Lộ Thính Cầm được thái độ của Trọng Sương lấy lòng.
Hắn vốn định ra xem một cái rồi quay vào, thấy Trọng Sương an phận thủ thường, không hề có dáng vẻ cảm xúc kích động vài ngày trước, kiên nhẫn nói nhiều hơn một câu.
“Đợi một lát. Ta đang trao đổi cùng với Thủ tọa sư bá, Lệ sư bá của ngươi.”
“Vâng.” Trọng Sương quy củ đáp lại. “Đệ tử cáo lui trước, chờ trên đài.”
“Có thể.” Lộ Thính Cầm xoay người, vạt áo giương lên, trở lại đại điện.
Trong lòng Trọng Sương có chút kỳ dị.
Lộ Thính Cầm xưa nay vốn lạnh nhạt, nói chuyện hay lạnh giọng răn dạy, rất ít khi nói mấy lời bình thản hàng ngày với y. Đối thoại thế này, giống như ngầm thừa nhận rằng bọn họ là một đôi sư đồ quan hệ xa cách, cắt đứt chuyện xưa, dường như có thể bắt đầu lại một lần nữa.
Tim y đập thình thịch, sợ Lộ Thính Cầm không nghe, nói với tốc độ cực nhanh:
“Sư tôn! Lần trước người nói khi nào rõ ràng rồi thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm người, những lời này còn tính không?”
Lộ Thính Cầm bước nửa chân vào cửa đại điện, nghe vậy dừng lại.
“Tất nhiên giữ lời.” Hắn nghĩ nghĩ, bổ sung nói, “Nhưng nếu ngươi tới để chất vấn, thì thôi đi.”
“Đệ tử không dám.”
Trọng Sương bước nhanh lên bậc thang, chờ ở bên cửa, mặt mày bình tĩnh.
“Đệ tử cẩn thận tự hỏi mấy ngày, muốn để sư tôn xem qua chút chuyện, xin hỏi sư tôn khi nào nhàn rỗi?”
Lộ Thính Cầm lẳng lặng nhìn chăm chú vào Trọng Sương. Mấy ngày không gặp, Trọng Sương giống thay đổi thành người khác.
Hắn thích loại cảm giác xa cách này, nghĩ nghĩ, cho phép, “Đêm nay, Sơn Cư Trụy Nguyệt phong.”
Dứt lời, Lộ Thính Cầm lấy lại tinh thần, để ý đến vẻ mặt của Trọng Sương.
Lần trước hắn xem xong bút ký của Trụy Nguyệt Tiên tôn, đến Thái Sơ phong tìm Trọng Sương, cũng là những lời mở màn thế này. Trọng Sương sau khi nghe thấy, giống như mở được cái công tắc ký ức u ám nào đó, nháy mắt cảm xúc tràn ra, suýt không kìm được.
Vượt khỏi tưởng tượng của Lộ Thính Cầm, Trọng Sương không giận, không sợ hãi, cúi người hành lễ lần nữa, lui lại về dưới bậc thang, yên tĩnh đợi.
“Vâng.”
Trụy Nguyệt phong.
Sắc trời đã tối, Lộ Thính Cầm đứng ở giữa sân trong Sơn Cư, khoác áo khoác màu trắng, đắm mình trong ánh trăng, trông như một du hồn không thuộc về thế giới này, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
Đây là một đêm cuối cùng ở Huyền Thanh môn của hắn.
Vô Lượng sơn tại Tây Nam, dùng khinh công cấp tốc chạy đến, đại khái cũng cần thời gian nửa ngày trở lên. Lệ Tam cùng hắn ước định, sáng sớm ngày mai, phái một con linh lộc đến Trụy Nguyệt phong, đưa hắn đến Thọ Tây cổ trấn. Uống thuốc chỉnh đốn rồi nghỉ qua một đêm, lại tiếp tục đi Vô Lượng sơn.
Một đường này, không biết biến số. Hắn quyết tâm một đêm này đòi lại Long cốt sinh ra từ xương sườn của Trọng Sương, thừa dịp trạng thái của Trọng Sương còn xem là ổn định, nhanh chóng nghiên cứu ra phương án.
Răng rắc. Âm thanh lá khô bị giẫm vụn.
