Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Tẩy Trắng Rồi Sao

Chương 2: Chương 2




Lộ Thính Cầm ngồi dựa trên ghế bành, một đêm không ngủ.

Hắn lăn lộn cả đêm, trong đầu đều chứa đầy phương thức bảo mệnh cùng chạy trốn. Thử hết nửa đêm cũng không điều động lên được lực lượng tồn tại trong cơ thể. Lúc này trời vẫn còn tối, Lộ Thính Cầm rất đau đầu, lại đang quá mệt, làm ổ trên ghế bành nghỉ ngơi một lúc.

Chút nghỉ ngơi này, ý thức mê man, nháy mắt tiến vào giấc ngủ. Lộ Thính Cầm mơ thấy một gương mặt thiếu niên.

Bộ dạng Trọng Sương trước đó là thiếu niên âm trầm, mà trong giấc mơ của Lộ Thính Cầm lại biến thành một đứa trẻ. Trong một con hẻm nhỏ dơ bẩn, đứa bé Trọng Sương mặc áo vải thô rách nát, trước ngực ôm chặt một cái hộp gỗ. Vài tên thiếu niên cao lớn cười nhạo tới gần y.

“Tiểu tạp chủng, đừng giấu kỹ như vậy, ai không biết còn tưởng là đồ ngươi trộm được, lại cầm được thứ tốt gì đấy? Còn không mau mang ra để các vị gia gia nhìn xem.”

“Ta không có, ta không đưa!” Tiểu Trọng Sương căng thẳng đến đỏ bừng mặt, gân cổ hét lên rồi quay đầu.

Bước chân nó ngắn cũn, một đường xuyên suốt trong con hẻm, trốn đông núp tây chạy vụt qua.

Lộ Thính Cầm cảm giác mình như thể đang ở trong mây, dùng thị giác chợt xa chợt gần nhìn xuống chuyện phát sinh bên dưới. Hắn nhìn thấy Trọng Sương bị đuổi theo, nắm tay lớn bé giáng xuống trên người đứa trẻ, nó cuộn tròn thân thể bảo vệ hộp gỗ trong lồng ngực.

Lộ Thính Cầm nhìn không nổi nữa. Đây rõ là lưu manh ỷ mạnh hiếp yếu. Dù sao cũng là nằm mơ, ngăn chặn lại một chút chắc không sao đi.

Ý niệm này vừa chợt lóe lên trong đầu, mây gió biến hư không. Giây tiếp theo, hắn đã ở trong núi, Tiểu Trọng Sương trên người mang theo đầy vết bẩn, ôm hộp gỗ ngơ ngác ngửa đầu nhìn hắn.

“Tiên tôn...” Âm thanh mềm mại của đứa trẻ vang lên trong giấc mơ.

Trong tròng mắt đen láy của Tiểu Trọng Sương phản chiếu lại hình ảnh của Lộ Thính Cầm. Đôi mắt đó dần dần nổi lên tầng nước mỏng, phản chiếu ánh sáng vụn vặt xuyên qua sơn gian.

“Tiên tôn, ta thật sự có thể không?”

Lộ Thính Cầm giật mình ngồi dậy. Trời đã mờ sáng, tiếng chim líu lo.

Trời cứ thế sáng rồi? Lộ Thính Cầm đột nhiên khổ sở. Hắn đem mộng cảnh nhớ kỹ trong lòng, gom lại tóc tai tán loạn, cầm lấy ngọc bài trên bàn đi ra ngoài.

Một đêm qua, hắn suy nghĩ ba con đường:

Đầu tiên là nắm chắc kỹ năng bảo mệnh. Nhưng suy xét hết một buổi tối, linh lực cứ như chết rồi vậy, một chút cũng không động. Đừng nói đến dùng kiếm chiêu, ngay cả khinh công cũng không biết dùng như thế nào, thất bại;

Tiếp theo là suốt đêm chạy trốn vào núi. Nhưng thân ở dị thế, ai mà biết được trong núi nó dị thú khác hay không, hắn đời này không quen thuộc, lỡ như đụng phải thứ nguy hiểm, hoặc là ngã xuống núi biến thành kẻ tàn phế, không ổn;

Cuối cùng là trốn, có thể trốn bao lâu thì trốn bấy lâu. Thừa dịp thời điểm ngày mới vẫn chưa sáng hoàn toàn, tranh thủ chạy vào trong núi, tìm đến chỗ tên nhãi đó không biết...

