Bệnh Tình Yêu

Chương 19: Chương 19




Lăng Lệ thật sự muốn nói rằng, nhà của anh mặc dù không gần trường lắm, nhưng giao thông tiện lợi, môi trường sống cũng rất tốt, bố cục hợp lý, không cần trả tiền thuê nhà cũng được, nhưng phải kiềm chế lại, bây giờ tuyệt đối không phải thời cơ thích hợp để nhắc đến chuyện này.

Giản Minh tùy tiện than thở một câu rồi thôi, đứng trên thang cuốn hỏi Lăng Lệ, “Anh lên tầng mấy?”.

Cô cố ý sẽ tránh tầng mà anh muốn đến ra, Lăng Lệ hoàn toàn có thể hiểu được, nói qua loa, “Cứ lang thang thế thôi, mua quần áo mà, về khoản này anh chẳng hiểu gì lắm.”

Giản Minh cố đè nén câu nói để em giúp anh, em đã nhìn trúng mấy chiếc áo sơ mi hợp với anh lắm, tìm cách tránh đi, “Em đến đây làm việc.”

Lăng Lệ cố làm ra vẻ như chợt nhớ ra điều gì đó, “Ồ, anh quên mất, nghe nói em được điều đến làm việc ở bộ phận bất động sản, anh trai anh có mua hai tầng ở đây để cho thuê.”

Giản Minh cười, “Dạ, đúng rồi…”.

Lăng Lệ đoán rằng tiếp theo cô ấy sẽ nói những câu như không thể đi với anh được nữa, nên nói luôn, “Em phụ trách ở đây à? Có khó khăn lắm không? Chắc dễ đối phó hơn với khách hàng thuê mặt bằng bên tòa nhà văn phòng cạnh khu tài chính kia phải không?”.

“Làm gì có, mấy ông chủ nhỏ mở cửa hàng dễ nói chuyện hơn nhiều, mấy ông giám đốc mở công ty lớn mới gọi là khó đối phó. Mỗi lần đi, đều chỉ gặp người chủ quản. Có người nói chuyện rất nhanh gọn, đồng ý với em rằng, sẽ gửi ngay tiền thuê mặt bằng, sẽ gửi chi phiếu ngay gì gì đó, nhưng đồng ý cho xong thế thôi, cứ dây dưa mãi không chịu thực hiện; có người lại khóc lóc thảm thiết với em, rất khó khăn gì gì đó.” Giản Minh khổ sở, “Mỗi lần em nhìn thấy họ khóc lóc thảm thiết như thế rất muốn nói, không chỉ có một mình anh nghèo, có nghèo anh cũng phải nghĩ cách chứ, nhưng mà…”

Lăng Lệ nói tiếp với cô, “Nhưng mà không cách nào có thể mạnh tay với một người khóc lóc kêu gào nghèo khổ được.”

Giản Minh quay đầu qua, đôi mắt to tròn xinh đẹp đang nhìn trời dời sang đây, thái độ như nói lên rằng, anh nói đúng quá rồi.

Lăng Lệ làm như có việc ấy thật, “Có khi nào cách làm việc của em có vấn đề không? Thông thường những ông chủ nhỏ thuê mặt bằng kinh doanh thường đưa ra rất nhiều yêu cầu, vừa lắm lời vừa keo kiệt, những người đó em giải quyết chẳng thành vấn đề, cho nên không có lý gì lại thua mấy người có học nho nhã đó được.”

Giản Minh bĩu môi kháng nghị theo thói quen, “Mấy ông chủ cửa hàng nhỏ, mặc dù người ta keo kiệt và lắm lời, nhưng nếu có việc gì họ sẽ nói thẳng ra, nếu như em giải quyết được những khó khăn của họ, họ sẽ rất thoải mái. Nhưng những người nho nhã kia…”, Giản Minh nói lanh lảnh, “Nho nhã biến chất.”

Lăng Lệ dỗ dành cô, “Đừng nói như thế, dù gì anh cũng được tính là người nho nhã đấy.”

Giản Minh liếc xéo Lăng Lệ, không thèm lên tiếng, mím môi, rõ ràng là đang cố nhịn cười, trên hai gò má chẳng hiểu vì sao lại được sắc hồng nhuộm thắm. Làm hại máu huyết trong lồng ngực Lăng Lệ sục sôi, người ta hay bảo trống ngực đập thình thịch, chắc cũng chỉ như thế này mà thôi. Ho lên mấy tiếng, anh cố trấn tĩnh, “ Anh cảm thấy thế này “. Kéo Giản Minh qua đứng bên cạnh bụi trúc Phú quý xanh um, tươi tốt, Lăng Lệ nói, “Có nhiều lúc làm việc cũng cần phải có sách lược và phương pháp, không phải tính tình người nào cũng thẳng thắn giống nhau. Hơn nữa, so sánh những người làm công ăn lương với những ông chủ nhỏ tự bỏ vốn kinh doanh này, họ có nhiều nỗi khổ tâm hơn. Thế nên anh nghĩ rằng, khi đi làm việc không cần cứ phải làm theo nguyên tắc của việc công, sẽ tốt hơn một chút đó.”

Giản Minh càng khổ hơn, “Việc công mà không làm theo nguyên tắc thì phải làm thế nào đây? Vốn dĩ là việc công mà, tiền có vào tài khoản riêng của em đâu.”

“Nhưng nếu như em hoàn thành tốt công việc, sẽ có tiền thưởng gửi vào tài khoản của em thôi.” Lăng Lệ cảm thấy bây giờ mình giống như cáo đội lốt bà ngoại dỗ dành cô bé quàng khăn đỏ, cố ý làm ra vẻ đi lùi lại vài bước, ngắm nghía vẻ ngoài của Giản Minh, có vẻ như không tán đồng lắm, “Chà, thiếu một chút, thiếu một chút nữa”.

Lăng Lệ úp úp mở mở làm dấy lên tính tò mò vào lòng hiếu thắng của Giản Minh, “Anh nói thế là có ý gì?”.

