Tháng một ở Hoàng Thành rất lạnh, tuyết cũng rơi rất nhiều. Hầu như cứ ba ngày lại có một trận tuyết lớn sau đó tan ra thành nước đá khiến nhiệt độ vô cùng thấp.
Nhưng thời tiết như vậy cũng chỉ trong tháng một, chỉ cần qua ngày cuối cùng nhiệt độ lập tức tăng lên, điều này khiến Nhạc Sở Nhân thấy rất thần kỳ.
Ngày cuối cùng tháng một, Bắc Cương cho người đem thư đến, lần này là đích thân Bắc Vương ngự bút nói rằng xuân về hoa nở sẽ đến chơi.
Có lẽ bởi vì nhận được tin tức Bắc Vương đến thăm Đại Yến, Đông Cương cũng vội truyền đến tin tức thúc thúc ruột của Đông Vương Khánh Vương gia sẽ mang bảo vật đến yết kiến Đại Yến hoàng đế, trong thư hạ thấp tư thái rất nhiều so với Bắc Cương.
Phong Triệu Thiên tất nhiên là vừa lòng thái độ của Đông Cương, hết sức nhiệt tình chiêu đãi sứ giả, lại phái người hộ tống đến tận biên cảnh Đại Yến và Đông Cương.
Những thứ đại sự triều đình này chẳng mấy chốc truyền khắp hoàng thành, trên cơ bản chỉ trong hai ngày ngay cả ông cụ tai điếc còn biết.
Thất Vương phủ.
Gần đây, Nhạc Sở Nhân vô cùng bận rộn,cả ngày qua lại giữa Thất Vương phủ và Tế Thế đường .
Hôm nay đã là mùng một, ngày mai chính là ngày Tế thế đường rút thưởng, tuy nhiên tất cả đã có Thích Kiến lo liệu nàng cũng không cần động tay.
Nhạc Sở Nhân nhìn Đinh Đương đang bận rộn hầm thịt bò cách thủy, hương thơm mê người dần tỏa ra, nàng tưởng thư không nhẫn được nữa, Tuy nhiên thịt bò phải mềm mới được, gấp cũng vô dụng.
Đinh Đương cũng chê nàng vướng tay, nhìn thời gian đoán chừng Phong Duyên Thương đã hạ triều, to gan đuổi nàng đi.
Bên ngoài so với ngày hôm qua ấm rất nhiều, Nhạc Sở Nhân khoác áo lông cáo trắng muốt đi về phía thư phòng, quả nhiên ngoài cửa có đám người Nghiêm Thanh đã đứng đó. Những người này cả ngày theo sát Phong Duyên Thương, giờ người ở đây Phong Duyên Thương hẳn ở trong đó.
Nhạc Sở Nhân đi nhanh đến gần thư phòng, đám hộ vệ trước cửa đều chắp tay cúi đầu, Nhạc Sở Nhân phất tay rồi đẩy cửa phòng.
Trong thư phòng rất ấm áp, hơn nữa có mùi sách mực thoang thoảng, không giống mùi hương liệu trước kia.
Nhạc Sở Nhân vòng qua bình phong, vén lên rèm che lập tức nhìn thấy Phong Duyên Thương nhàn nhã ngồi sau bàn đọc sách.
Nàng đi đến bên người hắn cới áo choàng ném lên trên ghế, Phong Duyên Thương cũng buông sách ngẩng đầu lên nhìn nàng, tuấn nhan như họa, mắt phượng thâm thúy như muốn hút cả linh hồn đối phương.
"Hôm nay sao lại chăm chỉ như vậy? Vùa trở lại đã chui vào thư phòng, không phải đang xem sách * chứ?”
(hu hu cái này làm khó Nguyệt rồi, bản gốc bị ẩn, Nguyệt chẳng biết dịch sao, thông thường cái dấu * biểu thi nghĩa không trong sáng hoặc ái muội gì đó, sách gì, mọi người tự đoán nhé >___<)
Phong Duyên Thương cong lên khóe môi nhìn nàng, con ngươi mềm mại như nước.
“Một chút thi từ ca phú, rất có ý cảnh.”
Hắn cũng không phải đặc biệt hứng thú nhưng vẫn phải xem qua một chút tránh cho có lúc phải lúng túng.