Lộ Thính Cầm một chân mới vừa bước ra ngoài viện, tim liền lạnh đi nửa đoạn.

Ngoài viện là một con đường nhỏ uốn khúc quanh co, cuối con đường có một thân ảnh trầm mặc đứng lặng.

Đó là một thiếu niên tuấn tú, quần áo đơn bạc, không biết đã đứng bao lâu, tóc dài còn mang theo hơi ẩm từ đêm qua.

Tròng mắt đen nhánh phảng phất giống như Lộ Thính Cầm đã thấy trong mộng lúc sáng sớm, nhưng trải qua dày vò dài đằng đẵng, không có ánh sáng, mong ước cùng sùng kính, chỉ còn lại thống hận vô tận cùng ác ý.

“Ngủ ngon không? Sư tôn.”

Lộ Thính Cầm muốn khóc.

“Ngươi có chuyện gì?” Lộ Thính Cầm biết rõ còn cố hỏi.

“Sư tôn quanh năm không ra ngoài, có thể đã quên đường đến Vấn Đạo đài, đệ tử đặc biệt tới đây để dẫn đường cho sư tôn.” Trọng Sương nói.

“Không cần, ngươi về đi.”

“Tâm tình sư tôn hôm nay không tồi?” Trọng Sương đột nhiên nhận ra được từ trong ngữ khí khác hơn so với ngày thường của Lộ Thính Cầm. Y nhẹ nhíu mày, tiến lại gần hơn một bước về phía Lộ Thính Cầm.

“... Dẫn đường.” Lộ Thính Cầm quyết đoán thay đổi chủ ý. Hiện tại tay hắn thật sự không trói nổi gà, nếu như Trọng Sương lại tiếp tục tỉ mỉ nghiên cứu, khó tránh khỏi sẽ phát sinh gì đó.

Kinh nghiệm trước kia của Lộ Thính Cầm ở dị thế đều không có tác dụng gì, hắn không có ký ức của nguyên thân, không biết khinh công đạo pháp, không biết ma khí trên người là chuyện gì, trong tông phái không biết nhìn hắn thế nào, chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Dưới Huyền Thanh môn có bốn phong một cốc. Huyền Thanh Lão tổ phân ra năm đệ tử, mỗi người lĩnh một phong hoặc cốc riêng biệt, từng người thu đồ đệ. Giảng tập hội tổ chức tại Vấn Đạo đài trên Thái Sơ phong, đây là sơn phong Huyền Thanh môn thủ tọa Diệp Vong Quy chưởng quản.

Trốn chạy thất bại, sư tôn lại lo lắng manh mối đường đi bị đồ đệ phát hiện, theo đồ đệ dẫn lối thấp thỏm hướng Vấn Đạo đài mà đi. Hắn vẫn lo rằng Trọng Sương trực tiếp bay lên tại chỗ, khinh công bay đến ngọn núi, sau đó hồi ức lướt qua trong sách, quy củ luật bất thành văn, đệ tử nội môn không có chuyện cần thiết thì không được ngự kiếm. Để thể hiện sự tôn trọng đối với việc dạy học, vào Giảng Tập hội mọi người đều giống nhau không dùng khinh công, người người bước tới giảng đàn.

Lộ Thính Cầm vừa mới vui mừng vì việc không biết khinh công chưa bị lộ tẩy, mà sau đó càng đi sắc mặt càng trắng bệch.

Con đường này thật sự quá, xa, rồi. Từ phòng nhỏ sau núi đến Thái Sơ Phong, một đường đi vòng qua nửa cái sườn núi, một cái thạch đàn, vô số ốc xá đình đài. Đến dưới Thái Sơ Phong, còn có một đường bậc thang dài chênh vênh, uốn lượn không thấy được đỉnh núi.

