Bệnh Sủng

Chương 21: Chương 21: Chương 21: Bà Giản bạo lực




Editor: Linh Ngọc

“Tần Ca, không được.” Vừa nghe Tần ca nói như vậy, Tiểu Thỏ lập tức nóng nảy căn ngản, Tần Ca e là nặng gấp đôi Giản Chính Dương, nếu một quyền kia đánh xuống nhất định là rất đau, cô không thể để Giản Chính Dương bị thương được.

Giản Chính Dương nghe được Tiểu Thỏ gọi như vậy, lại nghĩ là cô đau lòng vì ông ta, mặt anh lập tức đen lại, “Được, đánh thì đánh.”

Vừa nói vừa giãy dụa muốn đánh Tần Ca.

Tính tình mạnh mẽ này làm cho Tần Ca có vài phần kính trọng, thật không người tên mặt trắng dáng dấp yếu ớt này, lại có tình tình rất quật cường, là đàn ông đích thật, ông ta rất thích.

“Được, ra cửa đánh vài trận nào.”

“Được.”

“Tiểu Dương đừng liều lĩnh, con đánh không lại ông ta đâu.” Bà Giản vội vàng ngăn lại.

“Đúng đó, Chính Dương đừng đánh với ông ta, ông ta đánh rất đau, anh xem quả đấm của ông ta dọa người như vậy.” Tiểu Thỏ gắt gao ôm thắt lưng của Giản Chính Dương không để cho anh đi ra ngoài.

Tiểu Thỏ càng như vậy, Giản Chính Dương càng cho là Tiểu Thỏ đang giúp Tần Ca, dĩ nhiên là càng ghen rồi, vì vậy muốn liều mạng với Tần Ca hơn nữa, đôi mắt đỏ lên như muốn liều mạng.

Bà Giản thấy con trai mình nổi điên, sợ kích thích bệnh của anh, vội vàng gọi Tiểu Thỏ, “Tiểu Thỏ, ngăn cản nó, đừng để cho nó ra ngoài, với tính tình của nó, nhất định sẽ chịu thiệt.”

Ở bên ngoài, Tần Ca còn kích thích, “Thế nào, tiểu tử, mau tới đây, ngay cả hai người phụ nữ mà cậu còn không thoát ra được thì lấy tư cách gì để đấu với tôi chứ.”

“Tần Ca, ông im miệng, nếu ông còn nói tôi với ông sẽ trở mặt.” Bây giờ Tiểu Thỏ khẩn trương đến đỏ cả mắt.

“Tiểu Thỏ, mẹ, hai người buông con ra.” Đứng bên cạnh là hai người phụ nữ quan trọng nhất đời anh, đương nhiên anh không thể đánh, nhưng kêu Giản Chính Dương bắt Tiểu Thỏ và mẹ mình buông tay ra, thật sự là rất khó khăn.

Bà Giản không muốn để cho con trai mình nổi điên, kêu Tiểu Thỏ kéo Giản Chính Dương, còn bà thì xông ra phía trước đấm một đấm về phía Tần Ca, đây là lúc bà mất hình tượng nhất trong đời này, nhưng vì con trai mình, phải liều thôi.

Tần Ca không muốn đánh nhau với phụ nữ, chỉ có thể né tránh, còn kích thích Giản Chính Dương, “Thế nào, tiểu tử, cậu cũng chỉ dám nói hay sao, để cho mẹ cậu đánh tôi, có gan thì cậu tới đây.”

Lạc Ca xem náo nhiệt củng sớm trợn mắt há mồm, kiên quyết đứng ở phía sau coi như mình không tồn tại.

Bà Giản tức giận vô cùng, “Anh tên khốn kiếp này, lão nương liều mạng với anh.”

“Ồ, người đàn bà chanh chua này.”

. . .

Bà Giản đánh Tần Ca rất mạnh, nhưng mà, cho dù là đánh mạnh như thế nào, đối với Tần Ca thì cũng chẳng thấm vào đâu, ông ra vẻ nhưng vậy, nhưng phân nửa là chỉ giả bộ.

Tiểu Thỏ cảm thấy mình không giữ được Giản Chính Dương nữa rồi, làm sao bây giờ, nếu thật sự đánh nhau, một bên là bạn trai mình còn một bên là ông chủ mình, đắc tội bên nào cũng không tốt.