Trong phạm vi Lộ Thính Cầm cảm giác được, Trọng Sương dùng khinh công đến đây, đáp xuống trên con đường cách tiểu viện một khoảng, từng bước một, không che giấu âm thanh mình thanh âm, khác một trời một vực với đủ loại ẩn nấp âm thầm ngày trước.
Trọng Sương đi vào cửa, thấy Lộ Thính Cầm trước sau như một đã ở trong viện, không chút cẩu thả hành lễ.
“Phiền sư tôn đợi lâu, đệ tử đã tới.”
“Vào đi.” Lộ Thính Cầm lạnh nhạt nói.
“Vâng.”
Trọng Sương bước vào tiểu viện, trong lòng ngẩn ngơ.
Lần trước, ở ngay nơi này, Lộ Thính Cầm đứng giữa sân, nói với y “Không ai nợ ai. Đây là sau lần đó, lần đầu tiên y có cơ hội mặt đối mặt một chỗ với Lộ Thính Cầm.
Y phát hiện một khi mình làm ra vẻ cung kính xa cách, thì khi đó thái độ của Lộ Thính, tốt hơn một chút.
Sư tôn… Hóa ra thích cách ở chung như vậy sao?
Vậy từ khi mình bắt đầu, quá mức dính người làm loạn, là đi quá phép tắc.
“Ngươi muốn nói chuyện gì, thì nói ở đây đi.” Lộ Thính Cầm không nghĩ được nơi nào thích hợp hơn là trong viện.
Thiên phòng, thư phòng, phòng ngủ, thậm chí cây hoa quế ngoài viện, mỗi một chỗ, đều có hồi ức không thoải mái với Trọng Sương.
Trước khi xuyên qua, Lộ Thính Cầm ru rú trong nhà, rất ít khi kết bạn với người khác, hơn nữa sẽ không trở mặt. Hiện tại, chỉ bằng vài trận cãi nhau, Trọng Sương đã có thể bước lên xếp đầu bảng xếp hạng 'Không muốn giao tiếp nhất' trong lòng hắn.
“Vâng.” Trọng Sương hít nhẹ, thở ra một hơi, cố hết sức dùng giọng nói bình thản nhất của mình, nói với Lộ Thính Cầm.
“Lời sư tôn nói lúc trước, đệ tử ngày đêm suy nghĩ. Ấn tượng có dị trạng ở một hai nơi trên người, nhưng tài hèn học ít, thử cảm nhận, nhưng cảm nhận cũng không ra. Đệ tử biết long, biết bán yêu mất đi lý trí, nhưng Nhân Long hỗn huyết như lời sư tôn nói thì chưa nghe thấy bao giờ, đến Tàng Thư các lật xem, cũng chỉ tìm được đôi câu vài lời.”
“Nhưng sau này, khi luyện kiếm trên Thái Sơ phong, đệ tử gặp dị trạng…” Tiếng của Trọng Sương có chút không ổn.
“Khẩn cầu thỉnh sư tôn chỉ điểm, đây có phải chính là lời sư tôn đã nói, chứng minh bán yêu?”
Trọng Sương xắn lên một bên ống tay áo, đệ tử kiếm ra khỏi vỏ, dứt khoát đặt xuống, cắt một đường trên cánh tay. Y bình tĩnh xuống tay, không chút lưu tình, mũi kiếm cắt ra miệng vết thương dài lại sâu, máu đỏ tươi trào ra.
Cánh tay duỗi về phía trước, để Lộ Thính Cầm có thể dễ dàng thấy rõ miệng vết thương này.
Hai mắt Lộ Thính Cầm hơi hơi mở to.
Từ khi cắt đến khi duỗi tay, trong thời gian vài hơi thở, máu đọng trên cánh tay Trọng Sương được thay thế bằng miệng vết thương lại có dấu hiệu tự lành.
“Bắt đầu từ khi nào?”
Vào tình huống dung hợp lực lượng hiện tại của Trọng Sương, y không nên có loại tốc độ chữa lành này.
Lộ Thính Cầm nhíu mày, bước nhanh lên trước, cẩn thận quan sát vết thương Trọng Sương cắt ra. Thời gian vài bước chân, tốc độ vết thương khép miệng nhanh hơn, máu ngưng tụ hiện ra màu nâu, đảo mắt đã kết vảy.
