Bệnh Viện Sản Khoa

Chương 36: Chương 36




Edit + Beta: Vịt

Mở mắt ra lại híp lại, Lạc Quân Hàm tốn chút thời gian mới khiến đại não chuyển động. Lăn lộn cả đêm đến hửng sáng mới nhắm mắt, cho dù trẻ tuổi, cũng không chịu nổi thể lực tiêu hao quá sức.

"Mấy giờ rồi?" Y hỏi người đứng trước cửa sổ sát đất quan sát thành phố.

"Bốn rưỡi, tôi đang định gọi em."

Âu Dương từ trước cửa sổ sát đất xoay người, tên mặt đọng lại nụ cười nhàn nhạt.

Bọn họ không đến hội sở Âu Dương nói. Sau khi đưa cô gái say rượu vào đồn công an, Âu Dương vào lúc Lạc Quân Hàm mở cửa xe ôm lấy eo đối phương.

"Đừng nghĩ tới vị hôn phu của em, Lạc thiếu, hắn đã sớm di tình biệt luyến." Âu Dương dùng ánh mắt lộ liễu miêu tả đường cong tinh xảo trên mặt Lạc Quân Hàm, từ lúc nhìn thấy Lạc Quân Hàm đưa tay ra cứu giúp cô gái say rượu kia, thiếu gia cưng chiều trong truyền thuyết liền gợi lên hứng thú của hắn.

(Ờ thôi, 2 con người chuyên dùng thủ đoạn để đạt mục đích đến với nhau là hợp ní rồi đó =))))))

"Tôi biết, Hà Quyền mà." Lạc Quân Hàm giơ tay lên giữ lấy cánh tay Âu Dương thu ở bên eo, lạnh lùng nhìn đôi con ngươi nhạt màu dấy lên dục niệm kia, "Anh làm nhục tôi, còn muốn để tôi lên giường cùng anh?"

Âu Dương câu lên khóe miệng, ghé sát bên tai y đem hô hấp cực nóng ủi bên trên hạt kim cương phát sáng rực rỡ kia: "Tôi sẽ không để em thất vọng, Lạc thiếu, đảm bảo có thể khiến em quên đi cậu hai Trịnh gia."

Ánh mắt Lạc Quân Hàm ngưng lại, cười cười tự giễu nói: "Tôi không quên được, bởi vì căn bản không thể quên."

Âu Dương trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên cười to ra tiếng. Hắn ôm lấy Lạc Quân Hàm chống người trên cửa xe, từ dưới lên trên nhìn.

"Hắn vô năng sao? Vật báu như vậy đặt ở bên cạnh, vậy mà nhịn được?"

"Bỉ chi tỳ sương, ngô chi mật đường (*)." Lạc Quân Hàm khép lại hai tay giữ chặt quai hàm đường cong cương nghị của Âu Dương, "Trong lòng anh ấy chỉ có Hà Quyền, đương nhiên sẽ coi như không nhìn thấy tôi."

((*) bỉ chi tì sương, ngô chi mật đường: Giá trị của một vật đối với người khác nhau thì sẽ khác nhau, đối với người khác là thạch tín, nhưng đối với mình lại là đường mật)

"Quả thực là tên khốn mà, vậy mà để cho Lạc thiếu em chịu uất ức như vậy."

"Tôi đáng đời, giá phải trả của bốc đồng."

"Sshh —" Âu Dương dùng chóp mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ qua hai cánh môi kia, lạnh nóng chạm nhau, hai người đồng loạt căng thẳng thân thể.

"Lạc thiếu, ở chỗ tôi, em muốn tùy hứng thế nào cũng được."

Lạc Quân Hàm mím môi, cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng nhạt màu kia của Âu Dương. Đã không thể nào với Trịnh Chí Khanh, vậy tối nay, tùy hứng thêm lần nữa.

Áo sơ mi trắng trên người Âu Dương từng nút áo đều không cài, mở rộng lộ ra làn da màu nâu nhạt. Lạc Quân Hàm nhìn chăm chú cơ bắp chắc nịch khỏe mạnh đường cong rõ ràng kia, tầm mắt dừng ở trên vết sẹo hình tròn bị đạn bắn trúng lưu lại dưới xương quai xanh.

