“Sao... một khi đã như vậy ngươi liền giữ thì tốt hơn.” Đường Tĩnh nhịn đau nói, nàng sẽ tiếp tục phái người đi tìm, nhất định có người còn có.
“Không, không, không, Vương phi là bà mối của chúng ta, nếu chúng ta không ở cùng một chỗ, sẽ không có tín vật định tình này. Huống hồ Vương phi dùng để cứu người, vậy tín vật định tình của chúng ta càng thêm có giá trị.”
“Vậy Tử Nhiên có đồng ý không?”
“Ha ha, so với Thiên trúc đào, Tử Nhiên càng hy vọng được sống cùng ta hơn.” Trà Hương khẽ cười, mang theo sự ngọt ngào.
“À.. đúng là không có một chút xấu hổi.” Đường Tĩnh cười cười dí mũi nàng ấy, bảo Dịch Phong đưa Trà Hương về nhà, cũng đưa Thiên trúc đào về Vận thành.
Vì đề phòng kinh động tới người khác mà gióng trống khua chiêng tiễn bọn họ, Mộ Dung Thiên Thần và Đường Tĩnh ngay lúc mặt trời mọc đã cười ngựa rời khỏi Đồng thành về Vận thành. Mộ Dung Thiên Hiên và Ngọc Tử Khâm sớm nhận được tin tức nên tự mình đứng ở cửa thành nghênh đón bọn họ.
Từ xa Ngọc Tử Khâm đã nhìn thấy bọn họ đến gần cửa thành, vui vẻ phân phó hạ nhân chuẩn bị mọi thứ. “Đến, bọn họ sắp đến rồi, nhanh, lấy ra mấy thứ đã chuẩn bị trước.” Mộ Dung Thiên HIên nhìn bộ dáng gấp gáp của nàng, liền giữ chặt nàng lại, thần sắc dịu dàng nói: “Còn sớm, không nên gấp quá, cẩn thận thân thể của nàng.”
Ngọc Tử Khâm xấu hổ cúi đầu, hai tay xoa bụng: “Vâng, là thiếp quá sốt ruột.”
“Hiện tại không giống như trước kia, mọi chuyện đều phải cẩn thận.” Dù đã là vợ chồng nhiều năm, nhưng Ngọc Tử Khâm vẫn không ngăn được việc Mộ Dung Thiên HIên tỏ ra dịu dàng, xấu hổ gật đầu.
Xe ngựa đi đến cửa thành, Mộ Dung Thiên Thần đỡ Đường Tĩnh xuống xe, hành lễ với Mộ Dung Thiên HIên và Ngọc Tử Khâm: “Hoàng huynh, Hoàng tẩu.”
“Đều đã trở lại.” Mộ Dung Thiên Hiên như cười như không nhìn Mộ Dung Thiên Thần, “Lần này đúng là lập được công lớn.”Không nghe được lời khen ngợi lại lộ ra mấy phần trào phúng và... tức giận.
Mộ DUng Thiên Thần sờ mũi, ha ha cười ngây ngô mấy tiếng. Hắn đương nhiên hiểu Mộ Dung Thiên HIên nói vậy vì nguyên nhân gì, làm ra động tĩnh lớn như vậy, Mộ Dung Thiên Thần cũng không nghĩ giấu giếm được hắn, cũng không hy vọng hắn sẽ nói lời hay ho gì.
Ngược lại Ngọc Tử Khâm không để ý huynh đệ bọn họ châm chọc khiêu khích, đi lên phía trước nâng Đường Tĩnh dậy. “Nhanh đứng lên, lần này muội muội vất vả rồi. Nhìn xem gầy như vậy.” NOí xong còn bất mãn trừng mắt với Mộ Dung Thiên Thàn.
Mộ Dung Thiên Hiên nhìn Đường Tĩnh sắc mặt cũng dịu đi vài phần, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua Mộ Dung Thiên Thần, “Ngay cả lão bà của mình cũng không chăm sóc tốt.”
Mộ Dung Thiên Thần ủy khuất nhìn bọn họ không nói được một lời, hiện tại hắn có nói gì cũng sai, tốt nhất là không nên nói gì. Đó là thê tử của hắn, đương nhiên hắn sẽ để ý hơn bất cứ ai, tất nhiên cũng không muốn nàng gầy.
Mấy người nói chuyện qua lại mấy câu liền hồi cung gặp Hoàng thượng. Mộ Dung Thiên Thần hiện tại là đại công thần trong triều, mỗi người Vận thành đều biết Thần vương gia thông qua Đồng thiện đường tặng thuốc cho người dân, ngăn cản dịch bệnh lan tràn ở Đồng thành. Còn có cả Thần vương gia và Vương phi cùng nhau tìm ra phương thuốc cứu dân chúng Đồng thành, phát triển Đồng thành thành một huyện buôn bán, được tất cả dân chúng kính yêu.
Hiện tại Thần vương gia là anh hùng trong lòng dân chúng, ở Đồng thành và Vận thành có uy vọng rất cao.
Cơ sở ngầm của Hoàng thượng có ở khắp Thiên Dục hoàng triều, tất nhiên sẽ biết được tất cả, cho nên trước khi Mộ Dung Thiên Tứ về trước một ngày thì hắn chỉ thản nhiên dặn dò mấy câu vì bôn ba mệt nhọc nên nghỉ ngơi cho tốt mà không cần tiến cung nghe thưởng.
Mãi đến khi Mộ Dung Thiên Thần và Đường Tĩnh tiến cung mới cho gọi hắn cùng vào cung nghe ban thưởng. Đối với hắn, Hoàng thượng cố gắng tán dương hắn là Thái tử một nước không để ý tới bản thân mà đi tới khu dịch bệnh, vì dân chúng mà suy nghĩ đúng là phúc của muôn dân xã tắc, cho phép vào Nội các nghị sự.
Nội các là nơi Hoàng thượng bàn luận đưa ra quyết sách, phàm là chuyện quan trọng trong điều thì sẽ triệu tập các vị đại thần đến thương lượng đối sách thích hợp báo cáo với Hoàng thượng, giúp hắn tham khảo. Trong Nội các đều là tâm phúc của Hoàng đế là người được lòng Hoàng đế hoặc là những đại thần có thể nhìn xa trông rộng. Cho phép Mộ Dung Thiên Tứ vào Nội các cũng có nghĩa Hoàng thượng đang bắt đầu lót đường cho Mộ Dung Thiên Tứ.
Đến lượt Mộ Dung Thiên Thần, Hoàng đế cũng không khen ngợi hắn mà chỉ khen hắn có thể giúp Hoàng huynh trấn an tình hình dịch bệnh, có công với xã tắc, ban cho vạn lượng hoàng kinh, và vô số châu báu.
Mộ Dung Thiên Tứ và Mộ Dung Thiên Thần tạ ơn, không có gì bất mãn.