Nhạc Sở Nhân tựa người vào bàn, cầm lấy quyển sách trong tay hắn lật vài trang rồi bĩu môi :
“Cái này có gì hay? Quá kiểu cách nhàm chán. Xem nhiều loại thơ từ này, người ta chỉ có càng ngày càng thiếu não.”
Nhạc Sở Nhân ném sách xuống đặt mông ngồi luôn lên bàn, đung đưa chân từ trên cao nhìn xuống Phong Duyên Thương.
Phong Duyên Thương nhướn mày, khẽ thở dài:
“ Kiểu cách nhàm chán như thế nào? Nàng nói nghe chút coi.”
Nhạc Sở Nhân khoanh tay nói:
“Không tin sao? Những chuyện nhàm chán như leo núi trong mưa, chèo thuyền trên nước, nghe mưa bên rừng ngoài những người rảnh rỗi như bọn họ ra ai sẽ làm? Nếu có thời gian, ta nhất định đi ngủ. Dân thường hẳn ở nhà với vợ con. Còn quan lại lên triều xong khẳng định sẽ ở trong thư phòng nghĩ cách hãm hại người khác hoặc lấy lòng Hoàng thượng. Chỉ có cái đám tự cho là phong nhã ấy mới cả ngày leo núi, chèo thuyền.”
Sau một phen lý luận, Phong Duyên Thương cũng không còn gì để nói, môi mỏng khẽ cong lên nhìn cô gái đang ngồi trên bàn:
“Nhưng thơ bọn hắn viết ra quả thật không tệ, ít nhất người bình thường không viết ra được."
Đại Yến tuy là trọng cả văn võ, nhưng chân chính sùng bái văn học rất ít. Bởi vậy người có tài đều rất được sùng bái, phần lớn được tôn sùng là nhã sĩ cư khách.
Nhạc Sở Nhân hừ nhẹ, lơ đễnh nói:
“Những thứ bọn họ viết đều õng ẹo làm dáng chú trọng bề ngoài, cũng không xem dân chúng bình thường có hiểu hay không. Trong mắt ta những gì chân thật mới là đồ tốt. Còn nữa, ngươi nói người bình thường không viết ra được vì ngươi chưa xem qua người bình thường viết, nếu là xem qua nhất định ngươi sẽ kinh ngạc. Hôm nào rảnh rỗi ta cũng viết một tập thơ, nhất định khiến ngươi trố mắt.”
Nhạc Sở Nhân dương cằm lên, hết sức tự tin nói.
"Chép lại thơ của người khác thì không tính.”
Phong Duyên Thương đầy hứng thú nhìn nàng, cảm thấy nàng rất có thể sẽ chép lại vài bài thơ xuất sắc từ thế giới của mình.
"Hừ, đừng coi thường ta. Bây giờ có thể đọc cho ngươi mấy câu đủ để ngươi sáng mắt.”
Nhạc Sở Nhân không vui nhấc chân đá chân hắn, thế nhưng hắn không đau mà vẫn cười cười như cũ.
" Xin rửa tai lắng nghe."
Phong Duyên Thương gật đầu rất mong chờ nàng có thể đọc ra thơ phú bình dị mà xuất sác như thế nào.
"Khụ khụ, nghe cho kỹ!
Quân không thấy, mẹ cha soi gương sầu đầu bạc, cua xào phải để thật cay.
Nhân sinh tựa lần đầu gặp gỡ, một chén hỗn độn một chén mì.
Đợi nhàn phai mất cố nhân tâm, thịt bò kho tàu tới hai cân.
Bao giờ nến cửa tây thổi tắt, móng heo trong nồi đúng lúc nhừ."
(Nguyệt: mẹ ơi, thơ….Lúc đầu định để phiên âm rồi chép bản dịch cho mọi người nhưng rất tối nghĩa, cũng rất khó hiểu sợ mọi người không hiểu nên Nguyệt đã vô cùng cố gắng giản lược và đổi lại cho dễ hiểu một chút, còn về vần vèo ấy à, chịu thôi >____<)
Đôi mắt Nhạc Sở Nhân lấp lánh như sao, bắt đầu thao thao bất tuyệt, khoe môi Phong Duyên Thương bắt đầu co quắp.
Thật lâu sau, Phong Duyên Thương mới lên tiếng:
“ Đúng là rất bình dị.”
Hắn cũng chỉ có thể đánh giá như vậy.
