Bênh Vực Người Mình Cuồng Ma

Chương 6: Chương 6: Chương 5




Khoảng 10 giờ tối, nữ viện trưởng từ bệnh viện trở về, có mỗi một vết rách nhỏ, vốn chỉ cần băng bó và uống thuốc là đủ rồi, nhưng mụ nhất định đòi truyền nước biển nên mới về muộn như vậy.

Phòng của mụ cũng ở tầng cao nhất, thời điểm lên lầu vừa lúc gặp được quản lý đang răn dạy vài người, “Viện trưởng bị thương nằm viện, các ngươi không những không lo lắng hỗ trợ, cư nhiên còn có nhàn tâm đi kéo bè kéo lũ đánh nhau? Rốt cuộc là bởi vì cái gì? Không nói rõ đừng hòng lãnh thuốc trị thương.”

Nữ viện trưởng xụ mặt đi qua, nhìn bọn họ nói: “Ta cũng muốn biết lý do, các ngươi đem nội quy ném đi đâu rồi? Trong viện không được đánh nhau, phải tương thân tương ái! Tự nhìn lại mình xem, các ngươi đã làm cái gì? Hả?”

Mấy người sợ bị nữ viện trưởng chán ghét, đánh mất cơ hội được đến quyên giúp, lập tức nhao nhao cãi cọ, ồn ào chỉ trích lẫn nhau, cả những việc nhỏ lông gà vỏ tỏi từ trước đều lôi ra tới. Miệng vết thương trên đầu vốn đã đau, nay bị bọn họ ồn ào đến càng nhức nhối, nữ viện trưởng quát chói tai một tiếng, chỉ vào vách tường bên cạnh nói: “Đứng hết ra đây! Trước mười hai giờ không được phép nhúc nhích, các ngươi nghĩ lại cho kỹ mình sai ở đâu, ngày mai giao bản kiểm điểm cho ta, mỗi người, ba ngàn chữ.”

Mỗi lần làm kiểm điểm đều sẽ bị lưu trữ trong hồ sơ của cô nhi viện, đó là vết nhơ, sau này cơ hội nhận được tiền quyên giúp cơ bản bằng không, chỉ dựa vào tiền tiêu vặt cô nhi viện phân cho sẽ khó sống hơn nhiều. Mấy người vội vàng cầu xin nữ viện trưởng, mụ không thèm để ý, bực bội xua xua tay bước bhanh lên lầu.

Một lần tranh chấp khiến nữ viện trưởng chán ghét, trực tiếp mất hết chỗ tốt, mấy người nhìn nhau đều trở nên oán hận, cho dù không thể nói chuyện cũng tràn ngập không khí giương cung bạt kiếm.

Tiểu Bạch hồ mở hé cửa khoái chí vây xem toàn bộ quá trình. Nhắm đúng lúc nữ viện trưởng không vui làm bọn họ gây chuyện hiển nhiên kết quả đặc biệt tốt, bọn họ hiện tại không phải thực xui xẻo sao? Bị đánh đã là cái gì? Cạn lương thực mới có thể thịt đau nha!

Trác Phong khóa kỹ cửa phòng, bế Tiểu Bạch hồ lên cười khẽ: “Ở ác gặp ác, người xấu sớm muộn gì cũng sẽ gặp tao ương.”

Tiểu Bạch hồ thầm nghĩ vậy cũng chưa chắc, còn có câu nói ngược lại nha, cái gì mà “Người tốt sống không lâu, tai họa lưu vạn năm!” Trong nguyên tác, câu này còn không phải ứng vào Trác Phong cùng đàn hỗn đản này sao? Hiện tại nàng nhất định phải bảo hộ Trác Phong sống một đời vui vẻ hạnh phúc. Trên đời này hỗn đản không ít, nàng sẽ từng bước từng bước giáo huấn bọn chúng. Còn cả mụ già viện trưởng kia nữa, nang sẽ không cho phép mụ tiếp tục kiêu ngạo. Một kẻ không có tấm lòng nhân ái như mụ cư nhiên có thể lên làm viện trưởng cô nhi viện, nàng nhất định phải lôi hết chuyện xấu xa mụ ta đã làm ra thông báo thiên hạ!

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Tiểu Bạch hồ đã cảm giác Trác Phong thức dậy. Nàng nghi hoặc mà nhìn ra ngoài cửa sổ, lại quay đầu ngó Trác Phong, không hiểu hắn tỉnh sớm như vậy làm gì, rõ ràng mới ngủ được không lâu mà?

