Mày Lộ Thính Cầm nhíu chặt, lảo đảo một chút, đi ngược về hướng Trọng Sương.
Theo sự nghiêng ngả của Lộ Thính Cầm, Linh Thằng lam nhạt trói buộc Trọng Sương tiêu tán thành hạt, đom đóm phát ra ánh sáng nhạt cuối cùng, nhẹ nhàng lay động tô điểm cành lá trên cây hoa quế.
Trọng Sương theo bản năng mà vươn hai tay, thân hình nóng bỏng đổ xuống khuỷu tay y, cánh tay y trĩu xuống, hậu tri hậu giác ý thức được toàn thân giống như được cải tổ lại một lần, bủn rủn mỏi mệt.
“Lộ Thính Cầm...” Trọng Sương muốn thử độ ấm trên trán hắn, mu bàn tay duỗi thẳng, không dám đụng vào. Chỉ có thể liên tiếp kêu: “Sư tôn, sư tôn...”
Lộ Thính Cầm rất nhanh hồi phục ý thức, nhanh chóng rời khỏi Trọng Sương, cả người mềm nhũn dựa trên cây quế. Hắn không ngừng dùng móng tay xoa ấn huyệt Thái Dương, cảm thấy trước mắt sương đen mênh mông, Thái Dương bị kim đâm đau đớn.
“Cho nên, đã hiểu chưa? Ngươi vừa rồi là tâm trạng không ổn, biểu hiện Long khí ngược dòng.”
Lộ Thính Cầm không để ý đến trên người không khoẻ, nói một câu, đầu càng choáng váng. Hắn dựa vào trên cây trời đất quay cuồng, tì vị cuộn lên từng trận buồn nôn.
“Nếu mặc kệ không quản, lấy thân thể yếu rớt này của ngươi, cỗ khí này sẽ xé nát thân thể ngươi.”
Lòng bàn tay Trọng Sương ướt đẫm mồ hôi, tóc tai hỗn loạn.
“... Sư tôn, không bằng nghỉ ngơi một chút?”
Lộ Thính Cầm lãnh đạm nói. “Nghe ta nói chuyện.”
Trọng Sương chỉnh đốn qua loa dung nhan của mình, bình ổn tâm trạng, cảm thụ linh lực vận chuyển trong cơ thể.
Nội thị là một khóa tu hành thiết yếu, tự quan sát bản thân, lúc nào cũng có thể tự nhận thức. Thân thể bất đồng, có thể cảm nhận được đồ vật bất đồng.
Đệ tử mới nhập môn nhìn thấy nhiều lắm là một mảnh đen kịt, thỉnh thoảng thấy được một chút ánh sáng mơ hồ. Sau khi nhìn thấy linh quang, dựa vào thiên phú bất đồng, dần dần từng bước phân biệt linh lưu vận chuyển. Tiên tôn tu hành thành công, không chỉ có có thể nhìn thấu chính mình, càng có thể quan sát, quấy nhiễu người khác, trở thành phá địch chi sách.
Trong Huyền Thanh môn, chiến lực mạnh nhất chính là Minh Toàn kiếm Diệp Vong Quy, Phi Vân phong Kê Hạc. Một người trừ gian diệt ác, vang danh thiên hạ. Một người thiên phú cao tuyệt, khu vân bát vụ. Tiếp theo, là Linh Tiên tử Đào Vãn Oanh hàng năm bên ngoài, Trụy Nguyệt phong Lộ Thính Cầm đóng cửa không ra.
Trụy Nguyệt Tiên tôn công lực không biểu lộ, hàng năm tị thế. Nhưng chư tiên môn, truyền lưu một câu. “Hoàng hoàng quế hoa vụ lãnh, mạc cận Huyền Thanh Trụy Nguyệt.”(*) Trụy Nguyệt Tiên tôn lấy “Khán công” nổi danh, có tin đồn rằng, mọi việc vạn vật, nhân gian kinh lạc, đều hiện rõ trong đôi mắt hắn.
(*Sợ hãi sương mù hoa quế lạnh, chớ gần Trụy Nguyệt Huyền Thanh môn.)
Ngươi đứng trước mặt hắn, công lực đã tu luyện qua, bên trong quỹ đạo vận chuyển. Ưu thế, hoặc là sơ hở nhất kích tất sát, đều lộ rõ.
Trọng Sương quan sát bên trong, nhìn thấy linh lưu Quy Nguyên quyết, phảng phất có suối nước loang loáng trong bóng đêm, tuần hoàn lặp lại. Y lại quan sát lần nữa, không nhận thấy được bất cứ sự khác thường nào, cứ như đau khổ khi bị xé rách vừa rồi là một hồi ảo mộng.
