Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu
Hạ đi thu đến, thu đi đông chí, thời gian trôi qua luôn rất mau, khí hậu nơi đây không lạnh như ở phía Bắc. Nhánh Nam này đúng là một địa phương tốt, dù bên ngoài có biến hóa như thế nào, nơi này vĩnh viễn thủy chung yên bình như cũ.
Bụng Nhạc Sở Nhân cũng đã lộ. Khác với trạng thái lười biếng của ca ca Phong Niên Phi khi còn trong bụng mẹ, đứa trẻ này rất nghịch ngợm. Có khi nửa đêm đang ngủ say cũng sẽ bị các loại quyền đấm cước đá của bé mà tỉnh giấc.
Cũng trách không được Ngọc Lâm đại sư nói đứa bé này là kỳ tài võ học, quả nhiên không sai, tinh thần thượng võ lên cao từ khi còn trong bụng mẹ.
Tuy có chút mệt mỏi, nhưng tựu chung Nhạc Sở Nhân vẫn cảm thấy khá vui vẻ. Hai đời nàng mong muốn được bay tới bay lui, khí thế bạt non sông, thực tại lại khá đáng buồn.Thế nhưng cứ nghĩ đến việc đứa con nhà mình lại có thể làm được, nàng lại cảm thấy mỹ mãn. (MTLTH.dđlqđ)
Ở Trúc Hải thực yên ả, Phong Duyên Thiệu đúng hẹn không quấy rầy vợ chồng bọn họ.Diêm Tô từng gửi cho nàng mấy phong thư, nói hết chuyện Phong Niên Đồng đã bắt đầu học thi từ, lại nói đến những chuyện lông gà vỏ tỏi xảy ra trong Hoàng thành. Nhạc Sở Nhân thường xuyên gửi thư cho Diêm Cận, có khi lại đưa tới một vài dược liệu bổ thân kiện thể. Diêm Cận lại rất ít khi hồi âm lại cho nàng, trên cơ bản toàn là nàng phái tín sử* tới doanh trại của hắn.
*Tín sử: người đưa thư
Khó chịu nhất là Bùi Tập Dạ, Nhạc Sở Nhân gửi cho hắn một phong thư, thằng nhãi này hai tháng sau mới hồi âm cho nàng. Trong thư nói nhăng ba cuội, lại nói trong bụng nàng đã có một đứa rồi, sao lại còn nhớ nhung con hắn làm gì?
Dõng dạc đến mức Nhạc Sở Nhân muốn tức cũng không được. Một câu con trai, hai câu con ngoan, Phong Niên Phi nghiễm nhiên cứ như chẳng có quan hệ gì với phu thê họ vậy.
Phong Duyên Thương lại tương đối bình tĩnh, dù sao hắn với Bùi Tập Dạ cũng có giao ước, hơn nữa trong lòng hắn cũng rõ ràng, Bùi Tập Dạ làm như vậy đều là cố ý. Hắn không muốn Nhạc Sở Nhân quên hắn, vì vậy chỉ nhằm đối nghịch với nàng, chiêu trò này thành công khiến Nhạc Sở Nhân nhớ kỹ hắn, càng ngày càng cảm thấy hắn phiền toái.
Đối với Bùi Tập Dạ, Phong Duyên Thương tuyệt đối không so đo. Bởi vì hắn rất hưởng thụ bộ dạng hâm mộ ghen tị hận của Bùi Tập Dạ, cái này cung cấp cho hắn không ít lạc thú.
Nhiệt độ Nam Hải đã giảm xuống, mặc vài kiện quần áo dày rồi chẳng còn cảm thấy lạnh nữa. Rừng trúc vẫn cứ xanh rì rào, trúc hương phiêu đãng, ở nơi này một thời gian, tựa hồ trong thân thể đều tản ra hương trúc.
Bên hồ, một cần câu làm từ gậy trúc đơn sơ, một thân áo trắng nổi bật trền nền xanh của trúc, của trời.
Phong Duyên Thương cầm cần câu lẳng lặng câu cá, cái rỏ bên cạnh chỉ có một con cá, lại không nhỏ.
Hắn bắt đầu câu từ buổi trưa, mắt thấy đã vào chiều, con cá thứ hai vẫn chưa thấy đâu.
Kỳ thật muốn ăn cá cũng rất đơn giản, gọi người xuống vớt hai ba cái là xong. Nề hà người nào đó tâm huyết dâng trào nói muốn ăn cá câu, hắn cũng chỉ có thể nghe lệnh mà làm việc. (MTLTH.dđlqđ)
Câu cá cũng tốt, là một thú vui tu tâm dưỡng tính.Sau một lúc lâu, từ trúc xa kia có người lại gần. Nhìn kỹ lại mới thấy là một phụ nhân mặc y phục rộng rãi màu tím nhạt, bước chân tương đối chậm.
Nhạc Sở Nhân vừa tỉnh ngủ, nàng còn muốn ngủ thêm một chút, nhưng lão nhị trong bụng lại nhất quyết không chịu. Nàng nằm tư thế nào cũng không thấy thoải mái, cuối cùng chỉ còn cách đứng dậy.
Lão nhị dường như là cố ý, nàng vừa rời giường, tiểu tử này liền thành thật, không chút động tĩnh, thật sự khiến nàng dở khóc dở cười.