Lộ Thính Cầm nhẹ nhàng thở gấp, xa xa đi theo sau Trọng Sương. Không phải hắn cố ý đi chậm để kéo dài thời gian, là đi không được thật. Sau đợt phát tác tối qua, thân thể hắn nhấc không nổi nữa, nhịn hết một đêm, càng là đầu váng mắt hoa.

Chờ đến khi Lộ Thính Cầm không hề dễ dàng đi đến bậc thang trên đỉnh, chỉ nghe thấy tiếng chuông vang lên, Giảng Tập hội bắt đầu.

Vấn Đạo đài là một tòa viên đàn trên đỉnh núi, chúng đệ tử Huyền Thanh môn ngồi thành một hàng dưới đàn. Trên đàn, cạnh đàn mỗi chỗ ngồi đều có tọa tịch hoặc trác án, để các phong chủ ngồi xuống chỉ đạo.

Tiên tôn chủ giảng Giảng Tập hội thông thường là thủ tọa Diệp Vong Quy, y tu hành kiếm pháp, sở trường là âm luật.

Một người trẻ tuổi anh tuấn, nam nhân có cặp mắt hoa đào, thái độ chính hào vô nghi ngồi ở bên cạnh giảng đàn. Một chân bắt chéo, một chân đỡ đầu gối, tay trên không trung dùng linh khí họa đồ.

Nam nhân chú ý tới Lộ Thính Cầm cùng Trọng Sương đã đến, đầu tiên là kinh hỉ, sau đó lông mày nhíu lại, tay họa đồ được một nửa dừng lại giữa không trung. Động tác của y mới vừa dừng lại, hai tiếng nói đồng thời truyền đến.

“Diệp Vong Quy, đừng làm chuyện vô ích!”

“Đại sư huynh, tiếp tục.”

Hai thanh niên ngồi ở hai bên đàn phân biệt, một người có làn da đen, hốc mắt sâu, thân mặc kính trang, để lộ ra ngực cùng cánh tay chắc chắn; một người mặt như quan ngọc*, dáng vẻ kiêu ngạo, trên người mặc y bào chất liệu đẹp đẽ.

Người mặc kính trang nhìn chằm chằm động tác của nam nhân trước đàn, còn người ăn vận cầu kỳ kia hướng Lộ Thính Cầm ngoắc tay.

Biến cố này khiến các đệ tử đang vùi đầu vào ghi chép nhất tề quay đầu lại.

Lộ Tiên tôn Trụy Nguyệt phong xuất hiện trước nơi đông người là rất hiếm, cũng từ trước tới nay không quan tâm đệ tử nội môn trong phong, căn bản là nhân vật trong truyền thuyết.

Nhìn thấy người theo sau Trọng Sương, chúng đệ tử có hiếu kỳ, có không kiên nhẫn, có mượn cơ hội mà ngáp, chớp mắt nhìn rõ Lộ Thính Cầm, toàn bộ đều hơi mở to mắt.

Tĩnh lặng ngắn ngủi qua đi, giữa chúng đệ tử truyền đến tiếng hô hấp kiềm nén.

Tiên nhân từ trong mây tới, thân khoác áo lông hạc đen huyền, tóc đen tùy ý buộc lên, trường thân ngọc lập.

Hắn đứng ở nơi đó, như hoa trong sương, trăng trong nước, phiêu phiêu tựa thể tùy thời hóa vũ phi thăng. Thanh khiết cao quý, mắt mang u uất, khiến người ta không dám hô hấp, sợ rằng thở mạnh một hơi người trước mắt liền tan biến.

“Chậc.” Trên đàn, thanh niên y phục tỉ mỉ trợn trắng mắt, vỗ mạnh tay một cái.

Một dòng khí vô hình chậm rãi từ trong mây trắng cuốn lên, cuồn cuộn đổ xuống, bao bọc kín kẽ giảng đàn cùng tọa tịch, ngăn trở tầm mắt các đệ tử cưỡng bách từng người quay đầu lại.