“Có nghĩa là cần phải có thêm yêu cầu khác nữa”. Lăng Lệ giả vờ giả vịt, ánh mắt nhìn xung quanh một lượt, chỉ vào một cửa hàng chuyên bán hàng cao cấp ở đằng xa, “Anh không thể nào giải thích cho em hiểu ngay được, đến đó đi, chắc chắn rằng anh có thể giải thích rất rõ ràng.”

Việc này nếu như là người khác, Giản Minh căn bản không thèm để ý đến, nhưng đối với Lăng Lệ, từ đầu đến cuối cô đều tin tưởng không chút hoài nghi, ngoan ngoãn đi theo anh, còn hỏi một cách khờ khạo, “Ý anh là muốn em đi lấy tiền thuê mặt bằng phải mang theo quà tặng họ sao? Tất cả hàng hóa ở trong tiệm đó đắt lắm ấy…”

Bước vào cửa hàng, nhân viên bán hàng chào hỏi Lăng Lệ, “Bác sĩ Lăng, lâu rồi không thấy anh và Trọng Hằng đưa phu nhân đến đây rồi…”

Lăng Lệ đặc biệt giới thiệu Giản Minh, “À, hôm nay tôi đưa cô Giản đến đây đi dạo một chút.”

Mấy cô gái trong cửa hàng cúi đầu chào hỏi, đều tăm tắp,”Chào chị Giản”.

Giản Minh chẳng thoải mái chút nào, Lăng Lệ lại tỏ ra rất thông thuộc ở đây,”Có danh mục quần áo mùa hè mới nhất không?”. Đưa mục lục ra, Lăng Lệ giở ra cho Giản Minh xem, khẽ giải thích cho cô nghe, “Không phải bảo em đem quà đi tặng cho người khác, mà là bảo em làm mới bản thân mình, thay chiếc chiến bào thích hợp để ra tay trên giới giang hồ”.

Sau đó có một ngày, Lăng Lệ gặp lại Giản Minh. Mới đầu không phải anh nhìn thấy cô, mà là Đường Nhã Nghiên nhìn thấy cô trước.

Giám đốc bệnh viện dẫn một vài nhân vật quan trọng của khoa Nội và khoa Ngoại, cùng với mấy người bạn làm ở bệnh viện khác đồng hành cùng với nhau, đến Thiên Thiên Ngư Cảng nếm các món hải sản. Sau khi cơm no rượu say, Đường Nhã Nghiên đi ra nhà vệ sinh, khi quay trở lại, đến bên cạnh Lăng Lệ, hạ thấp giọng, nói với vẻ thần bí, “Ông Lăng này, ông đoán xem tôi gặp ai nào?”.

Ánh mắt Lăng Lệ như đang hỏi, gặp ai thế ?

“Giản Minh.” Trong đôi mắt của Đường Nhã Nghiên không nhừng để lộ ra ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ một cách rất phức tạp, “Ông Lăng này, ông chăm sóc dạy bảo người ta cách nào thế hả, chao ôi, chiếc váy đỏ cô ấy mặc, vừa đẹp vừa gợi cảm, kiểu dáng kinh điển đến thế cơ chứ, giúp tôi hỏi cô ấy mua ở đâu nhé…“.

Chiếc váy đỏ vừa đẹp vừa gợi cảm sao? Chiếc chiến bào ôm sát cơ thể, cổ chữ V trễ nãi đó sao? Lăng Lệ suýt nữa thì bị sặc vì ngụm nước đu đủ Tuyết Cáp, vội vàng đứng dậy, “Xin lỗi, không tiếp chuyện được nữa, chúng tôi đi trước đây, chà, chị Đường này…”. Phải có Đường Nhã Nghiêm chỉ điểm, Lăng Lệ đứng bên ngoài một phòng riêng nhìn trộm, quả nhiên nhìn thấy Giản Minh ngồi phía trong cùng đang ăn uống cùng mọi người, mấy anh chủ quản trong công ty vài chàng trai cô gái mà anh không quen biết, ngồi đầy một phòng. À, hóa ra không phải Giản Minh đi ăn một mình với đám thương gia gian xảo béo phây phây kia, Lăng Lệ thở phào nhẹ nhõm, anh bị Giản Minh dọa cho hết hồn, trong giây phút lúc nãy, trong lòng anh không biết u ám đến nhường nào. Mặc dù những người ngồi trong kia hầu như anh quen biết hết, nhưng Lăng Lệ không vào, đợi ở gần đó, Giản Minh và mọi người đi ra, giả vờ như ngẫu nhiên gặp nhau. Mọi người nhìn thấy Giản Minh và Lăng Lệ là bạn cũ của nhau, hơn nữa rõ ràng là nhị thiếu gia của gia đình họ Lăng có hứng thú với Giản Minh, nên biết ý, vội vàng bỏ đi trước, để không gian riêng tư lại cho hai người.

Giản Minh đi theo Lăng Lệ xuống dưới lầu, vừa đi vừa hỏi, “Anh không uống quá chén chứ hả?”

Lăng Lệ để ý bộ chiến bào trên người Giản Minh, chiếc túi vải to đùng kia của cô cũng vứt luôn rồi, xách chiếc túi nhỏ nhắn hợp với quần áo đang mặc trên người, trả lời, “Chút rượu đó không hạ gục anh được đâu”. Anh quan tâm đến Giản Minh, “Mấy anh đó không ép em uống rượu đấy chứ?”

“Dạ không”. Tâm tư của Lăng Lệ, Giản Minh chỉ đoán được một hai điều mà thôi, nên trả lời bảo vệ cấp trên của mình, “Thực ra Boss của bọn em rất quan tâm đến em”.

“Ồ, thế thì tốt rồi”, Lăng Lệ cười hắc hắc.

“Tửu lượng của em cũng tốt hơn trước đây nhiều rồi.” GIản Minh cố ý làm Lăng Lệ yên tâm, “Khoảng thời gian này đều uống một chút xíu rượu, để cơ thể thích nghi dần dần, cũng không cần uống quá nhiều, mỗi ngày uống nhiều hơn một chút xíu thôi, khi đã quen rồi thì chẳng bị sao cả.”