Nhạc Sở Nhân hừ nhẹ, vênh váo đắc ý:
“ Tất nhiên, nếu ngươi muốn nghe thì còn rất nhiều, đây đều là tác phẩm của người bình thường, có phải rất đặc sắc hay không?”
Nàng thấy so với các thi nhân kiểu cách kia còn hay hơn rất nhiều.
Phong Duyên Thương im lặng, cuối cùng không phản bác được, gật đầu:
“Đúng là rất hay.”
"Thanh tao cái gì, đều là giả bộ hết. Chẳng lẽ bọn họ không ăn cơm không đi nhà xí sao? Nói cho ngươi biết, Vọng Nguyệt Lâu của ta đang hầm thịt bò cách thủy, ngươi nếu muốn cao nhã, vậy thì không cho ăn."
Nhạc Sở Nhân khom người, vươn tay nâng cằm Phong Duyên Thương, nàng không nhìn nổi mấy người giả tạo.
Phong Duyên Thương bắt được tay nàng, mắt phượng cong lên:
“ Được, không cao nhã, toàn nghe theo Thất vương phi được không?”
"Vậy là được rồi, có lúc nhìn ngươi như muốn thành tiên, ta thật muốn đến Hộ Quốc tự lấy bùa Trấn Hồn dán tại trên đầu ngươi tránh cho linh hồn ngươi biến mất.”
Phong Duyên Thương cười khẽ, tiếng cười ấm áp vô cùng dễ nghe.
“Lúc trước ta cũng từng nghĩ xin bùa trấn hồn dán tại trên người ngươi tránh cho hồn phách trong thân thể này bay đi.”
Bây giờ tuy đang đùa giỡn nhưng quả thật lúc đo hắn cũng từng nghĩ như vậy, bởi vì hắn suy đoán Nhạc Sở Nhân là mượn xác hoàn hồn.
Nhạc Sở Nhân cười khanh khách, hình như hết sức thích nghe lời này:
"Ta lúc đó từng nghĩ, lúc đi sẽ dẫn ngươi theo.”
Phong Duyên Thương nghe vậy nhướn mày, có vẻ rất ngoài ý muốn, sau đó nụ cười cũng lớn hơn, rõ ràng rất hài lòng với lời này của nàng.
Nhìn hắn cười vô cùng vui sướng, Nhạc Sở Nhân híp mắt, tiếp tục nói:
" Bản thân ngươi là cổ vật sống, , nếu dẫn ngươi trở về, nhất định có thể bán giá cao đủ cho ta tiêu sài mấy đời không hết.”
Nụ cười trên mặt Phong Duyên Thương cứng đờ, sau đó khẽ lắc đầu:
“Thật may là ông trời có mắt giữ nàng lại nơi này, nếu không số mệnh của bản vương thật đáng lo lắng rồi.”
"Ha ha, hiện tại ta chắc chắn sẽ không bán ngươi. Cõi đời này, người ta quan tâm nhất trừ bản thân mình chính là ngươi.”
Nhạc Sở Nhân gật đầu, lời nói chắc chắn, Phong Duyên Thương nghe vậy cười vô cùng vui vẻ.
“Ngày mai bốc thưởng, kẻ đến thăm dò chắc chắn không ít. Tuy nhiên ta lại muốn đi xem xử quyết phạm nhân, phải biết rằng tại thế giới kia của chúng ta, việc này hoàn toàn không thể xem đến.”
Nhạc Sở Nhân nhảy xuống khỏi bàn, tay hai người vẫn nắm chặt.
“Thế giới kia không có xử tử hình?”
Phong Duyên Thương hơi ngửa đầu nhìn nàng, khóe môi giữ nụ cười sủng nịnh.
“Đương nhiên là có, nhưng làm gì có chuyện xử tử hình trước mặt quần chúng. Hơn nữa bây giờ đều theo chính sách nhân đạo, dùng thuốc, vừa uống vào là chết một chút thống khổ cũng không có.
Phong Duyên Thương gật đầu, mỗi lần nghe Nhạc Sở Nhân nói đến thế giới của nàng hắn đều cảm thấy hứng thú.
“Đừng nhìn ta nữa, thịt bò có vẻ nấu xong rồi, vương gia của ta đi nào, chúng ta đi ăn thịt bò.”
Nhạc Sở Nhân mỉm cười kéo Phong Duyên Thương đứng dậy.
