Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Giản Chính Dương bế Bạch Tiểu Thỏ không cử động nổi đầu ngón tay về phòng ngủ. Anh đặt cô lên giường, cô vơn cánh tay không còn sức lực, đẩy anh ra.
“Anh không định vào toilet dọn dẹp một chút à?”
Giản Chính Dương vùi đầu vào cổ Tiểu Thỏ: “Ngày mai hẵng dọn.”
Tiểu Thỏ cử động cần cổ không còn sức: “Anh đừng dựa vào em gần như vậy, cổ em ngứa quá.”
“Ừm...” Giản Chính Dương giật giật, đặt Tiểu Thỏ tựa vào lòng mình. Thân thể hai người giống như khớp với nhau, không có một kẽ hở, mệt mỏi muốn ngủ.
“Kính coong...”
Có người gõ cửa, Giản Chính Dương ngồi yên, Tiểu Thỏ đẩy anh: “Mở cửa đi.”
“Không muốn đi.” Người đến nhà anh, chắc chắn là mẹ chứ còn ai nữa, anh còn chưa tha thứ cho bà đâu.
“Ồn ào quá, anh ra mở cửa đi.” Tiểu Thỏ cũng đoán chừng được là ai đến, chẳng qua nhìn thấy vết thương trên chân, cô cũng không định rời giường để đón tiếp khách. Nếu như không phải tiếng đập cửa cứ vang lên, phiền đến giấc ngủ, Tiểu Thỏ vẫn còn thù dai lắm ấy.
“... Được rồi.” Vừa nghe Tiểu Thỏ nói không thích ồn ào, Giản Chính Dương lập tức đau lòng: “Anh đi ngay, em nghỉ ngơi một chút nha.”
“Ừ.”
Giản Chính Dương mặc quần áo thật nhanh, đi ra ngoài mở cửa. Quả nhiên là Giản Tình. Anh chặn lại cửa, dáng vẻ giống như không muốn mời bà vào trong.
Thấy thế, vẻ mặt của Giản Tình lập tức trở nên âm u. Bà đứng đối diện với Gian Chính Dương, tuy rằng giữa hai mẹ con họ luôn tẻ nhạt như vậy nhưng vẫn chưa quá chán ngắt như ngày hôm nay. .
Trong lòng Giản Tình cũng rất phức tạp, lúc thì bà cảm thấy có lỗi với Tiểu Thỏ, thật sự bà cũng không cố ý đẩy cô, nghe tiếng cô kêu thảm thiết như vậy hẳn là rất đau; lúc thì bà cảm thấy vui mừng vì nhờ Tiểu Thỏ, con trai đã tìm được tình yêu, nó có thể giống như người bình thường rồi; lúc thì bà lại hận, cũng tại Tiểu Thỏ mà Giản Chính Dương không cần người mẹ như bà, cũng tại Tiểu Thỏ khiến mẹ của bà phải vào bệnh viện.
Vô số ý nghĩ xoay chuyển cuồng loạn ở trong đầu, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài. Theo như mẹ bà nói, bà ấy hận người kia chỉ vì Tiểu Thỏ lớn lên quá giống người kia, cho nên bà ấy không cho phép cô và con trai bà ở với nhau, đúng là có hơi cực đoan. Theo lời con trai nói, nó hiếm khi động tình như vậy, tuy rằng Tiểu Thỏ không phải con dâu lý tưởng của bà, nhưng chỉ cần con trai được hạnh phúc, người làm mẹ cũng không còn gì để cầu mong hơn nữa. Thế nhưng, sau khi mẹ bà và con trai bà nảy sinh xung đột, bà đương nhiên muốn đứng về phía mẹ. Tuy làm thế có lỗi với con, nhưng trong trăm điều thiện, chữ Hiếu đứng đầu.
Vậy mà mọi chuyện lại không đơn giản. Bây giờ, cả hai bên đều không nhận bà, ai nấy cũng đều nhìn bà không vừa mắt, bà cảm thấy uất ức làm sao.