Lăng Lệ yên lặng ngắm cô gái này, ánh mắt đau thương, thiết tha, có một vài việc anh không hy vọng cô sẽ làm quen với cái gì đó, nếu như có thể, anh hy vọng cô có thể quen với tình yêu anh dành cho cô, làm quen với tấm chân tình luôn vui vẻ muốn chăm sóc cô, thương yêu cô.

Cuối cùng, ánh mắt của anh, làm cô cảm thấy khó chịu một cách dịu dàng, “Thực ra, anh không cần phải tiễn em.” Giản Minh lại muốn tránh anh, cô trốn Lăng Lệ hệt như gặp phải kẻ thù, chỉ hận rằng bên người cô có một địa đạo để cô chui vào trốn chạy bất kỳ lúc nào.

Lăng Lệ không lôi thôi, “Được thôi, một mình em, có được không?”

“Dạ, được chứ” Giản Minh trốn tránh ánh mắt anh, không nhìn vào anh, “Cảm ơn”.

Lăng Lệ cất tiếng, “Không cần phải cảm ơn.”

Một mình Giản Minh ra bắt xe, không bắt được chiếc xe nào, lại phải đi xe buýt. Ăn mặc như thế này mà đi xe buýt sẽ thu hút bao ánh mắt tò mò của người khác, Giản Minh chẳng thèm để ý gì nữa, ánh mắt giây phút ấy Lăng Lệ nhìn cô chiếm hết tâm tư, cô quá đáng với anh ghê, quá đáng ghê! Cô dùng cách này để đối xử với một người chu đáo hết mực, việc gì cũng lo lắng cho cô, liệu cô có bị báo ứng, bị ông Trời trừng phạt không nhỉ? Sẽ bị lưu lạc cùng khốn, cô độc đến cuối đời không vậy? Có bị trừng phạt kiểu như không bao giờ gặp lại Lăng Lệ không đây? Cô dựa đầu vào sau ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, thực ra nước mắt ướt đẫm hàng mi. Sau đó chẳng hiểu vì sao, quay đầu lại, chỗ ngồi phía sau lưng cô, Lăng Lệ đang ngồi ở đó, nhã nhặn ôn tồn, trầm tĩnh phong độ. Nhìn thấy Giản Minh quay đầu lại, anh mỉm cười với cô, “Chỉ là anh không yên tâm để em về nhà một mình, nếu như không thích, cứ coi như anh không tồn tại.”

Nước mắt Giản Minh cứ tuôn rơi mãi, làm Lăng Lệ không khỏi xót xa, “Đến ngồi gần anh đi”. Giơ tay ra, dắt Giản Minh xuống ngồi vị trí cạnh cửa sổ bên chỗ ngồi của anh, anh đưa cho cô một cốc nước, mở nắp ra, bên trong là nước trà ấm nóng, “Uống chút trà nóng đi”. Lăng Lệ giải thích hành vi của anh, “Anh bỏ đi, chẳng qua là muốn tìm cho em một chút trà nóng. Làm em lo lắng sao?”

Giản Minh im lặng không nói, rất nhiều suy nghĩ của cô, chẳng khác gì với sự thê thảm của cô, trước mặt Lăng Lệ, không biết giấu vào nơi nào. Cuối cùng, việc mà cô có thể làm được đại khái cũng chỉ như thế này thôi, như người ta đang thấy đây, ra sức ngậm miệng lại, đây là điều đáng buồn của cô.

Lăng Lệ nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng kiên định, “Giản Minh, cho dù em có tin hay không, nhưng đối với anh, anh không thể nào gạt bỏ em qua một bên, không quan tâm đến em được.”

Giản Minh khẽ nói, “Lúc nãy em vừa mới nghĩ rằng, đối xử với anh quá đáng như thế, không biết em có bị trừng phạt hay không, bị cuộc sống đưa đẩy đến một nơi mà không bao giờ được nhìn thấy anh nữa.”

Cuối cùng cô cũng chịu thừa nhận, cô lo lắng như thế nào nếu như không nhìn thấy mình, trong lòng Lăng Lệ nhất thời xao xuyến, nắm lấy một cánh tay của Giản Minh, cả hai người đều trầm mặc, nhìn ra vô số ngọn đèn trải dài ngoài cửa xe, chợt nhớ lại, cách đây không lâu, họ xách hộp bánh kem, trên chiếc xe buýt lắc la lắc lư vẫn thường hay gặp nhau, họ nói chuyện trên trời dưới đất. Trong những tháng ngày không tìm thấy Giản Minh, anh đã lo lắng đến nhường nào, không thể nào cùng làm việc ấy với cô nữa. Lăng Lệ không nhịn được cười, cho dù thế nào đi chăng nữa, bây giờ cô đã ở bên cạnh anh, đây là thời khắc vô cùng quý giá, có đổi lấy ngàn cây vàng anh cũng không đổi.

Giản Minh uống một ngụm trà, tò mò, “Cười gì thế?”

Lăng Lệ trả lời, “Rất muốn uống một ly cà phê.”

Giản Minh đưa ly nước cho anh, “Vừa uống nhiều rượu như thế, mà còn uống cà phê? Việc này hoàn toàn không giống với tác phong của vị bác sĩ vốn có bệnh nghề nghiệp nào đó.”

Lăng Lệ không tranh luận, ngoan ngoãn uống trà, hỏi Giản Minh, “Đi ra ngoài ăn cơm về trễ thế này, một mình Đông Đông có ổn không?”

Giản Minh đáp lời, “Hôm nay là thứ bảy, Thế Hoa đón Đông Đông về thăm cha nó rồi.”

“Đông Đông không bài xích La Thế Triết nữa sao?”, Lăng Lệ hằn học cho thêm “cái tên gọi kính trọng” của “ tên tiểu tử” đó vào.

“Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi.” Nhắc đến La Thế Triết, giọng điệu Giản Minh có vẻ nhàn nhạt, có chút bất lực. “Con cái vẫn luôn cần đến cha nó, hôn nhân có thể thất bại, nhưng quan hệ huyết thống không thể nào chối bỏ được.”

