Editor: Linh Ngọc
Lo lắng đến việc tay của Giản Chính Dương không thể dùng sức quá, một mình Tiểu Thỏ dọn toàn bộ phòng ốc, sau khi dọn dẹp xong, mệt mỏi đau lưng, quả nhiên là chưa già đã yếu, vỗ thắt lưng, Tiểu Thỏ tự giễu nghĩ, thật là càng ngày càng vô ích.
“Bảo bối, em không sao chứ, anh tới giúp em nhé.” Giản Chính Dương thấy Tiểu Thỏ mệt mỏi đến nhíu mày, lần đầu tiên trong đồi chán ghét thói quen đập đồ của mình.
“Không cần, tay của anh không thể dùng lực, em cũng không muốn anh lại chảy máu.” Tiểu Thỏ thấy Giản Chính Dương có ý hối cải thì nắm cơ hội dạy bảo.
“Lần sau lúc tức giận, có thể đánh vào gối hoặc búp bê vải, khi hết tức giận cũng sẽ không khiến căn phòng loạn như thế này, quan trọng là mấy thứ này rớt bể còn phải bỏ tiền ra mua lại, tốn kém lại mệt mỏi, anh nói có đúng không?”
Giản Chính Dương dịu dàng nhìn dáng vẻ của Tiểu Thỏ, gật đầu, “Ừ”
“Chúng ta hứa nhé?” Tiểu Thỏ thừa thắng xông lên, ôm Giản Chính Dương, nhẹ nhàng nói, “Sau này, nếu như không vui có thể nói cho em biết, không nên để trong lòng, lúc muốn phát tiết, có thể kêu to, có thể nghe nhạc hoặc vận động, nếu như thật sự muốn phá cái gì đó, có thể lấy gối ôm ra, không nên gặp cái gì phá cái đó, càng không được tổn thương bản thân mình?”
“...”
“Bởi vì anh bị thương, em sẽ đau lòng lắm.” Đôi mắt ngấn nước của Tiểu Thỏ nhìn Giản Chính Dương, chỉ trái tim của mình, “Ở đây, rất khó chịu, em lớn như vậy, trừ ngày mẹ em mất đi, em không có ngày nào sợ đến như thế, tuy rằng chúng ta quen biết không lâu, nhưng Giản Chính Dương, anh ở trong lòng em, chiếm một vị trí rất quan trọng, em không muốn để anh chịu chút tổn thương nào, nếu như có thể, em tình nguyện để bản thân mình bị thương, anh có hiểu không?
Giản Chính Dương có chút kinh ngạc nhìn vẻ mặt thành thật của Tiểu Thỏ khi biểu lộ với mình, anh cho rằng, lúc anh bộc phát tính tình của mình, cô nhất định sẽ sợ hãi và bỏ mình đi, có lẽ không rời khỏi liền, đợi tới có cơ hội sẽ đi, vốn anh đã hạ quyết tâm phải liều chết cũng bắt Tiểu Thỏ bên cạnh, nhưng anh thật không ngờ, Tiểu Thỏ một chút dự định cũng không có, còn nói cái gì tình nguyện để mình bị thương cũng không muốn anh bị thương.
Giản Chính Dương chưa từng cảm động như vậy, lúc còn nhỏ, bởi vì có những lúc anh sẽ không khống chế được hành vi của mình mà nổi điên, nên anh không có bạn bè, ngoại trừ mẹ, ông ngoại và bà ngoại, họ hàng khác đều nghĩ anh là quái vật, khinh thường anh, tránh xa anh, lúc trưởng thành, có vài người bởi vì vẻ đẹp của anh từng thể hiện thiện cảm, nhưng vì tính tình anh, nên đã tránh xa, Tiểu Thỏ là người duy nhất không có máu mủ với anh nói những lời này, Giản Chính Dương cảm thấy mũi mình đã ê ẩm, không nhịn được nữa, “Tiểu Thỏ, em biết mình đang nói gì không?”
“Em biết.” Tiểu Thỏ cười gật đầu.
“Không, em không biết, ngày hôm nay anh đập phá đồ đạc, không phải là vì tính tình anh không tốt, mà là anh không khống chế được bản thân, lúc nhỏ anh còn rất quái gỡ, nghiêm trọng....”
