Bệnh Sủng

Chương 27: Chương 27: Chương 27. Anh muốn giữ lại kỷ niệm




Lần này, Giản Chính Dương ngoan ngoãn thả Tiểu Thỏ xuống, chỉ là anh không chịu đi mà cứ cười tít mắt rồi nhìn cô. Vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn, anh vẫn cứ hướng mặt về phía cô rồi làm nũng.

“Anh cũng đói bụng. Em đút anh ăn đi.”

Quái đản! Đút anh ăn thì chẳng khác gì cô đang ngoan ngoãn nghe theo. Tiểu Thỏ thầm khinh bỉ chính mình, cô đúng là chẳng có quan niệm về trinh tiết gì cả. Bị người ta cường cho một lần, đã không hận thì thôi, bây giờ lại còn như thế này, thậm chí còn nói theo anh, đúng là quá mức quái đản!

Bởi vì ý thức được như vậy, tâm trạng của Tiểu Thỏ đột nhiên trở nên không tốt. Cô trừng mắt hung dữ với Giản Chính Dương, “Muốn ăn thì tự đi mà ăn, anh có tay có chân mà.”

Giản Chính Dương nhìn mấy món ăn khác ở trên bàn bằng ánh mắt ghét bỏ, “Anh muốn ăn món trên tay em cơ.”

Tiểu Thỏ nhìn đồ ăn đã ăn sắp hết, thậm chí còn bị rối tung cả lên, cô liền hào phóng đưa qua, “Cho anh ăn đó.”

Giản Chính Dương cười tít mắt, cứ như vậy mà đón lấy đồ ăn rồi ăn từng muỗng một, trông dáng vẻ giống như anh đang ăn mỹ vị nhân gian vậy.

Thấy thế, Tiểu Thỏ nói một câu, “Em đi tắm đây. Anh ăn xong thì rửa chén nha.”

“Được.” Tiểu Thỏ không có nói muốn bỏ đi, tâm trạng Giản Chính Dương liền vô cùng tốt, cho dù cô nói gì anh cũng chịu, “Hay là anh với em tắm chung với nhau đi.”

“Cút!”

Sợ Giản Chính Dương sẽ làm thật, Tiểu Thỏ lập tức khóa trái nhà vệ sinh lại. Cả người cô ê ẩm hết cả, trong nhà anh lại có bồn tắm lớn, thuận tiện cho cô xả nước ấm để làm tiêu tan cơn đau nhức.

Tiểu Thỏ loay hoay với cái vòi nước trong nhà Giản Chính Dương một hồi mới xả nước ấm được. Cô vừa xả nước từ vòi ra, vừa chuẩn bị gương, lược chải đầu, sữa tắm, dầu gội đầu các kiểu. Đồ Giản Chính Dương xài toàn hàng ngoại quốc. Đáng tiếc, cô nhận biết được 26 ký tự Latinh, nhưng khi ghép chúng lại với nhau thì cô không hiểu được gì, chỉ biết đoán mò xem cái nào là sữa tắm, cái nào là dầu gội đầu. Nước đã xả đầy bồn. Tiểu Thỏ bước vào bên trong, hơi ấm của làn nước khiến cô cảm thấy thoải mái vô cùng.

Thừa dịp Tiểu Thỏ đang tắm rửa, Giản Chính Dương ăn nhanh bữa cơm. Đã vận động nhiều như vậy, anh còn đói và mệt hơn cô, nhưng anh cũng đồng thời khôi phục lại sức nhanh.

Ăn cơm xong, rửa chén hết thảy, Tiểu Thỏ vẫn chưa ra ngoài. Giản Chính Dương đành đi vào phòng ngủ. Nhìn đống quần áo bị mình xé rách, từng mảnh từng mảnh nằm rải rác khắp giường khắp sàn, trong lòng anh lại có một sự thỏa mãn dâng trào.

Anh nhặt quần áo của Tiểu Thỏ lên, xếp lại gọn gàng rồi cất vào tủ. Đây là lần đầu tiên của anh và cô, anh muốn giấu nó đi như một kỷ niệm đẹp.