“Anh hiểu mà.” Lăng Lệ đổi sang chủ đề khác, “Dạo này công việc của em có thuận lợi không?”.

Việc này đã làm cho mặt mày Giản Minh rạng rỡ hẳn ra, “Cũng tốt lắm, những công việc cấp trên giao cho em, em đều hoàn thành.” Giản Minh nửa đùa nửa thật, nắm hai tay lại với nhau thành nắm đấm giơ lên trước mặt Lăng Lệ, “May có anh chỉ giáo.”

Lăng Lệ không nhận công lao, “Anh có làm gì đâu, tại em thông minh đấy chứ.” Anh cũng nửa thật nửa đùa, “ Nếu như thành tích tốt như vậy, chắc sẽ đươc thăng chức sớm thôi nhỉ?”.

“Làm gì có chuyện nhanh như thế được?” Giản Minh mơ ước, “Tiền thường nhiều hơn một chút, là em vui rồi…”.

Sứ giả hộ hoa Lăng Lệ cực kỳ làm tròn trách nhiệm, nói chuyện vui vẻ suốt cả đoạn đường, đến nơi xuống xe rồi, anh còn đưa Giản Minh về tận tòa nhà, cố ý, “Mời anh lên trên kia ngồi chút đi.”

Giản Minh khó xử, “Không được, Đông Đông sắp về đến nơi rồi.” Hàm ý trong câu nói là, vẫn phải tránh mặt con trai.

Lăng Lệ không còn cách nào khác, “Anh hiểu, mối quan hệ của chúng ta bây giờ tạm thời chôn giấu dưới đất, nhưng ít nhất anh cũng phải nhìn cái cổng nhà em một chút mới được chứ.” Bước vào thang máy với Giản Minh, “Này, thương lượng một chút có được không? Lần sau đừng mặc bộ chiến bào này nữa, đặt em ở chỗ nào anh cũng chẳng yên tâm.” Niềm vui hân hoan vừa rồi của Giản Minh thật sự bị câu nói này của Lăng Lệ đánh gục, không nói không rằng, quay đầu đi, chẳng thèm nhìn anh. Lăng Lệ giải thích bổ sung thêm, “Em đừng hiểu lầm, không phải anh nói em mặc không đẹp, trên thực tế là hơi đẹp quá, giống như Biblis trong tác phẩm hội họa của Bouguereau…”.

Giản Minh vẫn không nói không rằng, đến tầng của nhà mình, đứng quay lưng lại với Lăng Lệ, “Bây giờ em đã đến nơi rồi, anh mau về đi.”

Lăng Lệ cảm thấy có cái gì đó không giống mọi khi, ôm lấy vai cô quay người cô lạ đối diện với mình, nhìn thấy đôi mắt ngân ngấn nước, trông rất tội nghiệp, anh kỳ lạ hỏi “Sao thế? Nói thế cũng bị tổn thương sao?” rồi thở dài, “Thôi được rồi, anh sai rồi, em…”.

“Không phải đâu.” Giản Minh giơ tay lên chặn lấy môi anh, “Đừng nói thế, đáng nhẽ em mới phải là người xin lỗi anh, xin lỗi”.

Lăng Lệ kéo bàn tay của Giản Minh đang chặn môi anh xuống, hơi cúi người, trong hành lang yên tĩnh, đổi lại giọng dịu dàng, “Thôi mà, mỗi lần em như thế, có biết anh đau lòng đến như thế nào không, Giản Minh.” Bác sĩ dốc hết tâm can, “Chỉ cần em không chối bỏ anh, đó chính là niềm vui lớn nhất của anh.”

Giản Minh chăm chú nhìn Lăng Lệ, nước mắt vẫn tuôn rơi, “Em đều biết hết, anh đối xử tốt với em, anh đã làm rất nhiều việc cho em và Đông Đông. Để làm cho em cảm thấy thoải mái, anh đã chạy đi cứu trợ y tế ở Tây Tạng; vì không muốn em bỏ việc, đã nhờ anh trai và chị dâu dung túng cho em, chăm sóc cho em; vì muốn công việc của em được tiến hành thuận lợi, dốc hết tâm sức chỉ bảo cho em, còn đưa em đi mua chiến bào.” Giọng nói của Giản Minh càng lúc càng nhỏ lại, nước mắt mỗi lúc một nhiều hơn, “Em cũng biết anh không thích chiếc váy này lắm, nhưng đồng nghiệp trong văn phòng em đều bảo, cực kỳ hợp với những buổi gặp mặt quan trọng, đều đề nghị em tối nay phải mặc, cho nên em mới mặc, em…”.

“Được rồi.” Lăng Lệ vội vàng giúp Giản Minh lau khô nước mắt, “Ai bảo anh không thích chiếc váy này nào, chỉ có điều anh cảm thấy…”, Lăng Lệ muốn nói trong trường hợp có anh đi cùng thì không sao, có điều lại không thể nói ra được, nói ra chẳng phải anh quá nhỏ nhen sao? Trong chốc lát chẳng biết nói sao, thở dài, tội nghiệp anh suy toan vất vả, vô cùng ủ rũ, “Haizz, tại sao anh cảm thấy hôm nay anh giống như thị trường cổ phiếu vậy nè? Rớt giá thê thảm luôn.”

Nước mắt của Giản Minh còn chưa khô, nghe Lăng Lệ nói như thế liền bật cười. Lăng Lệ liếc nhìn cô gái đang đứng trước mặt, dáng vẻ đẹp đẽ như những bông hoa lê mùa xuân soi bóng trên mặt nước, một nụ cười không có điểm nào không vừa lòng, điểm nào cũng rung động lòng người, tình cảm khó kìm nén được nữa, anh ôm lấy vòng eo cô, kéo cô vào lòng, cúi người xuống muốn hôn cô.

Nụ cười trên môi Giản Minh còn chưa tắt đã bị Lăng Lệ dọa cho hết hồn, một tiếng kêu khẽ, cúi đầu xuống, đâm thẳng vào vòm ngực anh, vòng tay ôm chặt lấy eo của Lăng Lệ, giống như sợ bị người khác lôi ra khỏi địa phận an toàn này vậy, “Không được.”