Phong Duyên Thương thuận theo lực kéo của nàng đứng lên, tay kia nắm lấy vai nàng, vừa lách người qua bàn vừa nói:
“Thịt bò tuy rằng ăn ngon, nhưng mấy ngày nay nàng ăn hai hết hai con rồi, có chút tàn nhẫn nha.”
“Hừ, ta có năng lực siêu độ cho chúng ta mới ăn, đây là tạo hóa của chúng.”
Nhạc Sở Nhân hừ lạnh, đối với hắn giả từ bi cảm thấy vô cùng coi thường, hiển nhiên bình thường hắn ăn cũng rất ngon thôi?
Ngày mùng hai Tế Thế Đường bốc thưởng, sáng sớm, phần đông hộ vệ trong phủ đều xuất phủ đến Tế Thế Đường duy trì trật tự, phát thưởng,…Thích Kiến đảm đương chức vụ quản gia cũng ra phủ từ sớm, đến khi Nhạc Sở Nhân dùng xong bữa sáng rồi xuất phủ, Thất Vương phủ gần như vườn không nhà trống rồi.
Nhạc Sở Nhân đi cùng Thích Phong, hai người lên xe ngựa không nhanh không chậm đi thẳng đến khu vựa phía tây thành.
Tây Thành có một sườn núi, một dòng suối nhỏ từ giữa núi chảy xuống đổ vào sông trong thành, bởi vậy sườn núi này được gọi là Sườn Vong Thủy, ý chính là nơi đây nối liền với Âm tào địa phủ, kẻ bị chém đầu ở nơi này sẽ trực tiếp tiến xuống địa phủ không thể ở lại gây phiền phức.
Bốn phía Sườn Vong Thủy đều là nghĩa địa, bậy giờ là mùa đông nên không khí có vẻ thêm phần tiêu điều vừa hay bớt đi phần khủng bố dọa người.
Người vây xem rất nhiều, đa số là tiểu hài tử trong thành Tây, nhàn rỗi không có gì làm đến xem xử trảm một chút cũng không tệ. (LN: Nguyệt cũng không biết chỗ này làm sao, tác giả ghi là “bách tính hài tử”, không có phẩy nên từ chính sẽ là hài tử, nhưng để lũ trẻ xem xử trảm lại còn “không tệ” là sao? >______<)
Khi xe ngựa đến gần sườn Vong Thủy, Nhạc Sở Nhân nhảy xuống xe, nhìn thấy đám đông đang tụ tập không khỏi kinh ngạc, hóa ra cũng có rất nhiều người cùng sở thích với nàng, ngày đông giá rét chạy đến nơi này xem giết người.
Nàng đi đến một bên, lúc này trên con đường trụi lủi không một bóng cây vang lên tiếng chiêng, từng tiếng vô cùng vang dội, đây gọi là chiêng đuổi quỷ, dùng để đuổi cô hồn dã quỷ cản đường.
Những người vây xem đều nhìn qua bên đó rồi tự động nhường đường cho xe tù, khung cảnh hài hòa đến quái dị.
Tuy rằng đứng xa nhìn không rõ hiện trường xử trảm, nhưng có thể nhìn đến hơn mười xe tù, đa số là hai người một xe, lần này đại khái xử trảm hơn hai mươi phạm nhân.
Đại đa số tuổi không lớn , trên mặt không chút sợ hãi, giống hệt như lúc trước nàng xem thấy trên tivi, có một cỗ khí khái bất khuất của anh hung hảo hán, mặc dù chúng quả thật không phải người tốt gì.
Nhạc Sở Nhân bạo người trong áo khoác lông chồn nhìn không chớp mắt. Quan binh áp giải khoogn hề ít còn có đao phủ vác đại đao tạo thành trận thế hoành tráng trước mắt.
Người vây xem ồn ào nghị luận, tiều hài tử có chút sợ hãi trốn sau lưng người lớn, nhưng lại không nhịn được tò mò thò đầu ra xem.
Thích Phong đứng bên người Nhạc Sở Nhân, hắn đối với cảnh trước mặt không chút hứng thú, bỏi vật đôi mắt luôn cảnh giác nhìn xung quanh, hôm nay chỉ có mình hắn bảo vệ Nhạc Sở Nhân nên không khỏi có chút lo lắng.