Y do dự nhìn về phía Lộ Thính Cầm. Lý trí nhắc nhở về đủ loại ác mộng hằng đêm trong quá khứ, y ức chế kích động kinh hoàng trong ngực, mở miệng hỏi thẳng:
“Cho nên khi ở Tư Quá đình, là sư tôn giúp ta?”
Lộ Thính Cầm trì hoãn một chốc, cảm giác choáng váng không những không giảm mà còn tăng. Hắn ra ngoài không mang theo áo choàng của Kê Hạc, cũng không mang áo choàng lông hạc đen vốn có của mình, mặc một thân trường bào màu nguyệt bạch mỏng manh, lúc này bị gió đêm thổi đến rét run.
“Đúng vậy.” Lộ Thính Cầm đơn giản đáp lại, sau khi tạm dừng thật lâu, bổ sung, “Trước kia là vậy, sau này cũng thế.”
Trọng Sương mơ hồ đáp lại, không tỏ ý kiến.
Lộ Thính Cầm không đếm xỉa tới Trọng Sương, kéo căng tinh thần chậm rãi đi đến hướng cửa viện. Gió lạnh cuối thu làm hắn nhịn không được phát run. Mồ hôi lạnh dính nhớp, hơi thở khô nóng, nóng bỏng. Cảm thấy còn đợi bên ngoài, có khả năng thật sự sẽ ngất xỉu.
Sắc mặt Trọng Sương ủ dột, nhắm mắt theo đuôi mà đi theo, hai tay do dự một chút, đỡ hờ trong không khí, đề phòng Lộ Thính Cầm lại ngã quỵ.
Trên con đường lát đá phiến xanh thông về hướng phòng ngủ chính phòng, Lộ Thính Cầm đi rất chậm, vài lần dừng bước.
Mỗi khi bước chân Lộ Thính Cầm dừng lại, Trọng Sương đều vòng ở bên cạnh chờ đợi. Chờ đến khi Lộ Thính Cầm mở to mắt, tiếp tục đi về phía trước, sau đó mới tiếp tục.
Đợi Lộ Thính Cầm tiến vào trong phòng, cởi giày ngồi trên tháp, hai người đều một đầu đầy mồ hôi.
Trọng Sương tìm được khăn vải trên giá đựng đồ rửa mặt chải đầu, nhìn bài trí đơn sơ trong phòng. Y biết tòa viện này của Lộ Thính Cầm rất giản dị, nhưng chưa từng vào trong phòng. Lúc này thấy giường cũ, đệm chăn đơn bạc, đồ vật nên có đều không có, đầu lông mày hơi nhíu lại.
“Long khí kia của ngươi...” Lộ Thính Cầm ngồi ổn, miệng thở hổn hển, tựa như tiếp tục đề tài trước đó.
“Sư tôn, không bằng hôm nay nghỉ ngơi trước đã, ta đi tìm Lệ Sư bá đến xem.” Trọng Sương không muốn nghe lần nữa, ngắt lời.
Lộ Thính Cầm dựa ở trên tháp, so với ở chỗ núi rừng thì thoải mái hơn rất nhiều. Hắn tích cóp ra một chút sức lực, trong mắt hàm chứa một tầng mờ mịt do sốt cao sinh ra. Nhìn về hướng Trọng Sương, chấp nhất giải thích:
“... Không chỉ là tâm thần dao động, khi cảm xúc kích động, sẽ tuôn ra, đè ép lên thân thể của ngươi. Tu vi của ngươi càng sâu, long khí bị quản chế xoay quanh ở xương sườn, dần dà... Khụ khụ...”
Trọng Sương nửa quỳ trước tháp, cách khăn vải dùng quyết Thanh Khiết. Y đem khăn vải ấm áp bố trí thoả đáng, đặt ở trong tay, đôi lòng bàn tay hướng về phía trước, trình ở nơi Lộ Thính Cầm động ngón tay là đủ đến.
Trọng Sương nhiều lần nhẫn nại, khuyên nhủ.
“Sư tôn, lau mồ hôi đi. Đệ tử đã biết.”
Lộ Thính Cầm không cầm lấy khăn vải, ngực hắn bắt đầu độn đau, nhìn đồ vật có chút không rõ. Tiếng nói chuyện của Trọng Sương bay vào trong tai, chợt xa chợt gần, rõ ràng là không nghiêm túc nghe ý tứ của y.
“Trọng Sương, không cần có lệ.” Lộ Thính Cầm nghiêm khắc nói.
“Bây giờ ta muốn nhấn mạnh với ngươi, cũng có liên quan tới cái này. Long khí sinh dưới xương sườn, nếu khi không chắc chắn mà dẫn ra trấn an, ngươi bất cứ lúc nào cũng sẽ giống như vừa nãy, đột nhiên bị quản chế, lo lắng cho tính mạng mình. Quá khứ, ta hành sự cực đoan, khiến ngươi hiểu lầm. Cũng bởi vì... Khụ khụ... Như vậy.”