Lại không được? Lăng Lệ dở khóc dở cười, trong lòng ngứa ngáy khó có thể chịu đựng được, nhưng lại xót xa cô gái này đến hai trăm phần trăm, anh kéo người ta lại, ôm chặt vào lòng, ấm áp dịu dang, có chút ám muội, khẽ chạm cằm vào trán Giản Minh, “Vẫn không được sao? Này, anh kiềm chế rất khổ sở đấy, biết không hả?”.

Giọng nói của Giản Minh bị nghèn nghẹt, giống như đi ra từ chiếc áo hoa văn kẻ sọc của Lăng Lệ, “Em không thể để anh tủi thân vì cứ tham gia hoạt động dưới đất với em được.”

Lăng Lệ vẫn ôm Giản Minh, nhẫn nại khuyên và dỗ dành cô, “Có dưới đất, mới có trên mặt đất được chứ, em thương anh thật lòng thì phải cho anh một cơ hội chứ, một cơ hội tiếp xúc với Đông Đông, cho tương lai của chúng ta một cơ hội, được không?”. Đôi môi nóng bỏng và hơi thở của anh phả vào trán Giản Minh, “Thế nào cũng có một ngày, chúng ta sẽ dạo bước dưới anh nắng chan hòa, đừng suốt ngày nói ‘không’ với anh nữa, nhé?” Lăng Lệ vẫn chưa kịp nghe câu trả lơi của Giản Minh thì thang máy dừng ở tầng này, mở cửa ra họ nghe thấy tiếng của Đông Đông và La Thế Hoa, “Giờ này chắc mẹ đã về nhà rồi…”

Cơ thể của Giản Minh cứng lại, Lăng Lệ lúc nãy còn cực kỳ hùng hồn yêu cầu cơ hội, giờ hôn lên trán Giản Minh một cái, để lại một câu, “Nhớ gọi điện cho anh.” Sau đó lao vào cửa thoát hiểm ngay lập tức, anh sợ làm tổn thương tâm hồn Đông Đông, không hề ít hơn chút nào so với Giản Minh.

Anh sợ làm tổn thương tâm hồn Đông Đông, không hề ít hơn chút nào so với mình. Giản Minh viết trên một tấm bưu thiếp, “Cảm ơn anh đã đối xử tốt với em.” Suy nghĩ một lúc, rồi đề tên La Đông lên đó. Đây chỉ là một bộ vest nhìn cũng tạm được, có cả áo sơ mi và cà vạt, Giản Minh tự chọn và phối màu, gói quà xong xuôi, nhờ người chuyển nhanh đến cho Lăng Lệ. Đợi khi cô có năng lực kiếm nhiều tiền hơn, cô sẽ chọn một bộ vest khác nổi tiếng và đắt tiền hơn tặng cho anh Lệ vậy. Bác sĩ nhận được quà liền gọi điện thoại đến, “Giản Minh, quà này tặng cho anh hả? Chắc em muốn anh mặc trong lễ kết hôn phải không?”.

“Đương nhiên là không phải. Anh lại trêu em.”

Giản Minh đặc biệt hay bị mất tự nhiên, qua đường truyền không dây điện thoại, Lăng Lệ cũng có thể cảm nhận rất rõ ràng, cười đáp, “Vậy tại sao lấy danh nghĩa của Đông Đông để tặng quần áo cho anh? Anh đâu có thiếu chiến bào, em biết đấy, chỉ cần một bộ đồng phục đó là đã có thể đi khắp thiên hạ.”

Giản Minh trả lời, “Là cảm ơn anh đã tặng chiến bào cho em.”

“Tiền lương của em có đủ chi tiêu không? Bình thường em còn không nỡ gọi taxi để đi, còn mua cho anh một bộ quần áo đắt tiền như thế này?” Lăng Lệ sốt ruột, “Có nhất thiết phải phân biệt rạch ròi với anh như vậy không?”.

“Vừa mới nhận được tiền thưởng mà.” Giản Minh thường hay giở trò không tranh luận mà chuyển đề tài, “Em đã đi tìm Biblis của Boudguereau mà anh nói để xem rồi, cái gì chứ, giống em chỗ nào cơ chứ?”. Giản Minh bất mãn cũng có nguyên nhân của cô, những cô gái trong tác phẩm hội họa của các đại danh họa mỹ thuật Phục Hưng đẹp thì có đẹp thật, nhưng lại là thiếu nữ khỏa thân bên suối, làm cho cô mắc cỡ chết đi được, lại đưa rắc rối đến cho Lăng Lệ, tức giận, “Em đâu có mập như thế?”.

Lăng Lệ trầm ngâm vài giây, hạ thấp giọng xuống, gần như là thì thào nghe giọng quyến rũ gợi cảm xuyên thấu vào da thịt không nói nên lời, giống như kề vào bên tai Giản Minh, “Giản Minh, thực ra anh cũng không biết nữa, hình dáng cơ thể của em, anh đã được nhìn thấy đâu.”

Một đại bác sĩ như anh cái gì mà không biết cơ chứ? Từ đầu đến cuối đều chọc ghẹo người ta làm cho Giản Minh không thể nào không dừng lại ở chủ đề này nữa, kẻo Lăng Lệ lại cà khịa, bịa chuyện thêm mắm thêm muối vào nữa, cô nhất thời tức giận đỏ hết cả mặt, chỉ cảm thấy chiếc điện thoại đang nóng ran lên, nói qua loa cho xong chuyện, “Em phải đi thanh toán tiền đây, lúc khác rảnh sẽ nói chuyện với anh.”

“Em đang ở đâu thế?”.

“Đang đi siêu thị mua sắm, trong nhà lương thực cạn kiệt hết cả rồi.”

Lăng Lệ được thể lấn tới, “Túi đựng đồ chắc nặng lắm phải không? Để anh qua đón em.”

Giản Minh tội nghiệp bị bức tranh của Bouguereau dọa cho hết hồn, hét to lên, “Không cần!” rồi cúp máy.