“Đừng nói nữa.” Tiểu Thỏ đưa tay ngăn miệng Giản Chính Dương lại, “Em đã nói qua, chỉ cần anh không phụ em, em sẽ không phụ anh.”
Giản Chính Dương kinh ngạc nhìn Tiểu Thỏ, đột nhiên nắm tay cô đặt lên bàn tay mình, một tay vòng qua eo của nàng, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
“Tiểu Thỏ. . .” Lần này, Giản Chính Dương không tới mức dùng nụ hôn lưỡi tiêu chuẩn, mà chỉ dán môi mình thật chặc lên môi Tiểu Thỏ, không nhúc nhích, rất lâu sau, mới buông cô ra, chỉ là yên lặng kêu tên cô, kéo cô vào lòng ôm thật chặt.
Lời hứa dễ nghe đi nữa, không có hành động, cũng là một câu nói vô ích, anh không nói nhiều lời dỗ ngọt như thế, nhưng anh biết dùng phương thức khác bù đắp cho Tiểu Thỏ, anh sẽ dùng hết sức mình đối xử với Tiểu Thỏ thật tốt.
Cảm nhận được chấn động của Giản Chính Dương, Tiểu Thỏ không nói lời nào, chỉ là yên lặng ôm anh, có bệnh thì làm sao chứ, chỉ cần cô thấy hạnh phúc, tất cả đều không còn quan trọng nữa, không phải sao?”
“Chính Dương, cẩn thận tay anh.”
“Không có việc gì, anh sẽ không làm bản thân bị thương nữa.” Giản Chính Dương cười cười, dịu dàng nói bên tai Tiểu Thỏ, “Bởi vì em đau lòng, anh cũng sẽ đau lòng.”
Tiểu Thỏ hé miệng cười, “Ừ.”
Ôm một lát, Giản Chính Dương xấu xa giống như không muốn x nhau, Tiểu Thỏ buồn cười, cô đưa chiếc mũi mình thân thiết đụng vào chiếc mũi của Giản Chính Dương, “Được rồi, thời gian đã không còn sớm, còn chưa làm cơm tối, em đói rồi, chờ em làm cơm cho anh ăn, được không.”
“Được.” Giản Chính Dương gật đầu, cười híp mắt nói, “Chờ tay của anh khỏi rồi, sau này mỗi ngày anh sẽ làm cho em ăn.”
“Dạ.”
Lúc Tiểu Thỏ một mình cô cũng rất chăm sóc bản thân, tùy tiện làm chút thức ăn, bản lĩnh không tệ lắm, hơn nữa tủ lạnh Giản Chính Dương rất đầy, bắt cô làm bữa ăn cho hai người rất dễ.
Cơm là buổi trưa ăn còn dư lại, Tiểu Thỏ ở phòng bếp xào rau, Giản Chính Dương đứng ở cửa phòng bếp nhìn chằm chằm cô, được người yêu nhìn chăm chú như thế, cảm giác rất tốt, đột nhiên Tiểu Thỏ ý thức được, lần đầu tiên Giản Chính Dương đến nhà cô nấu ăn bắt cô phải ngồi bên cạnh nhìn anh.
Làm xong các món ăn, chuẩn bị ăn, hai người ngồi vào bàn cơm ngọt ngào ăn, tay Giản Chính Dương bị thương là tay trái, nên không ảnh hưởng gì tới ăn, vừa ăn Tiểu Thỏ vừa thương lượng với thương lượng với Giản Chính Dương, “Ngày em trở lại nhà sắp xếp một chút, nếu em và anh ở cùng một chỗ, nhà bên kia để không thật phí, em muốn cho thuê, còn có thể thu chút tiền, anh cảm thấy thế nào?”
“Được.” Chỉ cần cô không quay về, cái gì cũng có thể cả, Giản Chính Dương không chút nghĩ ngợi lập tức đồng ý.
“Vậy cứ quyết định như thế đi.” Thấy Giản Chính Dương thoải mái đồng ý như thế, Tiểu Thỏ rất vui mừng, bây giờ cô không có công việc, tuy phòng ốc của mình đã cũ, nhưng chỉ cần tu sửa chắc cũng không tệ lắm, dụng cụ trong nhà tuy ít, nhưng cái còn có vẫn có, có thể lập tức dọn vào ở, một tháng một nghìn hẳn là không có vấn đề gì, có chút thu nhập cũng không sai.