Chậm rãi lại gần Phong Duyên Thương, hắn cũng quay đầu nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều nhoẻn miệng cười.
“Chàng câu được nhiều không?” Nàng mở miệng, giọng nói còn có chút khàn khàn.
“Một con.” Hắn vừa trả lời vừa đứng dậy.
“Có lớn không? Nếu như lớn là đủ hai ta ăn rồi.” Nàng lại gần, không chút khách khí chiếm luôn ghế gỗ, điều chỉnh tư thế nằm cho thoải mái, híp híp mắt nhàn hạ.
“Không vội, nếu như trời tối mà không câu thêm được nữa, vậy chúng ta chỉ ăn một con.” Phong Duyên Thương đứng bên cạnh, cần câu trong tay vẫn không chút động tĩnh.
“Dù sao ta có ăn là được, tùy chàng.” Nhạc Sở Nhân không quản nhiều như vậy, ánh nắng ấm áp chiếu lên thân, ấm dạt dào.
Khóe môi lộ ra chút ý cười, mặt mày an nhàn. Hắn thực thích cuộc sống như vậy, nếu có thể, hắn hy vọng cả đời ở nơi đây. Bên người có nàng, hắn đã không còn sở cầu.
Một bên Phong Duyên Thương hưởng thụ bầu không khí, người bên cạnh lại bắt đầu hừ hừ phá đám. Nàng không học qua lớp hát chuyên nghiệp, nhưng nếu nghiêm túc bắt chước coi như cũng giống dân chuyên. Bản ca hào hùng qua miệng nàng liền trở nên khôi hài đáng khinh.
Người bên cạnh chậm rãi nhíu mày, nàng càng ngâm nga, mặt hắn lại càng nhăn, nhưng người nào đó lại hoàn toàn không biết, hãy còn ngâm nga vui vẻ.
“Nàng muốn dọa hết cá sao?” Phong Duyên Thương thật sự nhịn không được nữa, hắn thề đã tận mắt thấy mấy con bơi trối chết.
“Hả?” Nhạc Sở Nhân ngừng hát, nhướn mày nhìn hắn, biểu tình uy hiếp rõ ràng.
“Đợi đến buổi tối nàng tra tấn ta cũng không muộn. Cá kia hẳn là phải cắn câu, nhưng nghe nàng hát liền bị dọa chạy.” Hắn cúi đầu nhìn bộ dạng bất mãn của nàng, cảm thấy khá buồn cười.
“Chàng không câu được cá lại còn trách ta hát không hay. Nếu như chàng còn chê nữa, đêm nay ta hát hết đêm cho mình chàng nghe.” Lời uy hiếp này tuyệt đối dùng được, khóe môi Phong Duyên Thương đã có chút run rẩy.
“Dễ nghe dễ nghe, đây là khúc hát hay nhất mà ta từng được nghe, tuyệt đối độc nhất vô nhị.” Hắn mau chóng khích lệ nàng, mỗ nữ mới xem như vừa lòng.
Nàng một lần nữa híp mắt ngả người dựa vào ghế, mỗi lần cố ý bới lông tìm vết để hắn nói nhưng lời trái lương tâm dỗ dành, nàng cũng cảm thấy thực vui vẻ.
“Kỳ thật bài hát này đã rất lâu rồi ta không hát. Cũng không có ý tứ gì cả, chỉ là nhàn rỗi quá mà thôi. Trước kia khi còn ở trong trại, một vài thôn dân sẽ tìm ta hỗ trợ làm việc, thời điểm vui vẻ ta liền hát. Bọn họ đều khen ta hát hay. Ha ha, hiện tại nghĩ lại lại thấy buồn cười, kỳ thật tự ta cũng biết là không dễ nghe.” Bởi vì nàng đã từng ghi âm lại, sau đó tự mình nghe, nháy mắt liền đứng hình.
“Xem ra nàng trước kia vẫn là một nha đầu không dễ bắt nạt.” Nghe nàng kể những câu chuyện vụn vặt ở thế giới kia, Phong Duyên Thương cũng rất nghiêm túc lắng nghe.
“Chàng lý giải như vậy cũng không sai. Thôn dân trong trại đều gọi ta là Nhạc lão sư, người già bị đau đầu hay bệnh vặt bệnh nặng gì đó, trẻ con đêm khóc không ngủ được hay bị trật khớp tay trật khớp chân cơ bản đều là tìm ta. Bình thường ta chẳng mấy khi nấu cơm, thời gian vừa tới liền có người tự động tới đưa đồ ăn cho ta. Có đôi khi vài gia đình đưa tới, một mình ta ăn hết một bàn ăn lớn.” Nàng nheo mắt hồi tưởng lại, trừ bỏ một mình cô đơn, cuộc sống ở đó vẫn không tệ.
“Nghe qua đúng là khá tốt, cũng không biết có người có ý với nàng không?” Nhạc Sở Nhân chưa từng nói qua với hắn về việc này.
Nhạc Sở Nhân liếc hắn một cái, hừ nhẹ: “Thanh danh của ta không hẳn là tốt, đều nói ta là nha đầu điên, ai dám có ý tứ với ta? Đệ tử môn ta tuy nhiều nhưng có bạn lữ cũng chỉ có mấy chục người. Còn lại đều chết sớm, rất đáng thương.”
“Thì ra là như vậy.” Hắn cười khẽ, cảm thấy cực vừa lòng.