“Long Lân? Thật sự là Long lân?” Nhạc Sở Nhân mở miệng, từ sau lưng Phong Duyên Thương lao ra, nhìn thứ được gọi là Long lân đặt ở trên đùi hắn kia, mặt tràn đầy tò mò.
*Long Lân: vảy rồng
Đông Vương từ từ giơ tay lên, phất phất tóc, động tác kia không khỏi có mấy phần mê người, “Không sai, là vảy của Phi Long.”
“Phi Long?” Nhạc Sở Nhân chê cười, trong nháy mắt cảm thấy đầu óc Đông Vương này có thể bị hư.
“Thu hồi sự bất kính của ngươi lại, khinh nhờn Phi Long, ngươi sẽ rơi vào địa ngục, hơn nữa trọn đời không được siêu sinh.” Giọng nói kia rất khàn khàn, nghe ra được ông ta giống như đã rất lâu không có nói lời nào.
Nhạc Sở Nhân nhướng đuôi mày thật cao, mặc váy vải xám, cũng không ngăn được khi nàng làm cái động tác kia thỉnh thoảng biểu lộ ra khinh thường cùng cười nhạo, “Địa ngục? Không khách khí nói một câu, địa ngục ta đã đi mấy lần. Không bằng chúng ta bây giờ nói một chút, người đây là định làm cái yêu ma quỉ quái gì?” Hai cánh tay ôm ngực, Nhạc Sở Nhân càng có cảm giác đầu óc của hắn quá xấu xa rồi.
Mắt đen tròng trắng bạch bị vẩn đục đi chung với nhau nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân, bất kể là ai bị đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm cũng sẽ có chút sợ hãi. Nhạc Sở Nhân cũng có chút khó chịu, chỉ là cũng không ngăn được niềm ‘ ham học hỏi cực mạnh ’ trong lòng của nàng, vẫn như cũ cười như không cười nhìn hắn.
“Vương phi, nếu Đông Vương đã nói Phi Long không thể khinh nhờn, nàng cũng không cần nhiều lời.” Phong Duyên Thương mở miệng ngăn cản, trên khuôn mặt tuấn mỹ đều là cười, mắt phượng xinh đẹp nhộn nhạo sóng gợn, giống như một cái hồ xuân thủy. ( *=* tạm thời chưa tìm được từ thay cho từ xuân thủy)
Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nghe lời câm miệng, thế nhưng trong mắt cười nhạo cũng không có mất đi.
“Bổn vương là Cần Thân Vương của Đại Yến, từ xa xôi ngàn dặm đi tới Đông Cương, có công mài sắt, có ngày nên kim, rốt cuộc được nhìn thấy chân dung của Đông Vương, thật là may mắn.” Chắp tay, phong độ nhanh nhẹn. Một thân bố y cùng sợi tóc xám trắng, vẫn không che được nét phong nhã này.
Lúc này đôi mắt đục ngầu đang nhìn Phong Duyên Thương, nhìn ra được thị lực của hắn rất tốt, chỉ là sắc mặt trắng bệch lại thêm vẻ mặt không có biểu tình gì, xem ra giống như quỷ.
“Cần Vương? Đông Cương của Trẫm là nơi được Phi Long che chở, khuyên Đại Yến các ngươi thu lại dã tâm, nếu không, Đại Yến sẽ rất nhanh biến mất từ thời đại này.” Hắn mở miệng, vẫn nét mặt vô cảm như cũ, thế nhưng giọng nói lại có chút thần bí lẩm nhẩm.
Mắt Nhạc Sở Nhân trợn to, Đông Vương này thật đúng là đầu óc mất linh rồi.
Phong Duyên Thương nghe vậy cũng chỉ cười, không bao hàm bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, hắn thật sự đang cười rất vui vẻ, “Đông Vương nói Bổn vương ghi nhớ trong lòng, chỉ là trong lòng Bổn vương có nhiều nghi hoặc, kính xin Đông Vương có thể chỉ giáo một hai.”
“Mời nói.” Phong Duyên Thương khách khí, Đông Vương cũng rất nể tình.
“Long Lân trong ngực Đông Vương lúc này, thật là từ trên người Phi Long rơi xuống?” Vấn đề thứ nhất vừa vặn chính là vấn đề Nhạc Sở Nhân hiếu kỳ. Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn hắn một cái, con ngươi sáng trong, hướng hắn chớp chớp, khắp nơi đều là vui thích.
Phong Duyên Thương khẽ cười, như một hồ xuân thủy tràn ra sóng gợn.
“Dĩ nhiên. hôm đó, từ trong tầng mây rơi xuống, đập bể nóc của Cửu Hoa điện.” Một cái tay nâng lên, vuốt ve cái hộp đặt ở trên đùi hắn, bàn tay tái nhợt thận trọng, còn mang theo chút kính sợ.