Đến khi mở mền ra, nhìn thấy những dấu máu đỏ trên nền vải trắng, Giản Chính Dương càng thêm kích động. Chẳng những Tiểu Thỏ đã thuộc về anh mà còn hoàn toàn thuộc về anh! Tuy rằng anh không để ý đây có phải là lần đầu của cô hay không, nhưng nếu đúng thật là như vậy, anh dĩ nhiên càng thêm cao hứng.

Ngay lập tức, anh liền quyết định giấu chiếc mền đi. Um... Nhìn dấu vết in trên chiếc mền như một đóa hoa, Giản Chính Dương bắt đầu suy nghĩ xem có nên giặt nó rồi hong khô hay không.

Bởi vì anh chợt nghĩ rằng mền có vẻ bị dơ, thời tiết lại nắng nóng, nếu không giặt thì sẽ bốc lên mùi ẩm mốc. Do đó, giữa việc giặt giũ với việc gấp nó lại rồi cất vào tủ, anh bỗng cảm thấy khó mà quyết định.

Lúc Tiểu Thỏ bước ra từ nhà tắm, nhìn thấy Giản Chính Dương cầm kéo để cắt cái mền, cô liền hỏi, “Anh làm gì đó?”

“Ặc...” Giản Chính Dương quay đầu, không biết phải trả lời như thế nào. Nhìn thấy cô che đầu bằng khăn của mình, trên người vẫn mặc y phục của mình, anh bỗng cảm thấy cô đẹp làm sao, nhất thời quên mất việc mình đang làm.

Không đợi anh giải thích, Tiểu Thỏ đã bước qua, nhìn vết màu đỏ chói mắt trên chiếc mền, đại khái có thể đoán được việc anh đang làm. Cô xấu hổ vô cùng, trừng mắt nhìn anh.

“Biến thái.”

Không đợi anh nói chuyện, cô giật lấy chiếc mền rồi chạy thật nhanh vào nhà tắm, ném vào trong bồn tắm còn đang đầy nước.

“Anh muốn giữ lại kỷ niệm của chúng ta.” Giản Chính Dương uất ức theo sau. Anh bước chậm một bước, đành trơ mắt nhìn chiếc mền đã bị ướt sũng ở trong bồn tắm.

“Đây là lần đầu tiên của hai chúng ta.”

“Ngậm miệng.” Tiểu Thỏ giận dữ, trừng mắt, “Ai lại đi cất giữ mấy thứ này? Không được!”

“...”

Vết màu hòa vào nước, chỉ trong chốc lát, chiếc mền đã trắng tinh. Tiểu Thỏ đứng dậy, trừng mắt với Giản Chính Dương, “Tự mình giặt đi.”

Anh làm chuyện xấu, cô mới không thèm giặt.

Trời ạ, nghe giọng này sao giống như đang làm nũng quá vậy... Bạch Tiểu Thỏ, mày nhất định phải kiên định một chút, cứ như vậy mà bị khuất phục, mày sẽ trở thành Tiểu Bạch đó!

Giản Chính Dương không để ý tới câu nói tựa như mệnh lệnh của cô. Dù sao đi nữa, chỉ cần cô không bỏ đi, cô muốn anh làm gì cũng được. Giản Chính Dương vui vẻ nhận lấy chiếc mền, cam đoan rằng sẽ tự mình giặt sạch sẽ.

Tiểu Thỏ không để ý tới dáng vẻ ngốc của anh. Cô rời khỏi phòng tắm. Thời điểm bị hôn mê, ngây ngốc ở trong phòng ngủ, vừa nãy mới từ phòng ngủ ra ngoài ăn cơm, ăn cơm xong liền chạy vào nhà tắm, cô đều chưa kịp nhìn kỹ căn phòng của anh. Bây giờ nhìn lại, nó trông không lớn lắm, chỉ là đồ đạc trang trí trong phòng, vừa nhìn đã biết ngay là hàng hiệu, muốn mua hết mấy thứ này quả là tốn không ít tiền bạc.

Đã vậy, cả căn phòng đều toàn một màu trắng, sáng ngời vô cùng, là phong cách mà cô thích nhất.

Nhìn khắp phòng khách, nhìn cả ban công. Cô bước ra ngoài ấy, đột nhiên phát hiện có cái gì đó trắng bông. Trông kỹ lại, hóa ra là một con thỏ nhỏ màu trắng. Là vật nuôi trong nhà sao?

Tiểu Thỏ lập tức xông về phía nó, “Thật đáng yêu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.