“Mau đi xuống.” Mắt thấy vô số tảng đá đập tới, Nhạc Sở Nhân thu hồi Bạch Lăng trong tay trở tay ôm hông của Phong Duyên Thương.
Thế nhưng động tác của Phong Duyên Thương cũng cực nhanh buông thạch bích ra, ôm lấy nàng hạ xuống, trong chớp mắt rơi vào phía trong hắc khí. Bầu trời vô số đá vụn đập vào trên thạch bích, lực đập mạnh mẽ khiến khối thạch bích này vỡ vụn thành từng khối lớn, cũng bùm bùm rớt xuống.
Phía dưới lăn lộn trong hắc khí, Phong Duyên Thương ôm lấy Nhạc Sở Nhân cấp tốc di chuyển, rất tinh chuẩn (tinh tế , chuẩn xác) di chuyển tới trước người đang vung áo choàng ở trong sương mù đen. Phong Duyên Thương trực tiếp rút nhuyễn kiếm ra công kích hắn, hắn giơ tay lên ngăn cản, Bạch Lăng của Nhạc Sở Nhân đánh vào trên người hắn, áo choàng trên người của hắn rất rõ ràng cũng là thứ đáng lo lắng vô cùng.
“Hừ, ngu xuẩn!” Hắn hừ lạnh một tiếng, hắc khí biến mất, lại trong nháy mắt, từ dưới chân hắn tràn hồng khí, mùi tanh hôi xông vào mũi, hun đến Phong Duyên Thương lảo đảo một cái.
Nhạc Sở Nhân giơ tay lên che miệng mũi Phong Duyên Thương, một cái tay khác rút ra cây địch* trúc tía, đặt ở bên môi vẻn vẹn thổi ra một âm đơn, chỉ thấy mặt đất một điểm bạch quang giống như một con rắn lao thẳng về phía mặt của người nọ.
*Địch:sáo trúc, ống sáo
“Chút tài mọn.” Hắn nắm áo choàng vung lên, dễ dàng đánh tan con rắn sáng trắng đang lao về phía hắn, lại vung áo choàng một cái, hai con Hắc Thử ( chuột đen) xông tới, kêu chi chi đánh về phía mắt cá chân của Phong Duyên Thương cùng Nhạc Sở Nhân.
“Nhảy!” Nhạc Sở Nhân hô to, Phong Duyên Thương đồng thời nhảy dựng lên, hai con Hắc Thử này từ dưới chân bọn họ chui đi, Nhạc Sở Nhân trở tay huy động Bạch Lăng đánh về phía sau lưng Phong Duyên Thương, Hắc Thử kêu chi chi hai tiếng đụng phải Bạch Lăng, lập tức hóa thành hai đạo khói trắng biến mất không thấy gì nữa.
“Nói ta có chút tài mọn, ngươi cũng không có cao minh hơn chút nào đâu.” Nhạc Sở Nhân lạnh lẽo quát, tay phải nâng lên để xuống, bầu trời bỗng dưng nhiều hơn một tấm lưới bạch quang như chiếc lồng thẳng đửng rơi từ đỉnh đầu hắn xuống.
“Bản lĩnh của sư phụ ngươi rốt cuộc ngươi học được bao nhiêu? Ngu xuẩn chí cực (cực điểm).” Cái lưới kia lập tức rơi xuống đỉnh đầu hắn, hắn lạnh giọng cười nhạo, một tay kéo lấy áo choàng quay đầu che mình, đồng thời vọt lên trên trực tiếp xuyên qua lưới trắng này nhảy ra ngoài.
Màu trắng trùm xuống ở trên mặt đất, cát đá trên mặt đất trong nháy mắt bị nướng chuyển sang màu đỏ bừng.
“Hừ, dù sao cũng không phải biểu diễn cho ngươi xem?” Nhạc Sở Nhân cười, thế nhưng ánh mắt như hai vì sao sáng lại đỏ như sung huyết, nàng cũng hận vô cùng.
