Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê

Chương 34: Chương 34: Cùng sánh đôi




Mộ Dung Thiên Thần nhìn bóng lưng hắn đi xa, mặt mày vui vẻ nhặt phương thuốc đưa cho Dịch Thiên: “Đi tìm mấy người nhiễm bệnh đi bốc thuốc cho hắn uống, nhớ nhất định phải để bọn họ uống thuốc, phải người trông coi bọn họ cẩn thẩn, không được để xảy ra sơ xuất gì.”

Dịch Thiên phát hiện chủ tử của hắn hiện tại cực kì nghiêm túc, nhưng chưa bao giờ có... Ừ... vẻ mặt ôn hòa.

Đường Tĩnh nhìn Mộ Dung Thiên Tứ rời đi, nghi ngờ hỏi: “Hắn làm sao vậy hả?”

Mộ Dung Thiên Thần nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Đại khái đi tìm người thôi.”

“Tìm ai?” Đường Tĩnh càng khó hiểu.

“Tìm cho hắn người vừa đẹp người vừa đẹp nết.” Lúc nói chuyện Mộ Dung Thiên Thần cũng rời đi, chỉ còn Đường Tĩnh và Phong Minh đưa mắt nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đi tới cửa thấy Đường Tĩnh còn chưa theo kịp, Mộ Dung Thiên Thần quay đầu: “Lan nhi, sao còn chưa đi?”

“Đi, đi đâu?” Đường Tĩnh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Mộ Dung Thiên Thần hiếm khi thấy bộ dáng mơ hồ của nàng, buồn cười nói: “Tất nhiên là đi dùng bữa. Không lẽ nàng không đói bụng sao?”

“Được.” Hắn nói ra như vậy làm nàng cảm thấy bao tử ùng ục, đúng dậy đuổi theo Mộ Dung Thiên Thần.

Mộ Dung Thiên Thần lôi kéo tay nàng cùng nhau rời khỏi, chỉ còn một mình Phong Minh ở tiền thính chìm trong bi thương.

Sáng sớm hôm sau.

Đường Tĩnh tỉnh lại thì người bên cạnh đã biến mất. Đường Tĩnh cũng không để ý mà rời giường đi rửa mặt chải đầu sau đó ra cửa tìm Mộ Dung Thiên Thần.

Vừa muốn ra cửa, một thị vệ trong phủ dẫn một nữ tử gương mặt xinh đẹp đi tới. Thị vệ lập tức quỳ gối chắp tay hành lễ.

“Nô tài Thanh Phong thỉnh an Vương phi.”

“Miễn lễ, đây là?” Đường Tĩnh nhìn nữ tử đang sợ hãi bên cạnh.

“Khởi bẩm Vương phi, đây là người Thái thú tìm tới hầu hạ người. Nhanh thỉnh an Vương phi.”

Nghe thị vệ Thanh Phong nói vậy, tiểu nha đầu phía sau hắn lên phía trước phúc thân nhỏ giọng nói: “Thỉnh an Vương phi.”Âm thanh nhỏ bé yếu ớt như muỗi kêu Đường Tĩnh rất khó để nghe được.

“Ngẩng đầu lên cho ta xem.” Âm thanh cũng Đường Tĩnh rất lớn làm cho tiểu nha đầu sợ hãi.

Tiểu nha đầu nhút nhát ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của Đường Tĩnh đang xem xét liền lập tức cúi đầu.

“Ngươi tên gì?”

“...” Có thể do bị dọa, cho nên tiểu nha đầu không mở miệng.

“Bẩm Vương phi, nàng gọi là Vương Thải Mai, là thân thích ở xa của lão gia nhà chúng ta. Mấy ngày tới nàng sẽ phụ trách ăn uống và sinh hoạt thường ngày của người. Người có thể gọi nàng là a Tựu.” Thị vệ này cũng là người có đầu óc linh hoạt, Thải Mai không nói gì liền lập tức tiếp lời.

“Được, thật là làm phiền Tiết đại nhân, thay ta nói lời cảm tạ lão gia nha ngươi.” Đường Tĩnh chân thành đáp lời.

Hai ngày này ở trong phủ nàng hầu như không gặp được bao nhiêu nữ quyến, đại khái có lẽ đã rời khỏi Đồng thành rồi.

