Bênh Vực Người Mình Cuồng Ma

Chương 97: Chương 97: Thế giới thứ tư - Nông thôn Thập niên 70




Dận Chân vừa rời khỏi, Tô Viên Viên liền theo sát sau hắn xuyên tới thế giới mới, nàng từ từ mở mắt ra, đập vào mắt chính là nóc nhà thấp lè tè và tường đất khô nứt, có vẻ hoàn cảnh gia đình này không tốt lắm a. Nàng chống tay muốn ngồi dậy, lại phát hiện toàn thân không chút sức lực, hơn nữa động đậy một chút khiến chăn lọt gió, lạnh đến run rẩy toàn thân.

Tô Viên Viên nhắm mắt cảm thụ một lát, nhất thời tức giận muốn phát điên,【001, ngươi có thù oán gì với ta không hả? Lần trước ngươi làm ta trúng kịch độc sắp chết, lần này lại làm ta sốt cao hơn 40 độ, ngươi không thể để ta xuyên vào một thân thể nào an lành chút sao?】

【Người ta thân thể bình thường mắc mớ gì nhường vị trí cho ngươi a? Chỉ có khi người kia đã chết mới có thể để ngươi xuyên vào thay thế, mà nếu thay thế nguyên chủ đương nhiên phải làm cho giống giống một chút. Người này sốt cao mà chết a, ngươi chỉ cần động động tay một chút là tốt rồi nha, ta đây là thế ngươi yểm hộ không khiến kẻ khác nghi ngờ.】

【Vậy nghĩa là ta còn cần cám ơn ngươi a! 001, đầu óc ngươi có bị làm sao không đó, giờ ta đã tu luyện thành Tứ vĩ hồ ly, có thể dùng ảo giác mê hoặc người khác, loại sự tình này tự ta có thể yểm trợ giải quyết!】

Tô Viên Viên nghiến răng nghiến lợi nói xong liền nghe hệ thống nhược nhược nói thầm, 【Ta chỉ quên mất thôi mà! Đâu có cố ý đâu QAQ】

Tô Viên Viên mặc kệ nó, yên lặng điều động linh khí tẩm bổ thân thể, đồng thời tiếp thu ký ức nguyên chủ và cốt truyện thế giới này. Áng văn này xây dựng một không gian song song thời kỳ những năm 70, nguyên thân là một thanh niên trí thức mới hạ phóng xuống nông thôn không lâu, bởi chưa thích ứng được khí hậu, phải làm việc nặng cộng thêm trong lòng hậm hực, suy yếu đổ bệnh không dậy nổi, sốt cao hơn 40 độ. Thanh niên trí thức trong đội đều xuống đồng làm việc rồi, ngày thường nguyên thân lại trầm mặc ít nói, không mấy giao lưu cùng mọi người, cho nên căn bản không có ai phát hiện nguyên thân bệnh nặng đến thế, trức tiếp sốt cao mà chết.

Nguyên thân hậm hực cũng là có nguyên do, gia đình nguyên thân ở thủ đô không tính nghèo khó, nhưng mẹ đẻ mất sớm, cha tái hôn với một quả phụ, nữ nhân kia mang theo một đứa con gái gả tới, hai mẹ con họ đều biết cách ăn nói dỗ dành cha nguyên thân, làm ông ta mắt nhắm mắt mở mặc kệ họ khắt khe nguyên thân. Lúc sau mẹ kế sinh một đứa con trai, từ đó đối đãi nguyên thân càng không kiêng nể gì, trực tiếp làm nguyên thân thay thế chị kế làm thanh niên trí thức hạ phóng nông thôn.

Nguyên thân ở nhà vốn là ăn không đủ no mặc không đủ ấm, thể chất không tốt, xuống nông thôn không được mấy ngày đã ngã bệnh, thân thể càng ngày càng không tốt, dần dần tuyệt vọng hoàn toàn đánh mất ý chí cầu sinh.

Bất quá, trong câu chuyện này, nguyên thân còn chẳng được tính là một vai phụ, chỉ là một cái tên lướt qua vài đoạn, nếu không phải nguyên nữ chủ cùng chị kế của nguyên thân có thù oán, văn chương căn bản sẽ không nhắc tới nguyên thân.

Nguyên văn nữ chủ Quý Lan, một trọng sinh nữ, vốn là con gái út nhà đại đội trưởng, dung mạo đẹp đẽ, có chút kiêu căng. Đời trước ả ta nhìn trúng anh chàng thanh niên trí thức anh tuấn nhất trong đội, nháo loạn từ hôn người cha mẹ đính cho từ nhỏ để gả cho người kia, còn làm đại đội trưởng hỗ trợ cất nhắc thanh niên trí thức kia vào trường tiểu học làm giáo viên, không cần tiếp tục xuống ruộng đồng làm việc. Ai ngờ kết hôn hai năm quốc gia đột nhiên khôi phục thi đại học, tên thanh niên trí thức kia thi đỗ trường đại học ở thủ đô, rời đi không trở về nữa.

