Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Tẩy Trắng Rồi Sao

Chương 31: Chương 31




Trọng Sương vận chuyển khinh công, vào lúc Lộ Thính Cầm mở ra kẽ hở thì xông vào trong lá chắn.

Trong lá chắn là một con đường trải xương trắng hình thành từ vô số xương vụn chất chéo lên nhau, thấy được dáng đầu lâu, khung ngực, xương chậu rải rác. Xương cốt càng tích càng cao, cuối đường là một tòa núi đá cao chót vót.

Sương đen ngưng tụ thành hình thú quỷ dị, rít gào giữa không trung, bị máu thịt tươi mới thu hút, nhằm về phía Trọng Sương.

Trọng Sương cẩn thận mà tuân theo chỉ dẫn của Lộ Thính Cầm, bịt thính giác, khứu giác lại, xuyên qua tầng tầng xương trắng chạy về hướng núi đá.

Dọc theo đường đi, y nhìn thấy rất nhiều phần còn lại của chân tay đã bị cụt cùng hơn nửa đoạn thân thú. Thân hình Ma Viên* như núi, bốn cái đầu lớn của sư tử và hổ, đôi mắt kền kền đỏ tươi như máu… Vô số loại xác chết của thú, xương trắng rải rác chất thành đường lên núi. Chúng trải qua những đợt chém giết mãnh liệt, bẻ gãy đầu, nghiền nát cơ thể lẫn nhau.

(*Ma Viên có thân hình của con vượn. Viên là vượn.)

Trong lòng Trọng Sương phát lạnh.

Đột nhiên, phía sau y, một con trăn lớn ngủ đông đột nhiên chui ra từ trong xương sọ, thân hình lớn mạnh gấp mười lần giữa không trung, mở ra cái miệng lớn âm trầm sâu thẳm.

Thân hình Trọng Sương xê dịch, nghiêng về phía trước trốn đi.

Sương đen đuổi sát phía sau Trọng Sương, đi ngang qua con trăn lớn, cuốn luôn thân trăn vào trong đó.

Một trận tiếng động xì xì vang lên ở trong sương đen, mấy phút sau sương đen chợt tản ra, lại ngưng tụ thêm lần nữa. Nửa đoạn thân trăn rơi xuống mặt đất, máu lạnh của trăn lớn chảy vào xương vụn đầy đất, bụng bị rạch nát lộ ra tiểu thú chưa kịp tiêu hóa.

Trọng Sương không dám quay đầu lại, chạy nhanh qua con đường gấp khúc hướng về phía trước, đè lại dấu vết được Lộ Thính Cầm khắc xuống trên cổ tay.

Đã đến cuối đường bạch cốt, y thấy rõ chỗ sương mù sâu trong núi đá.

Ngọn núi này cực kỳ rộng lớn, như biển sâu được tạo thành từ vô số xương cốt khổng lồ của cự thú. Xương cốt đứt đoạn cao ngất trải qua mấy nghìn năm gió thổi mưa xối, ngưng đọng thành núi đá kiên cố.

Trên núi đá, bốn bề đều là những lỗ thủng sâu hoắm. Vô số đôi mắt đỏ tươi thoát ra từ trong lỗ hổng, nhìn trộm vị khách ngoại lai. Có huyệt động bên trong ánh sáng quanh quẩn, có ẩn chứa tiếng ngọc thạch ong ong.

Trọng Sương bay nhanh nhìn qua bốn phía, muốn tìm được chỗ kỳ dị Lộ Thính Cầm đã nhắc đến.

Núi đá quá lớn, người quá nhỏ. Thân ảnh màu thiên thanh của Trọng Sương giống như ấu thú chưa trưởng thành xuyên trong dãy núi tạo thành từ máu tươi cùng thi cốt đan xen.

Phía sau y là sương đen quanh quẩn, nguy cơ rình rập khắp nơi, thứ duy nhất có thể bảo vệ y là một thanh kiếm, còn có phù văn ở trên trán cùng cổ tay.

Trọng Sương chia ra một sợi tinh thần, cảm nhận sự tồn tại của phù văn. Phù văn lạnh lẽo, phát ra khí tức lành lạnh, lặng lẽ bảo vệ.

Như thể Lộ Thính Cầm đang ở bên cạnh, trong lòng Trọng Sương dâng lên dũng khí vô tận. Y nắm chặt kiếm trong tay, một chân đạp lên xương trắng, nhắm về phía đỉnh núi đá trên cao.

Vung kiếm, chặt đứt dị thú đột nhiên chui ra.

