Sáng ngày hôm sau Đường Tĩnh ở trong lều trại của mình thu thập quần áo, tối hôm qua hai người quấn lấy nau, miên man tới khuya Đường Tĩnh ở lại trong lều Mộ Dung Thiên Thần. Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, đêm qua Đường Tĩnh đã được trải nghiệm rồi. Tuy vừa mới tỉnh lại Đường Tĩnh lấy điều dưỡng cho hắn tốt cho nên không nhìn ra là người mới khỏi bệnh, thay đổi lăn qua lăn lại mãi đến lúc nàng nằm úp sấp ở bên tai cầu xin tha thứ mấy lần mới chịu buông tha.
Vương Lan Nhược vừa mới múc nước trở lại nhìn Đường Tĩnh thu thập này nọ, lên tiếng hỏi: “Vương phi, chúng ta phải trở về sao?”
Đêm qua Đường Tĩnh chỉ lo chuẩn bị đồ ăn mà chưa kịp nói với Vương Lan Nhược.
Mà ngẫu nhiên tối hôm qua nàng ngủ lại trong lều của Mộ Dung Thiên Thần, cho nên hôm qua nàng không vê lều Vương Lan Nhược cũng không nghĩ gì.
“Không phải, Vương gia đã tỉnh, ta phải qua để tiện chiếu cố cho Vương gia.” Nếu Mộ Dung thiên Thần đã tỉnh lại thì nàng cũng muốn ở cùng hắn, ở trong Vương phủ chịu dày vò nàng không muốn gặp lại lần nữa.
Chẳng qua là có chút ngại với Vương Lan Nhược, Vương Lan Nhược chú ý tới ánh mắt của Đường Tĩnh, cũng không biết nói gì đành phải cười nói: “Vương gia tỉnh lại là chuyện tốt, tất nhiên Vương phi phải chăm sóc Vương gia cho tốt, ta cũng nhân cơ hội này lười biếng một chút.”
Đường Tĩnh biết nàng ấy đang an ủi nàng, tiếp lời nàng nói: “Biết ngươi lại thế mà.” Vương Lan Nhược cười khanh khách tiến lên giúp Đường Tĩnh thu thập này nọ.
Đường Tĩnh mang theo bọc quần áo đi tới lều trại của Mộ Dung Thiên Thần thì gặp phải Lý Lâm Trúc đang ở đó nói chuyện, nhìn thấy bao quần áo của Đường Tĩnh mới giật mình nói: “Tiểu huynh đệ làm gì vậy, nhanh như vậy đã rời đi sao?”
“Không phải, là Bổn vương muốn hắn tới ở trong lều trại của ta, để tránh có gì ngoài ý muốn.” Mộ Dung Thiên Thần lên tiếng giải thích, lý do hoàn mỹ không có sơ hở làm cho Đường Tĩnh có thể quang minh chính đại chuyển tới nơi này.
Lý Lâm Trúc hiểu rõ gật đầu, thầm nghĩ Vương gia thật thích chiều chuộng, còn phải để đại phu không rời một tấc.
Không bao lâu hai người thảo luận xong thì Lý Lâm Trúc đứng dậy cáo lui, Đường Tĩnh nhìn bóng lưng hắn mà ngẩn người, Mộ Dung Thiên Thần ho khan hai tiếng Đường Tĩnh mới lấy lại tinh thần, “Đại ca thật cô đơn.”
“Cô đơn?” Mộ Dung Thiên Thần bĩu môi, hắn nhìn không ra, nhưng vẫn theo Đường Tĩnh nói: “Ừ, đúng là cô đơn.”
Qủa nhiên Đường Tĩnh cười quay đầu: “Chàng cũng thấy như vậy sao, chúng ta có nên giúp đại ca tìm thê tử không.”
Mộ Dung Thiên Thần ngẩng đầu nhìn Đường Tĩnh không nói một lời, Đường Tĩnh bị nhìn chăm chú có chút chột dạ sờ sờ mặt giả vờ nói: “Trên mặt ta có gì sao?”
