Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê

Chương 3: Chương 3: Nhận rõ tình thế




Mộ Dung Thiên Thần đi nhanh về phía trước, Đường Tĩnh đi theo phía sau, vừa đi vừa thưởng thức cảnh vật rong Vương phủ.

Không thể không nói, đình đài lầu các trong viện này đều hết sức xa hoa, cây cầu nhỏ, dòng nước chảy quanh núi giả, cơ hồ mười mấy bước một cảnh vật, làm cho người ta không kịp ngắm nhìn, giống như thế ngoại đào nguyên.

Đi không lâu liền tới phía trước một cái đình, nơi đó có mấy người đang vừa nói vừa cười, có lẽ là bọn họ.

“Linh Lan gặp qua mấy vị Vương gia.” Đường Tĩnh đi lên phía trước hành lễ với đám người. Dù chưa bao giờ làm nhưng Đường Tĩnh lại thực hiện hết sức thành thạo. Có lẽ chủ nhân thân thể này thường làm nên dù không có trí nhớ nhưng đã thành thói quen khó có thể sửa đổi.

Trong đình mấy người thấy nàng đi tới thì đôi mắt đều sáng lên, trước kia Lý Linh Lan đều mặc trang phục diễm lệ, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, cử chỉ lỗ mãng. Nhưng hôm nay ăn mặc giản dị, khí chất tao nhã nhẹ nhàng, không lẽ sau khi thành thân khiến cho nàng thay đổi lớn như vậy.

“Nghe nói Thần vương phi với thành thân đã trúng độc, làm sao lại không cẩn thận như vậy.” Nam tử mặc áo cẩm bào màu đen thân thiết hỏi thăm.

Tuy là lời nói quan tâm nhưng Đường Tĩnh vẫn nghe được mùi vị hả hê khi người gặp họa.

“Tạ vương gia quan tâm, Linh Lan đã không có gì đáng ngại.”

Đường Tĩnh gặp chiêu phá chiêu, nhàn nhạt trả lời.

Nghe được lời nói của nàng, nam tử mặc áo cẩm y bất động nhíu mày.

“Ha ha, Ngũ hoàng tẩu sau khi thành thân thay đổi thật lớn, không chỉ ăn mặc thay đổi mà ngay cả tính cách cũng thay đổi.”

Thiếu niên mặc cẩm bào màu lam nhạt tùy tiện nói.

Nghe được xưng hô của hăn với mình, Đường Tĩnh phần nào đoán được hắn chính là Hoàng tử nhỏ nhất Mộ Dung Thiên Du.

Theo như Xuân Ngọc nói, vị Hoàng tử này rất được Hoàng thượng sủng ái nhưng không được sủng mà kiêu, cũng không tham gia tranh giành ngôi vị hoàng đế, tình cảm với các huynh đệ rất tốt.

Thấy hắn là một người hào sảng nên Đường Tĩnh cũng có hảo cảm với hắn.

“Du vương gia nói đừa, đã thành thân thì sao có thể không hiểu chuyện như trước.” Đường Tĩnh cười nói

“Đừng đứng nữa, ngồi thôi.” Mộ Dung Thiên Thần thấy nàng vẫn đứng liền lên tiếng.

Dù không thích nàng như nhìn mặt mũi Thừa tướng phủ nên hắn cũng nên đối tốt với nàng một chút.

“Vâng.” Đường Tĩnh gật đầu nói.

Vừa tới chỗ ngồi, Đường Tĩnh cảm thấy có ánh mắt đang dò xét nàng. Nàng ngoái đầu nhìn lại đúng lúc nhìn thấy ánh mắt nam tử lâu nay vẫn không lên tiếng, mang theo mấy phần nghiên cứu, còn cả một chút... Nhìn kỹ thấy hắn không có địch ý với nàng, Đường Tĩnh gật đầu trực tiếp đi thẳng tới chỗ ngồi.

Đợi đến lúc ngồi xuống, Đường Tĩnh trở thành vai phụ. Mấy người huynh đệ bọn họ bàn chuyện chính sự, chỉ thỉnh thoảng mới nói chuyện phiếm với nàng vài câu. Có lẽ do công việc bận rộn, mấy người lập tức rời đi, chỉ còn lại nàng và Mộ Dung Thiên Thần ngồi yên tĩnh trong đình, ai cũng không mở miệng.

Đường Tĩnh không biết phải mở miệng như thế nào,còn lại Mộ Dung Thiên Thần vẫn muốn không gặp nàng nên cũng không mở miệng.

“Vốn định hôm nay dẫn ngươi đi lại mặt, nhưng hôm nay ngươi vừa mới tỉnh nên nghỉ ngơi tốt một chút, chờ hôm khác lại trở về.” Ngồi một lúc, Mộ Dung Thiên Thần mới phá vỡ cục diện lúng túng, mở đầu nói.

“Vâng.” Đường Tĩnh thuận theo mà nói, nếu không biết rõ tình huống của Thừa tướng phủ, không bằng ở Vương phủ thoải mái một chút.