Suốt một đêm, y không nhớ mình hôn qua vết sẹo kia bao nhiêu lần. Âu Dương lớn hơn y 20 tuổi, nhưng thể lực lại vượt xa y. Chỗ lợi hại của người đàn ông này vẫn ở đó, kinh nghiệm của hắn phong phú, hoàn toàn hiểu được làm thế nào để người phía dưới tận tình hưởng thụ.

Thành thật mà nói, Lạc Quân Hàm cho tới giờ chưa từng trải qua tình dục sung sướng như vậy, thế cho nên cổ họng kêu khàn cũng không có chút cảm giác nào. Âu Dương đưa cho y một cốc nước, nhìn y uống xong sau đó cất cốc, cầm lấy đồng hồ trên tủ đầu giường đeo lên cổ tay.

"Muốn đi?" Lạc Quân Hàm kéo chăn đơn bao lấy dấu vết loang lổ trên người.

"Ừ, hẹn người ta 6h bàn chuyện." Âu Dương kéo cổ áo lên nhìn thoáng qua, sau khi xác nhận không có vết bẩn cài từng cúc áo lại, "Tối mai tôi rảnh, cùng nhau ăn bữa cơm đi."

Rũ mắt xuống, Lạc Quân Hàm nhàn nhạt nói: "Không cần, tình một đêm mà thôi, không cần làm chính thức như vậy."

"Hơi tổn thương người đó Lạc thiếu, tôi còn tưởng ít nhất có thể khiến em nhớ mãi không quên chứ." Âu Dương vừa cười vừa cài khuy măng sét, dựng cổ áo cầm cà vạt khoát trên sofa qua đối diện gương to thắt cẩn thận, "Tôi gọi cho em phục vụ phòng, khoảng 5 rưỡi đưa lên, căn phòng này tôi thuê đến trưa mai, em ăn xong có thể ngủ tiếp."

"Âu Dương."

"Hửm?"

"Bị đạn bắn trúng là cảm giác gì?"

Tay Âu Dương dừng lại chốc lát, từ trong gương nhìn Lạc Quân Hàm quăng ánh mắt về phía mình, nói: "Ngạt thở, cảm giác cận kề cái chết."

"Đau không?" Ánh mắt Lạc Quân Hàm khẽ động.

"Phút chốc ban đầu rất đau, nhưng lập tức cũng chỉ còn lại bản năng cầu sinh." Âu Dương thắt chặt cà vạt, vững vàng che kín vết sẹo, "Lạc thiếu, điện thoại của tôi em lưu lại, bất kỳ thời gian nào, chỉ cần muốn tôi làm, đều có thể gọi."

"Tôi là anh tìm, Âu Dương, anh nói, yêu cầu một cơ hội." Lạc Quân Hàm chống người dậy, cầm hộp thuốc lá đặt trên tủ đầu giường qua, bắn nắp bật lửa ra châm, vừa hít một hơi đã bị sặc đến ho khan.

"Không biết hút thì đừng hút, cũng không phải thứ gì tốt." Đi tới từ trong tay y túm thuốc qua, Âu Dương tự mình ngậm lấy, chậm rãi thở ra khói thuốc, "Tôi tìm em, là muốn hiểu rõ một vài chuyện về cậu hai Trịnh gia, nhưng hiện tại...... Hai người đã chia tay rồi, tôi cũng không nên tiếp tục đào vết thương của em."

Lạc Quân Hàm giương mắt, hỏi: "Anh muốn biết cái gì?"

Âu Dương cười khẽ: "Tất cả những gì em biết, cách làm người của hắn, nguyên tắc xử sự của hắn, ưu điểm, khuyết điểm và xương sườn mềm của hắn."

"Anh muốn đối phó anh ấy." Lạc Quân Hàm dùng ngữ khí khẳng định.

"Chính xác mà nói là đánh bại hắn." Âu Dương ngồi vào bên giường, vỗ vỗ tay Lạc Quân Hàm, "Hà Quyền là người thừa kế của Hoa Y Đường, tôi cần một tờ hôn ước với cậu ấy để thực hiện ý nghĩ của mình."

"Lại là Hà Quyền." Lạc Quân Hàm cười lạnh, y rút lại tay ôm lấy cánh tay mình, "Anh ta rốt cuộc tốt chỗ nào? Tại sao mọi người đều muốn anh ta?"

"Đừng nghĩ như vậy, ít nhất đối với tôi mà nói, lực hấp dẫn của em lớn hơn chút." Vừa nói, Âu Dương liền muốn hôn miệng Lạc Quân Hàm.