Trác Phong mặc tốt quần áo, vừa quay đầu lại liền đối diện một đôi mắt tròn xoe, buồn ngủ mông lung, đáng yêu cực kỳ. Hắn ngồi xuống mép giường xoa xoa tiểu gia hỏa, “Đánh thức ngươi? Ngươi tiếp tục ngủ đi, ta dậy học từ đơn, đợi lát nữa đến giờ đi học lại gọi ngươi.”

Tiểu Bạch hồ gật gật đầu nhỏ, lười biếng nằm xuống. “Từ đơn” là thứ gì? Nàng hình như chưa từng nghe qua nha?

Nàng nhìn đến Trác Phong lấy ra một quyển sách bìa cứng dày cộp, mở đến gần cuối, bắt đầu yên lặng nhìn đám chữ rậm rạp, tỉnh thoảng viết viết vài nét lên cuốn vở bên cạnh. Nàng ngáp một cái, đứng dậy đi lên bàn nghiêng đầu nhìn nhìn, lại phát hiện tróng sách trừ bỏ chữ Hán còn có rất nhiều “chữ” nàng không biết. Nàng ở Hồ tộc Tàng Thư Các đọc nhiều sách như vậy, hiện tại lại trở thành nửa mù chữ???

Trác Phong ôm nàng đặt trên đầu gối, vuốt ve lưng nàng: “Đến cái này ngươi cũng tò mò? Đây là tiếng Anh, là văn tự của người ngoại quốc. Bất quá cái này vô pháp dạy ngươi, ta còn chưa nghe nói qua tiểu cẩu có thể học chữ đâu. Chờ ta kiếm được tiền liền mua đồ chơi cho ngươi đi, tiểu cẩu đều thích chơi, cho ngươi đỡ nhàm chán.”

Ân? Đồ chơi? Tiểu Bạch hồ vẫy vẫy tai, tò mò vô cùng, vội thúc giục Trác Phong nhanh nhanh đọc sách, thư sinh chỉ có đọc sách mới có thể kiếm tiền đi? Xem ra kiếm tiền là việc quan trọng nhất hiện tại a!

Sau đó nàng nhìn Trác Phong trong chốc lát lật một tờ, trong chốc lát lại lật một tờ, lúc này mới rõ ràng cảm giác được người này học tập thật sự rất nhanh, chằn trách sẽ chọc người ghen ghét, cũng khó trách trong nguyên tác hắn có thể lấy thân thể tàn khuyết trong mười năm làm cho Trác gia phá sản.

Bất quá nàng cũng là trời sinh đã gặp qua là không quên được, đám sách đã từng đọc trong Tàng Thư Các nàng đều thuộc lòng nha!

Tiểu Bạch hồ kiêu ngạo ưỡn ngực, chờ đến lúc tìm được cơ hội thích hợp nàng nhất định phải cho Trác Phong biết bản lĩnh đích thực của mình!

Buổi sáng học từ đơn hồi lâu, chờ nhà ăn trong viện vừa mở cửa, Trác Phong liền đi múc cơm về ăn, sau đó đặt Tiểu Bạch hồ cặp sách đi ra cô nhi viện. Hắn vẫn mang Tiểu Bạch hồ đặt ở gian phá phòng lúc trước, áy náy nói: “Xin lỗi, quản lý túc xá cô nhi viện sẽ kiểm tra ký túc xá bất kỳ, trường học cũng không cho mang động vật vào. Ngươi chờ ta ở đây được không? Ta còn phải đi làm có lẽ về muộn, ta sẽ mang đồ ăn về cho ngươi.”

Tiểu Bạch hồ đảo đảo mắt, gật gật đầu. Nhưg Trác Phong vừa đi, nàng liền lặng lẽ bám theo, trong lòng nói với hệ thống: 【Tên Trác Nhất Thần kia cũng đọc sách cũng hắn đúng không? Ngày hôm qua không thực hiện được, hôm nay bọn họ nhất định sẽ tiếp tục gây chuyện! Tuyên bố nhiệm vụ! Mau tuyên bố nhiệm vụ!】

【Số liệu cho thấy trước mắt chưa xuất hiện phiền toái, nếu có sự kiện đột ngột phát sinh sẽ lập tức thông tri ngươi.】

【Nga, vậy ta liền cùng hắn đi học thôi, sách hắn vừa xem ta đều không hiểu, thân là thần bảo hộ sao có thể kém cỏi hơn người được thủ hộ? Ta nhất định phải học được!】 Tiểu Bạch hồ tràn đầy động lực, sinh ra chờ mong vô hạn với các loại chương trình học trong trường lớp.

Lẻn vào trường học, Tiểu Bạch hồ từ xa đã nhìn thấy có không ít học sinh trộm ngắm Trác Phong sau đó túm năm tụm ba khe khẽ nói nhỏ. Trác Phong biểu tình nhàn nhạt, mắt nhìn thẳng đi về phía trước, giống như cái gì cũng chưa chú ý, hoàn toàn không nói nhiều như lúc ở chung với nàng.