“Thế nào? Cứ đứng ở đây mãi, ngay cả cửa cũng không cho mẹ vào, con thật sự không cần người mẹ này nữa ư?”
Giản Chính Dương nhìn bà với vẻ cố chấp: “Cho mẹ vào thì được, nhưng phải xin lỗi Tiểu Thỏ.”
“Con...” Giản Tình muốn nổi lửa giận nhưng đành phải mềm lòng: “Vết thương của nó thế nào?”
“Rất nghiêm trọng.” Giản Chính Dương nói: “Bác sĩ vốn muốn để cô ây nằm viện, con đưa cô ấy về, tối nào cũng ngủ không an giấc, tay đứt ruột xót.”
Nghe Giản Chính Dương nói vậy, Giản Tình cảm thấy có chút áy náy: “Con bé đâu rồi?”
“Mệt mỏi, ngủ rồi.”
“Chuyện này đúng là mẹ sai, nhưng mẹ tuyệt đối không cố ý.” Giản Tình cũng biết “tay đứt ruột xót” là đau đến mức nào, do đó giọng điệu của bà tương đối mềm mỏng.
“Mẹ có thể xin lỗi nó, có điều, con đồng ý một chuyện với mẹ được không?”
“Trừ việc tách hai đứa chúng con ra, những cái khác có thể thương lượng.” Giản Chính Dương nói chắc như “chém đinh chặt sắt“.
Nghe vậy, Giản Tình cười khổ: “Con để mẹ vào trước đã.”
Giản Chính Dương do dự một chút rồi nhường đường.
Giản Tình vào cửa, nhìn khắp phòng khách rồi đi đến và ngồi xuống ghế sofa. Giản Chính Dương yên lặng theo sau, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.
Có người ở phòng khách, Tiểu Bạch chạy vọt ra ngoài, làm nũng với Giản Chính Dương. Nói chung là đã được huấn luyện về mặt này, trải qua vài ngày ở chung, Tiểu Bạch dần hiểu hai người mới là chủ nhân của mình, do đó càng nhiệt tình với Tiểu Thỏ và Giản Chính Dương hơn.
Nhìn thấy Tiểu Bạch, khuôn mặt lạnh lùng của Giản Chính Dương cũng trở nên ấm áp. Anh dịu dàng ôm nó vào lòng, từ từ vuốt ve bộ lông của nó, Tiểu Bạch bày ra dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.
Nhìn vẻ mặt con trai hiền lành như vậy, Giản Tình cảm thấy... chỉ sợ muốn tách anh và Tiểu Thỏ ra... sẽ rất khó.
“Tiểu Dương, con không muốn biết vì sao bà ngoại phản đối con và Tiểu Thỏ ở chung với nhau ư?”
Nghe Giản Tình hỏi vậy, Giản Chính Dương chợt ngẩn ngơ, anh ngẩng đầu không tiếng động để hỏi dò Giản Tình.
Thấy con trai còn giận mình, không cần thiết cũng không thèm mở miệng nói chuyện, Giản Tình đành cười với vẻ bất đắc dĩ. Ai bảo đây là con trai bà chứ, bà giận, nói nhiều nói dỗi, không phải cuối cùng cũng tự mình tìm tới cửa nhà nó à?
“Mẹ kể cho con nghe một chuyện. Năm đó, lúc bà ngoại con còn trẻ từng có một vị hôn phu. Vị hôn phu ấy không phải ông ngoại con, bà ngoại con rất yêu hôn phu của mình, nhưng vào ngày hai người kết hôn, vị hôn phu ấy lại dẫn theo người phụ nữ khác tới hôn lễ, tay đeo nhẫn cưới, nói với bà ngoại con rằng bọn họ vừa mới đi đăng ký...” Giản Tình nhìn vẻ mặt thờ ơ của con trai và nói.
“Con thử đặt mình vào hoàn cảnh đó để suy xét xem, nếu là con, con có một vị hôn thê và yêu người ta thật lòng, vào ngày kết hôn, vị hôn thê đó đột nhiên kéo một người đàn ông khác tới và nói với con rằng hai người họ muốn kết hôn, kết hôn trong hôn lễ của con, con sẽ làm thế nào?”