Lạc Quân Hàm nghiêng đầu né tránh, bày ra tư thế cự tuyệt. "Tôi sẽ không giúp bất cứ ai đối phó với Trịnh Chí Khanh, tôi từng yêu anh ấy, cho dù anh ấy không yêu tôi, tôi cũng sẽ không ở sau lưng anh ấy đâm một dao."

Âu Dương gật gật đầu, trong mắt cũng không mất mát. Hắn đứng dậy xách áo tây trang và áo khoác vắt ở trên giường quý phi, sau khi mặc xong đứng ở cuối giường nhìn Lạc Quân Hàm vành mắt đỏ ngầu.

"Em hoàn toàn không giống với trong truyền thuyết, Lạc thiếu, vô luận tương lai em ở bên ai, đều là người kia may mắn."

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Lạc Quân Hàm xoay người nhào vào trong gối, khóc thở không ra hơi.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Làm xong một ca sinh mổ nhau tiền đạo (*), lúc Hà Quyền đi ra phòng giải phẫu đụng phải Kiều Xảo vừa xong một ca giải phẫu khác, hai người vừa nói chuyện vừa cùng đi ra ngoài. Kiều Xảo nghe nói chuyện chức danh của Hà Quyền, liền an ủi cậu đừng quá lo lắng, nói đều là bạn cũ, chắc sẽ không làm khó cậu.

((*) Nhau tiền đạo là tình trạng xảy ra khi một phần hoặc tất cả bánh nhau nằm vắt ngang qua cổ tử cung thay vì bám cao hơn trên thành tử cung của người mẹ. Nhau tiền đạo thường được chẩn đoán qua các lần siêu âm, có khi ngay cả trước khi người mẹ có bất kỳ triệu chứng nào)

"Khó nói, em và Thiệu Tuấn Thăng vốn không thân quen."

Hà Quyền ấn mở nút cửa lớn phía ngoài khu vực giải phẫu, vừa bước ra một chân, trước mắt "thoắt cái" thân ảnh cao lớn chặn lại. Không đợi cậu kịp phản ứng, đã bị Trịnh Chí Khanh nắm lấy cổ tay kéo vào trong lối an toàn.

"Trịnh Đại Bạch anh uống nhầm thuốc?" Tránh khỏi tay Trịnh Chí Khanh, lông mày Hà Quyền đan xen cao thấp.

Trịnh Chí Khanh căn bản không nhớ rõ mình lái xe về bệnh viện thế nào, không xảy ra tai nạn coi như là vạn hạnh. Anh ở bên ngoài phòng giải phẫu đợi hơn 1 tiếng, tâm tình vốn đã hơi bình phục xuống sau khi tận mắt nhìn thấy Hà Quyền lại xuất hiện phập phồng dữ dội. Anh hít sâu mấy lần, giơ 2 tay lên đặt trước ngực, há miệng, lại không lên tiếng.

"Nói chuyện đi, câm à?" Hà Quyền cho rằng Trịnh Chí Khanh tra được quy định gì bất lợi với mình, lập tức không khỏi hơi vội, "Anh đến cục Y tế tra được cái gì?"

Hầu kết Trịnh Chí Khanh chuyển động biên độ lớn, anh giống như hạ quyết tâm túm lấy cánh tay Hà Quyền, tận lực bình tĩnh hỏi: "A Quyền, em có phải có chuyện rất quan trọng không nói với tôi hay không?"

"Huh? Anh hỏi tôi gửi tiết kiệm ở ngân hàng bao nhiêu à?" Hà Quyền hỏi ngược lại. Cậu đương nhiên biết Trịnh Chí Khanh không phải hỏi cái này, nhưng cậu cũng không đoán ra đối phương đột nhiên nghiêm túc là muốn hỏi cái gì.

Mạch máu thái dương Trịnh Chí Khanh cũng căng chặt, dứt khoát nói thẳng: "Tôi nghe nói, hai chúng ta từng có con?"

** mẹ!

Hà Quyền bị những lời này đánh mông lung, ngây người tại chỗ, hiện tại cậu câm thật — Ai nói? Là con mẹ thằng khốn nào lưỡi dài như vậy? Chuyện 10 năm trước lại còn có thể bới ra!