“Vậy thì tiếp .” Hắn nhảy ra chạy xa, Phong Duyên Thương ôm lấy Nhạc Sở Nhân cực nhanh đuổi theo.
Kiếm trong tay Phong Duyên Thương thỉnh thoảng tìm cơ hội huy động công kích hắn, nhưng dù là hắn cùng Nhạc Sở Nhân kịch đấu, cũng đều có thể trốn được. Bản lãnh như thế rất là khó được, đồng thời cũng làm cho Nhạc Sở Nhân phẫn hận không dứt. Nếu như nàng cũng biết võ công, làm sao còn có thể bị hạn chế khắp nơi?Hắn toát ra lui hướng về phía bên dưới vách núi, Phong Duyên Thương lại bỗng dưng lui về phía sau, nhuyễn kiếm trong tay được rót nội lực vào thẳng băng, chạm trên mặt đất phát ra tiếng vang to lớn. Cùng lúc đó, nhóm hộ vệ vẫn cố thủ ở bốn phía không nhúc nhích vung kiếm đánh tới, mấy trăm người trong nháy mắt vây hắn lại, tiếng đánh nhau ầm ầm bang bang vang lên.
Phong Duyên Thương ôm lấy Nhạc Sở Nhân theo bên cạnh vách đá leo lên, đứng ở chỗ cao thấy rất rõ ràng tình hình chiến đấu phía dưới. Nhạc Sở Nhân vịn đầu vai Phong Duyên Thương nhìn xuống, đồng thời lấy ra Tử Trúc địch để bên môi. Mấy đạo âm đơn vang lên, trên thạch bích vù vù vù, mấy đạoTiểu Ảnh màu vàng kim hướng phía dưới vây lại người định nhanh chóng chạy trốn.
Hắn bị vây lại kịch đấu, khó có thể rút tay ra chân đi đối phó với vật thể lao xuống trên đỉnh đầu, chỉ thấy này mấy đạo Tiểu Ảnh màu vàng kim theo da đầu của hắn chui vào trong.
Thân thể hắn rõ ràng run lên, hộ vệ bốn phía tận dụng mọi thứ, hai thanh kiếm chính xác đâm vào bụng của hắn.
Trên thạch bích, mắt Nhạc Sở Nhân trợn to, vịn đầu vai Phong Duyên Thương ngón tay cũng đâm vào trong da thịt của hắn.
Vậy mà, nàng kỳ vọng quá cao, người nọ tuy là trúng kiếm, nhưng lực bộc phát mạnh hơn. Song chưởng đẩy ra ngoài, hơn một trăm cái hộ vệ trước mặt hắn trong nháy mắt bị đánh bay ra ngoài, ngay tiếp theo toàn bộ hộ vệ phía sau ngã xuống đất, mấy người trực tiếp hứng lấy chưởng lực của hắn thì miệng phun máu tươi.
Nhạc Sở Nhân cắn răng, “Xem như ngươi lợi hại.”
“Đừng nói nưa... Ôm lấy ta.” Phong Duyên Thương mở miệng, âm thanh trầm thấp lại bao hàm nghiêm nghị. Ôm lấy nàng cực nhanh hướng trên vách đá leo lên, phía dưới, người đã bị thương nhanh chóng đuổi theo.
Càng đi lên trên, gió càng lạnh thấu xương. Nhạc Sở Nhân nằm ở trên vai Phong Duyên Thương nhìn người nọ đi trên dốc núi phía dưới mà lại giống như mặt đất bằng phẳng, trên mặt tràn đầy khó có thể tin. Chỉ là tương ứng, nàng lại càng thêm kích động, nếu như có thể đánh bại một người như vậy, nàng cũng không tiếc rồi.
Vách đá phía dưới cùng, mấy chục hộ vệ té xuống đất không dậy nổi, lưu lại mấy người chăm sóc bọn họ, những người còn lại cũng bắt đầu leo lên ngọn núi đuổi theo.
