Trọng Sương dưới chân đạp gió, chạy tới đường nhỏ dẫn về Sơn Cư Trụy Nguyệt phong.
Không bao lâu, liền nhìn thấy thân ảnh thong thả của Lộ Thính Cầm.
Y nhớ tới lời khuyên bảo của Kê Hạc, thân hình dừng lại, xa xa bám theo sau.
Lộ Thính Cầm như là đi mệt rồi, một tay ôm hai nhãi con, dựa vào trên một thân cây, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía lá cỏ lay động, không biết suy nghĩ cái gì.
Trọng Sương tâm sinh sầu lo.
Ngày thu lạnh lẽo, buổi chiều ánh nắng dần ảm đạm, Lộ Thính Cầm bệnh nặng chưa lành, ở bên ngoài lâu thì mệt, chung quy là không ổn.
Y sợ quấy nhiễu Lộ Thính Cầm, cố hết sức thả nhẹ hô hấp, đứng ở trong rừng cây, không biết mình hẳn là nên đi tiếp, hay là cứ thế rời đi.
Lộ Thính Cầm nhìn chăm chú đám lá cỏ, bỗng nhiên mở miệng.
“Ta đã nói rồi, sẽ hết lòng chăm sóc nàng, ngươi có thể yên tâm.”
Một câu này không đầu không đuôi, Trọng Sương biết mình đã bị phát hiện, đi đến giữa đường, cách con đường ngã rẽ uốn lượn một đoạn, nhìn về phía cái cây Lộ Thính Cầm dựa vào.
Áo choàng Lộ Thính Cầm một bọc lại một bọc, lộ ra cái đầu của mèo đen.
Tiên nhân ít khi nói cười tùy ý để mèo đen làm ầm ĩ, nâng lên một ngón tay nhỏ dài trắng sạch, chọt lên cái trán con mèo. Mèo đen nhất thời nheo mắt lại, chủ động cọ ngón tay hắn. Khoé môi Lộ Thính Cầm nhếch lên một chút độ cong, thanh phong hóa tuyết, hàn ý biến mất.
“Ngươi còn có chuyện gì?” Lộ Thính Cầm trêu đùa mèo một lát, nâng mí mắt lên nhìn Trọng Sương.
Một cái liếc mắt này, lại là thu liễm nhu hòa vốn có, đại địa đông lại, một lần nữa đóng băng.
Trọng Sương chua xót, tầm mắt hạ xuống không muốn nhìn nhiều.
Y chỉ thấy khuôn mặt lạnh băng của Lộ Thính Cầm tối tăm, ở bên cạnh hơn nửa ngày, mới phát hiện Lộ Thính Cầm không phải không cười, chỉ là chưa bao giờ thể hiện ra trước mặt y.
Lộ Thính Cầm mỉm cười ngắn ngủi đối với cái đuôi lắc lư đong đưa của mèo, đối với móng vuốt trắng nõn của ấu thú, đối với cơn gió thoảng qua mắt mày…
Trước giờ chưa bao giờ đối với y như thế.
“Sư tôn, là ta… làm sai cái gì sao?”
Y nỉ non nói, tuôn ra nghi vấn nấn ná đã lâu trong lòng.
Một sự hoang mang từ rất lâu trước kia, sinh ra từ khi mà y vẫn còn là một đứa bé, trái suy phải nghĩ, chưa từng rõ ràng.
Là tay y dính nước bùn, lau không đủ sạch sẽ trên áo vải thô, làm bẩn mắt tiên nhân; là y kiến thức nông cạn thiển cận, vào núi, tiếng cười quá lớn, làm chim trong rừng kinh sợ; vẫn là y thô kệch vô tri, học chữ rất lâu, mới đọc hiểu được văn trên sách, khiến Lộ Thính Cầm đợi quá lâu, đợi đến mất cả kiên nhẫn…
Nếu thật sự y là tạp chủng, bán yêu thích máu bất cứ lúc nào cũng nổi điên. Lộ Thính Cầm căm ghét y, nghiên cứu y, giết chết y, đều là đương nhiên.
Nếu là vì tốt cho y, lại bắt đầu từ khi nào, y làm sai một bước nào đó, khiến tiên nhân u ám lạnh nhạt với y, lại không muốn chia cho y, cho dù chỉ là một phần nghìn nhu hòa?
Trọng Sương vùi đầu, không muốn để lộ ý chát trong hốc mắt. Lời vừa ra khỏi miệng, liền dừng không được, không ngừng nhớ lại bản thân mình trước và sau khi gặp được Lộ Thính Cầm, tự mình làm từng việc một.