Mộ Dung Thiên Thần lắc đầu: “Có phải nàng lại nghĩ ra cách gì không hả?” Đột nhiên nhắc tới vấn đề này lại nhẹ nhàng như vậy đúng là không giống tác phong trước sau như một của nàng.
Bị hắn nói trực tiếp như vậy Đường Tĩnh không biết mở miệng như thế nào, cũng không thể nói Vương Lan Nhược cùng đại ca là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Mộ Dung Thiên Thần là nam nhân chính trực, nếu bị hắn biết trắc phi của mình trong lòng lại nhớ đến nam nhân khác thì sẽ thế nào.
Mộ Dung Thiên Thần lờ mờ đoán được sự việc khó giải quyết đành nói: “Nàng nói thẳng đi, có gì khó khăn chúng ta cùng giải quyết.”
Có thể cùng nhau giải quyết đã tốt rồi, Đường Tĩnh thầm nghĩ. Nghĩ nghĩ Đường Tĩnh cố chỉnh sửa một chút rồi nói cho hắn nghe, vừa ngồi bên cạnh quan sát sắc mặt của hắn.
Không nghĩ tới Mộ Dung Thiên Thần nghe xong sắc mặt không chút thay đổi, nhất thời trong lòng Đường Tĩnh không biết làm sao, thúc giục hắn: “Chàng nói một câu đi chứ.”
“Vậy ý đại ca nàng như thế nào?”
“Ta chưa trực tiếp hỏi, từ lúc ở Tinh Lang quốc trở lạ nói qua, đã ca có nhớ chuyện như vậy.” Lúc đó Đường Tĩnh nói bóng gió rốt cuộc cũng hỏi ra đại ca có ấn tượng sâu sắc đối với nữ hài tử chỉ là nam nhân này mặt đen không đi hỏi thăm người ta là ai.
“Chỉ nhớ rõ thôi sao?” hiển nhiên Mộ Dung Thiên Thần không tin, nhất thời Đường Tĩnh nhướng mày: “Chàng nghĩ đại ca ta là người như thế nào vậy hả?”
“Được rồi, ta nghĩ sai rồi.” Mộ Dung Thiên Thần khoát tay,, cúi đầu rót trà uống, hiểu rõ là hắn đang suy nghĩ, Đường Tĩnh không thúc giục hắn rót trà cho mình mà lẳng lặng chờ.
Qua một lúc lâu Mộ Dung Thiên Thần mới từ từ mở miệng : “ Đây là tâm sự của ta và đại ca nàng, nếu bọn họ đều có ý thì chúng ta thuận nước giong thuyền chứ sao . “
Đường Tĩnh nhìn gương mặt hắn đầy bình tĩnh, “ Chàng không tức giận ? “
“ Tức giận làm cái gì ? “
“ Ta cho rằng… Chàng sẽ tức giận với Trắc phi của chàng. “
“ Ha ha. “ khóe miệng Mộ Dung Thiên Thần nở nụ cười, “ Có gì mà phải tức giận, ta không thích người ta chẳng nhẽ còn làm trậm trễ cuộc sống người ta. “
Đường Tĩnh gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy.” Nói xong còn tức giận. “Nếu thật sự thành, lúc đại ca hồi kinh thì nói như thế nào?”
Đối với chuyện này, Mộ Dung Thiên Thần lơ đễnh: “Chuyện này thì có gì, diễn ngay đoạn anh hùng cứu mỹ nhân là xong ngay, cũng không có ai đi thăm dò.”
“Nhưng là Trắc phi trong phủ chúng ta.” Dù sao nàng ta cũng là Trắc phi trong phủ, ngày lễ ngày tết vẫn còn phải ra cửa chào hỏi.