“Không có nếu như.” Giản Chính Dương không thèm suy nghĩ, nói ngay: “Con tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra. Nếu thật sự có chuyện như vậy, con nhất định sẽ giết người đàn ông kia rồi xích người phụ nữ của mình ở bên mình mãi mãi.”
Giản Tình bị nghẹn một chút, quả nhiên không giống người bình thường, cách suy xét vấn đề cũng khác biệt.
“Tiểu Dương, suy nghĩ của con quá cực đoan. Con phải biết rằng giết người là phạm pháp! Là một người phụ nữ, ngay trong hôn lễ của mình lại phải đối mặt với việc vị hôn phu kết hôn với người khác, chẳng những mất hết thể diện lại còn bị người ta cười nhạo, trở thành trò cười trong mắt mọi người, quan trọng nhất là mất đi người đàn ông mình yêu thương nhất. Con nói xem, chẳng lẽ bà ấy không thể hận người đàn ông và người phụ nữ kia ư?”
“Dạ.” Lần này, Giản Chính Dương gật đầu.
“Vậy mới phải chứ. Sau này, bà ngoại con gả cho người đàn ông luôn thầm mến bà ấy, người đó là ông ngoại con. Tuy ông ngoại con đối với bà ngoại con rất tốt, bà ấy cũng rất cảm động. Tình cảm vợ chồng đã nhiều năm, bà ấy dần dần yêu thương ông ngoại con, nhưng có những vết thương... không phải cứ qua thời gian là quên được, đã vậy Tiểu Thỏ... Theo như lời bà ngoại con nói, ngoại hình của con bé giống hệt người phụ nữ năm đó. Tuy Tiểu Thỏ nói mình không biết người phụ nữ kia, nhưng trên đời này, người không có quan hệ huyết thống sẽ không có dáng vẻ giống nhau đến thế. Do đó, bà ngoại con kiên trì cho rằng con bé đang luống cuống, bà ấy sẽ không nhận nó làm cháu dâu bên ngoại đâu. Cho dù thật sự không có quan hệ với người phụ nữ kia, chỉ vì dáng vẻ hai người quá giống, bà ngoại con cũng không bao giờ thích nó được.”
“Người cưới Tiểu Thỏ là con chứ đâu phải bà ấy? Dựa vào cái gì mà bà ấy không thích thì con không được cưới?” Giản Chính Dương lạnh lùng nói: “Không phải mẹ luôn hy vọng con được hạnh phúc sao? Tiểu Thỏ là hạnh phúc của con! Nếu con mất Tiểu Thỏ, con thà đi tìm chết còn hơn, không cần ai nói thù hận gì với con nữa, không ai có thể tách rời chúng con! Nếu các người còn dám có ý đồ tách con và cô ấy ra hoặc là làm tổn thương cô ấy, lúc đó đừng trách con trở mặt.”
“Con...” Giản Tình tức đến mức nói không ra lời. Trước kia, bà luôn hy vọng một ngày nào đó con trai có thể học cách yêu người khác. Bây giờ nó học được rồi, tuy nhiên lại quá cố chấp, người nó yêu cũng chỉ có một, thậm chí vì người này mà đối nghịch với cả nhà, chẳng rõ là tốt hay xấu nữa.
“Con đã quên hồi nhỏ bà ngoại đối xử với con tốt như thế nào rồi à? Sao con có thể nói như vậy? Nếu để bà ấy nghe được, hẳn sẽ rất đau lòng.”
“Nếu bà ấy thật sự thương con thì không nên vì hận thù của mình mà ngăn cản hạnh phúc của con!”
“Tiểu Dương!”
“Tiểu Thỏ đang ngủ, mẹ đừng quấy rầy cô ấy. Lần này thôi vậy, nếu lần sau gặp mặt, mẹ nhớ xin lỗi cô ấy nhé.” Giản Chính Dương mở miệng, chẳng có chút cảm tình nào.
“Mẹ có thể đi rồi.”