Đám người Trác Nhất Thần động thủ không hề lưu tình, cho nên hiện tại mặt Trác Phong xanh mooht khối tím một khối, vừa thấy là biết cùng người đánh nhau, tự nhiên gây chú ý. Tiết đầu tiên là môn của chủ nhiệm lớp, niên cấp đệ nhất cùng người đánh nhau cũng không phải là việc nhỏ, suy xét đến việc học nặng nề, ông ta liền kêu Trác Phong giữa trưa tan học đến văn phòng chủ nhiệm nói chuyện. Các bạn học đều biết chủ nhiệm tìm hắn là muốn răn dạy, sôi nổi nhìn hắn đồng tình. Nhưng Trác Phong sắc mặt bất biến gật gật đầu, không hề cảm thấy sợ hãi, hắn còn tính nói đúng sự thật cho chủ nhiệm, hắn vừa học tập vừa phải làm công, nếu nhà trường có thể hỗ trợ giải quyết chuyện này thì không còn gì tốt hơn.

Tiếp theo, thầy giáo bắt đầu giảng bài. Phòng học ở ngay lầu một, Tiểu Bạch hồ chờ đến lúc hành lang không còn ai liền ghé vào trong một góc cửa sổ nghiêm túc nghe giảng bài. Nhưng chỉ một lát sau, nàng đột nhiên phát hiện mình không chỉ không hiểu đống từ đơn ban sáng, mà còn hoàn toàn không thể hiểu nổi những thứ viết trên bảng đen.

Chỉ một buổi sáng, Tiểu Bạch hồ bắt đầu hoài nghi cuộc đời. Cái gì mà hạt alpha, điện trở điện dung, axit gốc cacbon, đơn chất phi kim loại, còn có đường parabol, @##%^%$$%^......

Nàng nghe rõ từng từ ông thầy kia nói, nhưng khi ghép chúng vào với nhau thì hoàn toàn không rõ nó có ý tứ gì, chờ đến lúc tiếng chuông tan học vang lên, nàng đã ngây dại cả người, nội tâm âm thầm bội phục học bá Trác Phong. Nàng rốt cuộc minh bạch thế nào là “núi cao có núi cao hơn”, đột nhiên cảm thấy thế giới này thật sự quá tốt, ở đây có vô số đồ vật lạ lẫm chờ nàng đi thăm dò, tới nơi này quả nhiên đáng giá, thực tràn đầy động lực tìm tòi!

001 đang muốn an ủi ký chủ liền phát hiện nàng nội tâm cường đại căn bản không cần người khác nói gì. Nàng chẳng những không bị hiện thực ác liệt đả kích, ngược lại còn khơi dậy ý chí chiến đấu vô hạn, khó trách nói đây là cơ duyên thích hợp nàng nhất, quả nhiên gặp mạnh càng mạnh, tâm tính vững vàng hiếm có.

Chỉ cần một buổi sáng, chuyện Trác Phong bị đánh đã truyền khắp toàn trường. Học bá, hoa hậu giảng đường cùng đại thiếu gia cảm tình ân oán gút mắc đủ để kíp nổ cuộc sống cao trung buồn tẻ, cơ hồ mỗi lớp đều có người bàn tán quan hệ giữa ba người bọn họ.

Trác Phong thu thập sách vở gọn gàng liền đi văn phòng chủ nhiệm lớp, chuẩn bị cẩn thận nói rõ chuyện này. Kết quả sau khi gặp, chủ nhiệm lớp giống như đột nhiên mất trí nhớ, không chỉ làm như không nhìn thấy vết bầm tím trên mặt hắn, còn im bặt không nhắc tới chuyện đánh nhau, chỉ lấy ra một bản đăng ký dự thi Trác Phong cho điền rồi kêu hắn về nhà.

Vài lần mở miệng muốn nói tới chuyện đánh nhau đều bị chủ nhiệm lớp lảng qua, Trác Phong cũng minh bạch, chủ nhiệm lớp nghe nói chuyện này có quan hệ cùng Trác Nhất Thần nên không muốn quản. Cha của Trác Nhất Thần đã quyên một tòa thư viện cho trường, cho nên chỉ cần sự việc có liên quan tới gã nhà trường đa phần sẽ mắt nhắm mắt mở.

Loại đãi ngộ không công bằng này hắn đã gặp phải không biết bao nhiêu lần, trường học mặc kệ thì thôi, dù sao trước nay hắn đều dựa vào chính mình. Trác Phong lễ phép từ biệt chủ nhiệm, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài làm công. Giữa trưa hắn làm phục vụ ở nhà hàng trong một khách sạn nhỏ, hai giờ được năm mươi nguyên, là nguồn thu nhập tương đối quan trọng của hắn, cũng không biết trên mặt có thương tích còn được làm hay không.

