Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 43: Chương 43: Trên đường




Sáng sớm hôm sau, mặt trời còn chưa mọc, hạ nhân của Thất vương phủ đã chuẩn bị thật tốt xe ngựa tại cửa sau . Mười hộ vệ cưỡi ngựa trước sau xe ngựa, đây là đội hình chuẩn bị xuất hành.

Nhạc Sở Nhân không đoán sai, quả thật Phong Duyên Thương cùng Nhạc Sở Nhân muốn ra khỏi phủ. Có điều Nhạc Sở Nhân không nghĩ phải đi sớm như vậy, hơn nữa đi ra bằng cửa sau này có vẻ giống như là bỏ chạy trối chết.

Quay đầu nhìn thoát qua sắc mặt Phong Duyên Thương bình thản không có mảy may giấu giếm, Nhạc Sở Nhân bất mãn hừ lạnh, càng ngày càng có khí thế !

“Vương phi,mời”

Biết Nhạc Sở Nhân đang nhìn mình, mặt Phong Duyên Thương lộ ra mỉm cười. Ở trước xe ngựa đưa tay ra, ý bảo mời Nhạc Sở Nhân lên trước.

Nhạc Sở Nhân híp mắt nhìn:

“Mặt trời còn chưa có lên ngươi liền vội vã đi, nói, một đường này đi có phải sẽ không yên ổn hay không?”

Nếu quả thậ có gì nguy hiểm, phải cho nàng thời gian để chuẩn bị trước mới được.

Phong Duyên Thương bật cười, khuôn mặt tuấn mỹ trong sáng sớm phá lệ chói mắt:

“Hôm nay đi bái phật ở Hộ Quốc tự, tự nhiên phải đi sớm mới được.”

“Bái phật?”

Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, hỏi lại.

“Ừ, lên đường sớm thôi.”

Phong Duyên Thương cười cười dắt tay Nhạc Sở Nhân vào trong xe ngựa.

Tốc độ xe ngựa đi rất nhanh, bên ngoài con ngựa cơ hồ là chạy cấp tốc, bánh xe yết yết, tiếng vọng vang đi rất xa.

“Hộ Quốc tự cách hoàng thành rất xa sao?”

Một tay vịnh lên vách tường xe, Nhạc Sở Nhân có chút nhíu mày, thật sự quá xốc nảy, mông đều đã tê rần.

“Bốn mươi dặm”

So với Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương trả lời thập phần vững chắc. Hơn nữa thần sắc an nhàn, tựa hồ xóc nảy này không ảnh hưởng gì đến hắn.

“Nếu không dừng lại thì giữa trưa có thể đến nơi”

May mà còn trong phạm vi thừa nhận.

Khóe môi Phong Duyên Thương cong lên

“ Ngồi không được?”

“Ngươi nói xem, hiện tai ta cơ hồ đều là huyền phù.”

Nhìn hắn ngồi ổn như vậy, không có một chút không ổn, không biết mông kia của hắn do chất liệu gì chế thành a?

Nghe vậy, khóe miệng Phong Duyên Thương càng cười lớn hơn:

“Tứ chi của Vương phi thật có lực, ở trong nữ tử thật hiếm thấy”

** lời nói không biết khen hay là châm biếm nàng.

Nhạc Sở Nhân hừ lạnh:

“Cũng không biết ngươi thật tâm bái phật hay là giả bái phật. Ngươi như vậy liền con phật tổ cũng không sẽ để ý đến ngươi, người thiếu đạo đức mang hơi nước.”

Thấy nàng đang chịu khổ mà hắn còn cười được.

Phong Duyên Thương bị mắng cũng không thèm để ý, ngược lại còn cười đến càng sung sướng:

“Dĩ nhiên là thật tâm bái phật, có điều bổn vương bái là lạt ma.”

Nghe qua có vài phần thần bí.

”Lạt ma? Bản sự gì?”

Vừa nghe xong, rõ ràng Nhạc Sở Nhân đã cảm thấy hứng thú.

Phượng mâu Phong Duyên Thương càng trở nên thâm thúy, nói từng chữ:

“ Vì bản sự tục mệnh của bổn vương”

Con ngươi Nhạc Sở Nhân trợn to:

“ Nói nghe rõ một chút?”