Tất cả phạm nhân đều xuống khỏi xe tù, quỳ tại vị trí của mình, lúc này đã gần sáng hẳn, có vài quan binh bắt đầu gõ chiêng, thanh âm vô cùng chói tai.
Những người dọn xác đã chuẩn bị xong từ sớm, mỗi người cầm vài chiếc bao tải trắng, xem ra đã rất chuyên nghiệp.
“Xác của họ có đem trả cho gia đình không”
Thời gian càng lâu, người vây xem cũng càng náo nhiệt, nhưng lại không hề thấy người nhà phạm nhân, Nhạc Sở Nhân hiếu kỳ hỏi.
Thích Phong lắc đầu:
“Những người này đều phạm trọng tội, đều bị gia đình trừ tên ra khỏi tông phả, bởi vậy sau khi xử trảm không ai quản. Những quan binh đó phụ trách thi xác, sau đó chôn luôn trên núi.”
Vừa nói vừa chỉ ngọn núi phía trước, sườn núi đã chôn không biết bao nhiêu phạm nhân bị xử tử hình rồi.
Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn Sườn Vong Thủy. Vì đến mùa đông nên cây cối trên núi đều trụi lủi, tuyết rơi biến cả ngọn núi thành màu trắng, bởi vậy xem chẳng đến cái gì. Tuy nhiên nhìn kỹ sẽ thấy ngọn núi này rất âm u, kể cả nơi đó lúc đầu không âm u chút nào, nhưng quanh năm chôn người chết không âm u mới lạ đó.
Đối với loại người như Nhạc Sở Nhân mà nói, ngọn núi này tuyệt đối là địa phương tốt để nuôi cổ trùng.
Nàng quan sát sườn núi này , cũng vô tâm nhìn đài xử quyết, đám người vây xem phát ra từng trận kinh hô. Đầu người rơi xuống, máu tươi nhuộm đỏ tuyết trắng kích thích thị giác như vậy khiến người ta không nhẫn tâm nhìn thẳng.
“Vương phi, người nhìn kẻ đó….”
Đột nhiên, Thích Phong lên tiếng. Nhạc Sở Nhân quay mặt sang, nhìn thao tầm mắt hắn cũng thấy ngạc nhiên, sau đó nhíu mày, nhìn chằm chằm phía đó không nháy mắt.
Trong đám người đối diện, một người toàn thân mặc áo choàng đen, mũ che kín đầu chỉ để lộ nửa gương mặt.
Dáng người rất cao, choàng áo choàng như vậy khiến người ta cảm giác rất gầy, quan trọng là, gương mặt rất non nớt, tự như một đứa trẻ vậy.
Nhạc Sở Nhân cứ nhìn chằm chằm hắn, tuy rằng khoảng cách rất xa nhưng có vẻ như vẫn bị hắn nhận ra, Bàn tay từ trong áo choàng vươn ra gạt mũ xuống để lộ toàn bộ gương mặt.
Nhạc Sở Nhân híp mắt, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, đây không phải thiếu niên xuất hiện trước ngày khai trương Tế Thế Đường sao? Lúc đó người đàn ông đội mũ đi theo hắn đã chạy mất, bây giờ cũng không đi cùng hắn, hơn nữa còn nhìn Nhạc Sở Nhân cười rất đáng đánh đòn.
Nhìn thấy hắn đứng đó cười, Nhạc Sở Nhâncũng kéo kéo khóe môi, cười không có chút thành ý.
“Vương phi….”
Hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ, Thích Phong đột nhiên lên tiếng mong NHạc Sở Nhân có thể hạ mệnh lệnh để hắn đi bắt thiếu niên kia về.
“ Không cần rút dây động rừng, hắn đã xuất hiện ở đây chứng tỏ có lòng tin không bị bắt lại.”
Hơn nữa nhìn hắn cười tự tin như vậy, chắc hẳn bản lĩnh không nhỏ như gương mặt đó.
Thiếu niên đó cười cười lộ ra hàm rang trắng sáng có vẻ rất vui vẻ. Nhạc Sở Nhân vẫy tay ra hiệu hắn qua đó.
Thiếu niên thấy vậy cười đến mắt nheo lại thành trăng lưỡi liềm, bỏ mũ xuống rồi xuyên qua đam snguwowif đi về phía Nhạc Sở Nhân.