Vung kiếm, yêu cầm đánh úp xuống từ trên trời mất mạng.

Thanh kiếm này từng dính máu của Lộ Thính Cầm, vết máu từ trên thân kiếm ào ạt chảy vào trong lòng Trọng Sương.

Y sẽ vì Lộ Thính Cầm, huy động chuôi kiếm đầy tội lỗi này, thẳng đến khi mình chỉ còn một giọt máu cuối cùng.

Sương đen phát ra một tiếng gào thét bén nhọn.

Một đám mây đen mang điềm xấu sinh ra trên đỉnh núi đá, ngưng tụ lại.

Cùng lúc đó chủ nhân của vô số đôi mắt trong lỗ hổng phát ra tiếng kêu chói tai.

Phù văn trên người Trọng Sương tỏa sáng rực rỡ. Một cỗ lực lượng thanh u* hiện lên, quanh quẩn bên ngoài cơ thể Trọng Sương.

(*đẹp đẽ tĩnh mịch.)

Lộ Thính Cầm ra lệnh ngắn gọn, vang lên trong ý thức của Trọng Sương. “Lên trên.”

Trọng Sương giống như nhận được hiệu lệnh tối cao, hạ trọng tâm, phóng về phía đỉnh núi mây đen cuồn cuộn.

Trên đỉnh núi, rất nhiều ảo ảnh đầu và máu thịt quay cuồng trong mây đen dày đặc. Mây đen đối mặt với bóng người xông lên núi, bành trướng gấp mấy lần, che trời lấp đất tuôn về phía Trọng Sương.

Sương đen nấn ná ở sau lưng Trọng Sương qua lại trên không trung, dung hợp với mây đen, hình thành một tấm lưới lớn muốn nuốt chửng Trọng Sương.

Vài sợi tua sương đen dò ra, chạm đến quanh thân Trọng Sương. Nháy mắt, lực lượng thanh u theo đó tăng mạnh lên mấy lần, đánh cho sương đen ô nhiễm văng ra.

Trọng Sương trong núi xương xuyên về phía trước.

Khinh công của y vận chuyển tới cực hạn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Mây mù màu đen ăn mòn nhân thân từ từ ép xuống, Trọng Sương muốn tránh cũng không được.

“Sư tôn…” Y lẩm bẩm nói, mong muốn được Lộ Thính Cầm chỉ dẫn.

“Hướng lên.” Giọng nói thanh lãnh của Lộ Thính Cầm vang lên trong ý thức của Trọng Sương. Ngắn gọn hơn so với lần trước, hình như còn có chút suy yếu.

Thân hình Trọng Sương vọt lên, tìm nơi hiểm yếu nhất của sương đen, cắm đầu chui vào trong sương đen hướng về phương hướng ngọn núi.

Trước mắt y bao phủ lên sương mù mênh mông ngắn ngủi, trong đầu từng trận âm thanh ù ù.

Sương mù đen nhánh giống như thẩm thấu vào làn da y, xuôi theo mạch máu chui vào sâu trong cơ thể cắn nuốt xé rách. Cho dù phong bế thính giác khứu giác, trong ngũ tạng lục phủ vẫn nảy lên từng cơn đau như cũ.

Ngày thường sư tôn phải chịu đựng cảm giác thế này à?

Tinh thần Trọng Sương bất ổn, sương đen mê hoặc gợi nhớ lại bóng đen sâu thẳm nhất, sự vật sợ hãi nhất trong đầu.

Y nhìn thấy một mảnh hoang vu lạnh lẽo trong mắt của Lộ Thính Cầm. Không biết bao nhiêu đêm, như nhìn vật chết ——

Không, không đúng!

Trọng Sương rạch rách một đường trên cổ tay mình, dùng đau đớn chân thật tìm lại ý thức.

Hốc mắt y đau nhức, miệng đầy mùi máu tươi, cầm kiếm giống như muốn chém đứt quá khứ phân loạn trước kia, hướng về đỉnh núi, phá tan sương đen, thẳng tiến không lùi.

Bóng tối, bóng tối vô tận.

Còn có ánh sáng của Lộ Thính Cầm.

Linh lực của Lộ Thính Cầm từ trong phù văn dũng mãnh chảy vào, lạnh băng mà thẩm thấu qua cơ thể Trọng Sương. Linh lực U Lan vững vàng bảo vệ và cường điệu cơ thể cùng ý thức của Trọng Sương, tránh cho Trọng Sương bị sương đen ăn mòn.