Mộ Dung Thiên Thần nhìn Đưỡng Tĩnh yên lặng ngồi nhìn phía xa xa, như một đóa hoa lan xuất trần yên tĩnh ở trên núi cao, khoan thai đạm bạc, nhìn nàng như vậy cũng không làm cho mình cảm thấy chán ghét.

“Bên ngoài gió lớn, ngươi vừa mới khỏe lại, về phòng nghỉ ngơi một lúc đi.” Dứt lời, cũng không để ý tới phản ứng của Đường Tĩnh liền rời đi. Hắn làm sao vậy, làm sao có thể so sánh một nữ tử không hiểu tam tòng tứ đức, không có giáo dưỡng với đóa hoa lan xuất trần, hắn nhất định điên rồi, nghĩ lại mới thấy quá hấp tấp rồi.

Nhìn Mộ Dung Thiên Thần nhanh chóng rời khỏi, Đường Tĩnh đầy bất đắc dĩ, cùng một người chán ghét mình sống với nhau cả đời đúng là chuyện đau khổ đến cỡ nào, vậy mà lại phát sinh trên người nàng.

Ánh mặt trời vừa lúc chiếu lên người nàng, Đường Tĩnh không muốn về phòng, nghiêng người phơi nắng trên lan can trong đình, thuận tiện nghĩ lại tình cảnh của bản thân.

Nghe mấy huynh đệ bọn họ nói chuyện phiếm, Đường Tĩnh cũng hiểu được một ít. Hiện tại là Thiên Dục năm thứ hai mươi ba, Hoàng đế tại vị là Khai Nguyên đế hơn năm mươi tuổi, ước chừng tuổi thọ của người cổ đại cũng không sống được bao nhiêu năm nữa, đã sắc phong Đại hoàng tử Mộ Dung Thiên làm Thái tử.

Nhưng không phải vị Thái tử nào cuối cùng cũng có thể trở thành Hoàng đế, Nhị vương gia tài đức vẹn toàn, là uy hiếp lớn nhất của Thái tử, hai người vì ngôi vị Hoàng đế mà tranh đấu gay gắt.

Đưỡng Tĩnh cúi đầu suy nghĩ, vừa tìm tòi về vị Vương gia ít nói lúc nãy đang nghiên cứu mình, nhưng qua lời nói có thể thấy được rất thân thiết với Mộ Dung Thiên Thần, nói vậy có lẽ là Mộ Dung Thiên Hiên rồi.

Mộ Dung Thiên Hiên và Mộ Dung Thiên Thần là huynh đệ cũng một mẹ, hai người đều do Thư phi nương nương sinh ra.

Nếu tranh giành ngôi vị Hoàng đến tất nhiên sẽ phải bồi dưỡng phe cánh cho mình, như vậy Tam vương gia sẽ là người giúp đỡ lớn nhất cho Thái tử, Ngũ vương gia huynh đệ đồng tâm, tất nhiên sẽ giúp đỡ ca ca của hắn.

Nhưng mà đáng tiếc vị Ngũ vương gia này trời sinh yếu ớt bệnh tật, lại không được sủng ái, trong tay cũng không có thực quyền gì, nghe nói không giúp được Nhị hoàng tử nhiều.

Nghe khẩu khí của bọn họ, phủ Thừa tướng thuộc phe Thái tử, bản thân mình lại yêu Thái tử, kết quả lại gả cho đối thủ một mất một còn của Thái tử, có thể nghĩ, đây là cơ sở ngầm Thải tử đặt trong phủ của Ngũ vương gia. Suy nghĩ cẩn thận tình cảnh của mình, Đường Tĩnh cũng không lo lắng gì, nếu mình không chết già nơi này thì không bằng rời khỏi Vương phủ, không chừng còn đường sống.

Xuân Ngọc đừng phía sau nhìn bộ dáng suy tư của nàng, trong lòng hết sức kinh ngạc, Vương phi sau khi tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác, tính tình thay đổi, không động một chút là mắng người, nàng tất nhiên sẽ cảm thấy vui vẻ.

Nhưng mà trước kia Vương phi có chuyện gì cũng biểu hiện ra mặt, hiện tại Vương phi có chút thâm trầm làm cho người ta nhìn không thấy.

“Xuân Ngọc, đồ cưới của ta có bao nhiêu?”

Nếu phải rời khỏi Vương phủ, đầu tiên là phải có tiền, tiểu thư ở trong gia đình lớn ở cổ đại xuất gia không phải đều có đồ cưới sao. Huống hồ nàng là tiểu thư con vợ cả, hiện tại người nàng không có một xu, thứ có thể dùng chỉ có đồ cưới, Đường Tĩnh âm thầm tính toán, xoay người hỏi Xuân Ngọc.

“Đồ cưới của Vương phi đều để ở trong phòng, nô tỳ mang tiểu thư đi xem.” Đường Tĩnh bất thình lình lên tiếng dọa Xuân Ngọc nhảy dựng, nhưng nhanh chóng hồi phục tinh thần, cung kính đáp.