Lúc Mộ Dung Thiên Tứ tới cũng chưa an bài cho người hầu hạ, những người khác thì không nói nhưng Đường Tĩnh là một nữ tử cái gì cũng phải tự tay làm khiến cho Mộ Dung Thiên Thần không an lòng. Cho nên sáng sớm liền đi tìm Thái thú để cho hắn tìm một nha đầu làm việc nặng cho Đường Tĩnh.

Có thể thấy lúc vội vã có thể tìm được một nha đầu vừa ý là không dễ, nhất là khi phần lớn mọi người ở Đồng thành đều chạy hết. Nàng đoán Thái thú cũng phí sức lớn mới có thể tìm được một nha đầu, cho nên Đường Tĩnh không thể bỏ qua tâm ý mà nhận lời.

“Còn có, quay trở lại nói cho lão gia nhà ngươi, nếu ngươi ở chỗ ta thì bảo hắn yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không ủy khuất nàng.”

“Vâng, vâng, vâng, vậy nô tài đành cáo lui.” Thị vệ nói xong liền rời khỏi, a Tựu giật nhẹ góc áo của hắn không cho hắn đi.

Thị vệ xấu hổ cười cười: “Ở đây hầu hạ Vương phi cho tốt, Vương phi sẽ không bạc đãi ngươi.” Câu nói hiển nhiên là nói cho Đường Tĩnh nghe, Đường Tĩnh không thể không đồng ý.

A Tựu nghe xong từ từ thả tay để hắn rời đi.

“Được rồi, người đã đi xa, không cần nhìn theo nữa.”

Nghe nàng nói vậy, a Tựu thu hồi ánh mắt đứng cẩn thận.

Đường Tĩnh không biết nên phải nói với nàng cái gì, bình thường ở trong phủ Xuân Ngọc yên lặng xử lý tốt mọi việc, nàng tới bây giờ đều không hỏi qua.

“Lâu nay ngươi vẫn ở trong phủ Thái thú sao?” Đường Tĩnh dịu dàng hỏi.

“Không.” Nói xong a Tựu lại cúi đầu thấp hơn.

“Không cần cúi đầu, ta sẽ không ăn thịt ngươi.” Đường Tĩnh bất đắc dĩ, làm sao lại có người nhát gan như vậy.

Nghe nàng nói vậy, a Tựu từ từ ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt lộ ra sự sợ hãi, hàng mi dài rung rung, không biết đang nghĩ cái gì.

“Nếu vừa tới phủ thì không cần hầu hạ ta, ngươi để cho thị vệ mang ngươi đi dạo Vương phủ cho quen thuộc đi.”

Thấy a Tựu gật đầu, Đường Tĩnh không nói thêm gì nữa mà đẩy cửa đi đến tiền thính.

Còn chưa đi vào Đường Tĩnh đã cảm nhận được khí lạnh ập tới, nhìn thấy trên mặt mỗi ngươi đều mặt co mày cáu mây đen dày đặc. Đường Tĩnh từ từ đến bên cạnh MDTT, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Làm sao vậy, ngươi vẫn không biết xấu hổ mà hỏi, còn không phải phương thuốc của bằng hữu tốt của ngươi Phong Minh, hiện tại dân chúng đều sùi bọt mép, tình hình dịch bệnh càng nghiêm trọng thêm. Bản cung ngược lại tò mò hắn là cứu người hay làm phiền đây.” Còn chưa đợi Mộ Dung Thiên Thần mở miệng, Mộ Dung Thiên Tứ lạnh lùng mở miệng, bên trong nén giận lộ ra sự trào phúng.

“Tại sao có thể như vậy?” Hàng lông mày Đường Tĩnh nhăn lại khó hiểu.

“Không có khả năng, không có khả năng, rõ ràng là như vậy. Phong Minh tràn đầy ảo não, lặp đi lặp lại không có khả năng, không tin vào sự thật này.

“Hừ, sự thật vẫn là sự thật, không phải do ngươi có tin hay không. Xem ra chờ hai ngày nữa bổn cung tìm biện pháp phá giải đi. Ai, ngươi...” Không đợi Mộ Dung Thiên Tứ nói xong, Phong Minh đã lao đi.

“Phong Minh?” Đường Tĩnh muốn đuổi theo, Mộ Dung Thiên Thần nhanh tay lẹ mắt giữ chặt nàng. “Để cho hắn yên lặng một chút đi, nàng đuổi theo cũng không có ích gì.”

