Sau khi hồi cung, có vẻ như Khang Hi và Đồng Giai Uyển Nhàn đã có một mục tiêu chung - tạo ra một oa nhi thuộc về hai người bọn họ. Vì thế, Khang Hi bắt đầu ở tại Thừa Càn cung hàng đêm. Sau mười hai năm nhập cung, rốt cuộc Đồng Giai Uyển Nhàn cũng được đến hoàng đế độc sủng.
Một tháng sau, trong lần thỉnh mạch bình an theo lẽ thường, thái y đột nhiên vui sướng thông báo, “Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Quý Phi nương nương, nương nương đã có thai một tháng!”
Khang Hi sửng sốt, rồi lập tức phản ứng lại, cười lớn đứng dậy đi qua ôm lấy Đồng Giai Uyển Nhàn, “Thưởng! Trên dưới hoàng cung, đều thưởng!”
Các cung nhân Thừa Càn cung tức khắc vô cùng hân hoan, nghe thái y nói lần này thai tượng cực tốt, gần như đều vui quá mà khóc lên, rốt cuộc chủ tử của họ cũng được như ý nguyện! Đồng Giai Uyển Nhàn đến tận lúc này mới hồi thần, kinh ngạc xoa xoa bụng nhỏ, trừng lớn mắt nhìn Khang Hi, ngay cả thanh âm cũng run run rẩy rẩy, “Hoàng Thượng, biểu ca, chúng ta có hài tử thật sao?”
Khang Hi nghĩ đến những chuyện mấy năm nay nàng gặp phải, yêu thương nắm lấy tay nàng nói: “Đúng, chúng ta có hài tử, thái y nói thai tượng rất rốt, hài tử nhất định có thể bình an giáng sinh.”
Tô Viên Viên và Dận Chân liếc nhau, cười bế lên Tiểu Thập Tứ ra hiệu mọi người cùng đi ra ngoài, để lại không gian cho bọn họ. Tô Viên Viên cảm giác được một cổ linh lực dũng mãnh tràn vào cơ thể, vui sướng quay sang cười với Dận Chân, nói: “Nhiệm vụ này đã hoàn thành rồi, xem ra hai người họ đều có cảm tình rất sâu sắc đối với đối phương, tiếc nuối của cô mẫu cũng không còn nữa.”
Nàng lại cảm thán: “Ít nhiều cũng nhờ đây là một thế giới tiểu thuyết a, nếu là Khang Hi đế chân chính, có đánh chết hắn cũng đừng mong hắn yêu một nữ nhân.”
Dận Chân liếc nàng một cái, “Nếu đây mà là lịch sử thì cũng sẽ chẳng có kẻ dở hơi nào ước nguyện cái kiểu này, nguyên bản câu chuyện tiểu thuyết này còn là câu chuyện tình yêu giữa hoàng a mã và Đức phi còn gì. Mọi người cùng vì cái cốt truyện này nên mới có nguyện vọng ấy.” Hắn vươn tay nhéo nhéo má Tô Viên Viên, nói tiếp: “Hiện tại đã thuận lợi hoàn thành khá nhiều chuyện, về sau ngươi sẽ không phải mệt mỏi như trước nữa.”
Tô Viên Viên cũng duỗi tay nhéo hắn, cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, ta có thể an tâm trưởng thành, còn ngươi mới đáng thương nha, chẳng những phải len lén phát triên thế lực, còn phải chú ý giấu dốt, vì được làm thanh mai trúc mã một lần, ngươi đúng là vất vả nha!”
“Vẫn tốt, thời gian dài mới có thể làm được nhiều việc, ta đã nghĩ ra cách làm thế nào để có được càng nhiều điểm nguyện lực, một đời này ta nhất định có thể giúp ngươi tu luyện ra cái đuôi thứ tư.”
Tô Viên Viên kinh ngạc nói: “Có thể sao? Làm thế nào vậy?”
“Sau này sẽ nói cho ngươi, đến lúc đó sẽ cho ngươi một kinh hỉ.”
Đồng Giai Uyển Nhàn đã mang thai, nhưng Khang Hi nếu đã động tình, sao có thể đi lâm hạnh những phi tần khác? Lúc trước hắn đã có thể vì Đức phi mà làm hậu cung gần như trở nên vô dụng, hiện giờ lại tới một lần, đến cả quá trình xây dựng tâm lý cũng chẳng cần thiết nữa.
