Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 311: Chương 311: Chương 173: Ngoại truyện 5: Cùng một người.




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu

Nhạc Sở Nhân không chớp mắt nhìn người nọ, người này rất lạ, cô chưa từng thấy hắn, có thể khẳng định đây không phải người của Cẩm Túc trại.

Vết bỏng trên mặt rất nghiêm trọng, thoạt nhìn có vẻ như không thể chữa khỏi được, người có đặc điểm nhận dạng dễ nhận dạng như vậy, nếu là người ở đây, không có lý nào cô lại không biết. Có thể bình thường cô chẳng mấy chú ý tới mọi việc xung quanh, nhưng tại sao lại trốn ở trên cây mà không thẳng thắn đối diện với người nọ?

Hồi lâu, Diêm Cận hơi cử động người. Bên này hắn mới hoạt động một chút, người đang ngẩng đầu nhìn trời bên kia lập tức có phản ứng.

Nhạc Sở Nhân hơi giật mình, ông ta lập tức nhìn qua. Tầm mắt nhìn xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, chuẩn xác tìm được địa phương hai người ẩn náu, đôi mắt tinh tường như chim ưng.

Thời điểm người nọ nhìn qua, Diêm Cận lạnh lùng hừ một tiếng, một tay điểm lên vai Nhạc Sở Nhân, sau đó lại xách nàng từ trên cây xuống.

Diêm Cận vững chân liền buông nàng đi khỏi. Nhạc Sở Nhân đảo mắt nhìn, nhanh chóng đuổi theo. (MTLTH.dđlqđ)

Đi ra khỏi rừng cây, ánh mặt trời đón đầu bao phủ, rất ấm áp.

Khoảng cách gần làm cô có thể nhìn rõ người nọ, khuôn mặt dưới vành mũ thực sự rất kinh khủng. Da thịt nhăn nheo đỏ rực, đôi mắt lại rất âm u, cảm giác rất giống lũ côn trùng sống dưới đất không thể nhìn thấy ánh mắt trời. Liếc mắt nhìn một cái đã cảm thấy hết sức phiền chán.

“Diêm Tướng quân? Ha ha ha, ngươi cũng đến đây?” Thấy rõ người tới là ai, người nọ tựa như phát điên phát dại mà cười, thanh âm rất khó chịu, bất nam bất nữ.

Không biết tại sao, Nhạc Sở Nhân nghe thấy thanh âm kia cảm giác rất chói tai. Không phải ông ta lớn tiếng, cũng không phải quá khó nghe, mà tiếng cười kia như thể pha thêm thứ gì đó, tiến thẳng vào màng nhĩ mà không khuếch tán ra xung quanh.

“Đúng vậy, thật sự không nghĩ tới ngươi vẫn còn sống.” Diêm Cận mở miệng, thanh âm trầm thấp, hữu hiệu đè ép tiếng cười chói tai kia xuống. Nhạc Sở Nhân cảm giác dễ thở hơn nhiều lắm.

“Chuyện này còn cần phải đa tạ Diêm Tướng quân, Cần Vương gia, Cần Vương phi cùng Diêm Tự quân ngày đó bức ép ta nhảy xuống. Nếu không ta làm sao có thể tới được đây?”Ông ta hung hăng nhìn chằm chằm Diêm Cận, ánh mắt âm lãnh như muốn lăng trì hắn ngay tại chỗ.

Diêm Cận lạnh lùng nhìn ông ta: “Ngươi sống không được bao lâu nữa đâu, tuyệt đối không có chuyện thế này phát sinh.”

“Ha ha ha, chỉ bằng ngươi?” Ông ta lại ngửa mặt lên trời cười to, sau đó cánh tay duỗi thẳng ra, ngón tay chỉ thẳng vào Diêm Cận. (MTLTH.dđlqđ)Làn khói đen từ trong tay áo ông ta phun ra, cứ như được quạt gió thẳng hướng Diêm Cận mà tới.

Diêm Cận nhanh chân chạy trốn, nhưng người phía sau cũng nhanh không kém. ‘Xoạt’ một tiếng đã đứng trước mặt hắn, bung ô. Ô kia rất tinh xảo, ánh sáng vàng kim giống với ánh nắng mặt trời.

Khói đen va vào ô vàng, nháy mắt liền biến mất. Nhạc Sở Nhân xoay ô, sau đó mới thu vào, cười nói với người đối diện: “Ông cũng biết trò này à? Học từ ai?”

“Xú nha đầu, ngươi cũng biết?” Ánh mắt ông ta càng trở nên âm ngoan, tựa như chỉ một vài phút sau sẽ lao lên ăn cô.

“Nực cười, tôi không biết thì ai biết. Ông còn chưa nói đâu, ông học cái này từ ai? Vả lại, ông là người thuộc trại nào?” Hai tay để ra sau lưng, từng bước từng bước đi vòng quanh, Nhạc Sở Nhân đánh giá ông ta, rất ngạc nhiên.

