Đức phi lâm thời nghĩ ra kế sách, hương liệu này là của chính ả, căn bản không có thời gian đưa ra ngoài để hãm hại người khác, chỉ đành tiếc nuối tiêu hủy toàn bộ số hương liệu còn lại. Vì vậy Khang Hi tra tìm mãi nhưng cũng không có manh mối gì, ngược lại còn nghe thái y nói Vĩnh Hòa cung vô cùng “sạch sẽ”, ngoại trừ chút hương liệu kia thì hoàn toàn không còn vật hại người nào khác.
Mầm mống nghi ngờ đã nảy sinh thì đương nhiên sẽ không dễ dàng tiêu tan, toàn bộ Vĩnh Hòa cung không có vật hại người, điều này chứng tỏ Đức phi khống chế địa bàn của mình cực kỳ nghiêm mật, một nữ nhân khiến hắn động tâm, có khả năng tự bảo vệ chính mình là rất tốt.
Nhưng chỗ hỏng cũng là ở đó, Đức phi khôn khéo như vậy, chẳng lẽ hoàn toàn không phát hiện hương liệu kia? Thực sự bởi vì hương liệu bị ẩn giấu quá kỹ sao? Còn nữa, về những lời nàng nói trong khi “thần chí không rõ”, hương liệu chẳng lẽ còn có thể điều khiển suy nghĩ trong lòng nàng sao? Như hắn xem ra, đó chính là “uống say thì nói thật”, khi một người bị kích thích đến thần chí không rõ, đó mới là lời nói chân thật nhất.
Chuyện này đã gieo một mạt nghi ngờ trong lòng Khang Hi, nhưng vì không có manh mối, nên cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì. Dù sao cũng là nữ nhân mình thích, sau chuyện này Khang Hi vẫn tới Vĩnh Hoàn cung nhìn qua Đức phi, cũng ban tặng không ít trân phẩm, nhưng không một lần ngủ lại......
Dận Chân vừa thu được tin tức liền đoán ra ngay là do Tô Viên Viên làm, vội rút thời gian đi gặp nàng một lát, “Thân thể ngươi khỏe hẳn rồi?”
Tô Viên Viên gật gật đầu, xoay người một vòng, có vẻ càng thêm hoạt bát đáng yêu, nàng cười nói, “Hoàn toàn tốt rồi, ta chuẩn bị về nhà một chuyến, phải giải quyết chuyện này cho xong đã, Long Khoa Đa còn đang vì Lý Tứ Nhi mà nháo loạn không yên kia kìa.”
“Để hoàng ngạch nương cử thêm người đi cùng ngươi đi, rốt cuộc ngươi mới có sáu tuổi, rất nhiều chuyện không tiện nói không tiện làm, bọn họ chỉ cần dùng một chữ “hiếu” thôi là có thể đè ép ngươi rồi.” Dận Chân thấp giọng nói, “Hôm qua ta đã xếp một tiểu thái giám vào Vĩnh Hòa cung, đợi thêm một thời gian nữa ta thu phục thêm vài người, chúng ta làm việc sẽ thuận thiện hơn nhiều, ngươi đừng mạo hiểm như lần này nữa.”
Tô Viên Viên nắm tay hắn cười nói: “Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ không để kẻ nào phát hiện, loại thủ đoạn quỷ dị này ta sẽ không dùng tới lần thứ hai. Chính ngươi cũng phải cẩn thận, nhiệm vụ của ngươi là hoàn toàn thay đổi vận mệnh bi thảm của nguyên thân, có hàng đống huynh đệ cạnh tranh, lại thêm một bà mẹ ruột ngoan độc như vậy, nhất định không thể sơ sẩy.”
“Ừm.” Dận Chân gật đầu cười cười, tuy rằng hở ra là phải đọc sách cả trăm lần, nhưng cũng không quá khó, chỉ cần đề phòng ám toán là được.
So với Dận Chân, nhiệm vụ của Tô Viên Viên phức tạp hơn nhiều. Nguyên tác vì tận lực đắp nặn ra một nữ chính giỏi giang cường thế, nên có rất nhiều sự kiện xử lý không ổn, khiến các độc giả phản cảm, đua nhau tìm bug. Cũng bởi vì Tứ gia cùng Thanh xuyên văn đang hot, nên trong khu bình luận tranh cãi cực nhiều, cuối cùng khiến cho kỳ nguyện của người đọc thực sự vô cùng phức tạp, bao gồm rất nhiều sự kiện.
