Bệnh Sủng

Chương 15: Chương 15: Chương 15: Tiểu Thỏ đáng yêu




Editor: Linh Ngọc

Tiểu Thỏ nghe được Tiểu Tình nói như vậy, có chút mất hứng, nói giống như mình không xứng với anh ấy vậy, cái này gọi là gặp may sao, nhưng suy nghĩ một chút chắc là Tiểu Tình không cố ý, nên không tính toán với cô ấy, chỉ coi như bản thân không nghe được câu này.

“Nhìn cũng nhìn rồi, trả điện thoại cho mình đi.”

“Cũng không cướp của cậu, gấp gáp như vậy làm gì chứ.” Tiểu Tình trả điện thoại lại cho Tiểu Thỏ, nhưng ánh mắt có chút luyến tiếc, “Tiểu Thỏ, cậu hỏi bạn trai cậu có em trai hay anh trai gì không, giới thiệu cho mình đi, nếu không có thì anh ấy có bạn bè nào đẹp trai như vậy, cũng giới thiệu cho mình luôn.”

“Phốc ~ vậy còn bạn trai cậu thì sao?”

“Chúng mình đã sớm chia tay rồi.”

“A?”

“Tiểu Thỏ, chúng ta thân nhau như vậy, cậu không thể có hạnh phúc rồi thì không quan tâm tới mình chứ.”

Khóe miệng Tiểu Thỏ co giật nhìn dáng vẻ nũng nịu của Tiểu Tình,, “Được, mình giúp cậu hỏi một chút, nhưng mà, có hay không cũng không liên quan đến mình, nếu là có, có thể quen nhau không mình cũng mặt kệ.”

“Cái này đương nhiên.” Tiểu Tình vừa nghe nhất thời tinh thần tỉnh táo, “Tự mình theo đuổi, cậu chỉ giúp mình giới thiệu là được.”

“Ừ.” Tiểu Thỏ gật đầu.

“Mình tan ca đây, cậu nhớ kỹ cậu thiếu mình một bữa cơm đó, không được để mình chờ lâu.”

“Ừ.”

“Tạm biệt.”

“Bye.”

Trong lúc Tiểu Thỏ và Tiểu Tình đùa giỡn, Giản Chính Dương về đến nhà, mới vừa mở cửa đã nghe được mùi lạ, ngày rằm, ban ngày nhiệt độ cũng còn cao, không khí tương đối khô ráo, nếu có mùi gì đó, thì sẽ lan rất nhanh, Giản Chính Dương không lạ gì với mùi này, đây chính là mùi nước tiểu của chú thỏ con mà anh nuôi.

Không phải chứ, mới có một đêm hôm qua không về, mà Tiểu Thỏ đã bắt đầu tạo phản?

Liếc mắt nhìn ổ thỏ, không thấy tiểu thỏ đâu, thì ra đêm qua mình quên đóng cửa ban công, kết quả nhân lúc mình không có nhà tiểu thỏ đã chạy vào.

Thức ăn trên bàn đã sạch sẽ, chẳng lẽ là đói bụng?

Cũng đúng, đêm qua hơn sáu giờ mình mới cho chút đồ ăn, sau đó đến nhà Tiểu Thỏ, bây giờ cũng đã bốn giờ chiều, đói bụng là chuyện bình thường, Giản Chính Dương không quan tâm ghế salon và trên mặt đất dính nước tiểu hay là phân thỏ, tìm Tiểu Bạch trước rồi tính sau, nếu như có chuyện gì Tiểu Thỏ nhất định sẽ khổ sở, vì đây chính là người nhà của cô mà.

“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, em ở đâu?”

“. . .”

“Tiểu Bạch, mau ra đây, anh cho em ăn ngon nè.”

“. . .”

“Tiểu Bạch?”

Cuối cùng cũng lôi Tiểu Bạch ra khỏi sô pha, nhìn dáng vẻ giãy dụa của nó, làm cho Giản Chính Dương nghĩ tới dáng vẻ Tiểu Thỏ giương nanh múa vuốt, thật đáng yêu.