Hai người vẫn chưa ăn xong, chuông cửa đã vang lên, Tiểu Thỏ lập tức đứng dậy, “Em đi mở cửa.”
“Ừ.” Giản Chính Dương ngồi như đại gia, căn bản không hề có ý đứng dậy.
Tiểu Thỏ mở cửa, là bà Giản đến, chợt thấy bà Giản, vô cùng xấu hổ, nụ cười trên mặt Tiểu Thỏ đã biến thành xấu hổ, “A, chào bác gái.”
Bà Giản giống như không thấy khuôn mặt lúng túng của Tiểu Thỏ, vẻ mặt dịu dàng kéo tay của Tiểu Thỏ, đi tới nhìn thấy hai người đang dùng cơm, vừa thấy hai món ăn đơn giản, nhất thời có chút không vui, “Sao chỉ ăn nhẹ hai món thế, còn nữa, sao lại trễ thế này mới ăn, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Đáng nói chuyện, đột nhiên thấy tay của Giản Chính Dương bị băng lại, nhất thời hoảng sợ, kéo cánh tay Giản Chính Dương qua, thấy trên băng gạc vẫn còn vết máu, sắc mặt lập tức thay đổi, trừng mắt nhìn Tiểu Thỏ, “Cái này chuyện gì?”
Tiểu Thỏ bị vẻ mặt thay đổi của bà Giản dọa sợ hãi: “Con, con. . .”
“Mẹ làm gì thế?” Giản Chính Dương giãy dụa khỏi tay bà Giản, bước đến trước mặt Tiểu Thỏ, ôm cô vào lòng, “Ai cho mẹ mắng cô ấy, mẹ không được mắng cô ấy.”
“Con. . .” bà Giản nhìn con trai mình bảo vệ Tiểu Thỏ, vẻ mặt không lập tức không tốt.
Trong lòng Tiểu Thỏ cũng không chịu nổi, cô vẫn luôn cho bà Giản là người rất sáng suốt, nhưng không nghĩ tới khi Giản Chính Dương bị thương, bà không cần làm rõ lý do vì sao mà đã trách mình, điều này làm trong lòng cô sinh ra một chút khoảng cách, đúng lúc đó Giản Chính Dương đi tới ôm mình, chút khoảng cách của cô hình như lại bị cảm động lắp đầy.
Mặc kệ thế nào, chỉ cần anh ở bên cạnh mình là được không phải sao, nghĩ tới đây, sắc mặt Tiểu Thỏ đã trở lại bình thường, đưa tay vỗ sau lưng của Giản Chính Dương, không lên tiếng nhưng cũng biểu hiện cho anh biết là mình không sao cả.
“Bảo bối, mau tới dùng cơm, đừng để đói bụng.” Giản Chính Dương mặc kệ tâm trạng của bà Giản, lạnh mặt với bà, quay đầu lại vô cùng dịu dàng nói với Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ, người con gái này, có người nói cô rất lương thiện, nhưng nếu có người chọc cô tức giận, cô cũng sẽ không buông tha, ví dụ như bây giờ, cô cảm giác mình bị bà Giản là mà không thèm nghe giải thích, nhìn thấy bà Giản bị con trai mình làm xấu hổ, lúc này lại chăm sóc một người con gái khác, đáng ra cô hẳn là nên đứng ra hòa giải bầu không khí một chút.
Nhưng, thứ nhất là cô sẽ không làm, thứ hai là cô cũng không muốn. Vì vậy, lúc Giản Chính Dương kéo mình ngồi lại vào bàn ăn, cô lập tức đi theo anh trở về bàn ăn, yên lặng ăn cơm của mình.
Thấy hành động của cô, trong mắt bà Giản dâng lên vẻ không thể tưởng tượng, dù sao từ trước đến giờ sắc mặt của Giản Chính Dương luôn không tốt với mình, cô cũng đã quen, nhưng thật không ngờ bà cho rằng Bạch Tiểu Thỏ lương thiện, dịu dàng cũng làm cho mình khó xử.