Đám người Nghi phi, Huệ phi tử đến trước mặt Thái Hậu tố khổ, muốn Thái Hậu ra mặt khuyên nhủ. Nhưng Thái Hậu đều không màng, bởi bà biết, Khang Hi không phải loại người không nhớ tình cũ như Thuận Trị, hiện tại trong cung hòa thuận vui vẻ, cần gì phải bới chuyện ra, đúng không?
Thái Hậu không ra mặt, vì thế chúng phi chỉ đành yên lặng lại, nếu Khang Hi đã không muốn bước vào hậu cung, vậy dù ai cũng đừng mơ làm dấy nên sóng gió gì.
Chỉ có Đức phi cảm thấy đây là một cơ hội, ả lập tức xốc lên tinh thần, triệt hồi toàn bộ đồ trang sức hay trang trí xa xỉ quanh mình, bắt đầu trang điểm cực kỳ thuần tịnh, lại sao chép kinh Phật rồi phái người đưa tới trước mặt Khang Hi ra vẻ thành khẩn nhận sai, muốn ôm Tiểu Thập Tứ về.
Kahng Hi nghĩ tới vấn đề này, cũng cảm thấy không nên để người mới mang thai như Đồng Giai Uyển Nhàn phải vất vả chăm sóc một đứa trẻ mới vài tháng như Tiểu Thập Tứ. Sau khi suy xét một hồi, trực tiếp giao Tiểu Thập Tứ cho Quý phi ôm đi dưỡng. Đức phi hận đến nghiễn răng nghiến lợi, chỗ Quý phi thì cũng chẳng khác gì Hoàng Quý Phi, ả căn bản không thể duỗi tay tới, nghĩ tới nghĩ lui, lại nghĩ tới dựa vào Dận Chân. Bởi muốn chờ Tiểu Thập Tứ lớn lên thì cần tới bao nhiêu năm? Hơn nữa, hài tử không được dưỡng, chẳng lẽ còn có thể hướng về phía ả sao? Còn chẳng bằng Dận Chân, một kẻ đã từng khát vọng tình thương của mẹ......
Từ đó, Đức phi ngày ngày đều sai người đưa tới cho hắn vài thứ, đồng thời còn gửi tới vài lời biểu đạt tình thương của mẹ, ả biết thời gian ngắn sẽ không có hiện quả, nhưng Hoàng Quý Phi mang thai đó nha!!!
Không quá mấy ngày, Dận Chân loáng thoáng nghe thấy cung nhân nói nhỏ, “Lúc trước Hoàng Quý Phi coi Tứ a ca như thân sinh, nhưng hiện giờ thực sự có thân sinh hài tử, Tứ a ca liền xấu hổ a.”
“Cũng đúng, các chủ tử đã có thân sinh nhi tử, đương nhiên không thể chú ý dưỡng tử như trước rồi, giống như Bát a ca và Thập Tam a ca......”
Dận Chân hừ lạnh một tiếng, “Tô Bồi Thịnh, tống mấy cung nữ này tới Thận Hành tư.”
Hai cung nữ kinh hãi, nhưng muốn xin tha đã không còn kịp rồi, phương thức làm việc của Tô Bồi Thịnh càng ngày càng nhanh nhẹn mạnh mẽ, hai cung nữ nghe lệnh Đức phi này lập tức trở thành vật hi sinh.
Đường này không thông, Đức phi càng hận Dận Chân, chỉ cảm thấy hắn coi trọng thân phận tôn quý của Hoàng Quý Phi, ghét bỏ ả là phi tần xuất thân bao y. Nhưng ả lại cảm thấy may mắn vì mình xuất thân bao y, bởi vậy mà đến cả Khang Hi cũng không thể biết được ả ngầm có bao nhiêu ám cọc, trước khi ả hoàn toàn thất bại, mấy thế gia bao y còn sẽ bị ả lợi dụng.
Không lâu sau, đúng thời điểm sinh nhật mười hai tuổi của Dận Chân vừa trôi qua, có người bắt đầu tới trước mặt Đồng Giai Uyển Nhàn nói bóng nói giò về chuyện người trong phòng của các a ca. Đồng Giai Uyển Nhàn lúc này mới nhớ tới mười hai tuổi cũng là lúc nên biết nhân sự, cũng thực tự nhiên mà bắt đầu chuẩn bị, mà ám cọc của Đức phi cũng thừa cơ làm Tống thị dáng người đầy đặn nổi bật lên lọt vào mắt Đồng Giai Uyển Nhàn.