Quý Lan mang thai hơn sáu tháng, đĩnh bụng chạy tới thủ đô tìm gã, lại thấy gã ở bên một nữ nhân khác, hai người còn cợt nhả chế nhạo ả, làm ả tức giận đến sinh non, lại bởi cứu trị trễ nãi vĩnh viễn mất đi khả năng làm mẹ.

Nữ nhân kia chính là chị kế của Tô Viên Viên - Tô Hiểu Lâm.

Quý Lan bị vứt bỏ, đành phải về thôn ru rũ trong nhà tránh né đồn đãi, kết quả chị dâu không bao dung, ép ả gả cho một người què góa vợ ở thôn bên, người què kia còn có một mẹ già và hai đứa con. Quý Lan bị mẹ chồng ghét bỏ là gà mái không biết đẻ trứng, cả ngày bận rộn làm lụng quần quật, mới hơn ba mươi tuổi đã già nua như lào bà bà, còn mắc bệnh ung thư dạ dày. Một lần vào thành xem bệnh, ả gặp vị hôn phu lúc trước, người nọ không nhận ra ả, nhưng thấy ả đáng thương cho ả một trăm đồng, ả lập tức hối hận......

Người kia đi xe máy, tay cầm điện thoại di động, nghe đâu rằng đã phát đạt, trong nhà có trại nuôi gà, có vườn trái cây, còn cực chiều vợ, vợ anh ta mỗi ngày chỉ cần trang điểm xinh xinh đẹp đẹp, việc nhà việc nước gì đều không cần làm. Quý Lan nghĩ mà hận không thể bóp chết chính mình, sau này chết đi trọng sinh trở về thời điểm vừa mới quen biết tên thanh niên trí thức kia, Quý Lan lập tức vội vội vàng vàng gả cho vị hôn phu, sau đó, đương nhiên là có oán báo oán, có thù báo thù.

Thanh niên tri thức vứt bỏ ả, chị dâu trong nhà, người què thông bên và mẹ của hắn, còn cả Tô Hiểu Lâm ở thủ đô, một kẻ cũng không bỏ qua. Chỉ là, trong khoảng thời gian tìm cách “trả thù” Tô Hiểu Lâm, Quý Lan tra ra Tô Viên Viên (nguyên thân) từng là thanh niên trí thức ở thôn mình, chẳng qua vừa xuống nông thôn chưa đầy một tháng đã bệnh chết. Mà gần như toàn bộ tài sản mà Tô gia có hiện giờ đều do ông bà ngoại của “Tô Viên Viên” cấp cho, hai người bị hạ phóng đến nông trường cải tạo, trước khi đi chỉ muốn đem tất cả thứ tốt để lại cho đứa cháu gái duy nhất. Đáng tiếc cháu gái chết sớm, hai người không thể gặp mặt nguyên thân lần cuối cùng, còn tưởng rằng cháu gái chỉ là bạc mệnh, ngoài ý muốn mà đi.

Quý Lan liền nhân danh chị em tốt của “Tô Viên Viên”, đứng ra vạch trần chân tướng Tô gia khắt khe hãm hại nguyên thân, giúp “Tô Viên Viên” lấy lại công đạo, làm Tô gia cửa nát nhà tan, bởi vậy mà được ông bà ngoại của “Tô Viên Viên” cảm kích, từ đó đứng sau giúp đỡ ả không ít, cơ hồ coi ả là cháu gái của mình. Có thể nói, nguyên thân xuất hiện chỉ là một cái cớ để Quý Lan trả thù Tô gia, đồng thời mang lại bàn tay vàng cho ả mà thôi......

Tô Viên Viên tự chữa trị tốt mới bò dậy, chống cằm tự hỏi bước đầu tiên nên làm như thế nào. Một đời này nàng có không ít nhiệm vụ, tỷ như thế nguyên thân lấy lại công đạo, đoàn tụ với ông bà ngoại; tỷ như giúp người vợ mà vị hôn phu của Quý Lan cưới đời trước đạt được hạnh phúc; tỷ như xem xét những người đời này cùng Quý Lan có mâu thuẫn như am trai em gái chồng, mẹ chồng, chị dâu có thực sự xấu xa hay không, nếu về tình cảm có thể tha thứ thì tốt nhất là giúp họ “cải tà quy chính”,...... dù sao thì từ đầu đến cuối bộ tiểu thuyết tồn tại rất nhiều tranh luận, mà hầu như tất cả đều xoay quanh Quý Lan.