Vừa ra khỏi cổng trường, một nữ sinh đột nhiên thở hổn hển chạy đến trước mặt hắn, khiếp sợ lại phẫn nộ nói: “Trác Phong, Trác Nhất Thần thật sự đánh cậu sao?! Cậu nói đi, có phải anh ta hay không? Nếu là thật sự, tôi giúp cậu tính sổ!”

Tiểu Bạch hồ nghiêng nghiêng đầu, nhẹ nhàng mà nhảy lên đầu tường bên nhìn nữ chủ “thiên chân đơn thuần” này.

[Làn tóc mượt mà xõa dài trên vai, ngũ quan tinh xảo, váy liền thân trắng muốt, thanh thuần xinh đẹp, ưu nhã quý khí, không hổ là tiểu công chúa lớn lên trong cưng chiều bảo bọc.]

Đương nhiên, trong mắt nàng, mỗi tiếng hành động từ trước tới giờ đều biểu hiện ra ả ta thực ngu xuẩn. Chẳng lẽ trong thế giới này, ngu xuẩn chính là “đơn thuần thiên chân”?

Trác Phong nhíu mày nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói: “Phó Tuyết Tình đồng học, tôi và cô không thân quen gì hết, thỉnh cô không cần tiếp tục tới gần tôi, tôi hoàn toàn không muốn dây dưa cùng mấy người. Ngày hôm qua Trác Nhất Thần vì lời cô nói mà hiểu lầm tôi, thiếu chút nữa hành hạ chết chó của tôi. Từ nay về sau tôi mong cô hãy cách xa tôi ra, càng xa càng tốt, đừng mang tai hoạ đến cho tôi, vô cùng chân thành cảm tạ.”

Trác Phong nói xong liền vòng qua người ả nhanh chóng rời đi, vốn dĩ hắn không muốn làm khó một nữ sinh, nhưng vừa nhớ tới đám chó hoang vô tội, nhớ tới Tiểu Bạch hồ đáng yêu, những lời này liền buột miệng thốt ra, suýt nữa áp chế không được lửa giận. Bất cứ ai, vì bất kỳ nguyên nhân gì, hành động không màng hậu quả đều không xứng nhận được sự tha thứ.

Tiểu Bạch hồ vô cùng đồng ý thái độ của Trác Phpng, không hổ là người nàng muốn bảo hộ, căn bản sẽ không bị biểu tượng bên ngoài mê hoặc. Nàng nhẹ nhàng nhảy xuống tường cao, thoăn thoắt đuổi theo Trác Phong. Hình như Trác Phong muốn đi làm, nàng muốn biết nơi hắn làm việc trông như thế nào, không biết có được ăn ngon không nhỉ?

Phó Tuyết Tình nhìn theo bóng lưng Trác Phong, thân thể lung lay như muốn ngã. Ả không thể hiểu được tại sao Trác Phong ôn hòa dịu dàng có thể mắng mình nặng nề như vậy. Thế này khác nào nói thẳng ả là phạm tiện, ả muốn cho mà người ta không thèm?!!!

Hiện tại có không ít học sinh đứng ở cổng trường, thấy một màn này tức thì ồn ào nghị luận. Bọn họ sớm biết hoa hậu giảng đường Phó Tuyết Tình thổ lộ cùng học bá Trác Phong, cũng nghe nói đại thiếu gia Trác Nhất Thần giáo huấn Trác Phong, còn tưởng rằng ba người bọn họ chơi tình tay ba gì đó, lại không ngờ sẽ gặp được trường hợp kính bạo như vậy ngay tại cổng trường. Bị học bá ghét bỏ đến thế, Phó Tuyết Tình thật mất hết mặt mũi! Hơn nữa, Trác Nhất Thần còn muốn tra tấn hành hạ chó của Trác Phong đến chết? Quá tàn nhẫn đi! Đại thiếu gia nhà giàu hẹp hòi như vậy?!

Phó Tuyết Tình đỏ thẫm mặt, hận không thể chui xuống lòng đất, từ nhỏ đến lớn ả chưa bao giờ gặp phải tình cảnh như hôm nay, về sau đồng học nghĩ thế nào? Chẳng qua chỉ là một trò chơi, tại sao lại biến thành như vậy? Ả bụm mặt xông ra khỏi đám người. Đều do Trác Nhất Thần, đều do hắn ta! Mình nhất định phải làm Trác Nhất Thần đi xin lỗi Trác Phong, bằng không về sau mình còn mặt mũi đâu mà tới trường nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.