“Sư tôn giúp ta may xiêm y, ta vẫn luôn giữ lại, không dám mặc… Là bởi vì không bảo vệ tốt, khiến tim sư tôn nguội lạnh sao? Cái hộp gỗ kia là ta nhặt được, cẩn thận mài giũa phơi nắng làm sạch, tuyệt đối không có ý bất kính…”
Giọng nói Trọng Sương quá nhẹ, chỉ lớn hớn so khí âm một chút.
Lộ Thính Cầm tâm tình phức tạp nhìn về phía thiếu niên.
Hắn không biết Trọng Sương chỉ ra là cái gì, nhưng hộp gỗ liên quan đến Trọng Sương, thật ra hắn có thấy qua một cái.
Đó là giấc mơ vào đêm đầu tiên hắn xuyên đến, hắn mông lung nhìn thấy đứa nhỏ quần áo tả tơi bị đuổi đánh, gắt gao che chở một cái hộp gỗ. Hóa ra cái hộp gỗ kia có liên quan đến Trụy Nguyệt Tiên tôn?
Trọng Sương đang hỏi… là trước kia vì sao Trụy Nguyệt Tiên tôn không tốt với y?
Lộ Thính Cầm rũ mi mắt. Hắn có thể giải thích chuyện nghiên cứu và long cốt với Trọng Sương, nhưng duy nhất cái này, không giải thích được.
Đây là chuyện giữa Trụy Nguyệt Tiên tôn và Trọng Sương.
Dẫu có trăm ngàn trời xui đất khiến, cũng chỉ là một giấc mộng dưới cây hoa quế.
“Ngươi… cứ giữ lấy đi.” Lộ Thính Cầm nói. “Chuyện quá khứ, không cần nhắc lại.”
Ống tay áo của hắn giương ra, nhẫn nhịn cảm giác bủn rủn, giống như lẩn tránh, vững vàng ôm hai nhãi con, đi vào trong tiểu viện Sơn Cư.
Vấn đề này, hắn thực sự không ứng phó được. Chỉ muốn nhanh chóng đi vào trong tiểu viện Sơn Cư, đóng cửa bò lên giường, ôm chăn vuốt mèo.
Mèo đen giống như thăm dò được tâm tình của hắn, meo một tiếng, chui ra khỏi áo choàng của Lộ Thính Cầm, đạp cánh tay hắn, nhảy xuống.
Nó nhẹ nhàng rơi xuống trên một vùng lá rụng, đầu cọ cọ chân Lộ Thính Cầm, biến mất trong rừng.
Tim Lộ Thính Cầm lạnh lẽo.
“Ying!” Trong áo choàng Lộ Thính Cầm truyền đến tiếng tru nhỏ mà phẫn nộ. Ấu thú hầm hừ kêu một hồi, ở trong ngực hắn lăn một cái, khuôn mặt chôn vào trước ngực hắn.
Lộ Thính Cầm ôm chồi non nhỏ nóng hừng hực trong ngực, vào một ngày thu ở trong rừng, tìm được một tia vui sướng chân chính thuộc về hắn.
Không phải dựa vào vì là Trụy Tguyệt Tiên tôn, mà là hoàn toàn là vì hắn.
Lộ Thính Cầm tâm tình nhẹ đi vài phần, đi được hai bước, nghiêng một bên đầu, nhìn thấy Trọng Sương vẫn đứng ở phía sau, ý cười nhạt đi.
“Không có chuyện khác muốn hỏi, thì về đi.”
Trọng Sương chân như mọc rễ cắm tại chỗ, từ khe môi nặn ra tiếng.
“Sư tôn, ta có thể không đi không?”
Rừng cây hiu quạnh, ánh nắng yếu dần.
Rừng rậm vào buổi chiều, nhiệt độ từng chút tiêu tan, ngẫu nhiên có tiếng hót của loài chim không biết tên, kéo ra âm dài nghẹn ngào. Ánh mắt thiếu niên mặc đồ luyện công màu thiên thanh ảm đạm, trong mắt tơ máu trải rộng.
Giống nhánh cây nhỏ nghiêng lớn lên, vốn nên xanh mướt như tùng bách, ở cuối chạc cây lại khô héo u ám.
Lộ Thính Cầm khép lại áo choàng. Nhiệt độ của Nãi Quất mềm mại trong khuỷu tay, xua tan hàn ý nổi lên của hắn.
“Không được. Ngươi ở lại, lại muốn cãi nhau với ta một trận sao?”
Trọng Sương theo ở phía sau, thấp giọng đáp. “Đệ tử không dám.”
