“Vương phi người đang làm gì?” Vương Lan Nhược nhìn Đường Tĩnh bày bàn cờ nên hỏi: “À... rảnh rỗi không có việc gì làm nên học chơi cờ thôi.”
“Chơi cờ, Băng Lam tỷ tỷ cũng biết.” Vương Lan Nhược quay đầu nhìn về phía Từ Băng Lam. “Băng Lam tỷ tỷ chơi cờ rất tốt, có thể để cho nàng ấy chơi cùng Vương phi.”
“Ta sao có thể múa rìu qua mắt thợ, vẫn là thôi đi.” Đường Tĩnh học chơi cờ vì muốn thảo luận binh pháp với Mộ Dung thiên Thần, hai người chơi cờ Mộ Dung Thiên Thần sẽ nói cho nàng chiến lược quân sự.
“Dọn bàn cờ đi.” Đường Tĩnh phân phó Hoa Cẩm. “Mang thêm một bình trà ngon.”
“Nếu đã đén thì ngồi ở đây đi.” Đường Tĩnh vừa cười vừa nói với bọn họ, ngược lại bọn họ cũng không từ chối mà ngồi xuống.
Ban đầu Vương Lan Nhược quy củ nói chuyện với Đường Tĩnh, sau này nói thành quen liền không biết chừng mực, cái gì cũng nói.
Phương Lan ở bên cạnh nghe mà sốt ruột, chủ tử càng nói càng khiếm nhã. Vương phi vẫn không có tức giận mà cười vui vẻ nói chuyện với bọn họ, Phương Lan cũng yên tâm hơn.
Tán gấu ngày càng vui, Từ Băng Lam cũng dần nói nhiều, nói chuyện bát quái bên ngoài.
“Nói đi nói lại thì Đông cung vẫn náo nhiệt nhất.” Từ Băng Lam nói hàm ý, đê cho các nàng không biết nói gì, làm cho Đường tĩnh và Vương Lan Nhược nghênh cổ tò mò, “Chyện gì, nói mau nói mau.”
“Các ngươi còn nhớ Thái tử trắc phi sao?”
“Ai, ta chỉ thấy mỗi Vương Ngâm Tuyết.” Vương Lan Nhược nghĩ nói.
“Đúng vậy, là nàng ta, nghe nói nàng ở Đông cung cùng thị vệ để cho Thái tử đội nón xanh.”
“A...” Đường Tĩnh giật mình trừng to mắt, còn có loại chuyện này, Vương Ngâm Tuyết này lá gan thật lớn, “Thế Thái tử nói như thế nào?”
“Còn như thế nào, nghe nói đánh chết tại chỗ, nàng cũng là tự làm tự chịu.” Từ Băng Lam chén ghét nói. Các nàng là nữ tử nhà giàu chú ý nhất là phụ đức, hiện tại xảy ra việc này, chỉ sợ sau này các nữ tử chưa lập gia đình gả cho Vương gia sẽ phải chịu ảnh hưởng. “Chỉ sợ hiện tại người nhà nàng ta cũng tức chết rồi.”
Buổi chiều Mộ Dung Thiên Thần dùng bữa, Đường Tĩnh rảnh rỗi nói cho hắn chuyện này, vẫn thổn thức không thôi, “Nói như thế nào cũng là mạng người đấy.”
“Nàng ta là tự làm tự chịu.” Mộ Dung thiên Thần gắp một củ sen cho vào miệng từ từ thưởng thức.
“ Sao chàng không giật mình, chẳng sẽ chàng đã biết từ lâu ? “ Đường Tĩnh thấy hắn bình tĩnh như vậy cũng suy đoán (không khéo ổng là đạo diễn bài đội nón xanh ý chứ nhể0
“ Đây là chuyện lớn sao, đáng để cho ta giật mình. “
“ Không đúng, có phải chàng đã biết từ sớm hay không ? “
“ Sao ? “
“ Biểu tình của chàng sẽ không gạt người, chuyện này không phải là chàng làm đấy chứ ? “ Đường Tĩnh hỏi, trong mắt hiện lên tính bát quái.
“ Lan Nhi xem trọng ta, vi phu làm sao có khả năng đó ? “ Mộ Dung thiên Thần phủ nhận.
Đường Tĩnh tinh tế nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thiên Thần, hắn càng bình tĩnh càng làm cho nàng hoài nghi, bị nhìn chăm chú một lúc, Mộ Dung Thiên Thần nhịn không được đành buông đũa: “Nàng nhìn ta như vậy nữa ta sẽ ăn không vô.”
“Vậy là tốt nhất, nói thật với ta.”