Nói xong, vịn vào vách tường xe tiến đến bên người Phong Duyên Thương ngẩng đầu nhìn hắn, bộ dáng giống như biết được đáp án mới bỏ qua.

Phong Duyên Thương cúi đầu chăm chú nhìn hai má trắng nõn của nàng, ôn nhu nói:

“Ngọc Lâm đại sư là phương trượng chủ trì của Hộ Quốc tự, tu vi võ công cực cao, lại có bản sự biết trước được vận mệnh của con người. Bổn vương năm ấy mười ba tuổi bị độc công tâm khó có thể giữ được tính mạng, may nhờ Ngũ ca đến khẩn cầu Ngọc Lâm đại sư của Hộ Quốc tự cứu bổn vương. Khi đó Ngọc Lâm đại sư đã có hơn mười năm chưa đi ra khỏi Hộ Quốc tự, vì Ngũ ca khẩn cầu, đại sư vì bổn vương xem mệnh, thấy có tao ngộ, sau đó suốt đêm cùng Ngũ ca chạy đến hoàng thành, đại sư đã phí hai mươi năm công lực giúp bổn vương lưu lại tính mạng, tự bản thân cũng bị thương nặng”

Nhạc Sở Nhân nghe hiểu được, liền đối với Ngọc Lâm hòa thượng xem mệnh tò mò:

“Tao ngộ kia là gì?”

Phong Duyên Thương cười cười:

“Có lẽ tao ngộ khi đó nói chính là vương phi nha”

“Ta? Mười mấy năm trước hắn đã biết ta sẽ xuất hiện?”

Nhạc Sở Nhân không tin, đuôi lông mày giương lên thật cao.

“Khi đó cũng không biết là nàng sẽ xuất hiện, mà sẽ là phúc tinh tới, cứu bổn vương thoát khỏi bể khổ”

Lời này nghe có vẻ nịnh hót, nhưng vô luận là nịnh hót hay không, Nhạc Sở Nhân quả thực cũng rất thích nghe.

Hơi có vẻ ý bĩu môi, hừ hừ, Nhạc Sở Nhân đảo nhanh con mắt:

“Nếu thực sự lợi hại như ngươi nói,ta cũng muốn gặp. Cũng thỉnh hắn xem giùm ta một vẻ vận mệnh, nhìn xem ta có thể hay không quay trở về.”

Con ngươi Phong Duyên Thương chợt ám :

“Ngọc Lâm đại sư rất ít xem quẻ cho người khác, mọi sự phải tùy theo cơ duyên. Nếu đại sư cùng vương phi hữu duyên, không cần thỉnh cầu, đại sư cũng sẽ mở miệng nói”.

Nhạc Sở Nhân chậm rãi gật gật đầu, nghe tư thế này, thoạt nhìn thật đúng là một cao tăng đắc đạo.

“Nếu hắn coi trọng mọi sự theo cơ duyên như ngươi nói, vậy hắn cùng ngũ ca rất có duyên phải không?”

Nhạc Sở Nhân chú ý tới lúc hắn nói Ngũ ca khẩn cầu Ngọc Lâm đại sư thì con ngươi hắn hiện lên một cái chớp phức tạp, không giống bình thường.

“Kỳ thật Ngọc Lâm đại sư từng xem quẻ cho ngũ ca, là long mệnh.”

Bên ngoài bánh xe lộc cộc, thanh âm của hắn cơ hồ không nghe thấy, nhưng rõ ràng truyền vào trong lỗ tai của Nhạc Sở Nhân.

“Nói ngũ ca thật là chân mệnh thiên tử? Hoàng thượng có biết không? Thái tử cùng hoàng hậu có biết không?”

Trong đầu hiện lên bộ dáng của Phong Duyên Thiệu, Nhạc Sở Nhân cảm thấy hắn thật thích hợp làm hoàng thượng.

“Phụ hoàng tự nhiên sẽ biết, còn bọn họ? Chỉ sợ là nghe được một chút, nhưng rốt cuộc không thể xác định là ngũ ca hay là bổn vương?”