'Lộ Thính Cầm, mũ trùm* của ngươi đâu?' Một giọng trong trẻo truyền âm đến, vang lên bên tai Lộ Thính Cầm

Uy miêu**? Cái gì uy miêu?

Lộ Thính Cầm xã khủng phát tác, khẩn trương cao độ. Hắn đột phá bản thân, đứng trước mặt một đống người lạ mà không bỏ chạy. Nhưng đầu hắn như biến thành một mớ hồ, thử phân tích tình huống, hoàn toàn không thể di chuyển một cách tự nhiên được.

Trọng Sương nhìn lướt qua hắn một cái đầy thâm ý, đi tới vị trí của mình ngồi xuống.

Mắt Lộ Thính Cầm nhìn thấy con đường thoát thân rồi, hướng phía dưới bậc thang di chuyển một bước. Trọng Sương đã đi nghe bài rồi, bản thân bây giờ đi được không?

Tiên tôn ngoắc tay trên đài dùng hành động nói cho hắn biết là không được.

Thanh niên ăn vận hoa lệ xoay người đứng lên, phảng phất như bước trên mây đi đến, lướt qua đệ tử nhẹ như lông hồng, dừng trước người Lộ Thính Cầm.

“Lão tứ!” Nam nhân đang giảng bài bất mãn gọi một tiếng.

Quá gần rồi! Lông toàn thân Lộ Thính Cầm đều muốn dựng cả lên.

Hắn vĩnh viễn không có thói quen tiếp xúc với người lạ. Đặc biệt là người thoạt nhìn như thể quen biết hắn, nhưng hắn một chút cũng không biết nên giao tiếp với “người quen” này thế nào.

Trên trường truyền đến tiếng nói chuyện riêng rì rầm khe khẽ, sắc mặt Lộ Thính Cầm càng thêm nhợt nhạt, nôn nóng bất an, vô cùng tưởng niệm phòng thí nghiệm cùng nhà trọ an toàn bản thân mười ngày nửa tháng cái đến bóng cũng không thấy.

Thanh niên được gọi là Tứ sư đệ khoanh hai tay trước ngực đi vòng quanh Lộ Thính Cầm một vòng, đem hắn trước sau đánh giá một lượt.

“Này, không sao chứ. Sao lại yếu ớt thế này, leo lên núi cũng thở hổn hển được. Mũ cũng không mang theo, không sợ bị nhìn chằm chằm rồi?”

“Sư huynh.” Lộ Thính Cầm hàm hồ gọi một tiếng.

Trong số mấy sư huynh đệ Huyền Thanh môn, Lộ Thính Cầm đứng thứ năm. Giảng bài có lẽ là Đại sư huynh Diệp Vong Quy của hắn, ngoài ra hình như còn có một vị Nhị sư tỷ. Thanh niên kính trang có đôi mắt thâm thúy phỏng chừng là Tam sư huynh, người trước mắt chắc là người có tu vi mạnh nhất nội môn, sánh vai cùng với một thế hệ thiên tài tiên gia Tứ sư huynh Kê Hạc.

“Vẫn là buồn chán như vậy. Hỏi tám câu mà không đáp lại một. Bỏ đi, khó lắm mới tới, mau ngồi vào chỗ. Nếu như Diệp Vong Quy nói khó nghe, ta cản giúp ngươi.”

Kê Hạc duỗi tay muốn bắt lấy tay Lộ Thính Cầm.

Lộ Thính Cầm lập tức muốn tránh, nhưng mà thân thể vẫn chưa thích ứng với ý thức, không đủ linh loạt, bị Kê Hạc tóm được.

“Sư đệ?” Kê Hạc hoảng rồi.

Kê Hạc nắm không được buông cũng không xong, xách theo Ngũ sư đệ ngây ngây ngốc ngốc đi đến bên cạnh giảng đàn trong đình.

Lúc Lộ Thính Cầm mới vừa vào sư môn, Kê Hạc với tư cách là sư huynh làm người dẫn đường cho Lộ Thính Cầm.