Đầu tiên là hy vọng những nhân vật vô tội nhất - mẹ con Hách Xá Lý thị - được cứu vớt, Đức phi trơ mắt nhìn họ bị tàn hại chính là một trong những điểm mà người đọc chán ghét nhất, dù muốn nhấn mạnh ả ta không phải kẻ lòng dạ đàn bà thì cũng đừng có lấy chuyện này ra viết chứ, huống chi trong Đồng gia có biết bao nhiêu người vô tội, Đức phi lại thản nhiên mà tàn hại toàn bộ gia tộc, quả thực chính là kẻ máu lạnh. Đương nhiên, đối với Long Khoa Đa và Lý Tứ Nhi, mọi người vẫn hy vọng hai kẻ này càng thảm càng tốt.
Tiếp theo, Đức phi bởi vì Dận Chân là do nguyên thân sinh, liền làm bộ từ mẫu lợi dụng đứa con trai này tranh sủng, khiến Khang Hi nghĩ rằng ả nhớ mong nhi tử mà thương tiếc ả, nhưng sau khi Dận Tộ xảy ra chuyện, ả lại quay ngoắt sang oán hận Dận Chân, lợi dụng hắn triệt để, nhét hết đám xuyên qua nữ não tàn vào hậu viện của hắn, ngang bằng coi hắn là con khỉ làm trò mua vui cho mình, cuối cùng còn hại hắn ngã gãy chân hoàn toàn cắt đứt khả năng kế vị.
Đây quả thực là chọc phải tổ ong vò vẽ, tuy rằng cũng có rất nhiều người không thích Tứ gia, nhưng lực lượng Tứ gia đảng thực sự vô cùng hùng hậu. Đặc biệt là trong truyện này Tứ gia còn chưa kịp lớn lên đâu, có thể nói là tương lai của hắn đều bị hủy diệt trong tay ả ta, càng đột hiện ả tâm lý vặn vẹo, ác độc biến thái. Tứ gia đảng cẩn thận tra tìm các chi tiết truyện, đều nhao nhao lật đổ nguyên do Đức phi oán hận Tứ gia, hoàn toàn chính là do Đức phi hồi cung thấy Dận Tộ đã chết, không thèm điều tra đã nhận định là Hoàng Quý Phi làm hại.
Mà trên thực tế, chuyện này là do chính ả ta mới đúng, ỷ vào bản thân có linh tuyền, không ít lần Đức phi cố ý làm Dận Tộ bị bệnh, chờ kéo được Khang Hi tới cung mình mới cho Dận Tộ uống nước linh tuyền. Lặp đi lặp lại vài lần, chính Khang Hi cũng cho rằng “long khí” của mình đã che chở nhi tử khỏi bệnh tật, số lần ngủ lại Vĩnh Hòa cung cũng càng ngày càng nhiều. Dận Tộ chết đi, căn bản chính là vì thân thể sinh ra ỷ lại, bởi vì thường xuyên dùng linh tuyền chữa trị nên đã chai nhờn với rất nhiều loại dược liệu khác, lần bị bệnh đó, Đức phi không ở trong cung, uống dược lại không có tác dụng, bởi vậy mới bị một hồi phong hàn không tính là nặng cướp đi tánh mạnh.
Đến nỗi cái gọi là “Hoàng Quý Phi tính kế Dận Tộ” càng là lời nói vô căn cứ, Hoàng Quý Phi và Khang Hi cũng coi như là thanh mai trúc mã, nàng là người biết rõ ràng nhất điểm mấu chốt của Khang Hi nằm ở đâu, huống chi, trong hậu cung này, Hoàng Quý Phi mới là người duy nhất thiệt tình với Khang Hi, đương nhiên không có khả năng dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế để hãm hại hài tử của hắn, bằng không nàng cũng chẳng đè nén chính mình đến mức mắc phải chứng trầm cảm. Đức phi oán hận bọn họ căn bản chính là đổ lỗi lung tung, muốn giải vây cho chính mình, loại người như ả, luôn đương nhiên mà oán hận người khác, còn mình thì có bao giờ sai?
Kết luận này chính là do các độc giả cãi vã ngày này qua tháng khác mới rút ra, nói Hoàng Quý Phi và Dận Chân hại người, hoàn toàn tìm không ra chứng cứ xác thực, mà nói Đức phi sai thì cũng chẳng có gì chứng minh. Cho nên một trong những kỳ nguyện của người đọc chính là giúp Hoàng Quý Phi tồn tại, tốt nhất là giúp nàng và Khang Hi lưỡng tình tương duyệt, còn nếu không được thì giúp nàng thông suốt, sống vui vẻ tiêu sái hơn một chút.