Bởi vì cậu lúc đó là ở trong phòng giải phẫu xảy ra chuyện, cho nên người ở phòng giải phẫu đều biết. Về phần những người khác biết được thế nào, Hà Quyền một chút cũng không muốn truy cứu, càng không có sức đi truy cứu. Tóm lại ít nhất có nửa người bệnh viện Trung Tâm đều biết, có thực tập sinh mới tới bởi vì đứng bàn mổ 11 tiếng dẫn đến sảy thai. Cậu quá phong mang tất lộ, đến mức mặc dù người khác nói là "Thực tập sinh mới đến", nhưng kỳ thực đều chỉ rõ chính là Hà Quyền. Thời gian khoảng 2-3 năm, chuyện liên quan đến cậu còn bị những người khác mang ra "giáo dục" nhóm thực tập sinh mới, nói trước ca giải phẫu lớn tốt nhất trước tiên kiểm tra mang thai hay không, không biết rằng chuyện cười trong miệng lại là đau đớn vĩnh viễn không khép lại được của người khác.

Sau đó còn có sư đệ tìm cậu hỏi thăm, hỏi đến cùng là chuyện của học trưởng nào. Hà Quyền đã là bác sĩ thường trú hai lời không nói, đem lỗi sai mà tiểu tử kia từng phạm phải đánh máy in ra đầy một tờ A4 đập lên bàn chủ nhiệm, quay về gửi người đến nhà xác nhìn thi thể một tuần.

Vốn chỉ là nóng nảy, nhưng cậu từ đó trở đi mọc gai nhọn khắp người.

"A Quyền? Là thật sao?" Thấy Hà Quyền ngẩn người không nói chuyện, Trịnh Chí Khanh siết chặt lực trên tay, ngữ khí cũng trở nên có chút hùng hổ dọa người, "Con tôi, em tại sao không nói cho tôi!?"

Hà Quyền giằng mạnh ra, lui về sau nửa bước quát đối phương: "Nói với anh có ích gì! Anh mẹ nó ở Mỹ, anh về được sao!?"

"Cho nên em không cần nói?" Trịnh Chí Khanh ngộp tới mức chỉ có thể dùng miệng hô hấp, trong miệng khô đắng tột cùng, trong lồng ngực quặn đau khó nhịn, "So với con chúng ta, đối với em mà nói, danh sách thực tập quan trọng hơn?"

"Cái gì!?" Hà Quyền theo bản năng quay đầu qua, cậu cho rằng mình nghe nhầm, "Liên quan quái gì đến danh sách thực tập!?"

Trịnh Chí Khanh dùng sức nhắm mắt lại, cưỡng chế oán hận trong lồng ngực, mở mắt ra nói: "Tôi nghe nói, em vì giữ lại danh sách thực tập, cố ý phá đứa bé!"

"Chát!"

Kiều Xảo đẩy cửa đi vào, giơ tay hung hăng cho Trịnh Chí Khanh cái tát vang dội, thoáng chốc trên khuôn mặt tuấn tú để lại dấu tay rõ ràng. Vừa nhìn thấy Trịnh Chí Khanh vẻ mặt không đúng kéo Hà Quyền đi, Kiều Xảo không yên lòng đi theo đến cạnh cửa lối thoát hiểm nghe bọn họ nói chuyện. Chờ lúc nghe thấy Trịnh Chí Khanh dùng lời đồn đại không biết nghe đâu được kia chất vấn Hà Quyền, cô rốt cục không nhịn được —

"Trịnh Đại Bạch, cậu nghe cho kỹ, cái tát này bà đây 10 năm trước mẹ nó đã muốn đánh cậu!"

Lúc này không chỉ Trịnh Chí Khanh bị đánh ngây ra, ngay cả Hà Quyền cũng sững sờ, kịp phản ứng nhanh chóng đi lên kéo Kiều Xảo, Cũng không phải đau lòng Trịnh Chí Khanh bị đánh — Nếu không phải Kiều Xảo ra tay nhanh, cậu phải trước tiên cho tên ngu này một cái vả. Mà Kiều Xảo nhỏ bé, muốn đánh Trịnh Chí Khanh 1m9 thật sự tốn sức. Huống chi cậu chưa từng thấy Kiều Xảo bộc phát ra cảm xúc kịch liệt như vậy, sợ chọc tức chị họ.

Hà Quyền ôm eo Kiều Xảo kéo cô từ lối thoát hiểm vào trong thang máy.