“Người tới, đi đưa mấy người bị dịch bệnh đi chôn thật xa, miễn để lây thêm cho người khác.” Mộ Dung Thiên Tứ phân phó hạ nhân.

“Không cần.” Đường Tĩnh lớn tiếng phản đối.

“Không cần? Dịch bệnh lây lan thì làm sao bây giờ, ngươi gánh được trách nhiếm ao?” Mộ Dung Thiên Tứ gây sự.

“Ta gánh.” Mộ Dung Thiên Thần trầm giọng nói. “Tổn thương tới tính mạng vô tội của dân chúng ngươi có thể yên tâm sao, ngươi có thể an tâm ngồi vị trí Thái tử sao??” Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao đâm vào trái tim Mộ Dung Thiên Tứ.

“Ta, ta...” Mộ Dung Thiên Tứ bị hỏi á khẩu không trả lời được. “Ta càng vì lo cho tính mạng của dân chúng.” Kìm nến mãi mới phun ra được một câu.

“Sao... Ngươi xác định giết xong người thân của bọn họ, bọn họ có thể nhận nhân tình này của ngươi? Chọc bọn họ nóng nảy đến mức dân chúng phản kháng không phải không có khả năng.”

“Bọn họ dám?” Vẻ mặt Mộ Dung Thiên Tứ đầy khinh bỉ, “Chỉ dựa vào bọn họ cũng có năng lực này?”

“Ha ha, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, đạo lý dễ hiểu như vậy ngươi sao lại không hiểu, Phụ hoàng cần phải suy nghĩ kĩ có nên giao lại giang sơn này cho ngươi hay không.” Vẻ mặt Mộ Dung Thiên Thần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhân tiện dạy bảo hắn.

“Ngươi, ngươi thật to gan, có gan nói lời đại nghịch bất đạo như vậy.” Mộ Dung Thiên Tứ 'roạt' một cái đứng lên, bị Mộ Dung Thiên Thần làm cho tức đến thở hồng hộc.

“Được rồi hiện tại không phải là lúc cho các ngươi đấu võ mồm. Việc cấp bách là phải nhanh chóng tìm ra biện pháp giải trừ ôn dịch.” Thấy hai người gây gổ, Đường Tĩnh nhanh chóng ra mặt.

“Còn có phương pháp gì, chờ hai ngày sau ta tìm biện pháp giải quyết.” Mộ Dung Thiên Tứ không kiên nhẫn nói.

“Ngươi...”

“Ta cái gì, không lẽ hiện tại ngươi có cách giải trừ ôn dịch sao?” Mộ Dung Thiên Tứ hung tợn nhìn bọn họ, ánh mắt sáng như bóng đèn.

Mộ Dung Thiên Thần và Đường Tĩnh hai mắt nhìn nhau, hiện tại thật không có biện pháp gì tốt. Lời hắn nói lúc đó như có gì lóe ra trong đầu Đường Tĩnh, nàng chưa kịp nghĩ ra đã biến mất.

Thấy hắn không nói gì, Mộ Dung Thiên Tứ hừ một tiếng đắc ý rời đi.

Mộ Dung Thiên Thần và Đường Tĩnh bốn mắt nhìn nhau, “Hắn thật sự có thể tìm ra giải pháp sao?” Đường Tĩnh hoài nghi nói, Mộ Dung Thiên Thần lắc đầu, “theo lý thuyết nếu hắn tìm người nghiên cứu phương thúc thì chúng ta không thể không phát hiện, trừ phi...”

Một suy nghĩ đáng sợ hiện ra trong đầu bọn họ. Đúng rồi, rốt cuộc Đường Tĩnh cũng hiểu cái lúc nãy là gì, ngày hôm qua Mộ Dung Thiên Tứ nói ba ngày, hôm nay là hai ngày, chính xác sẽ lấy được thuốc giải, như vậy thời gian phối thuốc làm sao có thể nắm chính xác như vậy.

Đây là thiên hạ của Mộ dung gia nhà hắn, nhưng tổn thương nhiều tính mạng của dân chúng như vậy đối với hắn làm sao có nhiều lợi ích.

Nghĩ đến dây Đường Tĩnh cười cười xóa bỏ suy nghĩ đáng sợ trong đầu, sao lại suy nghĩ ngu xuẩn như vậy.