Đến lượt Khang Hi, vốn dĩ mọi người không thích mà cũng chẳng ghét bỏ gì hắn, bởi vì dù hắn có rất nhiều nữ nhân, nhưng ngay từ ban đầu đã là người như vậy rồi, chẳng hề lừa gạt bất cứ kẻ nào. Làm một hoàng đế, ai cũng không thể nói hắn là tra nam, bởi vì xã hội nó là thế, và hắn cũng đâu có phản bội ai.
Nhưng sau khi hắn yêu Đức phi, các độc giả đối với hắn chỉ còn lại đồng tình và thương hại. Đức phi không động tình, hắn lại bị biểu hiện giả dối bên ngoài mê hoặc, lại thêm phía trên không có Thái Thượng Hoàng hay Thái Hậu đè nặng, hắn cũng không cần nhiều phi tần hay nhi tử. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, hắn liền để mặc mình bị cuốn vào “tình yêu” của Đức phi, chuyên sủng ả cho tới tận giây phút cuối cùng. Kết quả sau khi hắn chết đi, Đức phi lại công khai dưỡng trai lơ, trước chưa nói nón xanh hay không nón xanh, Đức phi làm vậy không phải lừa gạt cảm tình thì là gì?
Ả đâu có bị ép buộc, mới xuyên qua đã là Đức phi, dù chẳng làm gì hết thì vẫn có thể chờ Dận Chân kế vị rồi an an ổn ổn ngồi lên vị trí Thái Hậu hưởng phúc, căn bản không cần thiết lấy lòng Khang Hi. Là do chính ả dã tâm quá lớn, muốn “giúp” nhi tử mà chính mình sinh ra đoạt đích, muốn các phi tử khác hâm mộ ghen ghét, do đó mới từng chút từng chút lừa gạt cảm tình của Khang Hi. Đến khi Khang Hi thiệt tình với mình, ả lại ấn một đống nón xanh lên đầu hắn, dù có soi xét kỹ đến mức nào thì đây cũng chỉ là chính ả ta chủ động lừa gạt tình cảm, hoàn toàn không có thứ gì gọi là “bất đắc dĩ” ở đây cả.
Có người tán dương ả thủ đoạn cao siêu, nói Khang Hi đội nón xanh là xứng đáng phải chịu. Nhưng càng nhiều người lại không thể chịu nổi cách làm như vậy, lại nói nữa, hắn làm hoàng đế, hắn có trêu chọc hay lừa gạt nữ chính sao? Xứng đáng? Vì cái gì? Bởi vậy, cũng có một phần kỳ nguyện là giúp Khang Hi mở mắt, nhận rõ ra ai mới là người thiệt tình yêu hắn, đừng để Đức phi lừa bịp.
Tô Viên Viên nhăn nhó, cảm thấy mình quả thực vô cùng gian khổ, bởi đây đều là chuyện cảm tình của trưởng bối, mà nguyên văn đâu phải lịch sử, toàn một đống tình tình ái ái lằng nhằng. Nhưng nhiệm vụ của nàng lại là đi tìm hạnh phúc cho Khang Hi và Hoàng Quý Phi, thực sự không thể hiểu nổi! Bất quá, đến thì đã đến rồi, đành phải tìm cách mà hoàn thành thôi chứ biết sao giờ.
Ngoại trừ những nhân vật chủ tuyến này, còn có những xuyên qua nữ, trọng sinh nữ đó nữa, các nàng không phải ai cũng có ý xấu, có người căn bản không hề có ý tiến vào hậu viện của hoàng tử, nhưng lại bị Đức phi nhét hết cho Dận Chân. Hoàng tử lại không thể hưu thê, không thể hòa li, lập tức bị trói buộc cả đời, các nàng lại không có bản lĩnh chết giả trốn thoát, cũng không thể đối phó Đức phi đang được chuyên sủng, vậy đương nhiên phải tranh đấu a! Dù sao thì trong lòng các nàng, Dận Chân là hoàng đế đời kế tiếp, dù không phải, vậy cũng có thể sinh hài tử, bồi dưỡng hài tử tranh đấu một lần......