Trọng Sương nắm chặt khăn vải, ánh mắt tối tăm, nghe được Lộ Thính Cầm ho khan, đột nhiên thanh tỉnh, một lần nữa trải phẳng khăn vải, đặt trong tầm tay Lộ Thính Cầm.
“Đừng nói nữa.”
Thanh âm y trầm thấp, ngón tay nắm chặt, đè chặt vết thương trong lòng bàn tay bị lợi kiếm cắt qua.
Hơi thở Lộ Thính Cầm nghẹn lại.
“Ngươi không tin?”
Trọng Sương cúi đầu, đứng trước tháp nhìn chằm chằm một họa tiết nhỏ trên mặt đất, không nhìn mặt Lộ Thính Cầm.
“Đệ tử ngu muội, tu hành không tinh, tẩu hỏa nhập ma. Sư tôn giúp ta bình phục, ta cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng lời sư tôn nói, ta... Không dám tin, không thể tin.”
Đầu Lộ Thính Cầm càng đau, cơn đau ngực theo trái tim nhảy lên, từng tiếng phóng đại, ngọc bài của Sư tổ ở trước ngực, phát ra u quang lạnh lẽo.
“Lừa mình dối người, ngươi nhất quyết phải chờ đến ngày nào đó đuôi cùng sừng mọc dài ra mới có thể thừa nhận đúng không?”
Sắc mặt Trọng Sương chuyển trắng. “Ta thừa nhận cái gì?”
“Ngu xuẩn...” Lộ Thính Cầm hít sâu, tức đến trước mắt sương đen quay cuồng, tầm mắt choáng váng, khó phân biệt nhân hình.
Hắn nhắm mắt lại, dựa ở trên tháp. “Nhất diệp chướng mục, minh ngoan bất linh.”
(*Một chiếc lá che trước mắt, ương bướng không linh hoạt. Mắng Trọng Sương ngu muội.)
Trọng Sương rốt cuộc không nhịn được.
“Sư tôn nói khi đó... Huyền Thanh môn diệt trừ yêu tà, thế nhân tán tụng. Huyền Thanh chân nhân trảm long thành danh, bảo vệ thái bình bát phương. Ta lưu lạc ở trấn Trường Ninh, nhờ có sư tôn không vứt bỏ, thân thế thô bỉ, tiến vào sơn môn. Rồi sau đó Thủ tọa thụ nghiệp, tu được đạo pháp...”
Thân hình y khẽ run, cất cao giọng nói. “Ta làm đệ tử Huyền Thanh môn, thừa kế trảm long chi ý, trừ yêu chi chí, sao có thể là long, là yêu?”
Lộ Thính Cầm xoa đầu, vòng ra được một chút ý tứ của Trọng Sương.
“Ngươi sợ thân thế bại lộ, bị đuổi đi, hoặc là bị giết?”
Hắn không biết thái độ của nhân loại đối với Yêu tộc ở thế giới này, nhưng nếu mấy vị sư huynh đều đã biết Trọng Sương là Nhân Long hỗn huyết, cũng không kêu đánh kêu giết, chứng tỏ vấn đề không lớn. Ít nhất không phải ngươi chết ta sống, huyết hỏa bất dung.
“Sư tôn thị lực vô song, trong Tông môn có một không hai. Sư tôn nói thế nào thì là thế đó, nói có tức là có. Không ai có thể cãi lại.” Trọng Sương cứng nhắc mà nói.
“Tiểu tử hỗn láo...” Lộ Thính Cầm nghe ra Trọng Sương ý tại ngôn ngoại, cảm thấy trên người rét run, không khỏi thăm dò hướng bên cạnh, muốn lôi chăn tới.
Sơn Cư không người coi chừng, đệm chăn chạm vào tay lạnh lẽo. Hắn từ bỏ cái chăn, nắm thật chặt vạt áo, mệt mỏi dựa về phía sau.
“Có chuyện thì nói thẳng, không cần âm dương quái khí. Ngươi cảm thấy ta bôi nhọ ngươi, quy chụp tội danh cho ngươi?”
“Sư tôn cho rằng ta cảm thụ qua dị trạng -- đúng, ta đã gặp qua.”
Ngực Trọng Sương phập phồng, tạm dừng mấy lần, chậm rãi nói.
“Khí lực, lực khôi phục, đợi đã -- nhưng dị trạng này, nhiều lần đều vào lúc trước và sau khi sư tôn tìm ta thí nghiệm. Thậm chí cái gọi là long khí mà sư tôn nói... Trừ lần trước khi ở Tư Quá Đình cùng lần này. Đều phát sinh ở trên cái bàn trong thiên phòng kia của ngươi. Sao có thể nói là... không có liên quan gì đến thí nghiệm này?”