“Thật sự không chịu nổi nàng, chính nàng ta không nhịn được mà bị hấp faanx, ta chỉ an bài cho nàng ta một thị vệ cao cường mà thôi.”
“Thật là chàng?” Vẻ mặt Đường Tĩnh không thể tin.“Như thế nào, muốn đi quản chuyện nhà người khác?”
“Đây không phải là việc nhà, là nàng ta muốn chết.”
“Muốn chết, nàng trêu chọc chàng sao?” Đường Tĩnh nhanh bị hắn làm cho hồ đồ rồi. “Chàng không gặp nàng ta.
“Còn nhớ lần trước nàng gặp chuyện sao, là nàng ta làm. Ta là báo thù cho nàng, nàng còn mắng ta.”
“Là nàng làm, vì cái gì? Ta với nàng ta không thù không oán. “
“ Hừ, cái này phải hỏi nàng ta. “
Đường Tĩnh im lặng, nàng tin Mộ Dung Thiên Thần sẽ không nói dối, nếu là nàng nàng cũng không đồng tình. “ Xứng đáng. “ Đường Tĩnh hả giận nói.
Đường Tĩnh tức giận nói ra, tâm tình tốt không ít. Mộ Dung Thiên Thần cười cười, “ Cơm nguội rồi, nhanh ăn đi. “
Đường Tĩnh gật gật, giơ đũa lên lại hạ xuống, “ Thái tử chắc bị tức chết, hậu viện bốc cháy. “
“ Đúng vậy, hôm nay Thái tử vào triều đều cúi đầu. “
“ Chiêu này của chàng thật cao minh. “ Đường Tĩnh giơ ngón tay cái với hắn. “ Là Thái tử tự loạn trận tuyến, các chàng đối phó với hắn càng đơn giản hơn rồi. “ NOí xong Đường Tĩnh như cười như không nhìn chằm chằm Mộ Dung Thiên Thần.
“ Tâm tư của chàng cũng đủ thâm đấy, bất động thanh sắc an bài thị vệ bên cạnh người ta, loại chuyện này lại lúc Thái tử đang ở vị trí cao mà bị phát hiện, mỗi bước tính toán cực chính xác. “
Nghe xong lời này Mộ Dung Thiên Thần từ từ tiếp sát Đường Tĩnh : “ Tâm tư không sâu làm sao bảo vệ được nàng ? “
“ Này… “ Đường Tĩnh đẩy bả vai hắn, “ Nói linh tinh gì vậy, nếu chàng thật muốn bảo vệ ta thì thường ở bên cạnh ta đấy. “ Đường Tĩnh cười đùa hắn.
Không nghĩ tới Mộ Dung Thiên Thần nghe xong lại nghĩ nghĩ, “ Nhanh thôi, xong chuyện này mỗi ngày ta đều ở trong phủ cùng nàng. “
Lời nói cách đầy không lâu thì đúng thật mỗi ngày Mộ Dung Thiên Thần đều ở trong phủ cùng Đường Tĩnh, hai người ở trong phòng đốt lò sưởi chơi cờ vây, có lúc thì xem binh thư, thi thoảng đấu võ mồm với nhau, cũng là một niềm vui.
Hôm nay hai người mới dọn bàn cờ xong, tính toán đấu nhau, Mộ Dung Thiên Thần giơ một con cờ đen : “ Nhìn ta làm sao đánh cho nàng không còn một mảnh giáp. “
Đường Tĩnh trừng mắt nhìn hắn, “ Cũng không biết nhường cho ta. “
“ Vương gia, Vương phi, nha đầu bên chỗ Lương viện cầu kiến. “ Hoa Cẩm đi tới bẩm báo.
“ Lại tới làm cái gì ? “ gương mặt Mộ Dung Thiên Thần hiện lên chút âm u, mấy ngày nay mỗi ngày Từ Tuệ Tú đều dùng loại lý do này mới hắn đi, nàng còn không sợ phiền sao.
“ Theo nàng ta nói thì thân thể Lương viện không thoải mái. “
“ Thân thể không thoái mái thì mời Thái y, mời Bổn vương thì có ích gì. “ Mộ Dung Thiên Thần cắt ngang lời Hoa Cẩm, “ Chẳng lẽ Bổn vương đi thì có ích sao ? “
“ Nói là đã mới Thái y, cũng kê thuốc, chỉ là Từ Lương viện không chịu uống thuốc, hai ngày không uống một giọt nước, muốn mời người tới xem, khuyên nhủ Từ Lương viện. “ Hoa Cẩm nhanh chóng thuật lại lời Đông Tuyết nói, nghĩ thầm, làm nha đầu hầu hạ bên người cũng không phải dễ.
