chưa khô hẳn nên Thương Quân Lẫm chỉ có thể đứng ở một bên xem xét.
“Ta chỉ tuỳ tiện vẽ một chút mà thôi.” Thẩm Úc xoa tay rồi đứng lên, y nhìn ra sắc trời bên ngoài, hình như y đã vẽ khoảng một canh giờ*.(2h)
Thương Quân Lẫm tự giác đi tới xoa tay cho Thẩm Úc, hắn cũng khá thuận lợi khi làm mấy chuyện này.
“Hôm nay phòng bếp đã làm ra một loại điểm tâm mới, hương vị của nó rất không tồi, bệ hạ có muốn nếm thử hay không?” Thẩm Úc sai Mộ Tịch đi đến phòng bếp lấy một ít tới đây.
Thương Quân Lẫm cũng không quá đặt nặng chuyện ăn uống, kể từ sau khi Thẩm Úc vào cung, hắn đã theo y thử rất nhiều món ăn mới mẻ nên hắn cũng biết lưỡi của Thẩm Úc rất kén chọn, thứ có thể được y khen thì chắc chắn là một món ngon.
Mộ Tịch bưng tới hai chén lưu li, một chén lớn và một chén nhỏ. Thẩm Úc nhìn chén lớn được đưa tới trước mặt Thương Quân Lẫm rồi lại nhìn chén nhỏ được đưa tới trước mặt mình liền nhướng mày: “Mộ Tịch, ngươi thiên vị bệ hạ một cách công khai như vậy thì không tốt lắm nhỉ?”
“Công tử đừng trêu ghẹo nô tỳ nữa, Cố thái y đã nói rồi, ngài nên hạn chế ăn đồ lạnh lại.” Một chén nhỏ đã là cực hạn rồi.
Tuy rằng Thương Quân Lẫm cưng chiều Thẩm Úc nhưng những chuyên liên quan đến thân thể y thì hắn còn giữ vững nguyên tắc hơn bất kì ai.
Thẩm Úc thấy chén nhỏ của mình không có cơ hội đổi thành chén lớn bèn tập trung ăn đồ trong chén của mình.
Thương Quân Lẫm thấy rất buồn cười.
“Bệ hạ nhìn ta làm cái gì?” Thẩm Úc ngước mắt lên thì thấy Thương Quân Lẫm vẫn luôn nhìn mình ăn, trái cây trong chén hắn cũng không vơi đi quá nhiều, nghĩ thế y thầm thở dài trong lòng, nếu hắn không ăn thì có thể cho y mà.
Thương Quân Lẫm thong thả bỏ từng miếng thịt quả vào trong miệng, toàn bộ quá trình, tầm mắt hắn chưa từng rời khỏi Thẩm Úc.
Ánh mắt của nam nhân nóng rực, cảm giác cứ như thứ hắn ăn không phải là thịt quả mà là một món đồ gì đó ngon miệng hơn.
Tầm mắt của nam nhân vẫn luôn lưu luyến gương mặt của y, đặc biệt là ở môi, hắn đã nhìn nó rất lâu, Thẩm Úc bị hắn nhìn nhiều đến nỗi đứng ngồi không yên, sự lạnh lẽo trong miệng cũng không thể nào giảm bớt được cái nóng đang không ngừng dâng lên trong người y.
Chén của Thẩm Úc đã không còn gì hết, y bị ánh nhìn càng ngày càng nóng cháy của nam nhân làm cho bất an, vì thế y muốn đứng dậy để rời đi.
Đột nhiên trên cổ tay y truyền đến một lực kéo, lúc y còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nam nhân kéo vào trong lồng ngực và hôn.
Có thứ gì đó rất lạnh đã được nhét vào miệng y.
“A Úc, có ngon không?”
Tác giả có lời muốn nói: Bệ hạ: A Úc muốn ăn thì nhất định phải thỏa mãn y, còn về phần thỏa mãn y bằng cách nào thì......
1. Tuần này 4 chương rồi.
2. Tui có thói quen ai pho lâu tui thì tui pho lâu lại, sau đó có mấy người pho lâu tui, tui pho lâu lại=> người ta un pho lâu. Cái tui cũng un pho lâu người ta luôn=))). Nết ngộ zậy đó.
3. Nhà tui lại có F0 rồi T-T
Canh hai cầu dinh dưỡng dịch (づ ̄3 ̄)づ╭~
—— về trường bình thêm càng ——
Tiểu khả ái đánh cây dù nhỏ cây dù nhỏ: 1/1
Tiểu khả ái lâm rượu phong: 1/1
Tiểu khả ái đường lạc: 5/5
Tiểu khả ái ●─●: 1/1
Tiểu khả ái thiên kim khó mua lan thuyền cười: 1/1
Tiểu khả ái đêm qua thu hiu quạnh: 0/3
Tiểu khả ái sơn quỷ: 0/2
Tiểu khả ái dao biết không phải tuyết: 0/1
Tiểu khả ái lâm rượu phong: 0/1
Tiểu khả ái nhiều hơn nhiều hơn nhiều hơn nhiều hơn nhiều: 0/1
ps: Nếu có cái nào bảo bảo trường bình bị rơi rớt, có thể ở bình luận khu nói ra, hậu trường phiên bình luận thật sự là thực gian nan _(:з” ∠)_
Cảm tạ ở 2021-08-2915:06:46~2021-08-2920:32:36 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Dư diệp, W đứa ở mỗi ngày không ngủ được 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: sugaAd100 bình; qwq80 bình; tham chuộc 50 bình; 5371091038 bình; loạn lòng ta giả hôm nay ngày nhiều phiền 26 bình; fairy, thất thất thất nguyệt lưu hỏa, không anh bay phất phơ, cây trúc 20 bình; mạc sắc phi yên 17 bình; dao 112210 bình; chấp quang 7 bình; ỷ nguy, chuya5 bình; thanh lệnh, hôm nay mã linh cái tự 4 bình; 4 hào, T.Y, amohhh2 bình; thiên nhai cũ lộ, đồng tiểu miêu, tiểu san hô, tím tím 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!