Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 308: Chương 308: Chương171-2: Ngoại truyện 3: Trùng hợp liên tiếp 2




Diêm Cận theo lời nàng dạy mở vòi nước ấm, quả nhiên là có nước chảy ra, hắn lấy tay hứng, đúng là rất ấm.

Đơn giản rửa mặt, rồi dùng khăn lau khô, vẫn không quên liếc mắt nhìn chiếc khăn một chút, loại khăn này thực đặc biệt.

Từ phòng vệ sinh đi ra, chần chừ một vài giây, sau đó quyết đoán chuyển hướng vào phòng bếp.

Đêm qua hắn không chợp mắt một chút nào, vẫn cứ tưởng rằng tất cả chỉ là mơ. Nhưng sự vật trước mắt nói cho hắn biết, đây không phải mộng, là thật.

Nhưng rốt cuộc đây là đâu? Sao lại có nhiều vật thần kỳ như vậy? Sao lại có người có thể tương tự nàng như thế?

Đi đến cửa phòng bếp, đồ vật bên trong khiến hắn kinh ngạc một lúc lâu, không giống trong nhận thức của hắn một chút nào.

Nhìn nàng thành thạo nhàn nhã làm gì đó, hắn nhìn không rõ.

Kia có phải là bếp hay không? Thế nhưng không có lửa. Trong đó còn có một thứ gì đó tròn tròn màu trắng, đồ dường như bị đun nóng, sôi lên rất rõ.

Nhạc Sở Nhân nấu lại bánh trẻo* đông lạnh, sáng sớm chỉ có thể ăn thứ này.

*Bánh trẻo: sủi cảo Trung Quốc.

Cô vô tình nhìn thoáng qua, thấy Diêm Cận đang nhìn chằm chằm lò vi sóng, khóe môi cong lên. Anh ta giống như cái gì cũng không biết, thật buồn cười.

“Anh không biết đây là cái gì sao?” Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu, mở miệng hỏi Diêm Cận.

Diêm Cận lắc đầu: “Không biết.”

“Anh sống ở chỗ nào vậy? Có phải là ăn lông ở lỗ hay không?” Cổ đại sao? Thật đúng là không thể tin được.

“Ăn lông ở lỗ? Không phải. Đại Yến có mấy trăm năm lịch sử, văn võ tề thượng, vô luận quốc lực hay kinh tế không nhất thì nhì trong các nước lân cận.” Diêm Cận nghiêm túc trả lời, sao sống ở Đại Yến lại có thể gọi là ăn lông ở lỗ được?

Nhạc Sở Nhân chậm rãi gật đầu: “Vậy anh chính là Đại Nguyên soái, chủ lực chuyên chinh chiến sa trường, đúng không?”

“Tất nhiên.” Mâu quang hữu lực, lời hắn nói, rất khó làm người khác hoài nghi.

“Lợi hại vậy sao?” Càng nghe càng mơ hồ, cô mở lò vi sóng, mang đĩa bánh trẻo ra, thuần thục đổ vào nồi canh xương.

Nhạc Sở Nhân ăn trước một cái, sau đó bưng nồi bánh trẻo đặt lên bàn ăn trong phòng bếp.

Quay lại lấy bát đũa, nhìn Diêm Cận vẫn còn đứng ở đằng kia, cô lên cười rộ lên: “Đi vào ăn sáng thôi, còn chờ tôi phải mời sao?”

Diêm Cận có chút sững sờ, nghe nàng nói vậy, hắn quả thật có cảm giác đói bụng.

Chậm rãi lại gần bàn ăn, nhìn ghế dựa, bộ dáng trông rất kỳ lạ, nhưng ngồi lên cảm giác rất tốt.

“Ngồi xuống ăn đi, ăn không cần phải khách sáo, phóng khoáng lên, tôi không thích phải nói nhiều đâu.” Múc cho anh ta một bát trước, đặt đũa xuống trước mặt, rồi cô cũng tự nhiên múc lấy cho mình một bát.