Y sẽ không cùng Lộ Thính Cầm tranh chấp nữa, chỉ nguyện có được một cơ hội, có thể thấy rõ người mình ngước nhìn suốt bảy năm trong sương mù, rốt cuộc là người thế nào.
“… Quay lại đừng quên đi theo các sư bá của ngươi, vì thái độ trước đó mà nói một lời xin lỗi.”
Câu này không dám nghe còn thấy thành tâm một chút. Lộ Thính Cầm nhớ lại trên Tĩnh Tâm đài, Trọng Sương nói một chuỗi 'vâng' làm sư tôn cùng các sư bá tức muốn chết, nhắc nhở.
“Chuyện Nhân Long hỗn huyết, ngươi nghĩ thông suốt rồi?”
Lộ Thính Cầm hỏi, nếu Trọng Sương tiếp thu rồi, thì hắn lấy lại đoạn long cốt kia.
Giữa mày Trọng Sương bao phủ tối tăm không tiêu tan, rũ đầu không nói gì.
Lộ Thính Cầm chờ đợi, mất hết kiên nhẫn, hờ hững nói. “Vậy đi đi, khi nào rõ ràng rồi, khi đó tới gặp ta.”
Trọng Sương cắn môi, môi mỏng bị y không ngừng cắn rách, máu lần thứ hai trào ra, nhỏ giọt trên mặt đất.
Lộ Thính Cầm phất tay áo xoay người, đi về cuối đường nhỏ.
Tiểu viện Sơn Cư tường trắng ngói đen, tọa lạc dưới bóng cây mang sắc thu. Hoa sót lại của cây quế đã rụng hết, bốn bề yên tĩnh.
Lộ Thính Cầm kéo áo choàng ra, để Nãi Quất làm ổ thành cục thoáng khí, một tay giữ chắc nhãi con, chừa ra một bàn tay tính mở cửa.
Trọng Sương cúi đầu, không tiếng động chạy chậm lại, vòng đến trước người Lộ Thính Cầm, thay hắn mở cửa viện ra.
Lộ Thính Cầm liếc mắt một cái nhìn Trọng Sương, không nói một lời đi vào. Tay ôm ấu thú, thân dài khoác áo choàng đứng trên con đường đá phiến xanh, không biểu cảm mà nhìn động tác Trọng Sương.
Trọng Sương đem cửa gỗ khép lại, sửa sang lại quần áo, mặt hướng Lộ Thính Cầm, trầm mặt quỳ trên đất.
“Mong sư tôn cho phép đệ tử ở lại, ta có thể giúp sư tôn, chăm sóc… sư thúc.”
Y gian nan mà nhìn cục lông nhúc nhích trong áo choàng của Lộ Thính Cầm, nghĩ đến dáng vẻ ấu thú thoải mái điềm tĩnh, tin cậy mà co lại trong ngực Lộ Thính Cầm.
“Không cần.”
A Na cảm thấy địa phương đã thay đổi, ló đầu ra, thấy ở đây trừ bỏ Lộ Thính Cầm, không có nhân loại thành niên có thể uy hiếp đến nàng. Vặn vẹo thân hình, nhảy xuống, vừa rơi xuống đất, biến thành tiểu cô nương mũm mĩm.
“Thính, Cầm.” Nàng tránh ở sau lưng Lộ Thính Cầm, lộ ra hai con mắt màu hổ phách, bắt chước âm điệu nghe được, non nớt mà kêu tên Lộ Thính Cầm, “Y là ai?”
“Sư điệt ngươi.”
“A Na, không thích.” Tiểu cô nương nãi thanh nãi khí mà nói.
“Ừ.” Lộ Thính Cầm xoa xoa đỉnh đầu gai tay của A Na, giống như đang sờ lá cây dựng thẳng trên củ cà rốt.
Hắn khinh thanh tế ngữ mà nói. “Ta cũng không thích. Để ta xem xem, ngươi ngủ ở đâu?”
Viện tử có ba gian phòng, hai thiên phòng một nhà bếp, một cái trước kia dùng làm nơi giao tiếp với Trọng Sương, quá âm lãnh, khẳng định là không được. Còn lại thư phòng ở gian chính, nhiều đồ đạc lộn xộn, cần phải thêm giường.
“Ngày thường người sẽ biến thành hình người à?” Lộ Thính Cầm hỏi.
A Na ôm sát chân hắn. “Thính Cầm muốn nhìn, thì ta biến.”
Lộ Thính Cầm nhìn tròng mắt màu hổ phách lóe sáng của A Na, không biết mình có nên nói cho nàng hay không, hắn hy vọng nàng vĩnh viễn là lông xù xù nhỏ, lại biến thành lông xù lớn.