Đàn thú ở dưới mặt đất đi loạn, không có Nhạc Sở Nhân ra lệnh, bọn chúng cũng chỉ được đóng giữ ở dưới mặt. Kim Điêu trên bầu trời một mực quanh quẩn, thật ra thì nó sợ người nọ, người nọ chỉ cần động tay một chút, mạng nhỏ của nó sẽ không có.
Phong Duyên Thương mang theo Nhạc Sở Nhân leo qua đi lên đỉnh cao nhất của vách đá, hai người đứng lại, nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước.
Cả đỉnh vách đá chỉ có mười mấy thước vuông, phía sau núi xuống phía dưới, quái thạch đá lởm chởm,cây cối thưa thớt sinh trưởng nghiêng ngả giữa những kẽ đá, gió vừa thổi, giống như cực kỳ khiếp người.
Hai người đứng ở vị trí chính giữa, chỉ hai phút, người nọ đã từ bên dưới vách núi lộ đầu ra.
Nhạc Sở Nhân giơ tay lên bắn ra, một Kim Đậu Đậu (chắc là hạt đậu vàng) bay ra ngoài, nhưng mà hắn lại tránh thoát.
Khuôn mặt hắn xanh trắng thoạt nhìn rất khiếp người, ánh mặt trời chiếu lên toàn bộ, máu đen dưới da trên khuôn mặt tái nhợt trông hết sức rõ ràng, giống như từng con sâu ăn lá nhỏ nằm ở dưới làn da. Hốc mắt hõm sâu, con ngươi đỏ ngầu, bị gió thổi lộ ra mái tóc màu xám cao thấp không đều, áo choàng màu đen trông vô cùng nóng ruột, giống như một con sư tử đang đói khát.
Nhạc Sở Nhân cười cười, giơ tay lên lướt nhẹ giống như chải tóc, mặc dù nét mặt nàng tươi cười như hoa, nhưng tương phản là con ngươi đỏ lên cùng sắc mặt tái nhợt, xem ra hoàn toàn không bình thường.
“Rất nhanh nhẹn đó, tránh thoát được!” Chậc chậc hai tiếng, giống như đang cười nhạo hắn già rồi.
“Hừ, con nhóc, quỷ kế đa đoan.” Vừa nói chuyện, đầu của hắn nhanh chóng lúc lắc một cái, thật giống như bị rút gân.
Nhạc Sở Nhân cười khanh khách, “Thoải mái không?”
“Giết chết hai người các ngươi, ta lại giết chết bọn chúng. Rồi đam thủng toàn thân bọn chúng, ta cũng sẽ không chết.” Trong ánh mắt tối tăm tràn đầy đắc ý, giọng nói bát nam bất nữ kia cực kỳ quỷ dị, nghe không khỏi làm người ta nổi lên da gà.
Nhạc Sở Nhân âm thầm cắn răng, “Ngươi đem nội tạng trong thân thể ngươi đều thay đổi? Không trách được, đâm ngươi hai kiếm cũng không thấy ngươi chảy máu.” Ở thế giới này nếu có lựu đạn các loại ... thì tốt rồi, cho hắn nổ phát nát bấy, cho dù là bản thân bất tử cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
“Ha ha ha, cho nên, ta sẽ không chết. Tiếp chiêu!” Ngửa mặt lên trời cười dài, sau một khắc bỗng dưng thu cười, chân giống như lướt như bay chạy thẳng về phía bọn họ.
Tay khô héo thành chộp, thẳng đến mặt Nhạc Sở Nhân.
Phong Duyên Thương ôm chầm Nhạc Sở Nhân quay một vòng né tránh, đồng thời huy kiếm đâm về cánh tay của hắn. Tốc độ của Phong Duyên Thương cực nhanh, mũi kiếm xẹt qua mu bàn tay hắn, mắt thấy da thịt tách ra, thế nhưng hoàn toàn không chảy máu. Hơn nữa hắn vẫn thu tay lại như thường, dưới chân di chuyển công kích hai người lần nữa.