“Có lẽ là chúng ta suy nghĩ nhiều, hắn dù tàn bạo vô lương cũng sẽ không lấy nhiều tính mạng cua dân chúng làm trò đùa.” Đường Tĩnh thấy Mộ Dung Thiên Thần bất an liền lên tiếng an ủi.

“Từ xưa tới nay người bước lên vị trí cao đều giẫm lên vô số xương cốt mới lên được ngôi Cửu ngũ chí tôn, mấy trăm mạng người thì tính là cái gì. Huống hồ hắn từ trước tới nay không phải là người lương thiện gì.”

“Đúng là dân chúng nơi này không có uy hiếp được ngôi vị Hoàng đế của hắn.” Đường Tĩnh không tin, trong lòng nàng vẫn tồn tại sự lương thiện của có người.

Mộ Dung Thiên Thần nhìn đôi mắt khờ dại của Đường Tĩnh, cười nói: “Ta cũng không muốn tin tưởng, nhưng mà gần đây Phong Vũ lâu có truyền tin tức, Mộ Dung Thiên Tứ cùng Tam hoàng tử Tinh Lang quốc có qua lại.” Mộ Dung Thiên Thần thở dài, chỉ sợ Mộ Dung Thiên Tứ vì ngôi vị Hoàng đế mà không tiếc bất kì thủ đoạn nào.

Nghĩ đến Đồng thành liên kết giữa hai nước, Mộ Dung Thiên Tứ xuống tay từ đây chỉ sợ là mới bắt đầu, sau này sẽ có huyết tinh lớn hơn.

“Lan nhi, chúng ta phải tìm được phương thuốc trước Thái tử, dù thế nào cũng không để cho âm mưu của hắn thực hiện được.” Không biết nghĩ đến cái gì, Mộ Dung Thiên Thần thấp giọng nói với Đường Tĩnh. “Lan nhi, nàng làm được không?”

“Trước hắn?” Đường Tĩnh im lặng, “Chẳng phải ngày mai phải nghĩ đến được phương thuốc sao?”

Rũ mắt quyết định một phen, kiếp trước nàng nghiên cứu qua vắc xin phòng bệnh cúm gia vầm, xem qua phương thuốc của Phong Minh đại khái thấy được mấy vị thuốc không thích đáng, nhưng nếu lại thay đổi một chút vẫn có chút khả quan.

Đường Tĩnh thản nhiên lên tiếng: Ta đu thương lượng với mấy vị Thái y.” Lúc ấy đi cùng bọn họ tới Đồng thành còn có mấy vị Thái y y thuật cao minh.

“Không, không được để cho bọn họ biết nàng cũng đang nghĩ phương thuốc.: Mộ Dung Thiên Thần ngăn cản, thấy nàng khó hiểu đành giải thích: “Mấy Thái y này phần lớn là người của Thái tử, chúng ta kinh động tới bọn họ sẽ làm cho Thái tử hoài nghi. Chuyện này chỉ có nàng và Thẩm Phong Minh làm là được.”

Đường Tĩnh hiểu rõ gật đầu: “Ta đi tìm Phong Minh.”

“Được, chỉ là... chỉ là vất vả cho Lan nhi rồi.” vẫn luôn chịu đựng theo hắn từ Vận thành, rời khỏi Vận thành tiếp tục bôn ba.

“Giữa phu thê còn khách khí như vậy.” Đường Tĩnh cười nhẹ, trong mắt tình ý lưu chuyển.

“Vậy ta cần phải viết một bức thư cho Hoàng huynh nói tình huống nơi này, thuận tiện xem xét thế cục gần đây của Vận thành.”

Thương lượng xong, hai người trước sau rời khỏi đại sảnh phân công nhau hành sự.

Phong Minh vội vàng chạy khỏi phủ Thái thú, ở cửa tìm mấy người dân đang cần chữa bệnh, làm cho mấy người dân sợ hãi liên tiếp lùi về phía sau. Phong Minh cũng không giải thích, cầm lấy cánh tay của bọn họ mà bắt mạch.

Mạch tượng không sau, nhưng phương thuốc của hắn kê sao lại không có tác dụng? Phong Minh nghĩ mãu không xong lại nhìn thấy mấy người xa lạ đang từ cửa vào phủ. Hắn nheo mắt đánh giá nam nhân áo xám cao gầy đi đầu, đúng là hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.