"Con mẹ nó cậu có biết A Quyền là người thế nào không!? Con mẹ nó cậu có não không! Con mẹ nó cậu — A Quyền cậu buông chị ra!" Tiếng mắng của Kiều Xảo bị cửa thang máy chặn lại. Cô tránh khỏi kiềm chế của Hà Quyền, không cam lòng vén tóc mái rơi lả tả trước mặt, thở hồng hộc quay lưng hai tay ôm ngực khó chịu.

"Chị, có giám sát, đừng giằng co." Mười ngón tay Hà Quyền chống trước mặt, cơ hồ là nhờ cậy Kiều Xảo, "Miệng nhiều người xói chảy vàng, lời đồn em từng nghe còn khó nghe hơn thế rất nhiều."

"Cái này cũng có thể tin, loại gì vậy!" Kiều Xảo vừa nói lại muốn ấn nút tầng giải phẫu — Không được, cát tát lúc nãy không đủ độc, phải cởi giày quật Trịnh Chí Khanh mới hả giận — Lại bị Hà Quyền duỗi tay ra túm lấy cánh tay.

"Chị đánh chết anh ta, con của em cũng không về được."

Cáu giận của Hà Quyền sau khi nhìn thấy Kiều Xảo vỡ tổ ngược lại bị ép xuống. Chuyện này từ đầu đến cuối cậu cũng không trách Trịnh Chí Khanh chút nào, nhân mình gieo xuống, quả ra thế nào cũng phải nuốt xuống. Về phần người khác nói thế nào, chỉ cần không phải ngay trước mặt cậu khiêu chiến điểm mấu chốt của cậu, toàn bộ không rảnh quan tâm.

"A Quyền, chị không phải muốn cậu thương tâm, nhưng Trịnh Đại Bạch cậu ta — Cậu ta không có đạo lý!" Kiều Xảo thấy Hà Quyền không nổi giận càng đau lòng, "Dung lượng não tỉ lệ nghịch với chiều cao cậu ta sao? Mẹ nó không động não xem, nếu muốn bỏ đã bỏ, đéo ai còn đến bệnh viện phá thai!"

"Anh ấy á, nhất định là bởi vì bỗng dưng nghe thấy chuyện này, đầu óc u mê không nghĩ được gì, đã nói với chị là anh ta ngốc mà." Hà Quyền nhìn cửa thang máy mở ra, đẩy Kiều Xảo đi về phía phòng làm việc, "Bớt giận đi, chị, em cũng không giận."

Đoan Mộc và Bàng Hải đối diện đi tới vừa thấy sắc mặt chủ nhiệm Kiều còn khó coi hơn chủ nhiệm Hà hồi trưa, nhanh chóng tự động tránh đường, hận không thể tìm 2 cành cây giấu mình lại. Vào phòng ngồi lên sofa, khẩu khí Kiều Xảo vẫn chưa thở ra được, đạp mạnh một cái lên bàn trà.

"Nè nè, đây đều là tiền." Hà Quyền vội vươn tay đỡ lấy bình trà lảo đảo sắp đổ, ngồi xổm trước mặt Kiều Xảo kéo tay cô đặt lên mặt xoa, làm mặt quỷ với đối phương.

Kiều Xảo bị cậu chọc tức đến cười, rút tay ra dùng sức vò tóc xoăn tự nhiên của đối phương: "Dù sao mấy hôm nay đừng để chị nhìn thấy cậu ta, gặp một lần đánh một lần."

"Ha, vậy em phải tìm cho chị cây gậy, dùng hiểu biết của em với Trịnh Đại Bạch, chưa tới 5 phút anh ta đã phải —"

Không đợi Hà Quyền nói xong, Trịnh Chí Khanh đẩy cửa đi vào, mang theo dấu tát trong đỏ lộ trắng, vẻ mặt chột dạ.

Nếu không phải Hà Quyền ngăn, Kiều Xảo đã quăng đồ có thể quơ được trên bàn trà lên người Trịnh Chí Khanh, cuối cùng còn ném chiếc giày lên người anh. May Kiều Xảo không ném trúng Trịnh Chí Khanh, nếu không đảm bảo nện vào mặt. Đứng ở đó không nói một lời tùy ý Kiều Xảo phát tiết, Trịnh Chí Khanh đợi cô ném mệt, mới cẩn thận mở miệng.

"Chị, em muốn...... Nói chuyện riêng với A Quyền chút."