Tống thị là kẻ mới xuyên qua hơn một tháng, khi biết được Đức phi xem trọng mình, liền vô cùng tích cực tỏ ra thiện giải nhân ý lại ngoan ngoãn tuân thủ quy củ. Ở hiện đại Tống thị chính là một sinh viên chuyên ngành nông nghiệp, gần như không biết gì về lịch sử, chỉ nhớ mang máng rằng Khang Hi, Hoàng Quý Phi và Quý phi đều sẽ chết, Tứ a ca sẽ là Hoàng đế đời tiếp theo. Cho nên lấy lòng Đức phi và đi theo Tứ a ca chính là sự lụa chọn tốt nhất, Tống thị quyết định sẽ tìm cách khiến cho Dận Chân thích mình trước khi những người khác vào cửa, như vậy là có thể dựa vào phần cảm tình này để làm phi tần hưởng thụ vinh hoa phú quý đến trọn đời.
Nhưng nàng ta không ngờ được, khi Hoàng Quý Phi muốn lựa chọn mình ban cho Dận Chân, hắn lại lạnh mặt lập tức cự tuyệt!
Hoàng Quý Phi không thèm để ý biểu tình kinh ngạc trên mặt Tông thị, chỉ cườu cười hỏi Dận Chân, “Làm sao vậy? Trong lòng Tứ a ca có người được chọn rồi sao? Nếu là cung nữ bên cạnh con thì cũng tốt.”
Dận Chân phất phất tay mệnh các cung nhân lui ra, hơi hơi thẹn thùng cúi đầu, “Hoàng ngạch nương, kỳ thực nhi thần tâm duyệt biểu muội, đã quyết định cuộc đời này không nạp nhị phòng.”
Hoàng Quý Phi khiếp sợ trừng lớn mắt, “Con, con nói cái gì? Con và Huyên Oánh, nha đầu Huyên Oánh mới bao lớn? Con bé...... con bé biết không?”
Dận Chân gật gật đầu, khẩn cầu: “Cầu Hoàng ngạch nương giúp con.”
Hoàng Quý Phi hít sâu một hơi, vẫn không thể bình tĩnh lại được, nàng hỏi lại: “Con muốn cưới Huyên Oánh thì ta còn có thể giúp, nhưng không nạp nhị phòng? Con có biết nếu như bị Hoàng a mã của con biết được con có ý tưởng này, hắn chắc chắn...... chắc chắn......”
Hoàng Quý Phi nói đến một nửa thì giật mình dừng lại, nguyên nhân chính khiến Khang Hi chán ghét chuyên sủng căn bản là vì sự kiện Thuận Trị và Đổng Ngạc phi, tuy rằng hiện giờ Khang Hi cũng chuyên sủng chính nàng, nhưng rốt cuộc phi tần và con nối dõi trong cung cũng có rất nhiều, hắn cũng chẳng hề bạc đãi những hậu phi khác. Mà nếu có hoàng tử si tình đến mức không muốn nạp nhị sắc...... Khang Hi nhất định sẽ căm ghét nữ nhân kia. Nhưng nếu đó là Tô Viên Viên thì sao? Khang Hi thực tình yêu thích con bé......
Hoàng Quý Phi nhíu chặt mày, có nghĩ thế nào thì nàng vẫn cảm thấy chuyện này không thể thành công, ai cũng không dám đánh cuộc sự sủng ái của đế vương, thành viên hoàng thất lại không nạp nhị sắc...... quả thực giống như chuyện ngàn lẻ một đêm......
Dận Chân cũng hiểu nàng sẽ rất khó lý giải ý tưởng của chính mình, liền mở miệng nói tiếp: “Hoàng ngạch nương không cần quá mức khó xử, nhi tử chỉ cầu Hoàng ngạch nương giúp nhỉ tử kéo dài vài năm, mấy năm nữa nhi tử lớn lên rồi thì sẽ có biện pháp ứng đối. Biểu muội cũng tâm duyệt nhi tử, chúng con đều không muốn có người nào đó chen vào giữa cuộc sống của chúng con, Hoàng ngạch nương, nhi tử không muốn làm biểu muội thương tâm.”
Hoàng Quý Phi nghe hắn liên tục nói hắn cùng một nữ hài tử bảy tuổi tâm duyệt với lại không tâm duyệt, thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng nghĩ đến gương mặt nhỏ tươi tắn đáng yêu kia về sau có thể nhiễm lên sự buồn bực tang thương...... nàng thật sự cũng đau lòng. Chẳng phải chính nàng cũng tâm mộ biểu ca từ nhỏ hay sao? Thời gian qua, nhìn bên người hắn oanh oanh yến yến, hàng đêm rơi lệ, buồn bực không vui, nếu có thể, nàng thực sự cảm thấy thành toàn Dận Chân và Tô Viên Viên cũng là một chuyện tốt......