Diêm Cận cầm đũa, tư thế rất chính quy, dù đang đói nhưng nhìn anh ta ăn văn nhã hơn Nhạc Sở Nhân nhiều, vừa nhìn đã biết đã được gia đình giáo dục.

Nhạc Sở Nhân vừa ăn vừa nhìn Diêm Cận, chậm rãi cân nhắc. Nhìn bộ dạng này của anh ta trông như văn nhân đã được giáo dục nghiêm khắc, nhưng thực sự anh ta lại chẳng biết đồ dùng phải sử dụng thế nào, rất mâu thuẫn.

“Diêm Cận, theo như lời anh nói thì hiện tại anh không thể quay về, lại mơ hồ không biết đường đi thế nào. Nếu như tôi đuổi anh ra ngoài, có vẻ rất vô tình. Tôi có thể thu lưu anh, nếu có thể, tôi sẽ tìm phương pháp giúp anh quay về. Thế nhưng anh phải hồi báo thích hợp, anh có đồng ý không?” Ăn vài cái bánh trẻo liền buông đũa, Nhạc Sở Nhân cầm cốc nước, tủm tỉm nhìn Diêm Cận.

Động tác ăn đồ ăn của Diêm Cận chậm đi rõ rệt, giương mắt: “Ngươi muốn cái gì?”

“Tôi muốn nghiên cứu anh.” Trả lời thẳng thừng khiến Diêm Cận nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu.

“Đừng hiều lầm, tôi chỉ muốn nghiên cứu xem anh cùng với người Trung Quốc bình thường có gì bất đồng. Huống hồ anh lại biết bay, tôi muốn biết anh làm cách nào có thể bay lên như thế.” Thực thần kỳ.

Đôi mắt khẽ đảo, hai giây qua đi, Diêm Cận hơi gật đầu: “Được.”

“Định rồi đấy nhé, anh ăn nhanh lên. Nhìn bộ dạng này của anh cũng không thích hợp, trong nhà tôi lại không có quần áo cho nam. Như vậy đi, tôi mua mấy bộ quần áo cho anh trên mạng, buổi chiều đã đưa tới rồi.” Cô đứng lên, vừa than thở vừa rời đi. Bóng hình xinh đẹp, thân hình cân xứng khỏe mạnh nhưng tính cách lại phóng khoáng quá.

Nhìn nàng rời đi, Diêm Cận chậm rãi thu hồi tầm mắt: “Trên mạng?” Là cái gì?

Vừa tới trưa, quần áo Nhạc Sở Nhân mua cho Diêm Cận đã được đưa tới. Mấy cửa hàng này cô mua cũng nhiều, lâu dần thành khách quen.

Anh trai shipper tất nhiên cũng có quen biết với Nhạc Sở Nhân, vừa mở túi đồ đằng sau vừa thoải mái bắt chuyện với Nhạc Sở Nhân.

Diêm Cận đứng trên lầu hai, qua cửa sổ nhìn Nhạc Sở Nhân nói chuyện rất vui vẻ cùng một nam nhân tóc ngắn . Nhìn quần áo đầu tóc của hắn, Diêm Cận lại lâm vào mờ mịt, nam nhân ở thế giới này đều như vậy sao?

“Được rồi, số lẻ còn lại không cần phải thu, mỗi lần lại lẻ ra vài đồng, nếu còn lần sau tôi không mua của nhà anh nữa đâu đấy.” Nhạc Sở Nhân trả tiền, nói chuyện với anh chàng shipper, mặc kệ khuôn mặt khó xử của anh ta.

“Người đẹp à, đây là lần đầu tiên em mua quần áo đàn ông của nhà anh đấy, nhà em có người rồi à?” Anh chàng này có khuôn mặt thanh tú, người gầy, nhìn như sào trúc. Thường ngày cô đều mua nữ trang ở đây, lần này mua nam trang, còn mua vài bộ, lại chủ động trả tiền như vậy, hẳn là mua cho bạn trai. (MTLTH.dđlqđ)

“Anh quan tâm chuyện đấy làm gì? Tôi tự mặc không được à? Được rồi, tôi không tiễn anh, hẹn gặp lại.” Cầm túi quần áo đi vào cửa, cửa lớn tự động mở rồi cũng tự động đóng.