Nhưng Tô Viên Viên cảm thấy nhiệm vụ đích thực đầu tiên của mình là phải “sống” cái đã. Bởi vì ở “đời trước”, “Tô Viên Viên” bệnh chết, nên nếu nàng muốn “sống tiếp” thì nhất định phải tìm được một lý do thích hợp, bằng không nhất định Quý Lan sẽ nghi ngờ. Hơn nữa, lý do này tốt nhất là có liên quan đến Quý Lan, phải khiến Quý Lan cảm thấy hết thảy bất đồng với “đời trước” đều là do ả trọng sinh mà tạo thành.

Nàng đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe trong sân có động tĩnh, giống như là có người sập cửa. Nàng dùng thần thức quét qua, lập tức cười vui vẻ. Trong viện chẳng phải ai xa lạ, chính là Trâu Văn, kẻ đã vứt bỏ Quý Lan đời trước, nàng nhớ rõ Quý Lan vừa trọng sinh trở lại đã bắt tay trả thù Trâu Văn, nhõng nhẽo dây dưa mấy ngày làm đại đội trưởng giao cho Trâu Văn đi phụ trách bón phân. Trâu Văn có khi nào phải đụng tới công việc vừa dơ bẩn vừa nặng nhọc này? Hơn nữa, gã ta còn là thanh niên trí thức duy nhất phải làm việc này, tức giận bỏ bê công việc trở về đội ngẩn ngơ vài ngày, đến lúc chống đỡ không nổi nữa mới cúi đầu thỏa hiệp.

Hiện tại hẳn là thời điểm Trâu Văn tức giận bỏ gánh trở về khu viện mà các thanh niên trí thức tập trung, đây chính là biến đổi do chính Quý Lan tạo thành.

Tô Viên Viên “nhìn” thấy Trâu Văn đi ngang qua cửa phòng, liền nhanh chóng xuống khỏi giường, mới đẩy được cửa ra đã “suy yếu ngã gục xuống đất”, hai mắt nhắm nghiền nỉ non, “Cứu...... Cứu mạng......”

Trâu Văn hoảng sợ nhảy lui vài bước, một lát sau mới bình tĩnh nhìn qua, nhận ra Tô Viên Viên liền tức giận quát lên, “Cô ở đây giả thần giả quỷ cái gì? Muốn hù chết người hả?”

“Cứu...... mạng......”

Trâu Văn giờ mới nghe ra nàng nói cái gì, bước lên lật Tô Viên Viên nằm ngửa mới nhìn ra gương mặt đỏ rực bất thường của nàng, cùng với dáng vẻ suy yếu vô lực. Gã thử quàng qua vai Tô Viên Viên muốn nâng nàng đứng dậy, nhưng gã chỉ là thư sinh văn nhược, nâng không nổi một người, gã lay lay thân thể nàng, lớn tiếng gọi vài câu không thấy nàng phản ứng mới nhận ra Tô Viên Viên đã lâm vào hôn mê, vội vàng đứng dậy, nhìn thấy có người liền kêu lớn: “Mau tới giúp đỡ, đồng chí Tô Viên Viên sốt cao ngất xỉu, tình huống không tốt lắm.”

“A? Ngất xỉu? Ở đâu? Ở đâu? Sao cậu không đưa đồng chí tới trạm xá?”

“Tôi, tôi, không nâng được cô ấy.”

“Ai nha, đàn ông đàn ang mà đỡ không nổi một cô gái, thật là, thôi được rồi, cậu tới chỗ đại đội trưởng mượn cái xe lừa, để yêm đi qua xem thử.”

Ba bác gái đang làm việc dừng tay vội vàng bước tới cứ điểm thanh niên tri thức, thấy Tô Viên Viên nằm bất tỉnh trên ngạch cửa, lại thấp giọng mắng Trâu Văn vài câu. Không nâng dậy được thì ít ra cũng phải chuyển người ta tới đất bằng chứ, tội nghiệp, nằm xỉu trên ngạch cửa thế kia, khẳng định eo bụng tím xanh rồi......

“Nhanh, nhanh, lấy cái chăn bông tới bao bọc một chút khỏi gió độc, chờ xe lừa tới liền đỡ cô ấy lên xe.”