Trở về phòng, Xuân Ngọc lấy ra một chiếc rương gỗ, “Vương phi, đồ cưới của người đều ở trong này.”

“Ừ, mở ra đi.”

Mở rương ra, Đường Tĩnh tiện tay xem xét, chỉ có một vài chiếc trâm Phượng, trâm ngọc và trang sức. Sinh ra trong gia đình thế gia y học, Đường Tĩnh thấy qua nhiều kì trân dị bảo, nhìn qua liền biết những thứ này không hề đáng giá.

“Còn có gì không?”

Nghe nói vậy, Xuân Ngọc nhanh chóng quỳ xuống: “Vương phi, đó là tất cả rồi.”

Đường Tĩnh bị hành động của nàng ta dọa sợ, khẩn trương đỡ nàng ta dậy.

“Mau đứng lên đi.”

Nàng không thể chịu được lễ lớn như vậy.

“Ta là tiểu thư con vợ cả, xuất giá chỉ có ít đồ cưới như vậy.”

Đường Tĩnh thở dài, vậy mà không có cửa hàng, thôn trang.

“Hiện tại, Triệu di nương có nhị tiểu thư sắp gả đi, tất nhiên sẽ chuẩn bị hết đồ cưới cho nàng ta, Vương phi không cần để ý. Sau này người và Vương gia sống tốt cũng không cần nhiều đồ cưới.” Xuân Ngọc an ủi nàng.

Lời này làm cho Đường Tĩnh nhìn tiểu nha đầu với cặp mắt khác xưa, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng trong lòng kín đáo, chăm sóc chu đáo, lại thật lòng đối đãi với nàng, nàng chỉ có thể trông cậy duy nhất vào nàng ta rồi.

Thở dài, Đường Tĩnh kéo tay nàng: “Xuân Ngọc, ta ở Vương phủ không nơi nương tựa, sau này có thể cùng ngươi nương tựa lẫn nhay, ngươi cũng không thể vứt bỏ ta đấy,”

Tuy vì hỏi thăm tình huống của Thừa tướng phủ mới nghe nói như vậy, nhưng cũng có mấy phần chân thành, từ lúc nàng tỉnh dậy thì tiểu nha đầu này vẫn luôn dốc lòng chăm sóc cho nàng, biết rõ thân thế của thân thể này, trong lòng Đường Tĩnh không phải không cảm động.

“Vương phi không ngại nô tùy, nô tỳ sẽ hết sức tận tâm với người.”

“Ừ, được rồi.” Đường Tĩnh mỉm cười, thuận tiện hỏi tình hình phủ Thừa tướng gầy đây.

Từ trong miệng Xuân Ngọc nghe ra được, mẹ nàng hiện tại tuy là chính thê của Thừa tướng nhưng lại không được sủng ái, người cha này của nàng chỉ sủng ái Triệu di nương là thanh mai trúc mã của hắn, hiện tại chủ mẫu của phủ Thừa tướng cũng là Triệu di nương.

Năm đó dưới sức ép của Vu tộc, cũng vì con đường làm quan của mình, cha nàng chỉ là Thị Lang tam phẩm mới bất đắc dĩ cưới mẹ nàng là tiểu thư tướng quân phủ, sau này ca ca và cha cũng chính là cậu và tổ phụ của nàng chết trận nơi sa trường, địa vị của mẹ ở trong phủ cũng giảm xuống.

Không lâu sau cha nâng Triệu di nương vào phủ, Triệu di nương không chịu thua kém, sinh cho Thừa tướng một trai một gái, củng cố địa vị của mình, hiện tại con trai nàng ta là tướng quân, địa vị của nàng ta ở phủ Thừa tướng như mặt trời ban trưa.

Mà mẹ nàng dưới gối chỉ có một mình đứa con gái là nàng, lại có thanh danh tệ hại, cho nên nàng càng không được sủng ái. Mẹ nàng tuy sinh ra ở tướng quân phủ nhưng tính tình hiền lành, nhẫn nhục chịu đựng. Triệu di nương nắm rõ tính tình của mẹ nàng, ở phủ Thừa tướng tác oai tác quái, dùng mưu kế đoạt quyền chủ mẫu của mẹ nàng, dần dần địa vị của mẹ nàng trong phủ bị mọi người bỏ quên.

Cuộc sống của mẹ nàng ở đây không được như ý nhưng đối với đứa con gái này lại hết mực yêu thương, chi phí ăn mặc đều do nàng chi trả.

Xem ra phủ Thừa tướng này rối tinh rối mù, mà mẹ đẻ mình thật không thể trông cậy được, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.

Mà mẹ của Lý Linh Lan này, nàng đang chiếm thân thể của con gái người ta thì tất nhiên sẽ thay nàng ấy chăm sóc mẹ nàng ấy, nhưng điều kiện tiên quyết là phải sống sót được cái đã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.