Anh chàng shipper vô tình nhìn lên lầu hai, hình như có một người đang đứng tựa cửa sổ, nhưng nhìn cũng không rõ, tóc dài kia, là nữ à?

Mang quần áo lên lầu, Nhạc Sở Nhân cười: “Quần áo đã tới, anh thử xem, không vừa có thể đổi.”

“Nam nhân ở nơi này của các ngươi đều có bộ dáng như vậy sao?” Thân thể này là cha mẹ cho, cắt tóc như vậy, không quá thích hợp.

“Đúng vậy, nhưng cũng có vài người để tóc dài giống anh, hầu hết đều là người làm nghệ thuật.” Cô chậm rãi đi vào phòng khách, Diêm Cận cũng theo sau, cân nhắc lời nàng nói.

“Cái nay là quần, cái này là áo. Còn cái này là quần lót, giày ở trong hộp, anh vào phòng kia thay đi.” Đưa Diêm Cận hết cả đống đồ, nhìn rất đồ sộ.

Diêm Cận nhận lấy, chần chờ một chút rồi cũng đi vào phòng kia.

Nhìn bóng dáng Diêm Cận, Nhạc Sở Nhân hơi nhướn mày, cô cảm thấy anh ta mặc vào lại càng đẹp trai.

Bật ti vi, Nhạc Sở Nhân dựa vào sô pha, ước chừng nửa giờ sau, bóng người từ trong phòng đi ra.

Nhạc Sở Nhân liếc mắt nhìn, hoảng sợ nói: “Sao anh không mặc áo?” Dáng người này, chậc chậc, thật tốt!

Cầm cái áo nhìn còn chẳng giống trung y kia, hắn nói: “Ta không biết mặc cái này.”

Nhìn áo T-shirt trong tay Diêm Cận, Nhạc Sở Nhân đứng dậy: “Mùa này mặc áo này, nếu không nóng chết mất. Anh nhìn này, đây là mặt trái, đây là mặt phải.” Lấy áo biểu thị một chút, Nhạc Sở Nhân vô tình nhìn thấy vết sẹo tựa như con rết ở bả vai hắn, lập tức sửng sốt.

Diêm Cận theo ánh mắt nàng nhìn vết sẹo trên bả vai mình, không khỏi nhớ tới Nhạc Sở Nhân ở nơi cũ, chính tay nàng đã khâu cho hắn.

“Đây là….có phải là người trùng tên với tôi khâu cho anh không?” Đưa ngón trỏ đụng vào vết sẹo, thủ pháp này rõ ràng chỉ có cô mới có thể khâu.

“Phải.” Thoáng lui về sau một chút, Diêm Cận cầm lấy áo trong tay nàng, tự mình mặc vào.

Áo T-shirt màu trắng bao lấy thân thể của hắn, thoạt nhìn rất có hương vị nam nhân.

“Rất cổ quái, rõ ràng đây là thủ pháp của tôi, người kia cũng biết khâu….Chẳng lẽ cô ta từng nhìn trộm tôi?” Chuyện này càng ngày càng kỳ lạ, sống lưng của nàng lại bắt đầu có cảm giác lành lạnh.

“Tại sao không phải ngươi nhìn trộm nàng?” Hắn tất nhiên sẽ biện giải hộ nàng.

“Anh đang nói chuyện cười sao? Không cần nói lung tung chuyện anh không biết, chọc tôi giận, anh cũng không có quả ngon mà ăn đâu.” Nhạc Sở Nhân xoay người rời đi, ngồi lại sô pha xem ti vi.

Diêm Cận đứng phía sau một lúc lâu, rồi mới chậm rãi thong thả đi qua. Quần áo hắn mặc trên người có chút không quen, vải dệt rất tốt nhưng thân thể lại lộ dáng quá lộ liễu, khiến hắn có cảm giác không được tự nhiên.