“ Không đi. “ (Ta thích bạn Thần nha ^_^)
Mộ Dung Thiên Thần tiếp tục bày bàn cờ. Đường Tĩnh nghe xong không đành lòng : “ Mặc kệ là thật hay giả, chàng nên đi xem đi, nhỡ may là thật thì sao ? “ (bà này ngốc đột xuất à ??? “
Mộ Dung Thiên Thần buông con cờ đen trong tay, nhìn Đường Tĩnh một cái thở dài : “ Được, ta đi xem. “
Đi tới Thanh Chỉ viện, Vương Lan Nhược đang ở trong viện chơi đu dây với Phương Lan, nhìn thấy Mộ Dung Thiên Thần đến lập tức thỉnh an, Mộ Dung Thiên Thần nhìn nàng, thầm nghĩ giống như nàng ta đã bớt lo rồi. “ Đứng lên đi. “ NOí xong liền đi đến phòng chính. Vương Lan Nhược không để ý, tiếp tục kéo Phương Lan chơi đu dây.
Trong phòng, Từ Tuệ Tú nghe Mộ Dung Thiên Thần đến, cố sức ho khan hai tiếng.
“ Không cần khụ, Bổn vương không để ý, nếu ngươi tiếp tục đùa giỡn loại thủ đoạn này, Bổn vương trực tiếp cho người đuổi ngươi ra ngoài, Bổn vương nói được thì làm được. “ Mộ Dung Thiên Thần thấy thủ đoạn của nàng ta thật là phiền, không muốn vòng vo với nàng ta nên nói thẳng ra.
“ Vương gia ? “ Từ Tuệ Tú không thể tin trừng to mắt, làm sao Vương gia lại nói vậy, nàng làm vậy là vì hắn, chẳng lẽ hắn không thấy sao.
“ Nếu ngươi an phận, Bổn vương tiếp tục cho ngươi ở trong phủ, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Nếu không an phận, hừ. “ Mộ Dung Thiên Thần hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
“ Đông Tuyết. “ Từ Tuệ Tú rơi nước mắt, ngã nhào lên người Đông Tuyết.
“ Lương viện không cần thương tâm, Vương gia còn chưa nhìn thấy người tốt, chờ hắn thấy được sẽ đối tốt với người. “ Đông Tuyết nhìn Lương viện nhà nàng khóc như vậy, đau lòng an ủi : “ Thật sao, sẽ như vậy sao ? “ Từ Tuệ Tú nắm chặt y phục trước ngực Đông Tuyết, ngẩng đầu hỏi.
“ Sẽ, tiểu thư yên tâm đừng buồn nữa, phải coi trọng thật tốt bản thân. “ Đông Tuyết cũng không biết có thể như vậy hay không, chỉ cắn răng trả lời, loại thời điểm này không được để tiểu thư gục xuống.
“ Đúng vậy, Vương gia nhất định sẽ phát hiện ta tốt, Đông Tuyết, nhanh, mau đỡ ta đi trang điểm, ta phải trang điểm đẹp thì Vương gia mới nhìn thấy ta xinh đẹp. “
Từ lúc Mộ Dung Thiên Thần đi rồi trở lại, Từ Tuệ Tú liền yên tinh, Đường Tĩnh hỏi Mộ Dung Thiên Thàn làm sao vậy, Mộ Dung Thiên Thần chỉ cười “Bí mật”. Lâu nữa Đường Tĩnh cũng không muốn hỏi, thích sao thì làm đi, dù sao hiện tại không có người quấy rầy cuộc sống thanh tịnh thật thoái mái, quản nhiều làm gì.
Hình như ông trời không thích Đường Tĩnh sống quá yên ổn, ngày tháng nhàn nhã không được bao lâu thì Mộ Dung Thiên Thần lại mang tới cho nàng tin tức kinh người, Tinh Lang quốc tấn công Thiên Dục, hắn phải đi đánh bại Tinh Lang quốc.
“ Làm sao lại là chàng đi, chàng không phải đang đóng cửa cảnh tỉnh sao ? “ Đường Tĩnh khó hiểu. “ Huống chi chàng cũng không phải là võ tướng, chuyện này là chuyện lớn của xã tắc, Phụ hoàng sao có thể qua loa như vậy. “
“ Nam nhân của nàng khong đáng tin tưởng hay sao ? Chẳng lẽ ta đọc nhiều binh thư như vậy đều là học vô nghĩa rồi sao. “
“ Đọc nhiều binh thư có ích lợi gì ? “ Đường Tĩnh nóng nảy, “ Đánh giặc không giống như đọc binh thư, đánh giặc cần kinh nghiệm, chàng không có kinh nghiệm là muốn đi chịu chết sao ? “ Kiếp trước Đường Tĩnh là quân nhân, nên hiểu rõ ‘thực tiễn mới là hiểu biết chính xác nhất’ còn lý luận là vô ích.
