Editor: Chuông Gió.
“Bà xã, anh bỏ rác xong rồi”. Giản Chính Dương cuối cùng cũng xử lý hết mấy túi rác vứt đi, trong lòng vui vẻ tranh công cùng Tiểu Thỏ, “Đến thưởng cho anh một chút đi.”
“Uhm~” Tiểu Thỏ miễn cưỡng hôn một cái. Giản Chính Dương rõ ràng không hài lòng, “Em thưởng anh lấy lệ à.” Nói xong lôi kéo Tiểu Thỏ hôn một lúc lâu mới hài lòng buông cô ra, “Làm sao vậy, lo lắng chuyện gì sao.”
Anh đối với Tiểu Thỏ luôn để ý quan tâm nên đương nhiên cảm giác được tâm tình của cô khác thường, chỉ chớp mắt liền thay đổi, tự mình muốn hỏi cho rõ.
“Mẹ vừa mới gọi điện thoại đến, nói muốn chúng ta buổi tối trở về nhà lớn một chuyến, bà ngoại muốn gặp anh.” Tiểu Thỏ nhìn Giản Chính Dương nói, “Vừa khéo để em thăm hỏi bà ngoại một lần”.
Cô không biết tối hôm nay thái độ bà ngoại sẽ như thế nào, nhưng cảm giác nói cho cô biết sẽ không tốt lắm, cho nên anh mới có chút lo lắng, bởi vì cô không có kinh nghiệm chung sống cùng người lớn, không biết phải làm gì để khiến họ vui lòng, tuy rằng cô đã xem qua trên tivi làm thế nào để khiến người lớn vui vẻ, nhưng mà đối với một người không thích mình, bản thân cô cũng không có nhiều cảm tình với họ, cô thật sự làm không ra điệu bộ nũng nịu … Nghĩ đến đó, dù sao vẫn không được tự nhiên.
“Anh không muốn đi.” Hiển nhiên Giản Chính Dương cũng hiểu buổi tối gặp mặt sẽ không hề vui vẻ, anh không muốn Tiểu Thỏ lại bị bà ngoại trách mắng, cho nên không muốn đi.
“Em đã đồng ý với mẹ rồi, không đi không tốt lắm.” Tiểu Thỏ nói. “Anh không muốn về.” Giản Chính Dương kiên trì, “Anh không muốn làm cho em khó chịu.”
Đối với tâm ý d’đ/l/q'd của Giản Chính Dương, Tiểu Thỏ rất cảm động, nhưng không muốn nhất thời mê muội để cho Giản Chính Dương vì mình trả giá, cô cũng nên vì anh cố gắng hơn mới đúng.
Cho nên Tiểu Thỏ khích lệ anh, “Không việc gì, em đã gả cho anh, cũng không thể suốt đời bất hòa với bà ngoại, em nghe mẹ nói bà ngoại cũng không có hẹp hòi với anh, người đã già cũng không thể chạy theo con cái, chúng ta tuổi còn trẻ, nên chiều ý bà một chút, lỡ như bà thật sự chán ghét em, cùng lắm thì em sẽ không xuất hiện trước mặt của bà là được.”
“Ý này không tệ.” Giản Chính Dương trong mắt sáng ngời, chỉ cần không cho Tiểu Thỏ xuất hiện trước mặt bà ngoại, bà muốn mắng người thì cứ trách mắng anh, chỉ cần không để Tiểu Thỏ nghe được, anh không hề gì.
Có chủ ý này nên Giản Chính Dương nghĩ buổi tối Tiểu Thỏ không cần trở về cùng anh, ít nhất trước khi bà ngoại chịu tiếp nhận Tiểu Thỏ, anh không muốn hai người gặp nhau.
Giản Chính Dương thầm nghĩ muốn bảo vệ Tiểu Thỏ, cũng không nghĩ rằng nếu cô không cùng về gặp mặt bà ngoại, như vậy sao có thể khiến cho bà ngoại vui lòng, cái này thật đúng là lo lắng nhiều sẽ bị loạn.