Nụ cười của Phong Duyên Thương không thay đổi, “Xem ra thật đúng là Ông trời bảo vệ Đông Cương, thánh vật giáng thế, chính là manh mối.” Phong Duyên Thương cư nhiên nói theo Đông Vương..., Nhạc Sở Nhân rất kinh ngạc.Nhìn một chút sáng vẻ cười đến vui vẻ này của Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân ho nhẹ, “Thật có chuyện thần kỳ như vậy sao? Phi Long ư, vậy xin hỏi Đông Vương, ngươi thật nhìn thấy Phi Long bay ở trên bầu trời?”
Đôi mắt đục ngầu lúc này nhìn chăm chú vào nàng, dạ minh châu chiếu sáng lên hắn khiến cả người càng thêm trắng bệch vô cùng, “Chưa từng.”
“Vậy sao ngươi xác định, vật này nhất định là Long Lân?” Lần nữa nhìn về phía Long Lân này, nàng thật rất muốn sờ một cái nhìn xem.
“Cần Vương phi, ngươi lần nữa khinh nhờn Phi Long, ngươi sẽ xuống địa ngục.” Giọng nói trở nên rét lạnh, hắn nguyền rủa nghe rất thật.
Nhạc Sở Nhân hừ hừ, “Xuống địa ngục cái gì ta không quan tâm, kính xin Đông Vương giải đáp nghi hoặc, ngươi như thế nào xác định đây chính là Long Lân?” Càng lúc càng thấy lạ, nàng rất muốn đoạt lấy nhìn xem.
“Thiên sư đại nhân đã từng kiểm tra qua, đây chính là Long Lân.” Đôi tay nâng lên cái hộp trong suốt, giơ lên trước mắt, khuôn mặt trắng bệch của hắn kia dâng lên lòng kính trọng.
“Thiên sư? Là sư phụ của Thái tử điện hạ đúng không. Hắn đã chết.” Nhạc Sở Nhân chê cười, Đông Cương này bị người nọ lừa dối thật thảm.
“Vương phi đừng vội nói bậy, ngươi chính mắt nhìn thấy thiên sư đại nhân của Đông Dương ta thăng thiên, chuyện may mắn như vậy có thể nào nói bậy?” Phong Duyên Thương ngăn cản, cầm tay của nàng, lấy ngón cái đè bàn tay của nàng, ý bảo nàng không nên nói nữa.
Nhạc Sở Nhân không rõ, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, không nói chuyện nữa.
“Cần vương cùng Cần Vương phi chính mắt nhìn thấy? Trẫm sớm biết thiên sư sẽ rất mau thăng thiên, không ngờ lại nhanh như vậy. Trẫm đã rất lâu chưa từng đi ra ngoài rồi, quả thật còn không biết chuyện vui mừng này xảy ra.” Giống như rất vui mừng, hắn khoanh chân ngồi ở đàng kia không nhúc nhích.
“Đông Vương thành kính như thế, chắc chắn sẽ thăng thiên như nguyện. Bổn vương cùng Vương phi mạo muội quấy rầy, thật sự xấu hổ.” Phong Duyên Thương tương đối khách khí, khách khí khiến Nhạc Sở Nhân nổi lên da gà.
“Trước kia nghe nói Cần vương dịu dàng lễ độ, lời đồn đãi quả không sai. Có lẽ Cần vương có thể trở về Đại Yến khuyên Yến vương hối cải, thành tâm hối cải, Phi Long cũng sẽ bảo vệ Đại Yến .” Đông Vương rất có thành ý khuyên giải, bộ dáng kia giống như giáo sĩ truyền giáo.
“Đa tạ Đông Vương chỉ điểm, Bổn vương chắc chắn sẽ nói không sót một chữ báo cho Hoàng huynh.” Chắp tay, Phong Duyên Thương cũng rất có thành ý tiếp nhận.
Đông Vương gật đầu một cái, tóc dài không có bất kỳ sáng bóng mượt mà, dạ minh châu chiếu vào phía trên, càng giống như cỏ khô .
Nhạc Sở Nhân thở dài thật sâu, trường hợp như vậy nàng không có dự đoán được, ngẩng đầu nhìn trời, nàng mở miệng nói: “Chúng ta cũng mau chóng trở về tuyên truyền với con dân Đại Yến về Phi Long vĩ đại, không biết Đông Vương có thể báo cho, chúng ta từ chỗ nào đi ra ngoài đây?” Nàng vẫn không tin, hắn không hề truy cứu hai người bọn họ là từ đâu nơi chạy đến nơi đây hay sao?