Giản Minh gặp lại Lăng Lệ vào một ngày nọ, nhận được điện thoại của giáo viên của trường, Đông Đông ngất xỉu sau khi chạy bền trong tiết thể dục, đã được đưa đến bệnh viện gần trường. Giản Minh vội vàng chạy đến bệnh viện nhưng không tìm thấy Đông Đông ở phòng khám cấp cứu, cứ nghĩ rằng con trai chắc đã xảy ra tình trạng gì nghiêm trọng, sợ đến nỗi hồn xiêu phách lạc, bác sĩ ở phòng khám hỏi, “Chị là Giản Minh phải không? Đến tìm La Đông?”. Sau khi có câu trả lời xác nhận của Giản Minh, bác sĩ nói với cô, “La Đông được bác sĩ Lăng dẫn đi chơi rồi, nói rằng nếu như chị đến đây, bảo chị tới sân bóng rổ ở khuôn viên đằng sau bệnh viện tìm họ.”

Bác sĩ Lăng? Lăng Lệ? Anh không cần phải thần thông quảng đại đến mức này chứ, đến nơi này mà cũng có việc của anh sao? Giản Minh có chút không tin cho lắm, hỏi ngược lại, “Là phó chủ nhiệm Lăng Lệ khoa Nội tiết của bệnh viện sao?”.

“Chính là anh ấy, sang đây họp giao lưu, à, đi bên phía này sẽ ra tới khuôn viên đằng sau…”.

Bác sĩ cấp cứu không nói rõ cho Giản Minh tại sao Lăng Lệ đến đây họp giao lưu lại xuất hiện ở phòng khám cấp cứu, Giản Minh nghĩ rằng đó là điều đương nhiên, dù sao vai diễn của anh trong cuộc sống của cô luôn luôn là vị thần cứu cô thoát ra khỏi những cơn hoạn nạn, chấp nhận số phận thôi, chẳng buồn khổ sở đi hỏi cho ra ngọn ngành.

Thực tế không phải Lăng Lệ thần thông quảng đại như thế thật, anh và mấy người đồng nghiệp đến đây họp quả là không sai chút nào, nhưng tuyệt đối chưa đạt đến trình độ giơ tay lên nhẩm tính liền biết ngay La Đông đang ở đây. Nhận được điện thoại của Đông Đông, thằng bé khóc rưng rức, “Chú bác sĩ ơi, họ bảo phải tiêm cho cháu, cháu không tiêm có được không?”. Lăng Lệ nhất thời không hiểu điều gì đang xảy ra, bảo Đông Đông đưa điện thoại cho bác sĩ bên cạnh, nói chuyện mấy câu mới biết, hóa ra Đông Đông được đưa đến đây. Đi xuống phòng khám cấp cứu, hỏi rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bác sĩ cấp cứu nói rằng, đã kiểm tra hết rồi, tất cả đều bình thường không có gì bất thường. Nguyên nhân ở chỗ Đông Đông vốn đã bị thiếu máu, huồng gì lại kén ăn? Thức ăn buổi trưa nhà bếp nấu chẳng có món nào trẻ con thích ăn, cho nên buổi trưa Đông Đông chỉ ăn được vài miếng rồi thôi, tiết thể dục buổi chiều lại chạy quá hăng hái, cho đến khi ngất đi. Theo thông thường, những trường hợp như vậy, giáo viên đưa học sinh vào phong y tế của trường, cho uống chút nước đường là được, nhưng trường hợp của Đông Đông có hơi đặc biệt, cha mẹ học sinh ly hôn, đã từng bị tổn thương tâm lý phải xin nghỉ phép dài ngày nhập viện điều trị, thầy giáo không dám sơ ý nên vội vàng đưa vào bệnh viện rồi thông báo cho Giản Minh.

Lăng Lệ thấy Đông Đông không vấn đề gì, liền đồng ý, “Chúng ta không tiêm đâu.” Anh mua cho Đông Đông một que kem “Cháu ăn cái này trước đi, ăn xong chúng ta vừa đánh bóng vừa đợi mẹ đến, sau đó cùng ăn cơm với nhau.” Anh hủy luôn cuộc họp và tiệc chiêu đãi, bảo giáo viên của trường về trước, để lại lời nhắn cho Giản Minh nhờ bác sĩ cấp cứu chuyển lại, rồi mượn quả bóng, đưa Đông Đông đi chơi.

Khi Giản Minh ra đến khuôn viên phía sau, những gì nhìn thấy chính là cảnh tượng ấy, Lăng Lệ nhấc bổng Đông Đông lên, nâng nó lên trên cao, gần sát với vị trí của chiếc rổ, ném bóng vào, ném quả nào trúng quả đó. Đông Đông chưa bao giờ chơi vui như thế này, thích thú đến nỗi cười nói vang trời, còn Lăng Lệ thấy Đông Đông hưng phấn thế cũng vui lây, cũng cười nói ồn ào theo Đông Đông. Cảnh tượng vui vẻ như thế làm Giản Minh rơm rớm nước mắt, La Thế Triết rất ít khi có thời gian và hứng thú đưa Đông Đông đi chơi các môn thể thao, măt này lại là điểm yếu của Giản Minh, những việc bây giờ Lăng Lệ và Đông Đông cùng trải nghiệm, chính là bức tranh trong giấc mơ Giản Minh vẫn thường gặp.

Đông Đông nhìn thấy mẹ trước, rất phấn khởi, kéo chú bác sĩ chạy về phía mẹ. Lăng Lệ gật đầu với Giản Minh, nụ cười chói lóa dưới ánh nắng chiều rực rỡ, Đông Đông rất hoạt bát, “Mẹ, vào chơi bóng luôn đi.”

Giản Minh lau mồ hôi cho con trai, “Mẹ không biết chơi bóng.”

Bạn Đông Đông thật sự hưng phấn quá đỗi, “Không sao đâu, chú biết biến hóa.” Yêu cầu Lăng Lệ, “Chú có biến hóa mẹ như biến hóa cho cháu được không?”.