“Ta… Không biết.” Đồng tử đen của Trọng Sương nhìn Lộ Thính Cầm, không nhìn xem cánh tay bị cắt ra một đường.
Y không cần xem, cũng biết miệng vết thương biến thành dạng gì.
Mấy ngày trước luyện kiếm bị ngộ thương, y nhận ra dị trạng tốc độ lành lại của mình, trốn bên hàn đàm Thái Sơ phong, ở góc xác định không có người, dựa vào ánh trăng, lần lượt cắt cánh tay mình.
Dưới hàn quang của bội kiếm đệ tử, y cảm thấy mình đã biến thành quái vật.
Nhìn máu, dựa vào tốc độ khép lại không nên có của nhân loại, hoảng sợ, nhớ đến lời Lộ Thính Cầm từng nói qua.
Lộ Thính Cầm khom người, nắm lấy cổ tay Trọng Sương, chuyên chú nhìn miệng vết thương đã hoàn toàn khép lại.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào, chạm xuống nơi kết vảy, trên cánh tay vẫn còn một vệt trắng thấy rõ. Nhưng dấu vết được nói đến này cũng nhanh chóng nhạt đi, không mất bao lâu, toàn bộ cánh tay lại trơn láng như mới.
“Có cảm thấy khác không?” Lộ Thính Cầm hỏi.
Trọng Sương không có cách nào trả lời ngay. Y tạm dừng hít thở vào lúc được bàn tay lạnh lẽo của Lộ Thính nắm lấy cổ tay. Cổ, toàn thân, lập tức nhiễm nhiệt độ hết sức lạnh lẽo từ đầu ngón tay trắng bóng như ngọc của Lộ Thính Cầm.
Lộ Thính Cầm cảm nhận được độ nóng này, trong lòng bất an.
“Nhiệt độ của ngươi không đúng. Có thấy đau không, ngực khó chịu không?”
“Không có…”
Lộ Thính Cầm giơ tay Trọng Sương lên để gần sát bên tai trái mình, lắng nghe đường lưu chuyển của máu. Nhấn đè lên mặt ngoài cánh tay, xác nhận tốc độ mạch đập. Rồi sau đó, móng tay theo mu bàn tay, cách xương cổ tay, phán đoán độ cứng của làn da.
Lộ Thính Cầm cảm thấy làn da dưới tay càng lúc càng nóng. Hình như đầu ngón tay hắn mỗi khi đè xuống một chút, Trọng Sương giống như phải run rẩy một chút.
“Trọng Sương, ngươi đang sợ?”
Trọng Sương thảng thốt nhìn về phía Lộ Thính Cầm. Y đột nhiên ý thức được, đã từng gặp qua động tác giống thế này của Lộ Thính Cầm. Tuy rằng phương thức không giống nhau lắm… có khi có châm, có troi, nhưng bản chất sự việc đang làm, không khác gì nhau.
Ánh trăng mê mang, tiên nhân nắm chặt tay y, giếng cổ không gợn sóng.
Nhắm mắt lại, chậm rãi mở ra.
Con ngươi nhạt màu giống như bao trùm lên một tầng băng cứng lạnh nhạt, hư vô mà nhìn về phía Trọng Sương. Dường như xuyên thấu qua y, nhìn về chuyện càng quan trọng hơn.
“… Sư tôn?”
Trọng Sương lẩm bẩm.
Đôi mắt Lộ Thính Cầm luôn luôn lạnh băng, lúc thí nghiệm trong quá khứ, không có gì thường sẽ như vậy, nhìn chăm chú y như đang nhìn vật chết. Y luôn luôn cho rằng, đây là ý tứ căm hận, chán ghét của Lộ Thính Cầm.
Nhưng mà lúc này, ngôn ngữ Lộ Thính Cầm bình thản, kết hợp với động tác trước đó, là đang… xem kinh mạch của y?
“Im miệng.” Lộ Thính Cầm nhíu mày nói. “Tim ngươi đập quá nhanh, để nó yên một chút, ta xem không rõ.”
“Vâng, vâng…”
Trọng Sương khó khăn điều khiển. Càng suy nghĩ, trái tim lại càng không nghe sai bảo, như thể muốn rút sạch máu vốn có, làm đại não ngạt thở.