“ Tùy ý tìm một lỗi sai đóng cửa suy nghĩ trong Vương phủ, vài năm sau làm gì còn có ai nhớ đến trong phủ chúng ta có một trắc phi, đến lúc đó nàng ta đã ôm bệnh bỏ mình rồi. “
Đường Tĩnh nở nụ cười lớn, vướng mắc trong lòng đã từng bước bị hắn làm cho bừng tỉnh, vấn đề trở nên giải quyết rồi. Nàng lập tức đứng ngồi không yên, buổi sáng nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của Vương Lan Nhược liền hạ quyết tâm nói chuyện này cho Mộ Dung Thiên Thần, trùng hợp gặp đại ca ở đây nên Đường Tĩnh dẫn đến đề tài này.
“ ta nói tin tức tốt này cho Lan Nhược. “ Nếu Mộ Dung Thiên Thần đã đồng ý nàng sẽ không còn là Trắc phi nữa, lại còn là đại tẩu của mình, thuận tiện chế nhạo nàng ấy.
Mộ Dung Thiên Thần cũng không ngăn cản nàng, “ Đi đi, ta cùng tìm cơ hội nói với đại ca nàng, làm cho bọn họ bồi dưỡng tình cảm rồi lúc trở về chúng ta có thể có rượu mừng để uống rồi. “
“ Chàng phải nói với đại ca cho tốt, không cần làm hắn sợ. “ Đường Tĩnh lo lắng dặn dò hắn, nói xong liền vén lều trại đi ra ngoài.
Vương Lan Nhược nhìn thấy Đường Tĩnh hưng phấn xông tới vội vàng giấu thứ đang cầm trong tay ra đằng sau, Đường Tĩnh liếc nàng: “Ôi, còn có chuyện gì phải giấu?”
Vương Lan Nhược đỏ mặt, “ Không có gì. “ Âm thanh nhỏ nhẹ như muỗi, không phải Đường Tĩnh cẩn thận nghe có lẽ không nghe được.
Đường Tĩnh đi tới ngồi xuống bên cạnh Vương Lan Nhược, “ Lấy ra ta nhìn xem. “
“ Thật sự không có gì. “ Vương Lan Nhược vùng vẫy không chịu giao ra.
Trong lòng Đường Tĩnh cũng hiểu không nên tiếp tục dây dưa, vui vẻ nói tin tức tốt cho nàng.
Vương Lan Nhược nghe xong cực kì vui mừng, nàng không nghĩ tới Vương phi lại để tâm chuyện của nàng như vậy, thông cảm là tốt rồi. Nhưng vui mừng qua đi lại trở nên buồn rầu, sau khi tở về Vận thành thì không thê dùng thân phận của mình, chính mình mất đi càng thêm thương tâm.
Đột nhiên cảm giác người bên cạnh xuống tinh thần, Đường Tĩnh khó hiểu: “Làm sao vậy?”
“ Vương phi, vậy phải nói với cha mẹ ta như thế nào, nói thật với bọn họ sao ? “
Đúng rồi, vậy mà Đường Tĩnh lại quên chuyện này, đầu gì của là nữ nhi người ta nuôi hơn mười mấy năm, Đường Tĩnh nghĩ nghĩ : “ Về Vận thành ta sẽ an bài bọn họ gặp mặt trong phủ nói thật cho bọn họ, nói vậy bọn họ cũng sẽ hiểu.
Đường Tĩnh tự nhận đã suy nghĩ chu toàn như vậy cũng sẽ không nói điều gì không nên nói, còn phải nhớ rõ ân tình này của Mộ Dung thiên Thần, ở trong triều tự nhiên sẽ báo đáp hắn.
Trở về nói với Mộ Dung Thiên Thần, hắn cũng khen nàng làm rất tốt, vô tình hóa giải một kẻ địch, biến lực cản thành trợ lực.
Lần trước Dạ Nhật đánh doanh trại bất ngờ bị tổn thất vẫn rất biết điều, không ồn ào tuyên chiến, đại quân bình yên đón ngày hội quan trọng trong năm – năm mới.
Rất nhiều binh lính lần đầu tiên rời nhà, lại ở biên cảnh ác liệt này, suy nghĩ về gia đình lại càng lớn. Lý Lâm Trúc và Mộ Dung Thiên Thần thương lượng ở trong quân doanh đoán năm mới náo nhiệt một chút, giảm bớt nỗi nhớ nhà của các tướng sĩ.