Biến hóa như kiểu Đông Đông? Cái kiểu vác lên vai ấy ư? Giản Minh nhát gan tìm cớ thoái thác, “Mẹ đi giày cao gót nên không hợp chơi bóng.” Nhưng lý do Đông Đông yêu cầu mẹ cùng hưởng niềm vui chơi bóng rất hùng hồn, “Mẹ, khi chú biến hóa rồi thì không cần dùng chân.” Nhìn Lăng Lệ với vẻ vô cùng mong đợi, “Phải không ạ?”.

Lăng Lệ trả lời chắc như đinh đóng cột, “Đúng thế!”. Đáy mắt hiện lên vẻ xảo quyệt, cử chỉ lại vô cùng phong độ, đứng đắn, véo véo chiếc cằm Đông Đông, “Chú sẵn lòng cống hiến.”

Không cách nào từ chối, cho dù biết rằng ánh mắt anh xấu xa đến mức nào, nhưng Giản Minh đã bị Đông Đông và Lăng Lệ kéo đến phía dưới rổ bóng, thật là tội nghiệp, hình như từ sau khi học cấp ba cô không hề đụng vào món này nữa, Giản Minh tay chân lóng ngóng, ôm lấy quả bóng, cảm nhận được hai bàn tay của Lăng Lệ đang ôm lấy eo cô, hơi ấm của lòng bàn tay xuyên qua lớp áo được may bằng chất liệu lụa tơ tằm mỏng manh, bỏng rát làn da của cô. Chỉ nghe thấy Đông Đông hét lên, “Mẹ mau ném bóng vào rổ đi,” Giản Minh ném bừa quả bóng đang ôm trong tay, quả bóng dội vào vành rổ rồi bắn ra xa, Giản Minh ngay lập tức lọt vào trong vòng tay của Lăng Lê một cách êm ái. Đông Đông hét lên, “Mẹ, mẹ cũng ngốc quá cơ”, rồi vọt đi nhặt bóng một cách hào hứng.

“Anh biết ngay là em ném không trúng mà.” Lăng Lệ hôn trộm khuôn mặt cô, thì thầm bên tai cô, “Em đẹp hơn Biblis nhiều, nhẹ bẫng, có thể khiêu vũ trên lòng bàn tay.”

Việc này là thế nào đây? Học sinh cấp ba tìm cơ hội yêu lén yêu lút trong khi ngổn ngang trăm mối lo toan hay sao? Giản Minh nheo mắt nhìn trộm Lăng Lệ, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú, thâm tình, Giản Minh cảm thấy xấu hổ, họ là đôi nam nữ độc thân tận dụng mọi nơi mọi lúc để triển khai hoạt động dưới đất sau lưng con trai…

Đông Đông nhặt bóng xong hoan hỉ chạy lại, hét lên một tràng “Chú biến hóa cháu đi, chú biến hóa cháu đi.”

Lăng Lệ buông Giản Minh ra, hào hứng vỗ vỗ tay, “Nào, tiếp tục biến hóa cho Đông Đông thôi.”

Giản Minh ngăn lại, “Được rồi, hai chú cháu người đầy mồ hôi, áo quần ướt hết cả rồi, trời nóng như thế này không sợ bị say nắng sao, nghỉ một lát đi.”

“Chúng ta nghe lời mẹ được không?”, Lăng Lệ nói với Đông Đông, “Lần sau chơi tiếp.”

Đông Đông vẫn chơi chưa đã, “Lần sau là khi nào ạ?”.

“Ngày mai đi.” Lăng Lệ giả vờ làm ra vẻ suy nghĩ đến khổ sở, nhắc về kế hoạch anh đã tính toán cách đây không biết bao nhiêu lâu rồi, “Buổi sáng không nóng mấy, chúng ta cùng chơi bòng, chơi khoảng nửa tiếng, phải dành thời gian để ăn sáng nữa chứ, sau đó chú đưa cháu đi học, được không?”.

Thật là chu toàn, Giản Minh trừng mắt nhìn Lăng Lệ, vừa tức giận vừa buồn cười, xảo trá quá.

Bác sĩ hoàn toàn không thèm nhìn Giản Minh, nắm giữ được Đông Đông, điều đó có nghĩa là sẽ nắm giữ được mẹ Đông Đông, nhẫn nại chờ Đông Đông trả lời.

Đông Đông không phụ lòng mong đợi của anh, nhảy cẫng lên, “Dạ được dạ được…”, nhưng lại tần ngần, “Nhưng bài tập hôm nay của cháu nhiều quá.”

Bác sĩ được voi đòi tiên, “Nếu không, tối hôm nay chú cùng làm bài tập với cháu nhé, chắc chắn sẽ làm xong nhanh thôi.”

Trong đôi mắt to tròn, đen láy của Đông Đông hiện rõ sự vui sướng, lại nhảy cẫng lên, “Dạ được dạ được…”.

Lăng Lệ khua trống gõ mõ, “Ừ, bây giờ chúng ta đi ăn cơm, Đông Đông, cháu muốn ăn gì nào?”

“Hamburger.”

“Ngoài Hamburger?”.

“Pizza Hut.”

“Ngoài Hamburger và Pizza ra,” Lăng Lệ cực kỳ chú ý đến khẩu vị của trẻ con, giới thiệu, “Chú biết một quán ăn làm bánh rán nhân tiêu cực ngon, Đông Đông có thích ăn bánh không nào?”.

Đông Đông gật đầu như điên, “Thích ăn thích ăn.”

Giản Minh không nhịn nổi nữa, “Này, anh cứ làm như em không tồn tại ấy.”

Một cánh tay của bác sĩ nhẹ nhàng nắm lấy tay Giản Minh, miệng vẫn không ngừng ba hoa, “Quán ăn của họ ngoài món bánh ngon tuyệt vời đó ra, còn có món măng xào cũng tuyệt cú mèo…”.