“Hừ, Diêm Tướng quân, ngươi tìm được ô dù cũng nhanh đấy.” Nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân, ông ta châm chọc Diêm Cận.

“Đừng nói với anh ấy, tôi đang nói chuyện với ông đấy. Hai người đến từ một thế giới à? Chậc chậc, thật thần kỳ, cổ nhân tập thể xuyên không? Anh đẹp trai thế kia xuyên qua cũng coi như cảnh đẹp ý vui, người xấu xí, quái dị như ông thế nào cũng tới góp vui?” Đừng nhìn bộ dáng cô nho nhỏ xinh xinh lại trắng trắng mềm mềm, nhưng bản lĩnh móc mỉa lại chẳng ai địch nổi. Hơn nữa còn thái độ không sợ trời không sợ đất, chẳng ngán ai bao giờ.

“Diêm Tướng quân, ngươi thật sự muốn mượn trợ giúp từ người tương lai này chấm dứt chuyện của chúng ta?” Ông ta lui về phía sau hai bước. Dù bản lĩnh ông ta siêu quần, nhưng thế giới này cũng chẳng phải dạng vừa, mặc dù ở phương diện nào, ông ta cũng chuẩn bị không được đầy đủ, đúng là không dám thật sự cứng đối cứng.“Lúc ấy ngươi đối phó với phụ nữ có thai tay không tấc sắt sao không nói tới chuyện công bằng?” Diêm Cận lạnh mặt, góc cạnh khuôn mặt dần căng cứng.

Nhạc Sở Nhân không thể tin nhướn mày: “Ông còn dám làm chuyện thiếu đạo đức này? Xem ra ông đúng là chẳng phải thứ gì tốt. Quả nhiên, tâm sinh tướng.”

“Hừ, nói vậy hẳn hôm nay chúng ta tất phải quyết định kẻ chết người sống.” Một chân khai mở, ông ta nhìn thoáng qua hai người. Dù ông ta chuẩn bị không chu toàn nhưng cũng không thể thất bại. (MTLTH.dđlqđ)

“Này này, ông cho rằng thế giới này được tự do giết người sao? Đây đâu phải thời đại của mấy người, một người chết sẽ kinh động đến cảnh sát. Hiện tại nghiệp vụ trinh sát của cảnh sát rất lợi hại, một sợi tóc vô tình làm rơi ở hiện trường, cảnh sát cũng có thể dễ dàng tìm ra. Khi đó, dù ông có chắp cánh bay lên trời cũng khó lòng thoát khỏi.”Nhạc Sở Nhân cười rộ lên, nhìn một bộ liều chết của ông ta, cô liền cảm thấy buồn cười.

“Ít nói nhảm, xem chiêu đây.” Ông ta quát lớn một tiếng, sau đó bóng dáng như thể biến mất tại chỗ. Đợi tới khi Nhạc Sở Nhân nhìn lại, hai người họ đã quấn lấy nhau mà đánh.

Loại trường hợp đánh nhau này rất giống với hình ảnh trong phim võ hiệp. Nhạc Sở Nhân trừng mắt há mồm, bởi vì cô không thể nhìn được rõ hình ảnh hai người đang làm gì. Mọi thứ nhìn thấy đều là hư ảnh, hai người di chuyển rất nhanh chóng, đó là một tốc độ mà không máy quay nào có thể bắt kịp.

Mặt trời chiếu trên cao, chóp mũi Nhạc Sở Nhân đã đổ một tầng mồ hôi, ánh mắt vẫn nhất nhất chăm chú hai bóng dáng đang đánh nhau hăng say phía trên cao. Tuy rất nhanh nhưng thi thoảng vẫn có thể nhìn thấy mái tóc bay bay của Diêm Cận.

Đánh nhau như vậy, Nhạc Sở Nhân xem có chút say mê. Cỏ cây trên mặt đất đều bị chưởng phong của họ quét qua, bay múa đầy trời, đẹp mắt thật.

Đột nhiên bên kia có tiếng kêu đầy đau đớn, sau đó Nhạc Sở Nhân liền nhìn thấy một bóng người nhanh chóng tiếp cận.

Cô phản ứng nhanh chóng nắm chặt ô trong tay, tay kia mò ra phía sau một chút, sau đó tung ra hàng loạt ngân châm.

Bóng người kia bị ô cản lại, lại phải trốn tránh đám ngân châm. Chuyện chỉ trong nháy mắt này, Diêm Cận đã nhanh chóng đuổi lại đây.

Bay lên đá một cước, đá lên người người nọ. Thân mình hắn vừa chuyển, đã vòng qua ô, nắm lấy bả vai Nhạc Sở Nhân, hai người lui về phía sau.

“Mau bắt lấy ông ta! Nếu để ông ta chạy, lần sau muốn bắt càng khó hơn nữa.” Bị bắt lùi về phía sau, Nhạc Sở Nhân sốt ruột, cơ hội khó có được, không thể để ông ta chạy mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.