“Nguyên hình sống thoải mái, thì bây giờ có thể bảo trì nguyên hình nhiều hơn.” Lộ Thính Cầm nói, giấu kỹ tiếc nuối trong lòng, “Có điều nếu đã sống trong Huyền Thanh môn, sau khi lớn lên nên lấy nhân hình làm chủ. Không thể để lộ râu, đuôi, sừng.”
A Na cái hiểu cái không, tay nhỏ mum múp thịt sờ sờ chòm râu trắng không biến mất trên mặt mình.
“Thính Cầm, ta mệt rồi.”
“Ừ. Biến trở về nguyên hình trước đi, ngủ trên tay ta.
Tiểu cô nương gật gật đầu, còn chưa gật được một nửa, đã bụp cái biến trở về Nãi Quất lớn bằng bàn tay, được Lộ Thính Cầm tay mắt lanh lẹ bắt vào tay.
Nãi Quất mềm oặt làm ổ trên tay Lộ Thính Cầm, miệng đập bịch một cái, quen cửa quen nẻo mà chui vào áo choàng, tư thế làm ổ thoải mái, nháy mắt đã ngủ say.
Lộ Thính Cầm cẩn thận nâng ấu thú, tính mở mật thất cơ quan đá ra xem một chút.
Tính đến A Na dùng thú hình ngủ, suy cho cùng cũng chỉ là tiểu cô nương, không thể cho vào phòng mình mà ngủ. Huống chi, hắn ngủ rất nông, nghe thấy bất cứ tiếng hít thở gì, đều rất khó ngủ. Không muốn tùy tiện để phòng ngủ có thêm người khác.
Trọng Sương quỳ gối trên con đường đá phiến xanh lạnh lẽo, nghe Lộ Thính Cầm nhẹ nhàng dịu dàng với Nãi Quất.
“Sư tôn, mong người suy xét lại.”
Y biết bộ dạng mình bây giờ khó coi, chỉ là cho dù ra sao cũng không muốn rời đi.
Lần trước rời đi, gian viện tử này liền đưa đi đón về, bộ dạng thay đổi. Suốt bảy năm, y chưa một lần ngủ lại nơi này, hiện giờ, muốn ở lại vì tiểu cô nương yêu thú.
“Ngươi quay về đệ tử xá, luyện công cho tốt là được rồi.”
“Đệ tử… Đệ tử có thể ngủ ở viện ngoài. Ta sẽ nấu cơm, may áo, quét tước…”
Trọng Sương buột miệng thốt ra, nói xong, trên mặt nóng lên, vùi đầu xuống.
“Sư tôn, xin lỗi, ta…”
Nói đến đây, tự y cảm thấy có loại cảm giác như quấn chặt không chịu buông.
Trong lòng Trọng Sương buồn khổ, đầu gối xê dịch, trước muốn về đệ tử xá, nghĩ kỹ rồi nói lại.
Giọng nói của Lộ Thính Cầm làm động tác của y dừng lại.
“Trọng Sương.” Lộ Thính Cầm ôm Nãi Quất, ra lệnh, “Lấy kiếm của ngươi ra.”
Trọng Sương quỳ trên mặt đất, nghe lời rút bội kiếm bên hông ra.
Bội kiếm của đệ tử chiếu rọi ánh nắng cuối thu, ánh sáng phản xạ, chói mắt Lộ Thính Cầm.
“Sư tôn.”
Đôi tay Trọng Sương nâng kiếm, dâng trong lòng bàn tay.
Lộ Thính Cầm không nhận, cũng không tính nhận lấy.
Việc truyền đạo thụ nghiệp, do Thủ tọa sư huynh đảm nhiệm đã tốt rồi. Hắn đội cái danh sư tôn hữu danh vô thực này, chờ đến khi lại chiết ra mấy ống long mạch ổn định, rèn luyện Long hạch, trợ giúp hóa hình hoàn toàn, mọi chuyện với Trọng Sương coi như xong hết, không liên quan đến nhau nữa.
Năng lực của hắn có hạn, chỉ có thể làm được chừng này. Trọng Sương muốn cái gì, hắn không rõ, cũng cho không được.
“Ngươi nhìn thanh kiếm này, lau xong lại sạch sẽ, cũng từng dính qua máu của ta.” Lộ Thính Cầm nhẹ giọng nói.
“Trọng Sương, ngươi không cần phải chấp nhất ở chỗ này. Ta nói đã đủ nhiều, cũng nói mệt rồi. Sau này, chỉ giúo ngươi sống sót. Còn lại, ngươi và ta không ai nợ ai.”