Thích Phong toàn thân cảnh giác nhưng dưới ánh mắt ra lệnh của Nhạc Sở Nhân đành lùi ra xa. Tiểu tử này hôm trước nàng không có xem kỹ, hơn nữa chỉ bằng mùi hương nhàn nhạt trên người hắn nàng đoán không ra hắn có phải cao thủ hay không.
Thiếu niên đạp tuyết đi đến bên này, nhìn gần mới thấy hắn không hề nhỏ con như gương mặt con nít kia, ít nhất hắn còn cao hơn Sở Nhân hẳn một cái đầu.
Khi cách Nhạc Sở Nhân tầm một mét thì thiếu niên dừng lại, khóe môi vẫn nở nụ cười đẹp mắt.
Nhạc Sở Nhân đánh giá hắn một lúc đưa tay đến trước mặt hắn:
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, bắt tay cái coi.”
Thiếu niên vẫn mỉm cười, ánh mắt trong suốt lóe qua sự hứng thú nhìn chằm chằm tay Nhạc Sở Nhân rồi nắm lấy tay nàng.
Hai tay nắm lấy, Nhạc Sở Nhân khẽ dùng lực, ngón tay chạm vào da thịt hắn cảm giác được gì đó không bình thường. Nụ cười trên mặt cũng biến mất, Nhạc Sở Nhân chậm rãi buông tay hắn ra , nhàn nhạt nói:
“Ngươi là Giáo thánh.”
Không phải phỏng đoán mà là khẳng định, tay nàng có bôi phấn cương thi ( Nguyệt: đại khái chạm vào thì cơ thể trở nên cứng đờ giống xác chết ý ) nhưng hắn chạm vào lại không có bất kỳ phản ứng gì, kẻ hôm đó muốn bắt nàng đều không chống lại được lại độc này mà hắn lại có thể.
Thiếu niên nhìn nàng, đáy mắt chợt lóe kinh ngạc nhưng vẫn cười mà không nói.
“Ngươi câm, không thể nói chuyện? Ta cũng không vì ngươi tàn tật mà nương tay, ở đây không tiện, lên sườn núi kia thế nào?”
Nhạc Sở Nhân liếc nhìn những người bên kia vẫn đang vây xem thu dọn xác người, tay chỉ lên sườn Vong Thủy.
Nhạc Sở Nhân nhìn hắn không có chút đồng cảm nào. Đáng thương thì sao? Nàng cũng rất đáng thương nha? (Nguyệt: Đừng ai thắc mắc chỗ này vì Nguyệt cũng không biết có chính xác không vì cái tính từ nó bị ẩn)
“Đi thôi !”
Thấy hắn không nói cũng không động, Nhạc Sở Nhân nắm lấy hắn đi về phía đó, Thích Phong nhanh chóng đuổi theo, tuy nhiên vẫn nghe lời nàng không dám đi qua gần. Thiếu niên đó là Giáo Thánh?
Trên sườn núi cũng không có ngườiqua lại nên tuyết phủ rất dày, Nhạc Sở nhân một tay năm slays áo khoác của thiếu niên, một tay nắm lấy áo khoác của mình, từng bước một đạp tuyết trông có vẻ hơi phí sức.
“Nàng buông ta ra có lẽ sẽ đi dễ dàng hơn chút.”
Đột nhiên thanh âm có chút trêu đùa từ sau đầu truyền đến, đây là thanh âm của thiếu niên.
Đối với việc hắn có thể nói chuyện, Nhạc Sở Nhân hoàn toàn không ngạc nhiên, buông tay nhưng chẳng thèm quay đầu lại:
“ Không giả chết nữa? Ta hỏi ngươi, nô cổ của ta là ngươi giết? Cổ trên người Trương Băng cũng là kiệt tác của ngươi? Hôm nay chúng ta coi như là oan gia tụ họp rồi. Nói thật, ngươi còn là đệ nhất cao thủ ta gặp được trên đời này, không giết được ngươi ta sao còn tung hoành thiên hạ được?”
Nhạc Sở Nhân đi hướng trên núi, rộng rãi đem sau lưng cho người đằng sau, nàng vẫn còn dám nói như vậy khiến Thích Phong đi sau cảm thấy đau đầu. Nếu kẻ đó có ý đồ ám sát nàng, nàng tránh kịp sao?