Vậy mà, Nhạc Sở Nhân thật đúng là đoán lầm rồi, Đông Vương giơ tay lên chỉ về bên trái, “Hai vị đi thong thả.”
Nhạc Sở Nhân kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn hắn, như vậy cũng được?
“Đa tạ.” Phong Duyên Thương lại khách khí chắp tay, cuối cùng cười nhìn Đông Vương một cái, lôi kéo Nhạc Sở Nhân xoay người đi xuống bậc thang.
Nhạc Sở Nhân bị hắn lôi đi, không ngừng quay đầu lại nhìn Đông Vương vẫn ngồi khoanh chân ở trên trường tháp cùng Long Lân trên tay hắn, nhanh như vậy đã xong rồi? Nàng còn muốn nghiên cứu một chút Long Lân này đấy.
Sàn nhà lát đá cẩm thạch sáng loáng trơn nhẵn, hai người theo hướng Đông Vương chỉ điểm đi, quả nhiên, một đường thông suốt.
Đi xa, lời Nhạc Sở Nhân nhịn thật lâu rốt cuộc nói ra, “Tiểu Thương tử, làm sao chàng làm chuyện này? Ông ta đầu óc không bình thường, chàng cũng không bình thường theo luôn hả.”
Phong Duyên Thương cúi đầu nhìn nàng một cái, sau đó cười nói: “Nàng đã cũng nhìn ra ông ta không bình thường, còn phải làm cái gì? Như vậy không phải rất tốt sao.” Theo ý hắn, không chỉ là rất tốt, là cực kỳ tốt.
“Chàng có ý tứ gì? Lưu ông ta một con đường sống thần bí lẩm nhẩm chờ thăng thiên? Vậy nếu ngày nào đó ông ta tỉnh táo, cũng sẽ không có cơ hội như vậy.”
“Ông ta sẽ không đi ra ngoài.” Phong Duyên Thương rất chắc chắn, nâng lên bàn tay bị thương kia vỗ vỗ đầu Nhạc Sở Nhân, vẫn một đầu tóc xám trắng như cũ ở dưới ngọn đèn dầu bay lên một cỗ bụi.
“Làm sao chàng khẳng định như vậy?” Bị vỗ, Nhạc Sở Nhân trợn mắt, nàng cũng sẽ không tin tưởng người tinh thần không bình thường.
“Bởi vì ta sẽ tự thân ra tay, bảo đảm hắn không ra được.” Cười như gió xuân, cặp mắt phượng xinh đẹp kia ánh lên tia sáng lung linh, trong nháy mắt rất là yêu mỵ.
“Chàng muốn làm gì?” Nhạc Sở Nhân không hiểu, địa cung này là địa bàn của người khác, bây giờ còn không biết có thể chạy thoát được Hoàng cung này hay không, hắn làm sao lại nắm chắc như vậy?
“Chờ xem đi.” Lại gõ đầu của nàng, Phong Duyên Thương tràn đầy đùa giỡn nhìn nàng.
“Thôi đi, thần thần bí bí. Đáng tiếc Long Lân này rồi, ta thật sự muốn nhìn một chút là cái chất liệu gì. Ôi chao ôi, chàng nói đó thật sự là Long Lân sao?” Nhìn bốn phía, Nhạc Sở Nhân vẫn nhớ kỹ Long Lân như cũ.
“Trong lòng nàng không phải đã có đáp án rồi sao?” Phong Duyên Thương nắm chặt tay của nàng, từ trong bụi cây giả đi xuyên qua.
Suy nghĩ một chút, Nhạc Sở Nhân hừ hừ, “Ta đương nhiên không tin, chỉ là cái thế giới này ai biết có thật hay không? Có lẽ thật sự nói không chừng có rồng.” Cái màu sắc đó, lớn như vậy, dầy như thế, nàng vẫn không có nghiên cứu rõ đó là chất liệu gì.
“Thật hiếu kỳ như vậy, ta phái người đi tìm cho nàng.” Cúi đầu nhìn nàng, sắc mặt Phong Duyên Thương nhu hòa.
“Chàng cảm thấy có thể tìm được?” Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn hắn, chẳng lẽ vật này khắp nơi đều có?
“Cố gắng hết sức.” Khẽ cúi người lại gần nàng, hai người trên tóc đều có bột màu trắng, theo động tác hắn cúi đầu nhẹ nhàng rơi xuống.
Nhạc Sở Nhân hé miệng, vừa giơ tay lên phủi phủi những thứ bột màu trắng bay xuống kia, “Vậy ta muốn Phượng Vũ (chắc là lông Phượng Hoàng) chàng cũng có thể tìm đến cho ta”