Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 220: Chương 220: Cùng là người lưu lạc thiên nhai.




Trong nháy mắt đồng tử Nhạc Sở Nhân co lại, sau đó vội vàng định mở miệng gọi Phong Duyên Thương.

Không ngờ nàng vừa hé miệng, người áo đem thần bí đang đứng giữa đại điện đột ngột xuất hiện trước mặt nàng, chỗ gáy đau xót, miệng cũng không thể phát ra tiếng được nữa.

Nhạc Sở Nhân mở to hai mắt, lần đầu tiên có cảm giác vô lực, người thần bí khoác một cái áo choàng rộng thùng thình che khuất khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm, còn lại tựa như không có gì sau lớp mũ ấy.

Mùi mưa thanh nhẹ tràn ngập khoang mũi, ẩm ướt nhưng đè nén, mưa dầm giống như lớp lông rậm rạp dính chặt vào cơ thể, dinh dính lại nhơm nhớp.

Nhạc Sở Nhân không động đậy, hắc y nhân đứng trước mặt nàng cũng không động, bên ngoài giông bão vẫn tiếp tục, cửa sổ kẽo kẹt khiến nàng cũng cảm thấy trong lòng căng thẳng, hít thở không thông.

Đột nhiên người nọ di chuyển, cằm hắn căng cứng, tay phải giơ lên, áo choàng che chắn trượt xuống.bàn tay trắng bệch, mạch máu trên cánh tay phá lệ rõ ràng tựa như rắn đỏ bò trườn, dữ tợn đến kinh dị. (MTLTH.dđlqđ)

Nhìn bàn tay hắn đang dần tiến sát vào nàng, Nhạc Sở Nhân cái gì cũng không thể làm được, vô số ý nghĩ xẹt qua trong đầu. Hắn muốn giết nàng? Hay muốn tổn thương bé con trong bụng nàng?

Nhưng tất cả đều không phải, người nọ quàng tay ra sau nàng, để hở cái bụng, tay kia có chút không biết phải để đâu. Sau khi đã ổn thỏa tay phải, một trận trời đất quay cuồng, đến khi tập trung lại được tinh thần, nàng đã tiến vào trong cơn mưa.

Bóng đêm đặc quánh, mưa to như ai đó từ trên cao trút cả chậu nước xuống, gió rét căm căm, nàng không nhìn thấy rõ thứ gì phía trước nhưng bản thân lại thực thanh tỉnh. (MTLTH.dđlqđ)

Hiện tại Kim Điêu đang ở trong phủ nhưng lại không phát hiện ra cái gì. Nàng hoàn toàn tuyệt vọng rồi, người tới lần này chính tỏ không phải mấy cái mặt hàng vớ vẩn.

Hắn vừa ôm nàng vừa nhanh chóng bước đi trong màn mưa, mặc kệ cho đất bùn bắn cả lên mặt. Mưa to trút cả lên người nàng, toàn thân nàng đã ướt đẫm.

Dạ dày cuồn cuộn, nàng cảm thấy thực buồn nôn, hai tay che chở bụng, vật nhỏ trong bụng dường như cũng thấy bất an, xao động không yên.

Đầu óc dần càng trở nên choáng váng, lỗ tai bùng bùng, trong nháy mắt nàng cảm thấy bản thân đang bay, choáng đến nỗi không biết mình là ai nữa.

Không bao lâu sau đó, người thần bí dừng lại, Nhạc Sở Nhân cảm thấy cổ họng ngưa ngứa, miệng vừa hé ra lập tức nôn không ngừng.

Người nọ vẫn không thèm để ý, hắn thay đổi phương hướng, lần này tốc độ đã chậm lại, thế nhưng bước chân vẫn không ngừng tiến sâu vào trong rừng.

Trời vẫn mưa như trút nước, đụng tới cành cây nào, số nước đọng lại trong cơn mưa ào ào đổ xuống.

Nhạc Sở Nhân không ngừng nôn, trên đầu trên người hạt mưa vẫn không ngừng rơi, trong lúc nhất thởi nàng cảm giác bản thân cứ như chết rồi.

Xuyên qua rừng cây, Nhạc Sở Nhân hoàn toàn ướt như chuột lột, đầu óc choàng váng, nôn cũng không nôn được ra nữa, nàng thật chỉ muốn ngất đi cho xong, như vậy sẽ không còn cảm giác gì nữa.

Người nọ dừng bước chân lại, Nhạc Sở Nhân vẫn kiên quyết ôm lấy bụng, tóc tai ẩm ướt dính chặt lên mặt, khất cái nhìn còn tươm tất hơn nàng hiện giờ.