Trọng Sương nói, giọng điệu khó vững vàng, âm cuối vỡ vụn.
“Nếu xác định đệ tử yêu dị, trong lòng sư tôn lòng có nỗi khổ tâm. Bảy năm... suốt bảy năm, vì sao sư tôn, không chọn bất kỳ thời điểm nào trong bảy năm này nói ra, cố tình cho đến tận bây giờ?”
“Ngươi!” Lộ Thính Cầm quýnh lên, ngực lập tức kích đau.
“Ngươi càng muốn chết luôn ở chỗ này, là ta trong bảy năm không hại được ngươi?”
“Sao có thể.” Tiếng Trọng Sương khàn khàn. “Ta mỗi ngày đều đang chờ đợi... Mỗi một ngày, mỗi một lần đến buổi tối, chờ sư tôn cho ta một nguyên do...”
“Khi máu ta lần lượt bị rút ra, ngươi không có. Khi ta dò hỏi không chỉ một lần, chất vấn, khi giãy giụa, ngươi không có. Ta đã thỉnh cầu, đã khẩn cầu, quỳ trên mặt đất, khi cầu ngươi cho ta một lời giải đáp, ngươi không có. Sư tôn, ngươi là tiên trên trời, ta là cỏ rác ở trong đất bùn. Nhưng cỏ rác cũng...”
Biết đau, biết tuyệt vọng.
Trọng Sương thu chân đang chống, sửa từ nửa quỳ thành quỳ hẳn, trán chạm đất.
Lộ Thính Cầm nhắm mắt lại, chịu đựng choáng váng cùng cơn đau đứt đoạn trong ngực. Nghe giọng nói Trọng Sương dần dần biến mất, thở ra một hơi thật dài, cố hết sức bình tĩnh mà mở miệng.
“Trọng Sương, chấp niệm của ngươi quá sâu. Ta giảng giải như thế nào cũng không có tác dụng... Ngay bây giờ, ta hỏi một lần cuối cùng, lời của ta, ngươi nghe hay là không nghe?”
Cánh tay cùng gạch giao nhau chồng chất mà thành, trong tối tăm hỗn độn đen nhánh. Hô hấp của Trọng Sương ngắn ngủi, vùi đầu chưa từng nâng lên.
Kinh hoàng nơi y đã bình ổn, chỉ còn lại máu và nước mắt không chảy nữa.
Ngực Lộ Thính Cầm trào lên cơn buồn nôn, phiền muộn tăng lên. Hắn muốn nôn mửa, nhưng lại tự giác không nôn ra chút gì. Trong lòng thầm niệm vô số chữ, niệm được một nửa, không nghe thấy tiếng đáp lại.
Lộ Thính Cầm thoát lực, nhẹ giọng nói:
“Ngươi đi đi.”
Dưới tháp, truyền đến tiếng quần áo cọ xát.
“Đi.” Lộ Thính Cầm lại nói lần nữa. Hắn có lòng muốn nghiêm khắc một chút, nhưng lúc này cực kỳ mệt, sốt cao, lời nói ra có vẻ mềm mại vô lực.
“Hôm nay... Không, ngày mai, ngày kia... Tự ngươi suy nghĩ đi. Nguyên do ta đã cho. Không tin, thì cứ việc đi chứng thực.”
Phòng ốc yên tĩnh, không còn có bất kỳ động tĩnh gì.
Cũng có thể là có, nhưng ý thức Lộ Thính Cầm mê man, cảm giác mơ hồ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cũng không phát hiện cái gì. Hắn dựa vào bức tường lạnh băng, muốn cứ thế mà ngủ. Phiền muộn trong ngực, lần lượt đem người nhắc đến trong lúc chìm xuống.
Tư duy của Lộ Thính Cầm rơi rớt tan tác, trong cơn sốt cao vận chuyển đường nhỏ kỳ dị.
Một lúc nhớ tới Trọng Sương trừng mắt rơi nước mắt, bộ dạng đáng thương hề hề. Một chốc thuật lại lên án vừa rồi của Trọng Sương. Trong không gian cách xa mèo, thỏ, Cốc địa biển cây mờ mịt, bộ dáng Kê sư huynh cãi nhau. Lại một hồi, vùng máu nhiễm trên cuốn bút ký, lại quay lại Trọng Sương.
Trọng Sương... Trọng Sương.
Lộ Thính Cầm phiền muộn trợn mắt. Hắn không ngủ được, càng nghĩ càng thanh tỉnh.
Phòng trong ánh trăng lạnh lẽo, cửa phòng khép hờ, đã không có bóng dáng Trọng Sương.