“Nàng muốn tung hoành thiên hạ? Không được được, không được, ta đã định tung hoành thiên hạ rồi, này làm sao được?”
Ngữ khí có vẻ cố chấp nhưng nghe vào tai lại như hoàn khố công tử kiêu ngạo.
“So tài thì biết, mao đầu tiểu tử như ngươi dám nói mạnh miệng như vậy, cẩn thận da trâu rách rồi xấu hổ mà chết đó.” ( Nguyệt : cái này Nguyệt giải thích chút xíu, trong tiếng trung ba hoa khoác lác là “吹牛” trong đó “牛” là trâu ,bò “吹” là thổi, nên mới có khoản da trâu đó)
Vừa nói, nàng vừa giũ giũ áo khoác, trời lạnh như vậy mà người nàng cũng ra đầy mồ hôi rồi.
“ Những người đó cũng không nhìn thấy rồi, nàng còn muốn tiếp tục đi lên sao?”
Thiếu niên dừng lại, áo long đã phủ vài bông tuyết nhưng hắn vẫn cười rất đáng đánh đòn.
Nhạc Sở Nhân dừng bước quay người lại, hơi thở có chút hơi gấp gáp cho thấy có vẻ mệt. Tuy nhiên chỉ sau một khắc (15’) tay nàng nhanh như chớp từ trong áo choàng vươn ra ném một vật hình tròn màu đen về phía thiếu niên.
Thiếu niên đáy mắt chợt lóe, nhanh chóng nắm lấy áo choàng vung lên cảm lại, tay còn lại giơ lên đánh một tiếng vang, bỗng nhiên xuất hiện một làn khói đen vây quay Nhạc Sở Nhân.
Nhạc Sở Nhân gặp nguy không loạn, hai tay vung lên, một chút ánh sáng màu bạc lóe lên, khói đen tiêu tán. Tia sáng màu bạc như một thanh tiểu đao bắn về phía thiếu niên.
Thiếu niên trực tiếp dùng tay tiếp lấy, hai ngón tay bắt được sau đó nhìn Nhạc Sở Nhân híp mắt cười, hắn dám dùng tay tiếp đồ của nàng mà không có phản ứng gì, trong chớp mắt đã có thể phân cao thấp.
“Thử cái này xem sao?”
Thiếu niên cười vui vẻ nhìn Nhạc Sở Nhân, bộ dạng hệt như hai người là bạn bè tốt đang vui đùa.
Hắn khẽ dậm chân, bên dưới lớp tuyết có gì đang chuyển động, hơn nữa chuyên môn hướng chân Nhạc Sở Nhân mà đến.
Nhạc Sở Nhân liếc cũng chẳng thèm liếc dưới chân một cái , ngẩng đầu nắm bắt gì đó trong không khí, một đám khói xanh nhanh chóng bay hướng thiếu niên, chớp mắt đã vây lấy hắn.
Đồng thời thứ gì đó dưới chân cũng vừa đến, Nhạc Sở nhân khẽ lảo đảo, thứ đó đã nắm lấy một cân của nàng.
Nhạc Sở Nhân mạnh mẽ nhấc chân, lấy tay năm slays thứ đang bám trên chân nàng. Động tác của nàng rất nhanh, chỉ kịp nhìn thấy thứ gì đó đen đen phát ra tiếng kêu bén nhọn như loài chuột trong chớp mắt đã bị nàng ném đi.
Đồng thời thiếu niên cũng giải quyết xong đám khói xanh, khóe miệng cũng mỉm cười nhưng đôi mắt cũng phát sáng rồi.
Hai người cùng nhìn nhau có chút hưng phấn. Nhạc Sở Nhân rất ít cùng người xung đột, thiếu niên kia có lẽ cũng vậy, hai người đều có chút thở gấp nhưng đầu óc không ngừng chuyển động.
Thích Phong đứng xa nhìn chằm chằm hai người. Trong mắt hắn hai người đang tỷ thí rất quyết liệt, các loại khói màu liên tục xuất hiện vừa như yêu quái trong thoại bản vừa như thần tiên.
Hắn rất lo lắng nhưng lại không giúp được gì. Thiếu niên nhìn qua không phải kẻ dễ đối phó, hắn hiện tại cũng chỉ hi vọng Nhạc Sở Nhân không có chuyện gì, bắt được kẻ đó hay không đều không quan trọng.