Tô Viên Viên dùng thần thức quan sát họ hành động, cũng khéo, người vừa nói đúng là mẹ ruột của vị hôn phu của Quý Lan, mẹ chồng đời này của ả - Lưu Thục Anh. Vừa thấy thái độ khi gặp chuyện liền biết, bà là người có chủ ý, làm việc nhanh nhạy quyết đoán. Dùng chăn bông bao lấy Tô Viên Viên xong, bà lại dùng khăn lông nhỏ đắp lên trán nàng, lại lấy muỗng đút cho nàng chút nước nhuận miệng.

Trâu Văn nhanh chóng mang xe lừa tới, Lưu Thục Anh và hai lão tỷ muội cùng nhau nâng Tô Viên Viên nhẹ nhàng đặt lên xe, tiếp theo liền khó xử. Tiểu cô nương đã hôn mê, ai đi cùng nàng tới trạm xá bây giờ? Bỏ ngang việc không lấy được công điểm thì sao? Phí khám bệnh ở trạm xá tính ai?

Mấy người nhìn nhìn nhau, Lưu Thục Anh phất phất tay nói, “Để tôi đi, mấy chị trở về làm việc đi thôi, cũng giúp tôi nói với đại đội trưởng một câu.”

Xe lừa đi trên đường đất xóc nảy muốn mệnh, Lưu Thục Anh đỡ Tô Viên Viên gối đầu lên đùi mình, lại dịch dịch góc chăn. Tô Viên Viên cảm nhận được thiện ý của bà, không nhịn được buồn bực thầm nghĩ, nhìn qua cũng không giống kiểu mẹ chồng cực phẩm ác độc gì gì a, nhưng tại sao Quý Lan sau khi kết hôn quan hệ với mẹ chồng không thể hòa hợp được chứ? Bất quá nàng vừa mới tới, chưa tiếp xúc nhiều với cả hai người, tạm thời chưa thể kết luận? Nếu Lưu Thục Anh thật sự không quá xấu xa, nhiệm vụ của nàng sẽ đơn giản hơn dự kiến khá nhiều, dù sao thì cũng có một hạng nhiệm vụ là giúp thân nhân nhà chồng Quý Lan đời này “cải tà quy chính” a.

Đến trạm xá, bác sĩ đơn giảm nhìn qua liền cấp cho Tô Viên Viên bốn viên thuốc hạ sốt, chia làm hai lần dùng, cộng thêm sáu viên thuốc trị không hợp khí hậu, mỗi lần dùng một viên.

Lưu Thục Anh cảm thấy chỗ thuốc này có điểm không đáng tin, ngập ngừng hỏi: “Bác sĩ, tôi thấy cô ấy bệnh nặng đến mức ngất đi, chỉ dùng chút thuốc này có thể khỏi sao?”

Bác sĩ không ngẩng đầu lên, lãnh đạm nói: “Trạm xá chỉ có từng ấy loại thuốc, bệnh nặng quá thì phải đưa tới bệnh viên huyện.”

Đi bệnh viện huyện đương nhiên sẽ tiêu tốn không ít, không thân cũng chẳng quen, giúp được đến một bước này đã coi như tận tình tận nghĩa. Lưu Thục Anh không nói gì nữa, chỉ là khi đưa Tô Viên Viên về thì rẽ qua nhà đại đội trưởng trình bày tình huống. Dù sao thì Tô Viên Viên cũng là thanh niên trí thức mới xuống nông thôn, đại đội trưởng đương nhiên có trách nhiệm trông chừng, có đưa nàng đi bệnh viên hay không nên để đại đội trưởng quyết định, phí khám bệnh cũng nên từ đại đội trưởng ứng ra.

Quý Lan đi ra, thấy là một cô gái xinh đẹp thì có chút kinh ngạc, hỏi qua mới biết đây là thanh niên trí thức đợt này. Ả hiện tại vô cùng chán ghét thanh niên trí thức, hơn nữa nghĩ nghĩ một chút nhớ tới đời trước Tô Viên Viên là bệnh chết, cũng có nghĩa là tốn tiền cứu cũng vô dụng, liền mở miệng khuyên nhủ: “Cha, nếu trạm xá đã phát thuốc, không bằng quan sát một đêm xem thế nào đã, bây giờ cũng trễ rồi, đi vào huyện thành không quá thuận tiện.”

Đại đội trưởng nghĩ nghĩ một hồi cũng cảm thấy có lý, Lưu Thục Anh liếc Quý Lan một cái, trong lòng thầm nhủ, cô con dâu tương lai này nhìn ngoài mặt không tồi, nhưng có vẻ tâm tư không quá phóng khoáng a! Còn nữa, nhìn mình cười nhe răng thế làm gì? Lúc trước vừa nhác thấy mình liền quay đầu cơ mà, bây giờ làm sao vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.