Mà Tiểu Thỏ cũng nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc, sau lưng đeo một túi lớn, chính là quần áo và một vài thứ đồ quan trọng, bởi vì trước đó cô hứa với bác bảo vệ, cho nên hai người để hành lý ở phòng trực bảo vệ, tiếp đó cô lôi kéo Giản Chính Dương cùng đến siêu thị gần đây mua một chút bánh kẹo cưới, làm quà cho bác bảo vệ sau khi cùng họ chào tạm biệt mới rời đi.
Lúc này đến bên Giản Chính Dương, nói thế nào d’đ/l/q'd anh cũng phải cùng Tiểu Thỏ đến cửa hàng tiện lợi phát bánh kẹo cưới cho mọi người, đúng lúc cửa hàng chỉ có anh Tần và anh Lạc, Tiểu Thỏ đưa cho anh Mạnh, cũng để lại phần cho Tiểu Tình và Tiểu Bân. Cùng anh Tần nói vài câu, biết anh đã quyết định giao cửa hàng lại cho anh Lạc và anh Mạnh, có lẽ một tuần sau sẽ thực hiện thủ tục chuyển nhượng, sau đó cũng không ở lại đây. Trong lòng Tiểu Thỏ có chút lưu luyến không nỡ xa, thêm một người phải chia tay, không khỏi muốn cùng anh Tần nói chuyện nhiều hơn một chút, bị cô bỏ mặc, bộ mặt Giản Chính Dương lạnh nhạt đứng bên cạnh, khiến cô cực kỳ lúng túng.
“Tính khí người này có phải rất quái lạ hay không, em chịu được sao?” Anh Tần hỏi Tiểu Thỏ như vậy.
“Anh ấy rất tốt.” Tiểu Thỏ cười cười, thật sự thì tính tình Giản Chính Dương khá tốt, chỉ là đôi lúc lòng dạ hẹp hòi, không thích cô nói chuyện với người khác phái mà thôi.
Anh Tần còn nhớ rõ chuyện cô bị Giản Chính Dương mạnh mẽ ôm đi, vẫn cho rằng cô bị cưỡng ép nên mới ở cùng với anh. Trong mắt anh Tần, tính tình Giản Chính Dương kỳ quái vốn không xứng với Tiểu Thỏ, cho nên anh rất không khách khí mà nói với cô,
“Nếu cậu ta dám bắt nạt em, thì điện thoại cho anh biết, anh sẽ không đổi số điện thoại, nói thế nào thì mấy năm nay em ở đây làm việc cho anh Tần, anh đã xem em như em gái nhỏ, tuyệt đối không để cho cậu ta bắt nạt em.” Nói xong còn đưa tay sờ đầu Tiểu Thỏ, bộ dáng như một người anh cả.
Giản Chính Dương ở một bên nhìn thấy lập tức nổi cáu, “Không cho phép chạm vào bà xã của tôi.” Anh lúc nào cũng mạnh mẽ tuyên bố quyền sở hữu của mình đối với cô, Tiểu Thỏ thực không còn cách nào, đành lôi kéo Giản Chính Dương vẫn đang phát hỏa, “Được rồi, anh Tần xem em như em gái nhỏ trong gia đình, cũng chỉ xoa đầu em một chút mà thôi, anh đừng có như vậy, nếu không em sẽ tức giận, không để ý tới anh nữa.”
Giản Chính Dương vừa nghe, không tình nguyện nhưng vẫn thu hồi ý muốn giơ tay đánh người, lấy ánh mắt muốn giết người mà nhìn anh Tần.
Thấy Giản Chính Dương d’đ/l/q'd thật sự dừng tay lại, anh Tần khẽ chau mày, cảm giác có lẽ người này thật sự không ngang ngược như vẻ bề ngoài, chí ít Tiểu Thỏ vẫn có thể quản được, đối với Tiểu Thỏ mà nói, cũng là chuyện rất hạnh phúc.
