Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 237: Chương 237: Sóng vai dắt tay, tâm chết




Một đêm đi qua, chiến tranh Đông Dương Bắc Phương khai hỏa, các nơi đóng quân tăng cường thủ vệ, dân gian cũng phát đông trưng binh (tuyển binh lính), trong lúc nhất thời, cả Đông Dương đều lâm vào chiến tranh dẫn tới thế cục khẩn trương.

Nhưng mấy thành trấn nhỏ ở Nam Phương cũng an tĩnh khác thường, ba cái thành trấn nhỏ đã bị thú quân đánh chiếm, thời gian hai ngày, phố lớn ngõ nhỏ không một người ra vào, đập vào mắt đều là những mãnh thú quanh năm sinh sống trong núi sâu.

Hiện nay chúng nó như những vệ sĩ dũng mãnh, ngẩng đầu mà bước qua lại ở nơi con người sinh sống, nhàn rỗi dạo chơi, thế nhưng chấn nhiếp bốn phương. (khiến bốn phương kinh sợ)

Một con đường quanh co ở hướng bắc, đường bên trái là đường lên núi, phía bên phải còn lại là đất đai mênh mông bát ngát.

Lúc này ruộng đồng được bao phủ một màu xanh hoa cỏ, cũng không có hoa mầu. Mênh mông, cùng con đường song song hướng bắc, nhìn không thấy bờ.

Tấm bia đá cách thành trấn cũng chỉ mấy chục mét bên cạnh rừng rừng cây, hai người mặc áo trắng, ở nơi non xanh nước biếc phảng phất giống như từ trên trời xuống .

Vài chục con mãnh thú dữ nhàn nhã bước chậm chung quanh bọn họ, con đường đối diện, một con Kim Điêu đứng ở nơi đó, ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiêng tai lắng nghe cái gì.

Nhạc Sở Nhân dựa vào Phong Duyên Thương, sắc mặt có chút căng thẳng, Kim Điêu vừa mới trở lại, đội quân Vong Linh kia đã đi đến đây. Lúc này giữa ban ngày, nhưng nóng bức lại khiến cho người ta càng thêm lo lắng, hình như thời tiết cũng phối hợp bọn họ, làm cho người ta khẩn trương không dứt.

Bàn tay ấm áp ở trên bả vai nàng khẽ vỗ, tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đối phương tới.

Trong lòng của hắn cũng hoang mang, chỉ là có Nhạc Sở Nhân ở bên cạnh, cho dù hắn không nắm chắc cũng phải nắm chắc.

“Đừng có gấp, bọn họ sẽ tới thôi.” Vỗ bả vai của nàng, có thể cảm thấy bắp thịt chỗ bả vai nàng có chút bó cứng.

Nhạc Sở Nhân hít sâu một cái, “Mặc dù ta chuẩn bị đầy đủ, nhưng ta chưa bao giờ giao thủ với người như vậy, nên có chút khẩn trương.” Ngay cả lão thái bà cũng không đạt đến Dịch Vong sư này đã chết, hắn có thể nô dịch Vong Linh, chỉ một bản lãnh này nàng đã thấy tự thẹn không bằng. Cho dù nàng học được tất cả bí thuật trong《 nguyên cổ trát 》, cũng sẽ không nô dịch Vong Linh. Đây là một phần của thiên môn, để có thể nghiên cứu thấu triệt, thì khó như lên trời, huống chi là khống chế theo ý mình?

“Đừng khẩn trương, đánh không lại, chúng ta có thể chạy. Đã quên chúng ta còn có đường lui rồi hả?” Cười khẽ, giọng nói của hắn như thể làm say lòng người, người nghe không khỏi tâm trí say mê.

Nhạc Sở Nhân quay đầu lại nhìn hắn một cái, cười nói: “Đường đường Cần vương lại nói chạy trốn? Không ngại mất mặt sao?”

“Dù sao chỉ có nàng biết ta mất mặt, chỉ cần nàng không tuyên cáo thiên hạ, mặt mũi của ta vẫn còn ở đó.” Dùng ngón tay khẽ vuốt chóp mũi của nàng, hắn thấp giọng nói lời nhỏ nhẹ, dễ nghe động lòng người như vậy.

“Vậy ta đây liền tuyên cáo thiên hạ, để cho chàng hoàn toàn không còn mặt mũi, đến lúc đó không nữ nhân nào dám nhớ thương chàng nữa.” Híp mắt, giọng nói uy hiếp. Tuy nói như vậy, nhưng khắp thiên hạ , có ai không biết bản lãnh của Cần Vương phi, có ai dám giành nam nhân của nàng?

“Còn có nữ nhân sẽ nhớ thương ta sao? Thế nào ta lại không biết?” Bộ dạng giống như thấy rất thần kỳ, Phong Duyên Thương trêu chọc nàng, quả thật nàng cũng quên khẩn trương.

“Ta chỉ vừa nói như vậy, nhìn chàng này cái đuôi đã vểnh lên đến trời rồi. Trong nhà của chàng có ta như con cọp cái vậy, ai mà dám rút râu cọp chứ?” Ngược lại nàng biết danh tiếng của mình, tốt xấu nửa nọ nửa kia, nhưng nàng vui vẻ.

“Nàng là cọp mẹ sao? Có một thành ngữ nói thế nào? Đúng rồi, tự mình hiểu lấy.” Gật đầu, hắn nói giống như chuyện là thế đấy.