Phong Duyên Thương cười cười, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà hoàng hậu tận hết sức lực để đối phó hắn.

Nhạc Sở Nhân giật mình:

“ Khó trách bọn họ lại nghĩ cách giết ngươi. Kỳ thật nếu sáng mắt, đều có thể nhìn ra có thể làm chân mệnh thiên tử chỉ có thể là ngũ ca mà thôi, ngươi rất thiếu đạo đức, cũng chỉ có thể là một hoàng đế thiếu đạo đức.”

Nói xong còn không khỏi trào phúng một phen, xem xét biểu tình Phong Duyên Thương không thể nói gì, trong lòng Nhạc Sở Nhân rất thoải mái.

“Còn có càng thiếu đạo đức, vương phi muốn thử xem?”

Bạc môi giơ lên, Phong Duyên Thương không đợi Nhạc Sở Nhân phát biểu ý kiến liền vươn đôi tay rảnh rang ra, thoạt nhìn có vẻ muốn giúp đỡ cánh tay nàng đang vịnh vào vách xe ngựa, Nhạc Sở Nhân cảm thấy nửa người nhất ma, cực nhanh theo xe ngựa bắn đi ra ngoài.

Lời thô tục bị chặn lại trong cổ họng, Nhạc Sở Nhân thấy hoa mắt chỉ cảm thấy lập tức muốn ngã nhào lên xe, kết quả mặt lập tức muốn hôn mê, thắt lưng căng thẳng, ngay sau đó cả người được một cái tay túm trở về, mông dừng lại tại chỗ, nửa người ghé trên đùi của Phong Duyên Thương mà hắn đang cúi đầu xem xét nàng cười đến vui vẻ.

“Họ Phong kia, ngươi có biết trời cao đất dày không?”

Đợi đến khi trận choáng váng trong đầu qua đi, Nhạc Sở Nhân xoay cổ chậm rãi ngồi dậy.

Đuôi lông mày Phong Duyên THương động động, nghe thanh âm này trực giác cảm thấy nguy hiểm.

Giương mắt nhìn về phía hắn, Nhạc Sở Nhân âm thầm cắn răng, hiện tại cư nhiên còn dám quanh minh đùa giỡn nàng, không cho hắn nếm một chút sự lợi hại, hắn còn nghĩ nàng là một con mèo bệnh.

Trên quang đạo bằng phẳng rộng lớn, trước có tám con ngựa đang đi tới với tốc độ cao nhất, ở bên trong xe ngựa truyền ra tiếng nói nho nhỏ, mọi người tâm tư im lặng chạy đi, không người nào dám lắng nghe.

Nhưng mà trong xe ngựa đột nhiên truyền ra tiếng hô đau của vương gia, tinh thần mọi người lập tức thay đổi chú ý nhìn về chiếc xe ngựa, ngay sau đó chỉ nghe tiếng cười to của vương phi quanh quẩn bốn phía, vượt qua hết thảy.

“Tiểu Thương Tử, có thấy khó chịu hay không? Lực đạo lớn như vậy có cảm thấy thoải mái hay không? Muốn cứ việc nói thẳng thôi, làm gì quanh co lòng vòng nói cho ta biết? Xem tế da nộn thịt của ngươi biến thành màu tím còn xem rất tốt? Chậc chậc không biết sau khi biến thành lục sắc còn tốt hay không?”

Đoạn trước nói làm người nghĩ ngợi xa xôi, đoạn sau nói xong lại làm cho người nghe mao cốt tủng nhiên, nói vậy mọi người đều biết trong xe đang diễn ra cái gì.

“Hừ, lần sau lại đùa giỡn ta sẽ khiến cho ngươi làm rùa lông xanh ! Tên cổ nhân không biết trời cao đất rộng này, ngươi còn cười? Dựa vào, cười nữa sẽ không để yên!”

Thanh âm đắc ý trong nháy mắt chuyển hóa thành hổn hển, không biết bên trong đang làm cái gì, nhưng tiếng kêu không ngừng bên tai, không ai dám nghe, đối mặt với tình hình chịu đau khổ mà vẫn còn cười được cũng chỉ có vương gia của bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.