Thật là con thỏ đáng yêu mà, Giản Chính Dương buồn cười ôm tiểu thỏ vào lòng, “Em đó, thật là nghịch ngợm, anh khóa cái chân em lại, để xem sau này em còn tiểu bậy bạ không.”

Đưa tiểu thỏ vào lòng tre trên ban công, đưa thức ăn và nước cho nó, nhìn dáng vẻ nó ăn say sưa, Giản Chính Dương buồn cười, “Xem ra thực sự đói bụng rồi.”

Thương yêu nhìn dáng vẻ tiểu thỏ ăn, “Tiểu Bạch, anh đưa em cho Tiểu Thỏ được không?”

“. . .”

“Cô ấy thích nhất là kẹo đại bạch thỏ, Tiểu Thỏ mà thấy em nhất định sẽ rất vui vẻ.” Giản Chính Dương cười híp mắt nghĩ, “Nếu như anh đưa Tiểu Bạch cho Tiểu Thỏ, không biết có được thưởng gì không nhỉ?”

Đối với việc thưởng, anh cảm thấy hứng thú nhất chỉ có Tiểu Thỏ mà thôi, nếu như Tiểu Thỏ nguyện ý trao đổi Tiểu Bạch theo mong muốn của anh thì tốt biết mấy, ha ha, nhưng đây là chuyện không thể nào, anh muốn mình có thể ăn Tiểu Thỏ vào bụng, để cô trở thành vợ của mình, mãi mãi không rời xa?

Trong phòng mùi vị có chút nặng, mở tất cả cửa sổ ra, Giản Chính Dương gọi cho bà Giản, “Mẹ, mẹ giúp con gọi đến tiệm giặt quần áo, con muốn giặt vài thứ.”

“Con muốn giặt cái gì?” Bà Giản tò mò hỏi, bình thường con trai mình đều ném quần áo vào trong máy giặt, ngoại trừ áo khoác vào mùa đông cần phải giặt ngoài tiệm, không có lí do nào khác, vì nó không thích người khác đụng vào đồ của mình, thật là người kì lạ, bây giờ nghe con trai yêu cậu, bà rất là hiếu kỳ.

“Sô pha, ghế sa lon của bị Tiểu Bạch tiểu lên, có mùi rất nồng, mẹ nhanh gọi người đến đi.” Giản Chính Dương cũng không biết suy nghĩ của mẹ mình.

“Được, mẹ lập tức gọi điện thoại cho tiệm giặt quần áo, mười giờ tối mẹ sẽ đến, con có cần gì không, mẹ mang đến cho con.”

“Không cần gì, con cúp máy đây.” Không đợi bà Giản nói xong, Giản Chính Dương đã cúp máy.

Ở bên kai điện thoại, bà Giản bất đắc dĩ, đứa con trai này, chỉ khi có chuyện mới điện cho mình, không biết kiếp trước mình thiếu nó cái gì.

Tô Á ở bên cạnh đưa lỗ tai ra nghe ngóng giả bộ không để ý hỏi: “Chị Giản, là điện thoại của Chính Dương sao?”

“...Ừ”

“Lần trước em có mua con thỏ, không biết thế nào rồi?”

“Rất tốt.” Bà Giản cười cười, “Chị không hiểu lắm, trước đây nó rất ghét thú cưng, nhưng đột nhiên nói là phải nuôi thỏ, chị còn tưởng nó nhất thời thích thú, không quá ba ngày sẽ ném tiểu thỏ đi, nhưng không ngờ đã một tháng, nhìn dáng vẻ của nó, giống như không có ý bỏ đi, ngược lại là vô cùng thích, vừa gọi điện cho chị, nói là tiểu thỏ vừa tiểu lên salon, kêu chị gọi điện tới tiệm giặt ủi.”

Tô Á vừa nghe, lập tức xin, “Chị, nếu không để em gọi dùm cho.”

Bà Giản liếc mắt nhìn Tô Á, cười cười: “Được.”

_________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.