“Cút đi, ta là cọp mẹ, chàng chính là con chuột. Đắc ý nữa, ta liền ăn chàng.” Hung ác quát, kết hợp với vẻ mặt hung ác, không chút nghi ngờ Phong Duyên Thương không nghe lời nàng sẽ ăn hắn.

Cười khẽ, Phong Duyên Thương vuốt ve eo của nàng, “Ta thật sợ hãi đó!”

“Tiếp tục nhiều chuyện ta sẽ không khách khí.” Quay người muốn đánh hắn, Kim Điêu ở con đường đối diện lại chợt dựng hết lông vũ trên cổ lên. Tiếp đó hai cánh mở ra, bay lên giữa không trung bắt đầu lượn vòng, vừa phát ra tiếng kêu gào.Trong lúc này, mãnh thú chung quanh đang di chuyển, cùng với bầy thú trong thành trấn cũng phát ra tiếng gào thét, mặt trời chiếu lên cao, thế nhưng không khí như đông lại.

Nhạc Sở Nhân hít sâu một cái, giận tái mặt xoay người nhìn tận cùng ruộng đồng hướng bắc. Phong Duyên Thương cũng đồng thời thu lại nụ cười, một tay vòng chắc hông của Nhạc Sở Nhân, trên tay kia nhiều hơn một cây dù màu vàng kim.

Nơi xa phía chân trời, đầu tiên xuất hiện là một đám Ô Nha đông nghẹt, thật giống như mây đen đột kích, cuồn cuộn nhanh chóng hướng về phía bên này.

Kim Điêu lo lắng ở trên trời bay vòng, mãnh thú trên đất gầm to nhảy bắn, bầy thú trong thành vẫn ở chỗ cũ gào lên, rung động bầu trời thật giống như tất cả đều lắc lư.

“Đi.” Con ngươi Nhạc Sở Nhân sáng trong, mơ hồ toát ra vẻ hưng phấn.

Phong Duyên Thương nghe tiếng lập tức ôm sát hông của nàng nhảy lên, tay kia cũng mở ra cây dù sắc vàng kim, ánh sáng mặt trời chiếu lên phía trên, ánh sáng nhức mắt.

Nhanh chóng nhảy đi, đánh úp về phía Ô Nha xuất phát, màu vàng kim kia nhanh chóng di chuyển, trong chớp mắt đã ở ngoài mấy trăm mét.

Ô Nha đông nghẹt hoàn toàn chiếm lĩnh bầu trời, dày đặc, chặn lại ánh mặt trời.

Ở bên trong ruộng đồng, một điểm nhỏ màu vàng đang di động, Ô Nha giống như nhìn thấy, cạc cạc kêu, như ong vỡ tổ lao xuống hướng phía điểm nhỏ màu vàng giữa ruộng đồng kia.

Một đám Ô Nha như gió đánh về phía điểm nhỏ màu vàng kia, nào biết ở đó trong nháy mắt, phần phật một tiếng, ngọn lửa toát lên, trong nháy mắt bao phủ đam Ô Nha dày đặc.

Mùi khét tràn nhập khắp nơi, sau đó chính là tanh hôi, xông khiến người muốn ói.

Phong Duyên Thương ôm lấy Nhạc Sở Nhân đi nhanh, đi qua nơi ngọn lửa nổi lên bốn phía.

Tiếng Ô Nha kêu thảm thiết đâm vào màng nhĩ người sinh đau, đám Ô Nha giữa không trung vẫn như cũ theo sát không nghỉ, điên cuồng hướng về phía bọn họ đập xuống .

Trong lúc nhất thời, đất đai trống trải mênh mông khói đặc, mùi tanh hôi có mặt khắp nơi, nhưng đến gần lại là một loại mùi vị thối rữa, khiến cho người ta nghĩ đến tử vong đầu tiên.

Điểm nhỏ màu vàng theo hỏa hoạn tràn ngập, cũng đã biến mất.

Đám Ô Nha giống như mây đen kia hơn phân nửa cũng vùi thân ở trong biển lửa.

Phong Duyên Thương mang theo Nhạc Sở Nhân nhanh chóng đi về hướng trấn nhỏ, đám thú dữ dày đặc ngăn ở trên còn đường ngoài trấn nhỏ, đều bày ra tư thái công kích nhìn hỏa hoạn khói dầy đặc phía xa kia.

Khi tới trấn nhỏ lúc trước, Phong Duyên Thương thu cái ô, mặt dù dính một tầng lông vũ của Ô Nha, gốc lông vũ mang theo thịt Ô Nha, những thứ thịt kia toàn bộ đều thối rữa.

Sau lưng đám Ô Nha may mắn còn sống sót vẫn đuổi theo, phát ra tiếng cạc cạc khàn khàn. Bên này bầy thú xao động lo lắng, theo Nhạc Sở Nhân huýt sáo một hơi, bầy thú đánh ra. Ô Nha cũng lao xuống, trong nháy mắt cùng bầy thú triền đấu một chỗ.

Hai người nhanh chóng trốn vào trong trấn nhỏ, dân chúng trong trấn cũng trốn ở trong phòng không ra được, trên đường không có một bóng người.

Phong Duyên Thương ôm lấy Nhạc Sở Nhân nhảy lên trên nóc, liếc mắt một cái có thể nhìn xa thấy bên ngoài trấn nhỏ, bầy thú cùng Ô Nha hỗn chiến, hỏa hoạn khói dầy đặc cuồn cuộn, đằng sau trên mặt đất chính là đội quân Vong Linh đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.