Thứ gọi là ti vi này thực thần kỳ, Diêm Cận cho là như vậy. Bên trong có người, bọn họ ở đó nói chuyện làm việc, cũng không biết bản thân bị vây trong hộp nhỏ bị người ta vây xem.

Cõ lẽ bọn họ không biết có người bên ngoài vây xem, nếu như biết, hẳn là sẽ bị dọa.

So pha to như vậy, hai người mỗi người chiếm cứ một bên. Hồi lâu, hai người đều xem ti vi, không nói chuyện với nhau.

Đột nhiên, Nhạc Sở Nhân thở dài một tiếng: “Diêm Cận, hai ngày nữa anh dẫn tôi tới nơi anh rơi xuống, được không?”

Diêm Cận mặt mày vừa động, quay đầu nhìn nàng, khuôn mặt anh tuấn, tóc búi cao, quần áo thời thượng lại đơn giản này khiến hắn nhìn càng soái.

Chỉ là soái ca này tính tình hơi đạm mạc, dù đôi mắt rất sắc bén, rất có khí thế, khuôn mặt vẫn cứ chỉ một biểu tình.

“Được.” Hắn cũng tính quay lại đó xem, có lẽ, có thể có cơ hội trở về.

Nhìn Diêm Cận, Nhạc Sở Nhân càng ngày càng tin anh là cổ nhân, xuyên qua thời không vô tình lạc tới hiện đại.

“Nếu như có thể, chúng ta cùng nghĩ biện pháp đưa anh quay về. Thế nhưng anh đừng nóng vội, tôi cảm thấy có tìm được đường về hay không, quan trong nhất là thời cơ.” Nhìn bộ dáng anh ta có kích động cùng chờ mong, Nhạc Sở Nhân cảm thấy hẳn là Diêm Cận rất muốn quay về.

“Ta biết. Cho đến hiện tại ta vẫn không biết ta đến đây bằng cách nào. Thế nhưng có ngươi trợ giúp, ta thật sự rất cảm kích.” Hắn chắp tay, một thân quần áo hiện đại lại làm động tác này, vạn phần cổ quái.

Nhạc Sở Nhân nhướn mày, gật đầu: “Không cần khách khí, có thể gặp được anh, tôi cảm thấy rất thần kỳ. Không bằng anh nói tôi nghe một chút về Nhạc Sở Nhân ở thế giới kia được không?” Tổng thể cô vẫn cảm thấy rất khó tin.

Nhắc tới chuyện này, đôi ngươi Diêm Cận có chút trầm: “Ta cũng đã rất lâu không gặp nàng. Thế nhưng chúng ta vẫn gửi thư cho nhau, chữ nàng viết rất khó coi, nhưng vẽ tranh lại rất tốt. Nàng vẽ không giống người thường, chỉ dùng bút chì để vẽ, họa phong rất hài hước.”

“Vẽ tranh?” Nhạc Sở Nhân ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Diêm Cận hỏi.

“Phải.” Nhìn nàng gật đầu, trong lòng Diêm Cận không khỏi hồi hộp, không phải nàng cũng biết đó chứ?

“Anh chờ một chút.”Cô quăng gối dựa sang bên cạnh, đứng dậy nhanh chóng đi vào phòng ngủ của mình.

Chỉ một lát sau cô đi ra, cầm xấp giấy đưa cho Diêm Cận: “Có phải là loại này không?”

Liếc mắt nhìn đống tranh vẽ, Diêm Cận cũng kinh ngạc không kém: “Ngươi cũng biết sao?”

“Vô nghĩa, trường phái này được sinh ra ở thời cận đại, cổ nhân làm sao biết? Thật đáng sợ, anh nói xem Nhạc Sở Nhân kia là người hay quỷ?” Lần này cô bị dọa thật, sao lại giống mình như vậy?

Diêm Cận cũng mê mang, nghĩ rồi lại đứng lên, đúng là nét vẽ của nàng rất kỳ quái so với văn phong ở đó. Cách vẽ của nàng độc đáo, lại e sợ lại gần Tiên Nhân động, rốt cuộc nàng có bí mật gì?

Hai người nhất thời lâm vào trầm tư, càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.