Khi đó, Lộ Thính Cầm vẫn là tên hài tử hàng thật giá thật, quái gở không thích nói chuyện, có chút khí thế gặp ai là cắn người đó. Kê Hạc thường xuyên làm bộ muốn bắt hắn, Tiểu Lộ Thính Cầm này trơn tuột giống cá chạch, vừa nhào tới liền chạy, vừa nói liền trốn.

Đến sau này Lộ Thính Cầm tự mình tu luyện, càng không thích ra mặt, một thân khinh công tu đến thiên biến vạn hóa, đến Kê Hạc cũng không thấy mặt hắn được mấy lần, chỉ có Huyền Thanh đạo nhân mỗi lần đều có thể bắt được người.

Nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên tới, Lộ Thính Cầm thành thành thật thật tham dự hoạt động tập thể, còn vừa vặn bị bắt được.

Trong lòng Kê Hạc không nói rõ được xuất hiện cảm giác tên nhãi này đã trưởng thành rồi. Hắn thay Lộ Thính Cầm sửa sang lại sợi tóc rối loạn bên tai, bàn tay dán đến trên cái trán trơn bóng của hắn, ngữ khí không cầm được dịu hơn: “Ra nhiều mồ hôi như vậy, đợi lát nữa để lão Tam xem giúp ngươi.”

Nói xong, hắn liền có chút buồn nôn: Hứ, ta sao lại giống lão Tam đó rồi, đúng là dài dòng.

Lộ Thính Cầm nhỏ giọng đáp lại “Ừm“.

Hắn không có thói quen tiếp nhận ý tốt của người khác, càng không thích cảm giác thay thế người khác tiếp nhận ý tốt. Cả người hắn ngồi quỳ trên chiếu bên sườn giảng đàn, thân thể trở nên cứng ngắc cũng không dám làm ra một cử động nhỏ.

Kê Hạc cho là hắn sẽ không nói chuyện phiếm, đợi ở bên cạnh không lên tiếng nữa.

Đỉnh núi Thái Sơ Phong có chút lạnh, tiên tôn Huyền Thanh môn không biết tu công pháp gì, khí tức quanh thân đều lạnh lẽo như băng. Lộ Thính Cầm ngồi một hồi liền chịu không nổi, cảm thấy ngọc bài trong ngực cũng lạnh theo.

Cũng may vừa rồi dòng khí Kê Hạc làm ra vẫn còn, loáng thoáng che khuất thân ảnh các đệ tử. Để Lộ Thính Cầm thả lỏng một chút.

Xuyên qua màn sương, đại khái có thể nhìn thấy dạy học hiện tại đang tiến vào thời gian tự do luyện tập, các đệ tử bắt cặp với nhau, thủ tọa sư huynh đi loanh quanh phía dưới, thỉnh thoảng chỉ điểm hai câu.

Hàm răng Lộ Thính Cầm phát run.

Có thể là tác dụng phụ của ma khí sau khi phát tác, ngực hắn đau.

Tình tiết trong nguyên tác Lộ Thính Cầm xem nhảy chương, chi tiết cụ thể hoàn toàn không để ý. Chỉ nhớ rõ lần này trên Giảng Tập hội ngực Lộ sư tôn bị đâm một kiếm, rồi sau đó bóp nát ngọc bài tùy thân, đánh mất lý tính, hoàn toàn nhập ma.

Bây giờ xem ra, nguyên thân cùng các sư huynh quan hệ không tính là quá kém? Tốt xấu gì mấy sư huynh cũng không làm ra vẻ mặt chán ghét, tránh còn không kịp. Vậy chuyện là do nam chủ tiến hành, tìm cơ hội đâm lão sư một kiếm.

Lộ Thính Cầm lặng lẽ xoa ngực. Ngọc bài lạnh lẽo, xúc cảm như thường. Tối qua lúc ma khí phát tác, ngọc bài đột nhiên phát động áp chế ma khí.