Cái người này, ăn dấm chua lộn xộn, thật mất mặt hết sức, Tiểu Thỏ một tay giữ người, tay còn lại cầm bánh kẹo, chào tạm biệt anh Tần xong liền kéo Giản Chính Dương về nhà, vừa đi vừa quở trách anh.
Giản Chính Dương không hề hối hận, “Lần sau ai dám đụng chạm lung tung với em, anh liền chặt tay kẻ đó.”
“Anh …” Cô bị chọc tức, trừng mắt nhìn anh, chỉ là anh xoay người đi không nhìn cô, nhưng thái độ anh khá kiên quyết. Về đến nhà Tiểu Thỏ miễn cưỡng đè nén bực tức, bắt đầu suy nghĩ buổi tối Giản Chính Dương về nhà lớn nên mặc quần áo thế nào, tặng lễ vật ra sao.
Bản thân cô không có nhiều tiền, tặng phẩm quý báu cô không am hiểu, cũng tặng không nổi, kém cỏi quá, lại sợ bị người khác xem thường.
Suy đoán thông thường tặng cho đàn ông đều là thuốc hoặc rượu, không biết ông ngoại Giản Chính Dương có muốn uống rượu, hút thuốc hay không … bà ngoại của Giản Chính Dương như vậy, nên mua một chút đồ bổ hay không?
Nếu không thì, trực tiếp chuẩn bị một giỏ hoa quả đem tới, vừa thực tế lại ý nghĩa, nhưng mà như vậy có quá mức đơn giản hay không, đến lúc đó mọi người vốn đã không thích cô, bây giờ tặng quà cũng không vừa ý, thừa dịp còn có thể đả kích chính mình hay sao?
Quan trọng là cô không biết đối phương đả kích mình tới mức độ nào, nhưng mà có biết rõ giới hạn bản thân, nếu như đụng đến giới hạn của mình, đến lúc đó bản thân nhịn không được cùng đối phương mâu thuẫn bất hòa, đến lúc đó không phải là tình cảm hai bên càng trở nên tồi tệ hơn sao, cái này không thể được.
Nhìn Tiểu Thỏ rối rắm nửa ngày vẫn không thoát ra được, Giản Chính Dương nhịn không được đem cô ôm vào trong ngực, “Được rồi, bà xã, em đừng suy nghĩ, buổi tối anh đi một mình, em ở nhà chờ anh về được rồi.”
“Một mình anh đi?” Tiểu Thỏ nghe vậy kinh ngạc nhìn anh.
“Ừ.” Giản Chính Dương gật gật đầu, “Anh đi về trước cùng bà ngoại thông suốt một chút, chờ đến lúc thái độ của bà ngoại tốt hơn sẽ đưa em về gặp bà, bà ngoại có thể sẽ không nỡ mắng anh, bây giờ em về nhà, khẳng định sẽ bị bà trách mắng, không nên đi.”
Nghe được Giản Chính Dương d’đ/l/q'd nói như vậy, Tiểu Thỏ cảm thấy mình thật đúng là không đi đâu, nhưng mà cô có phần lo lắng, “Em đã đồng ý với mẹ của anh, nếu nói rồi lại không đi, thực không có lễ phép, đến lúc đó tình cảm mẹ dành cho em cũng sẽ không tốt, như vậy phải làm sao?”
“Việc này em không cần lo lắng, dù sao anh cũng nói là do anh không cho em đi, mọi người có thể làm gì anh.” Thái độ Giản Chính vô cùng kiên quyết.
Giản Chính Dương khăng khăng ra lệnh, sau cùng Tiểu Thỏ cũng không thể về cùng với anh, lại đến cửa hàng hoa quả ở cửa tiểu khu mua một giỏ hoa quả làm quà, sau đó để Giản Chính Dương chuẩn bị thêm bánh kẹo cưới trở về nhà lớn.
Trước khi đi, Giản Chính Dương nhiều lần căn dặn cô phải ở nhà chờ anh, nói anh sẽ trở về rất nhanh, điệu bộ lưu luyến không muốn rời đi, không biết còn tưởng rằng hai người họ đang sinh ly tử biệt, thật khiến cô dở khóc dở cười.