Trọng Sương bước lên ngọn núi. Mây đen lốn nhốn dưới chân y, rất nhiều ảo ảnh đầu người không tiếng động mà gào thét, không dám hướng về phía trước.

Đỉnh núi do xương cốt đọng lại mà thành, là một hồ nước sâu màu lục lam, sương mù xám trắng mơ hồ bên cạnh hồ, làm hồ nước này tựa như không có điểm cuối, giống như biển trong truyền thuyết.

Một tòa thạch đàn hình tròn nhỏ hẹp an tĩnh trôi nổi ở giữa tâm hồ.

Sương đen cuồn cuộn trào ra như tơ như lũ từ trong lỗ thủng của thạch đàn ở giữa hồ, chảy xuôi xuống hòa vào cùng mây đen. Suốt quá trình đó, sương đen như thể rất kiêng kị hồ nước, trước sau đều duy trì khoảng cách không xa không gần với mặt hồ.

Trọng Sương thở dốc, mắt thấy trong lỗ hổng trào ra sương đen muốn quay đầu hướng về phía mình, đột nhiên ào cái nhảy luôn vào hồ nước yên tĩnh màu lục lam.

Vào nước, sương đen lộn xộn tản ra lượn vòng. Linh lực của Lộ Thính Cầm đối mặt với áp lực bỗng chốc tan ra, ánh sáng dày nặng biến mất, dư lại một tầng mỏng, quanh quẩn trong ý thức của Trọng Sương.

Như là đoán được đã qua khỏi nguy hiểm, sợi linh lực cuối cùng này càng thêm yếu ớt.

“Máu.” Lộ Thính Cầm đột nhiên nói.

Lúc này đây, giọng nói của hắn cực nhẹ vang lên trong đầu Trọng Sương, giống như ánh nến gặp phải gió xanh, chưa kịp cháy sáng, chỉ còn sót lại một làn khói nhẹ.

Cả người Trọng Sương ướt đẫm, nhanh chóng bơi về phía thạch đàn ở trong hồ.

Y từ nhỏ lớn lên trên đất liền, chưa bao giờ bơi trong vịnh hồ rộng lớn thế này.

Vào lúc hồ nước bao chặt lấy y, y không thầy tự hiểu, dường như sinh ra đã biết, giống một con cá đang bơi, nhanh nhạy đung đưa thân thể.

Cuối cùng, Trọng Sương bơi đến thạch đàn. Y chống mặt đàn, bò lên trên thạch đàn. Tìm đúng khe hở sương đen trào ra, lưu loát dứt khoát dùng kiếm cắt vào cánh tay.

Máu rơi vào trong khe hở, một phần bị sương đen cắn nuốt, một phần thấm vào chỗ sâu hơn.

Trong lòng Trọng Sương biết đây là nơi dị thường mà Lộ Thính Cầm nhắc tới. Y sợ là miệng vết thương của mình khép lại quá nhanh máu chảy ra không đủ, quỳ gối bên đàn, không ngừng rạch một đường lại thêm một đường, trong lòng lớn tiếng gọi Lộ Thính Cầm.

Lộ Thính Cầm không trả lời.

Một tia linh lực cuối cùng trong phù văn đã biến mất.

Trong khe hở đột nhiên toát ra một trận cường quang, không gian vặn vẹo, sương mù xám vàng nháy mắt vây lấy Trọng Sương.

Trọng Sương mất đi ý thức, mơ thấy sương mù.

Mơ thấy sương mù cuồn cuộn vĩnh hằng. Sắc trời mờ nhạt, có thứ gì đó gào thét, muốn sống lại từ trong ngàn năm tĩnh mịch ——

Trọng Sương đột nhiên mở mắt ra.

“Sư tôn!” Y trở mình, vừa lăn vừa bò mà đứng lên, ấn phù văn trên cổ tay, muốn tìm bóng dáng Lộ Thính Cầm.

Bốn phương tám hướng đều là sương mù dày đặc mờ nhạt, không có bất cứ vật thể gì, không nhận ra đâu là trời đâu là đất.

Trọng Sương không dám tự tiện di chuyển, sợ bị lạc phương vị, lấy bản thân làm trụ, quan sát các phương hướng theo thứ tự xoay người.

Cuối cùng, y nhìn thấy sau một chỗ sương mù dày đặc, mơ hồ có bóng người động đậy.

Trọng Sương nín thở, thân hình như một sợi lông chim, thả nhẹ bước chân, muốn tiếp cận nơi phương hướng bóng người.

Y mới vừa bước một bước, sau sương mù dày đặc, truyền đến một giọng nói trầm ổn.