Chuông trên Thái Sơ Phong lại vang lên ba lần, Giảng Tập hội đến thời gian nghỉ ngơi.

Kê Hạc nheo mắt nhìn Lộ Thính Cầm một cái, thấy hắn không có phản ứng gì đặc biệt, hai tay vỗ xua tan dòng khí chung quanh giảng đàn cùng gian chỗ ngồi.

Âm thanh nhiệt liệt vang dội phát ra từ chỗ các đệ tử, lập tức có người quay đầu nhìn về hướng phía Lộ Thính Cầm, gặp được biểu tình uy hiếp của Kê Hạc, run cầm cập, ngoan ngoãn hành lễ.

Khóe môi Lộ Thính Cầm kéo căng, xem nhẹ toàn bộ động tĩnh vụn vặt, hết sức chăm chú nhìn phía dưới giảng đài. Hắn kháng cự việc bị nhìn chằm chằm, nhưng so với bị nhìn, lúc này có vấn đề càng khiến người để ý hơn.

Trọng Sương ngồi nghiêm chỉnh trên chiếu, thân hình ngay ngắn, đang cùng thủ tọa sư huynh khinh thanh tế ngữ đặt câu hỏi. Giai đoạn chỉ điểm của Diệp Vong Quy cuối cùng kết thúc, Trọng Sương đứng dậy, cung tiễn thủ tọa đi.

Mà sau đó, Trọng Sương nghiêng đầu, không chớp mắt nhìn về phía Lộ Thính Cầm, lộ ra nụ cười nhu thuận khiêm tốn.

Trong mắt người ngoài, đây là cảnh sư đồ hòa hợp. Mà trong mắt Lộ Thính Cầm, ánh mắt đen của Trọng Sương là một mảng lạnh băng.

“Sư tôn.” Trọng Sương làm khẩu hình với hắn. Nhẹ nhàng gọi một tiếng như thế.

Lộ Thính Cầm ngồi ngay ngắn bất động, máu chảy ngược.

“Sư tôn.” Trọng Sương lại gọi lần nữa. Trong tay của y cầm một thanh kiếm, vuốt ve thân kiếm sáng bóng, chậm rãi hướng Lộ Thính Cầm bước một bước.

Ánh mặt trời chói chang, một đóa phù vân bị gió thổi động, che khuất mặt trời. Chim bay đều rất ít dừng chân trên đỉnh núi, dưới mây đen phủ lên lãnh ý làm người ta rét run.

Trọng Sương cầm kiếm, không xa không gần mà dừng bước phía trước Lộ Thính Cầm.

Kê Hạc thấy thế, vỗ vỗ bả vai Lộ Thính Cầm. Hắn ưa sạch sẽ, đầu ngón tay không đặt lâu, chạm vào chất liệu y phục rồi lập tức thu về. “Ngươi dạy cho tốt, sau đó chờ ta ở đây, ta tìm lão tam lại đây khám mạch.”

Không... Đừng đi. Sư huynh huynh không nhìn ra sao? Đóa hắc liên hoa này rõ ràng không phải tới tìm sư phụ thỉnh giáo có được không!

Lộ Thính Cầm muốn bắt lấy vạt áo rời đi của Kê Hạc, vừa mới động một cái, cẳng chân cảm giác như bị điện giật.

Quỳ lâu rồi, chân tê, đứng dậy không nổi.

Hô hấp Lộ Thính Cầm dần dần gấp gáp.

Trọng Sương ôn hòa nhìn vào hắn, ánh mắt bình tĩnh, như một hồ nước sâu sóng ngầm kích động.

—————

Tác giả có lời muốn nói:

Long tế tử ( rục rịch): Sư tôn, ta... có thể không?

_______

Chú thích:

*Nguyên văn: 帷帽, minh họa below:v

**Uy miêu ( 喂猫) và Duy mão ( 帷帽) phát âm gần giống nhau.

***Khinh thanh tế ngữ: nhẹ giọng nói nhỏ, từ ngữ tế nhị

Tọa tịch: ghế ngồiTrác án: bànHóa vũ: hóa thành lông vũ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.