Nhẹ nhàng xoa xoa phần bụng mới nhô lên, thầm nghĩ hiện tại Khang Hi đã thay đổi rất nhiều, hẳn là có thể chấp nhận chuyện này? Bởi vì một điểm hy vọng nhỏ nhoi này, nàng quyết định giúp đỡ nhi tử chắn một thời gian, vài năm sau, nói không chừng cảm tình của Khang Hi và bọn họ càng thêm sâu đậm?
Tống thị còn chưa kịp triển lãm chính mình đã bị đưa trở về. Mà Hoàng Quý Phi cũng chờ Khang Hi tới, làm như vô tình đê cập đên chuyện này, ý tứ rằng mình muốn Dận Chân hãy chuyên chú vào việc học, đừng tiếp cận nữ sắc quá sớm. Loại sự tình này, Khang Hi cũng không có ý kiến, mười hai tuổi hay mười ba tuổi có nữ nhân đầu tiên thì có khác gì nhau? Chỉ cần nhi tử không cảm thấy ủy khuất là được a! Ngẫm lại những nữ nhân của Thái Tử, hậu viện Đông cung lục đục tranh đấu suốt ngày, hắn liền cảm thấy Hoàng Quý Phi nói rất có đạo lý, muộn vài năm cũng khá tốt.
Tô Viên Viên nghe nói đến chuyện này thì lập tức lặng lẽ chạy tới nhìn qua Tống thị, nhanh chóng xác định được vị này chính là xuyên qua nữ. Nàng cười cười chạy tới nói cùng Dận Chân: “Ngươi còn nhớ rõ chuyện ta từng nói sao? Tống thị là nghiên cứu sinh ngành nông nghiệp, hơn nữa còn hiểu biết khá nhiều. Không bằng ngươi làm bộ thu nàng, làm cách cách trên danh nghĩa, sau đó......”
“Không cần”, Dận Chân ngắt lời nàng, nắm lấy tay nàng dịu dàng nói, “Chúng ta dù ở đâu cũng đều là một chồng một vợ, nếu vì chuyện khác mà ảnh hưởng đến chúng ta, vậy chẳng phái chính alf tự lẫn lộn đầu đuôi sao? Ta sẽ tìm cơ hội thử thử nàng ta, nếu thật sự có bản lĩnh, chúng ta có thể làm giao dịch, đảm bảo nàng ta sống ổn định ở nơi này.”
Tô Viên Viên thở dài, “Người xuyên qua quá nhiều cũng không tốt a, chúng ta không cẩn thận chút liền lập tức bại lộ. Nếu có người gây chuyện, vậy thì du biểu thúc có thích chúng ta thì cũng sẽ nảy sinh lòng nghi ngờ.”
“Nhưng vậy chũng có chỗ lợi, nếu Tống thị kia thực sự hiểu nông nghiệp, vậy sẽ hữu ích hơn chúng ta mù mờ tìm kiếm hạt giống nhiều. Chỉ cần hành động cẩn thận một chút, người khác cũng chỉ nghĩ chúng ta biết cách nhìn người mà thôi, như vậy cũng tốt.”
“Vạy được.” Tô Viên Viên tinh nghạc đảo đảo tròng mắt, “Ta sẽ điều nàng ta tới bên mình!”
Dận Chân khẽ mỉm cười, “Còn không chịu thừa nhận mình chính là một bình dấm chua?”
Còn đang bị Đức phi thúc giục đi câu dẫn Dận Chân, Tống thị đột ngột nhận được tin mình bị điều đến bên Tô Viên Viên làm Nhị đẳng cung nữ. Nàng ta được đưa tới trước mặt Tô Viên Viên rồi mà vẫn còn ngây ngốc không hiểu vì sao, lại thấy được Hoàng Quý Phi bất đắc dĩ xoa xoa đầu Tô Viên Viên dặn dò, “Người đã cho con, nhưng con cũng không thể quá phận, đừng để truyền ra chuyện gì ảnh hưởng đến thanh danh.”
Tô Viên Viên cười hì hì, “Cô mẫu nói cái gì vậy? Con mà là người keo kiệt như thế sao? Con nhất định sẽ không bởi vì chuyện nàng ta thiếu chút nữa theo biểu ca liền trả thù nàng ta a.”
Tống thị nghe mà cảngười run lên, mồ hôi lạnh ứa ra, cảm thấy mình sẽ không thấy được mặt trờingày mai......