“Hạc Nhi, con đi dẫn lại đây.”

“Con không…” Một giọng nói trong trẻo khác vang lên, mang theo tràn ngập phẫn uất, rồi sau đó giọng nói ngừng lại, hòa hoãn hơn, “Được rồi.”

Đây là giọng nói của Huyền Thanh Đạo nhân và Kê Hạc!

Trọng Sương chạy về phía có giọng nói, chạy được hai bước, nhớ tới mê trận Diệp Vong Quy đã dạy, do dự dừng chân lại.

Kê Hạc từ trong sương mù mờ nhạt đi ra, ánh mắt sắc bén quét về phía Trọng Sương, vỗ vỗ tay với y.

“Tiểu tử, lại đây!”

“Kê sư bá?” Trọng Sương cẩn thận lui về phía sau một bước. “Người là ảo ảnh, hay là thật?”

Đây không phải là Kê Hạc khi ngày thường.

Phi Vân phong Kê Hạc xuất thân thế gia, yêu thích dùng đồ vật xa xỉ, rất chú ý sạch sẽ.

Bây giờ, Kê Hạc đứng ở trước mặt Trọng Sương tóc tai rối tung, tóc dài tùy ý búi lên đỉnh đầu, người mặc bào phục màu chàm tơ vàng tinh quý, quần áo rách rưới dính đầy từng tảng từng tảng máu tươi lớn.

“Diệp Vong Quy còn dạy ngươi không ít thứ nhỉ.” Kê Hạc nói thầm một tiếng. “Ta chỉ nói một lần, không đến thì thôi, đỡ phải chọc cho sư tôn ngươi phiền lòng.”

Kê Hạc nhắc tới Lộ Thính Cầm, nháy mắt khuôn mặt trở nên âm trầm, vội vàng xoay người, quay lại nơi đi đến.

Trọng Sương kiềm lòng, đuổi sát thân ảnh của Kê Hạc, hoàn toàn đi vào sương mù dày đặc phía trước.

Cuối sương mù dày đặc vẫn là sương mù dày đặc. Khoảng trời đất này dường như tràn ngập sương mù mờ nhạt, không có bờ bến.

Trọng Sương thấy rõ thân ảnh trong sương mù, kinh ngạc mà mở to hai mắt.

Kê Hạc khoanh tay trước ngực, đứng phía sau một thiếu niên nhìn qua chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi.

Thiếu niên có khí chất thanh quý, mặt mày trầm tĩnh, môi mỏng trơn bóng. Y ngồi quỳ trên đất, dùng hai chân làm gối đầu, để một người sắc mặt tái nhợt hai mắt nhắm nghiền gối lên.

Người nọ tóc đen như mực, khuôn mặt thanh lãnh như trăng, an tĩnh mà nằm ở trên đùi thiếu niên, đôi tay đan nhau đặt trước người, giống như sẽ không bao giờ tỉnh lại, lại giống như chỉ là chìm trong một giấc mơ ngắn ngủi.

Trọng Sương cảm thấy yết hầu như bị bóp chặt, không cách nào hít thở. Y lảo đảo vài bước, kiềm chế lại xúc động muốn tiến lên ngay lập tức, đề phòng mà nhìn chằm chằm thiếu niên.

Thiếu niên ngồi vững như núi, ôn nhu cười. “Không cần lo lắng, đây không phải ảo cảnh. Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, Trọng Sương.”

Móng tay thiếu niên được chăm sóc đến là tinh xảo mượt mà, nhẹ nhàng chải vuốt tóc dài buông xuống của Lộ Thính Cầm, đầu ngón tay hướng về phía trước chạm một cái, một con Linh Điệp màu xanh băng xuất hiện từ không trung.

Linh Điệp vỗ cánh, nhẹ phiêu phiêu mà dừng trước mắt Trọng Sương, dung nhập vào phù văn trên trán Trọng Sương.

Linh lực nồng đậm mạnh mẽ trút vào, như núi tựa biển, trầm ổn dày nặng, làm khai thông khí huyết cuồn cuộn khi chịu sương đen quấy nhiễu trong cơ thể Trọng Sương.

Trọng Sương nghi ngờ gì nữa, một lòng đặt hết lên trên người Lộ Thính Cầm, cung cung kính kính bái lạy.

“Trụy Nguyệt phong đệ tử Trọng Sương, tham kiến tổ sư.”

- ------

Mừng lễ Đoan Ngọ. Chúc mọi người luôn vui vẻ, chú ý giữ gìn sức khỏe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.