Nói là náo nhiệt bất quá Lý Lâm Trúc dãn đầu đám lính uống rượu nhưng không dám nhốn nháo vì còn phải bảo vệ nên không dám uống quá mức hưng phấn.
Bất quá Mộ Dung Thiên Thần lại uống nhiều hơn, cả người toàn mùi rượu quay về lều trại, may mắn còn nhớ đường về mà không về ai đường. Tiến vào lều liền đến gần Đường Tĩnh, ngồi bên cạnh nàng đầu nghiêng qua gác lên vai Đường Tĩnh, “Lan nhi, ta đã trở về.”
Đường Tĩnh dìu hắn ngồi thẳng, nhíu mày ghét bỏ nói: “Uống bao nhiêu rượu mà say thành như vậy.”
“Không nhiều, năm mới mà, tất cả mọi người đều nhớ gia đình, nàng không cần suy nghĩ, còn có ta đón năm mới cùng với nàng.”
“Được, ta biết.” Đường Tĩnh dỗ hắn, cởi áo choàng của hắn để sang một bên.
“nhưng mà Lan nhi, thật sự là ủy khuất cho nàng, không có một năm mới thật tốt.” mộ Dung Thiên Thần xụi lơ trên giường, miệng than thở: “Lan nhi, nàng yên tâm, ta sẽ đối tốt với nàng, về Vận thành ta sẽ bồi thường cho nàng.”
Đường Tĩnh ở bên ngoài múc nước trở về hắn còn đang than thở mấy câu, Đường Tĩnh buồn cười giặt khăn lau mặt cho hắn, hầu hạ hắn nằm ngủ, tuy mệt muốn chết nhưng trong lòng rất ngọt ngào, có chuyện gì có thể so sánh được bằng chuyện nghe nam nhần của mình thề lời thề tuyệt mỹ rung động lòng người đây?
Lý Lâm Trúc cũng uống nhiều, nhưng không về doanh trướng của mình mà đi vào màn trướng của Vương Lan Nhược. Vương Lan Nhược đang muốn nghỉ tạm thì thấy một bóng dáng lảo đảo đi vào, vừa đến gần mới nhận ra là Lý Lâm Trúc.
Từ khi Thần vương gia nói chuyện đó với hắn, hắn liền hiểu thận phận Đường Tĩnh và Vương Lan Nhược, nói rõ xong còn hiểu được tâm ý của đối phương, từ từ quen thuộc.
“Lý... Lý tướng quân.” Vương Lan Nhược đứng dậy đỡ lấy hắn, tuy hai người quen nhau nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt cấp bậc lễ nghĩa chưa bao giờ vượt qua, hôm nay đột nhiên hắn xông tới làm cho nàng giật mình.
“Nhược nhi, Nhược nhi, Nhược nhi.” Lý Lâm Trúc gọi tên nàng, trong lòng hắn còn ngàn lời vạn chữ muốn nói với nàng nhưng không biết nói từ đâu.
Thần vương gia nói nàng là trắc phi của hắn, cũng nói cho hắn biết Vương Lan Nhược vẫn còn hoàn bích. Thật ra hắn không ngại chuyện này, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng hắn đã nhớ kĩ nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời của thiếu nữ này.
“ta ở đây, ta ở đây.” Vương Lan Nhược đáp lại, âm thanh nhẹ nhàng, giống như sợi lông vũ xẹt qua đáy lòng Lý Lâm Trúc, tê dại, mùi hương thơm ngát trên người thiếu nữ quẩn quanh bên cạnh hắn, thừa dịp uống quá, hắn hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn, cái gì cũng vô nghĩa, chỉ có nàng mới là chân thật nhất.
Năm mới qua đi, trong lòng mỗi người đều còn vướng bận, nhưng đều hiểu là lúc để thả lỏng tạm thời, sau này còn có nhiều trận đánh ác liệt phải đánh. Mỗi người đều tăng cường thao luyện, dù sao ai cũng muốn sống sót trở về.