Kiều Xảo cáu lên giống y Hà Quyền, thậm chí còn nhiều chữ hơn cậu: "Cút! Chút thông minh kia của cậu không có tư cách gọi tôi là chị!"

Cơ mặt căng chặt lên, Trịnh Chí Khanh dùng ánh mắt cầu trợ nhìn về phía Hà Quyền. Anh bị Kiều Xảo đánh tỉnh táo, bình tĩnh lại lập tức ý thức được mình bị lời đồn quấy đục đầu óc. Nhưng chuyện đứa nhỏ trăm phần trăm là thật, anh phải biết đến cùng xảy ra chuyện gì, càng muốn biết Hà Quyền lúc ấy vì sao phải một mình chịu đựng tất cả.

Hà Quyền quá hiểu rõ Trịnh Chí Khanh, hôm nay nếu không nói rõ Trịnh Chí Khanh tuyệt đối có thể chờ dưới lầu nhà cậu cả đêm, giống như hồi đại học chọc cậu cãi nhau chia tay vậy. Cậu trấn an cảm xúc Kiều Xảo, mang Trịnh Chí Khanh vào phòng gia đình Hòa Vũ lúc trước ở, hiện tại đã trống.

"A Quyền, xin lỗi, tôi vừa nãy —" Trịnh Chí Khanh muốn nói lại thôi, anh giơ tay lên, thử chạm lên vai Hà Quyền.

Hà Quyền hơi tránh người ra, nhìn ánh mắt thương cảm của Trịnh Chí Khanh, quyết định lại lần nữa xé rách vết thương: "Tôi không phát giác ra sự tồn tại của nó, đứng bên bàn mổ 11 tiếng, sảy thai."

Trịnh Chí Khanh rũ tay xuống, khó khăn thở dài: "Tôi xin lỗi, nếu như đêm đó...... tôi...... A Quyền, tôi biết, bất luận tôi làm gì cũng không bù đắp được tổn thương em đã chịu...... Nhưng em thật sự nên nói cho tôi biết, cho tôi cơ hội ở bên cạnh em cùng em đối mặt."

"Đổi lại là anh, anh sẽ nói?" Hà Quyền cười khổ, trong mắt ngưng lại hơi nước, "Pháo chia tay bắn ra đứa bé, còn khiến cho không còn, tôi dù sao cũng không có mặt mũi thừa nhận đây con mẹ nó là chuyện tôi làm!"

"Em sợ tôi sẽ trách em." Trịnh Chí Khanh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Không, A Quyền, đây không phải lỗi của em. Đứa bé kia rời đi, là bởi vì nó thất vọng về tôi."

Hà Quyền nghiêng đầu, hít ngụm lớn khí giấu đi nước mắt trong hốc mắt. Chuyện này đè ép cậu quá lâu, đến mức lúc đột nhiên gỡ gánh nặng xuống ngực giống như vỡ ra trống rỗng khổng lồ, trong nháy mắt lấp đầy chua xót.

Tà dương vẫn còn một tia chiều tà, chiếu bóng Hà Quyền trên người Trịnh Chí Khanh. Trịnh Chí Khanh chậm rãi tiến lên, vị trí bóng đó càng ngày càng cao, tới lúc kề sát ngực cậu. Anh nhẹ nhàng vén tóc lả tả ở thái dương Hà Quyền ra, cúi đầu nhìn chăm chú hai mắt đối phương.

"Em kiêu ngạo và quật cường như vậy, thậm chí ở trước mặt tôi cũng không để lộ một mặt yếu ớt. Quả thật, tôi khi đó, bờ vai không đủ để em dựa vào...... Cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ không khiến em thất vọng."

Dùng bàn tay lau đi nước mắt sắp chảy xuống, Hà Quyền ra sức hít mũi: "Không đơn giản như vậy, Trịnh Chí Khanh, anh cho rằng bờ vai anh đủ vững chắc rồi? Không, anh giống như 10 năm trước, vẫn nghe lời cha mẹ anh, Lạc Quân Hàm chính là ví dụ tốt nhất. Anh là cậu hai Trịnh gia, có trách nhiệm phải gánh và nghĩa vụ phải cố gắng, mà Hà Quyền tôi —"

Cậu nhẹ nhàng đẩy cánh tay mạnh mẽ này ra, nước mắt mơ hồ mà giương khóe miệng kiêu ngạo lên.

"Tự do quen rồi, không chịu được quản thúc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.