Mộ Dung Thiên Thần thản nhiên giữ chặt tay Đường Tĩnh, “Trước tiên nàng bình tĩnh một chút, hãy nghe ta nói.”
“ Những thứ nàng nói ta đều hiểu, ta cũng không phải làm chủ soái, chỉ là tiên phong mà thôi. “
“ Vậy ai là chủ soái ? “
“ Là đại ca của nàng, hắn được phòng làm Trấn Bắc đại tướng quân mang binh xuất chinh. “
“ Đại ca ? “ Đường Tĩnh nhẹ thở ra, “ Đại ca sẽ bảo vệ chàng. “
“ Ta là đi đánh giặc, chẳng lẽ chủ soái lúc nào cũng phải đi bảo vệ ta ? “ Mộ Dung Thiên Thần mỉm cười nhìn chằm chằm vào Đường Tĩnh.
Đường Tĩnh túng quẫn, “ Chỉ là lo lắng cho an nguy của chàng, mà quên chàng phải đi đánh giặc. “
“ Lan nhi, ta sẽ không thể ở cùng nàng, nếu… “
“ Ta biết. “ Đường Tĩnh cắt ngang lời hắn nói, nhẹ nhàng ôm lấy eo Mộ Dung Thiên Thần, dán đầu vào lòng hắn : “ Chiến trường là chỗ của nam nhân, nam nhi tốt là phải bảo vệ quốc gia, chàng đi đi, ta ở nhà chờ chàng. Chàng nhất định phải bình an trở về. “ Tâm tình hiện tại của hắn Đường Tĩnh đều hiểu, cho nên có lời gì nàng đều không nói mà chỉ yên lặng cùng hắn.
Chiến sự đột nhiên phát sinh, Mộ Dung Thiên Thần nhận được thánh chỉ ngày thứ ba đã phải đến chiến trường, Trước khi đi, Đường Tĩnh thu xếp cho hắn một túi hành lý quần áo đơn giản. “ Ta không biết cần thứ gì, chàng xem lại thiếu gì ta lại chuẩn bị tiếp. “
Mộ Dung Thiên Thần nhìn gương mặt bình tĩnh của Đường Tĩnh, đã ba ngày qua nàng vẫn đều phải cực kì lạnh nhạt, lạnh nhạt giúp hắn thu thập, cùng hắn đọc sách, không oán giận không lo lắng, nhưng nàng như vậy hắn càng không yên lòng.
“ Lan nhi. “ Cho dù có thiên ngôn vạn ngữ nhưng đến bên miệng chỉ còn lại một câu : “ Ngày mai ta đi rồi. “
Đường Tĩnh kì quái nhìn hắn một cái : “ Ta biết. “
“ Nhưng nàng như vậy thật sự làm cho ta không yên lặng. “ Mộ Dung Thiên Thần thở dài.
Đường Tĩnh nháy mắt mấy cái: “Lo lắng cái gì?” Nàng cho rằng nàng giống như bình thường thì hắn mới có thể yên tâm.
“Ta chỉ là không mốn để cho chàng gánh nặng.”
“Cho tới bây giờ nàng đều không phải là gánh nặng, có chuyện gì cũng không cần để lại trong lòng, như vậy ta sẽ càng lo lắng.” Tuy Đường Tĩnh đã che giấu cực kì tốt nhưng Mộ Dung Thiên Thần nghe được nghẹn ngào trong lời nói của nàng.
Có lẽ âm thanh của hắn quá mức ôn nhu hoặc là Đường Tĩnh quá mức vất vả, nghe Mộ Dung Thiên Thần nói câu đó, nước mắt Đường Tĩnh không nhịn được mà rơi xuống, rơi vào cánh tay Mộ Dung Thiên Thần, nóng bỏng nhỏ vào trái tim hắn.
“Để cho ta khóc một lát, sau đó sẽ tốt hơn.” Biết rõ nàng sẽ không nên làm như vậy nhưng Đường Tĩnh vẫn nhịn không được mà khóc một hồi.
Tiếp tục không nỡ nhưng ngày hôm sau Đường Tĩnh vẫn sớm rời giường tiễn Mộ Dung Thiên Thần xuất phủ.
Nhìn Đường Tĩnh khóc sung đỏ mắt, Mộ Dung Thiên Thần phân phó Xuân Ngọc dùng nước nóng đắp lên cho nàng.
“Chàng không cần phải lo lắng những chuyện này, cứ yên tâm đi đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho chính mình, chúng ta chờ chàng trở về.”