Thực may, đám xuyên qua nữ đó không ồ ạt túa ra cùng một lúc, Tô Viên Viên quyết định, xuất hiện một người nàng giải quyết luôn một người, giúp bọn họ thoát khỏi nahn vuốt của Đức phi, tỏa sáng tại địa phương họ nên ở, đương nhiên những kẻ thích tự tìm đường chết thì cứ việc lao đầu vào, nàng không quan tâm. Hiện tại, việc cấp bách nhất vẫn là giúp Hách Xá Lý thị thoát ly sự khống chế của Lý Tứ Nhi, đồng thời khiến Khang Hi phát hiện gương mặt thật sự của Đức phi, những chuyện khác cũng không phải nhiệm vụ mấu chốt, cứ từ từ mà tiến hành là được.
Quyết định phương thức hành động trong thế giới này, Tô Viên Viên liền chạy tới cáo từ Đồng Giai Uyển Nhàn, “Cô mẫu, con đã khỏe hẳn rồi, con muốn về nhà một chuyến thăm ngạch nương, con sợ a mã và Lý di nương đánh nàng.”
Đồng Giai Uyển Nhàn nghĩ tới vụ nháo loạn trong nhà, thở dài, dịu dàng xoa xoa đầu nàng nói: “Con có hận a mã của con không?”
Tô Viên Viên chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn nàng một lát, rồi mới hỏi ngược lại: “Cô mẫu, nếu người là con, người sẽ hận sao?”
Đồng Giai Uyển Nhàn nhìn đôi mắt thanh triệt sáng trong kia, miệng khẽ hé ra, lại không biết nên nói cái gì. A mã muốn nàng hỗ trợ khuyên nhủ đứa nhỏ này, nói dù sao thì cũng là người một nhà, cha con không phải kẻ thù, cũng đừng náo loạn ra chuyện gì khiến Hoàng Thượng không vui. Nhưng, nếu nàng là đứa nhỏ này, nàng...... có thể không hận sao?
Đồng Giai Uyển Nhàn ôm Tô Viên Viên ngồi lên lòng mình, thở dài nói: “Hận thì cứ hận đi, chỉ là đừng để người khác biết con nghĩ như vậy. Con vẫn còn nhỏ, không biết trên đời này có rất nhiều chuyện không thể theo ý muốn của mình, có quá nhiều bất đắc dĩ, khiến chúng ta không thể không làm......”
Tô Viên Viên dựa vào lòng nàng, ngửa đầu cười nói: “Cô mẫu, con không nhỏ, con hiểu hết. Nhưng nếu không liều một lần, sao có thể biết không có cách nào tránh thoát trói buộc? Nếu lần này con không liều lĩnh chạy tới tìm ngài, vậy hiện giờ con đã mất mạng rồi. Mạng đã không còn, vậy để ý những thứ bất đắc dĩ ấy làm gì? Cô mẫu, con không hiểu những đạo lý lớn lao đó của mọi người, nhưng con biết mình muốn sống, hơn nữa phải sống thực vui vẻ, những thứ này không thể dựa vào người khác, phải tự mình đi tranh giành.”
Đồng Giai Uyển Nhàn sửng sốt, “Tự mình...... tranh giành?”
“Đương nhiên rồi, chẳng phải còn có câu “hài tử biết khóc có đường ăn” sao? Con chính là đứa nhỏ biết khóc kia a! Hiện tại con phải trở về bảo hộ ngạch nương, con chính là một đứa nhỏ hiếu thuận. Cô mẫu, con biết có một câu “việc xấu trong nhà không thể ngoại truyền”, lần này là con khiến ngài gặp phải phiền toái. Nhưng con không hối hận, con muốn ngạch nương con hạnh phúc.”
Đồng Giai Uyển Nhàn ôm chặt Tô Viên Viên, nếu nữ nhi còn sống, có phải cũng sẽ hiếu thuận nàng như vậy? Dù từ nhỏ đã bị dạy dỗ hết thảy lấy gia tộc làm trọng, nhưng trong thời khắc này, nàng phát hiện, đó là không công bằng, nàng không thể thay đổi hiện thực, nhưng ít nhất, nàng muốn bảo hộ đứa nhỏ này. Long Khoa Đa đã hồ nháo đủ rồi, nàng thực sự đã xem thường thiếp thị kia!
Ngày Tô Viên Viên hồi phủ, nàng mang theo bốn ma ma giáo dưỡng, hai đại cung nữ có phẩm cấp, cùng bốn tiểu cung nữa phụ trách chiếu cố nàng. Trong đó, có hai ma ma giáo dưỡng là Đồng Giai Uyển Nhàn chuyên môn chuẩn bị cho Lý Tứ Nhi.