Cuối cùng tất cả mọi việc đều làm đúng theo ý của Đông Đông, cùng nhau ăn tối, sau đó Lăng Lệ tiễn về nhà, cùng làm bài tập, vào tắm cũng có Lăng Lệ đi theo, chú Lệ còn phải kể chuyện vui nhộn trước khi đi ngủ nữa. Chú Lệ hôm nay biểu hiện rất xuất sắc, mọi việc đều làm Giản Minh cảm động, hài lòng đến nỗi chịu đựng không nổi, đáng tiếc là suýt chút nữa bị câu chuyện kể trước khi ngủ làm hỏng việc.

Lăng Lệ chưa có kinh nghiệm kể chuyện cho trẻ con, hơn nữa, những câu chuyện anh nhớ trong đầu, chắc cũng không thể nào không liên quan đến sinh lão bệnh tử trong bệnh viện, muốn làm cho Đông Đông vui vẻ nên càng ra sức thể hiện, làm sao để câu chuyện anh kể càng thêm phong phú, hiện lên đầy màu sắc tươi vui. Nhưng mà, những câu chuyện kể trước khi ngủ cho trẻ con, không cần phải sinh động, kích thích tò mò, mà là… nói dễ nghe một chút là những câu chuyện nhẹ nhàng, dịu dàng, nói thực tế một chút là phải hơi nhàm chán, như thế các bạn nhỏ mới ngoan ngoãn đi vào giấc ngủ.

Nhưng mà câu chuyện của Lăng Lệ đã khơi dậy tính tò mò của bạn học Đông Đông, “Chú ơi, trên hành lang trong bệnh viện của các chú có ma không?”. Một khi trẻ con bắt đầu nhớ đến những câu chuyện ma, cho dù thế nào cũng không thể ngoan ngoãn ngủ được. Giản Minh vừa tắm xong, hơn nữa còn xuỗng dưới xe anh lấy lên bộ quần áo đi chơi để sẵn trong đó mang lên nhà, để anh thay ngay bộ quần áo đã đẫm mùi mồ hôi, hơn nữa lại còn xộc xệch khi tắm cho Đông Đông, hai chú cháu loay hoay rất lâu, thấy Đông Đông không những hết cơn buồn ngủ, đã thế lại còn càng lúc càng tỉnh táo và hưng phấn hơn.

Lăng Lệ xoa xoa đầu của Đông Đông, nhìn đồng hồ đeo tay, giọng nói rầu rĩ, “Chú cảm thấy, sáng sớm mai chắc không thể nào chơi bóng được rồi.”

Đông Đông làm sao hiểu được tâm tư của Lăng Lệ, vừa quấn chặt người trong chăn vì sợ hãi, vừa dí sát vào tai chú Lệ thì thà thì thầm, làm ra vẻ thần bí, hưng phấn, khẽ nói, “Người chết khi đang phẫu thuật thay tim, có biến thành con ma không tim không chú?”.

Chú Lệ không biết phải trả lời như thế nào, phải giải thích rõ ràng về lĩnh vực chuyên môn của anh một cách hiện thực, hay là cứ bịa ra những câu chuyện về ma đây nhỉ? Cuối cùng, câu chuyện chưa kể hết đã làm tính nhẫn nại của mẹ đứa bé bị mài mòn hết, ái chà chà, cô quăng một cái khăn tắm mới tinh lên người Lăng Lệ, “Đi tắm!”.

Trong lòng chú Lệ vừa cảm thấy áy náy, vừa đồng thời cảm thấy như được đặc xá, hôn Đông Đông, “Chú phải đi tắm rồi, người chú hôi quá.”

Đông Đông rõ ràng không muốn rời xa Lăng Lệ, thành khẩn, thành thật, yêu thương, “Chú chẳng hôi hám chút nào.”

Lăng Lệ cực kỳ cảm động, nhưng vẫn phải để ý đến việc ngủ nghỉ của trẻ con, kiên quyết, “Hôi chứ”, rồi làm ra vẻ như mình hôi hám đến mức muốn ói.

Trên người Đông Đông tỏa ra mùi thơm của phấn rôm, yêu cầu, “Cháu thích ngửi. Hay là cháu bịt mũi chú lại, chú thở bằng miệng, chúng ta tiếp tục kể chuyện?”.

Bây giờ chú Lệ bị đứa trẻ này làm cho cảm động đến nỗi có chết cũng không từ biệt, sẵn sàng hy sinh, nhìn qua Giản Minh, ý nói rằng, hay là để kể thêm một chút nữa?

Ánh mắt ấy của Giản Minh không dịu dàng cũng chẳng giận dữ, nhưng hiện lên vẻ quyền uy của một người mẹ tuyệt đối không có phép kháng cự, “Đông Đông, con bịt mũi cũng được, nhưng cái miệng làm sao vừa thở vừa kể chuyện được?”.

Sự chú ý của Đông Đông dần dần rời khỏi mấy câu chuyện ma, bắt đầu lấy tay thử bịt mũi, thử vừa hít thở vừa nói chuyện bằng miệng, cử chỉ, dáng vẻ đều đáng yêu cực kỳ, chú Lệ muốn xem hết cảnh này, nhưng bị Giản Minh đá một phát vào chân, ám chỉ rất rõ ràng, còn không đi đi? Chú Lệ rất ngoan, bước vào phòng tắm, nghe Đông Đông giờ quẻ mè nheo với mẹ, không biết Giản Minh dùng chiêu thức gì làm nó ngoan ngoãn im lặng. Lăng Lệ mỉm cười, mở nước tắm rửa, trong lòng cảm thấy bình yên, cuộc sống anh muốn có thực ra chỉ cần như thế này thôi, cho dù thế giới này có thay đổi muôn hình vạn trạng, anh chỉ cần có ước mơ mà mình thích, và tình nguyện bỏ ra nhiệt huyết vì ước mơ đó, chỉ cần người thân của mình và người mình yêu ở bên cạnh mình, nương tựa vào nhau, mãi không xa rời, anh sẽ cố hết sức để xây một tòa tháp ngà, đặt hết tất cả mọi thứ anh nâng niu vào trong đó, mặc cho mưa gió bão bùng, bốn mùa xuân hạ thu đông bên ngoài ngọn tháp ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.