Lộ Thính Cầm không nói gì mà lách qua chuyển động dữ dội, ánh sáng màu đỏ tượng trưng cho chuyển động của trái tim, cẩn thận quan sát tình trạng lực lượng trong cơ thể Trọng Sương.
Tương tự với quan trắc tiếng gió, cỏ cây cùng với động tĩnh người tới từ bốn phía, thấy rõ được sự vận chuyển trong kinh mạch của tu sĩ, lại càng hao phí càng nhiều tinh thần cùng năng lượng. Lúc cần thiết, cần trợ linh chảy vào mắt, càng có thể thấy được rõ hơn.
Trong cơ thể Trọng Sương, quỹ đạo lưu động của Quy Nguyên quyết ổn định, một dòng khí hắc kim sắc ở xương sườn chảy ra như tơ, trộn lẫn vào trong lúc vận chuyển linh lưu. Ngẫu nhiên sẽ có một sợi có dấu hiệu ngưng trệ, nhưng rất nhanh có thể tự mình bình ổn.
Cái này không thích hợp, trong bút ký cũng không có tiền lệ.
Lộ Thính Cầm ngưng thần nín thở, quan sát càng thêm cẩn thận.
Tình huống của Trọng Sương tất cả đều tốt, hoặc là nói, tốt quá mức, vượt xa so với tiến triển y nên có.
Có lẽ là sau khi tranh chấp, Trọng Sương vẫn luôn tự tìm hiểu sự hoài nghi, theo va chạm, thì càng thêm thừa nhận trên người mình chảy Long huyết. Trong tình huống ý thức cùng thân thể đạt thành nhất trí, dựa vào trạng thái này, lại lần nữa trấn an Long khí bùng nổ, thì có thể đạt tới trình độ thừa nhận hóa hình.
Lộ Thính Cầm âm thầm sốt ruột.
Hóa hình cần thiết phải rèn luyện tốt Long Hạch, cuối cùng giao cho Long tộc dẫn dắt. Nếu không có, giai đoạn trước đó tương đương với công sức uổng phí.
Cái tiên độ vượt qua mong đợi, không tiếng động nhắc nhở hắn thúc đẩy tiến độ. Hắn thu hồi linh lực, đem tinh thần trở lại thành tầm nhìn bình thường. Chớp mắt ngực phát đau, trong đầu choáng váng.
Lộ Thính Cầm day thái dương. Hôm nay Lệ Tam vừa mới dặn dò qua, để hắn điều chỉnh linh lưu, lúc nào cũng bảo vệ chỗ trái tim bị ma khí ăn mòn. Động chút linh lực rót vào trong mắt, đã thành thế này rồi. Chuyện này cũng không thể để hai vị sư huynh biết được.
Sắc mặt tái nhợt của Lộ Thính Cầm chiếu vài trong mắt Trọng Sương, cảm thấy một phần linh hồn của mình đã bay luôn rồi.
“Sư tôn, thân thể vẫn chưa tốt sao? Là…”
Nguyên nhân là do Khu Ma kiếm phù của y sao? Kích ma khí Lộ Thính Cầm áp chế nổi lên, từ ngay khi đó, thân thể Lộ Thính Cầm tức khắc suy yếu.
Sắc mặt Trọng Sương còn muốn trở nên trắng hơn so với Lộ Thính Cầm.
Y nắm chặt đệ tử bội kiếm, cảm thấy lưỡi kiếm lạnh băng đâm rách bàn tay. Máu từ lòng bàn tay rất nhanh thấm qua thân kiếm, lại giơ tay, không mất bao lâu, máu đọng lại, vết rách như thể chưa từng có.
Trong đầu y choáng váng, không biết là do thiếu máu, hay là công năng tái tạo máu không theo kịp, chân mềm nhũn, bộp một tiếng quỳ chống trên mặt đất, trán dán sát vào trên con đường lát đá phiến xanh, nhớ lại dáng vẻ ngực nhiễm máu của Lộ Thính Cầm, không dám nhắm mắt.
“Không ngại, ngươi đứng lên đi.” Lộ Thính Cầm thở chậm mấy hơi, rất nhanh đã bình phục. “Chuyện bán yêu không cần lo lắng… Ngươi đã gặp qua sư thúc mới. Từ nay về sau thân phận của ngươi và A Na trong Huyền Thanh môn, đều sẽ không công bố ra ngoài.”