Thân thể bị nâng lên, người nọ dùng sức đá cái gì đí, sau đó buông tay. Nsns theo bản năng quỳ gối ôm chặt bụng, cơ thể ngồi lên một chiếc xe, phía sau dường như đã đụng phải cái gì đó, đau đến muốn hôn mê.

Không còn dính mưa nữa, nhưng cả cơ thể nàng vẫn ướt đẫm nước, nàng chỉ khoác hờ một chiếc áo choàng ra bên ngoài, bên trong vẫn ý ly mỏng mảnh, lạnh run.

Không đợi nàng hòa hoãn lại, xe liền di chuyển, thân mình theo quán tình suýt đổ xuống, nàng nhanh chóng ổn định lại mới coi như không sao.

Nàng thở dài một hơi, đầu óc vẫn choáng váng như cũ, chân mềm nhũn, nàng không có khí lực động đậy, nàng dùng hết tinh thần nghĩ cách thông tri cho Trương thư sinh truyền tin tức.

Trương thư sinh vẫn đang ở biên quan, bên cạnh còn có Thích Phong và các đệ tử cái bang trông coi, nàng muốn hắn báo tin cho Diêm Cận, để Diêm Cận báo cho Phong Duyên Thương nơi nàng đang đi. Đột nhiên biến mất, không biết hắn lo lắng thành ra cái dạng gì nữa.

Vó ngựa hòa lẫn cùng tiếng bánh xe, tiếng mưa rơi, tiếng gí gào thét vẫn không ngừng, Nhạc Sở Nhân cuộn mình trong xe ngựa, cả người ẩm ướt, lạnh lẽo khó chịu. Dùng toàn lực tập trung tinh thần báo tin cho Trương thư sinh nhưng liên tiếp xuất hiện những cơn choáng váng, ý thức chậm rãi lâm vào hắc ám.

Đến khi có cảm giác, trên mặt có chút đau, dường như đang có người vỗ mặt nàng, bên cạnh đó còn có tiếng nam tử.

“Tỉnh tỉnh. Nếu nàng không tỉnh lại, hai ta đều phải đi tong.” Thanh âm quen thuộc váng vất rồi dần dần rõ ràng, thính lực nàng từng chút khôi phục, thanh âm kia gần bên tai nàng.

“Tỉnh chưa? Tỉnh rồi liền mở to mắt ra nhìn bản thiếu một cái nào, chúng ta phải đi ra khỏi đây thế nào đây?” Nàng giật giật lông mi, thanh âm này rõ ràng đang rất hưng phấn, hơn nưa còn không thôi lay lay bả vai nàng.

Cố sức mở to mắt, hình ảnh đầu tiên còn rất mơ hồ, sau đó mới chậm rãi rõ ràng hơn, thứ đầu tiên đập vào mắt vậy mà lại là nham thạch.

Ánh mắt nàng vừa chuyển, tất cả đều là nham thạch, đây là một thạch động sao?

“Ngẩn người gì nữa, đến đây xem nào.” Một bàn tay đang quơ quơ trước mặt nàng, Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy khuôn mặt bầm dập buồn cười của Bùi Tập Dạ. Khuôn mặt tinh xảo như trẻ con vô cùng thê thảm, ánh mắt lại sáng đến bất thường.

“Sao lại là ngươi vậy?” Cảm giác dần quay trở về, đầu óc vẫn cứ váng vất như cũ.

Bùi Tập Dạ vuốt vuốt mái tóc tán loạn của mình: “Còn không phải giống nàng sao, bị xách đến đây.”

“Ngươi cũng bị bắt?” Nhạc Sở Nhân hoàn hồn, xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, gánh nặng trong lòng cùng buông xuống, thế nhưng vẫn bị hoa mắt.

“Đừng lo lắng bụng nàng, vẫn còn.” Nhìn động tác của nàng, Bùi Tập Dạ khẽ quát, lại có chút khinh thường xen lẫn tức giận.

“Bắt chúng ta là ai? Đông Cương Dịch Vọng đại sư?” Nhớ tới bàn tay như ma quỷ vừa rồi, trong lòng Nhạc Sở Nhân không khỏi run lên, không biết bản thân nàng ngất xỉu, hắn có làm gì với bé con của nàng hay không?

“Không phải hắn thì còn ai?” Bùi Tập Dạ ngồi xuống, trường bào màu đen có chút lôi thôi, trên mặt lại bị thương, tóc tai lộn xộn, trông hắn thực chật vật.

“Đều chộp chúng ta tới đây, đây chính là tư thế muốn diệt chúng ta.” Trợn tròn nhìn nham thạch trên đỉnh đầu, bởi đầu óc vẫn còn choáng, nhìn nham thạch tưởng như sắp rơi xuống đầu nàng vậy.

“Không chỉ vậy, dường như hắn còn có chút ân oán cá nhân.” Bùi Tập Dạ lắc đầu, giọng điệu lạnh nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.