Thấy sốt ruột, Tiểu Thỏ dâng môi mình lên, cũng không biết có hữu dụng hay không, dù sao cô cũng cố gắng ôm chặt đầu Giản Chính Dương, hôn đến anh không giãy dụa được nữa.

Giản Chính Dương bị động tác của Tiểu Thỏ làm cho sửng ốt, sau đó tất cả nỗi tức giận theo nụ hôn nào mà biến mất.

Thấy Giản Chính Dương không nhúc nhích nữa, Tiểu Thỏ mở mắt ra nhìn anh, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, tuy phương pháp này cẩu huyết một chút, nhưng vẫn rất có ích.

Đang muốn buông anh ra nhưng lại thấy anh nhấc tay lên, cô sợ tới mức ôm anh chặt cứng, lại cứ nghĩ anh sẽ giãy dũa, kết quả anh lại ôm eo của cô, làm cho nụ hôn khi nãy sâu sắc hơn.

Tiểu Thỏ: . . .

“Con trai bà trước mặt mọi người trêu đùa nhân viên của tôi.” Ngoài cửa Tần Ca ngẩn ngơ trách cứ bà Giản.

Bà Giản nhấc chân nhắm ngay chân của Tần Ca, đạp thật mạnh xuống.

“A!” Tần Ca kêu thảm thiết.

Bà Giản hai tay chống nạnh, lấy tư thế của một người phụ nữ chanh chua chửi: “Nếu còn dám thừa dịp tôi không chú ý, sấn tới gây phiền toái cho con dâu tôi, bà đây sẽ không để yên cho anh đâu.”

“Tôi không thèm, trên người mặc toàn đồ hiệu nhưng thế này thì gọi là gì, đồ đàn bà đanh đá.” Tần Ca giơ chân lên.

Bà Giản không để ý tới Tần Ca, nhìn hai người ôm nhau trong cửa hàng, không tệ không tệ, chỉ dùng một cái hôn đã dẹp yên tính cường bạo của con trai bà, mặc dù tính thê nô của con trai mình có chút đáng để bận tâm, nhưng nếu nghe theo lời của một cô gái tốt giống như là Tiểu Thỏ vậy, ngược lại cũng có thể chấp nhận.

Tay bà kéo quần áo của Tần Ca nói, “Đi.”

“Cái gì, đi đâu, tôi muốn vào cửa hàng, trong thời gian làm việc mà nhân viên của tôi lại KISS với bạn trai, tôi muốn cảnh cáo, trừ tiền lương, người đàn bàn này, bà đang làm cái gì thế?”

“Mời anh đi uống trà.” Thấy con trai đã bình tĩnh lại, bà Giản cũng bình tĩnh, bây giờ bà phải lôi cái người đàn ông đầu óc ngu si tứ chi phát triển này đi chỗ khác, không nên quấy ra con trai và con dâu bà giao lưu tình cảm.

“Tôi cho bà biết, tôi không có sợ bà đâu, tôi không đánh phụ nữ nên mới để cho bà bắt nạt như vậy...”

Tần Ca vốn cao đến 1m9 mà để cho người đàn bà nhỏ nhắn kéo áo xách đi, thấy bản thân có chút đáng thương nên mới biện hộ thật lớn cho hai người đang hôn nồng nhiệt trong cửa hàng kia.

Đợi đến khi không nghe được giọng nói của Tần Ca, Tiểu Thỏ sắp tắt thở vì thiếu không khí, mới được Giản Chính Dương buông ra, anh mỉm cười nhìn cô: “Ngốc, hôn nhiều lần vậy rồi mà không theo kịp tiết tấu của anh, lần nào cũng ngạt thở như vậy.”

Tiểu Thỏ thở hổn hển trừng anh: “Ai bảo anh hung hắn giống như con sói vậy chứ.”

“Sói?” Giản Chính Dương tự động cho rằng hình dung của Tiểu Thỏ là lời khích lệ: “Vậy làm sói thêm một lần nữa cũng được.”

Không đợi Tiểu Thỏ phản ứng, anh lại hôn một cái, Lạc Ca núp ở bên cạnh cảm thám: Tuổi còn trẻ thật tốt mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.