Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 231: Chương 231: Trộm đứa nhỏ 4




“Phí Tông, phái người điều tra mọi ngóc ngách, tốc độ nhất định phải nhanh, chắc chắn hắn trốn vẫn chưa xa.” Diêm Cận nhăn mày, điều hắn nghĩ đến đầu tiên cũng là đây chắc chắn do Đông Cương làm.

“Không cần.” Nhạc Sở Nhân mở miệng nói khiến Phí Tông đồng thời dừng chân.

“Sao lại vậy?” Phong Duyên Thương đi đến bên cạnh nàng, mắt liếc thấy lá thư nàng đang cần trên tay, sắc mặt đen đi nhanh chóng: “Phái người đuổi theo Bắc Vương!”

“Không cần, nếu hắn muốn ôm bé đi, chắc chắn sẽ không trả lại cho chúng ta.”Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn Phong Duyên Thương, nàng hiểu được ý nghĩ của Bùi Tập Dạ.

Phong Duyên Thương cúi đầu, đôi mắt thâm sâu nhìn nàng: “Dù vậy ta cũng muốn đưa con về.”

“Chư vị đều lui đi, không có việc gì đâu.” Nàng kéo Phong Duyên Thương đi, lưu lại mọi người hai mặt nhìn nhau. Tiểu Thế tử bị Bắc Vương trộm đi, chuyện này cứ như vậy mà quên đi sao? Nếu như hắn dùng tiểu Thế tử uy hiếp Đại Yến thì phải làm sao bây giờ?

“Tướng quân, còn đuổi theo nữa sao?” Phí Tông không hiểu gì hết, chỉ có thể hỏi Diêm Cận.

Nhìn chăm chú vào chiếc giường trống không, Diêm Cận thở dài: “Đuổi theo!”

“Vâng.” Phí Tông nhăn mày đáp ứng, kế đó xoay người đi.

Trong phòng hai người, Phong Duyên Thương mặt đen nhìn chằm chằm Nhạc Sở Nhân, đáy mắt ngập trần lửa giận. Tên tiểu nhân Bùi Tập Dạ kia, rốt cuộc vẫn là coi khinh trình độ khốn nạn của hắn.1

“Hắn thích ôm đi thì cứ cho hắn ôm, có cơ hội chúng ta sẽ đòi lại.” Nhạc Sở Nhân ngồi trên ghế, bình tĩnh nói với hắn.

“Đó là con của hai ta, nàng cực khổ mang thai mười tháng mới sinh hạ. Vì sinh con mà nàng chịu không biết bao thống khổ đau đớn. Huống chi lần này chúng ta đều không hiểu rõ ý hắn, nếu như hắn dùng đứa nhỏ uy hiếp chúng ta, vậy chúng ta phải làm như thế nào?” Cực lực áp chế cơn giận, Phong Duyên Thương cảm thấy rất khó hiểu hành động lần này của Nhạc Sở Nhân.

“Hắn sẽ không, tiểu Thương tử, chàng phải tin tưởng ta, trong lòng hắn vẫn còn bất bình mà thôi. Nếu như hắn thích thì cứ để hắn ôm, hắn sẽ không tổn thương đến con, cũng không bắt con đến để uy hiếp chúng ta.” Nhạc Sở Nhân vỗ vỗ tay vào thành ghế bên cạnh.

“Nàng cứ như vậy mà tín nhiệm hắn?” Phong Duyên Thương hất áo bào ngồi xuống bên cạnh nàng, động tác vẫn thập phần tức giận.

“Nếu như hắn muốn tổn thương đến con, thời điểm ta sinh bé, hắn có rất nhiều cơ hội để làm việc đó. Mấy ngày hôm nay hắn luôn ra ra vào vào phòng con, nói như vậy ý tưởng trộm con đi chính là tự phát gần đây. Cứ để con theo hắn đi thôi, có cơ hội chúng ta sẽ đòi con lại.” Nhạc Sở Nhân cầm lấy tay Phong Duyên Thương, dị thường bình tĩnh phân tích cho hắn nghe. Thế nhưng cơn tức của Phong Duyên Thương vẫn chưa tiêu được chút nào, nhìn Nhạc Sở Nhân khẳng định như vậy, cơn giận vô danh cứ thế bùng lên. Bất quá việc hắn trộm đứa nhỏ thực sự không dễ giải quyết, Phong Duyên Thương hắn không chỉ muốn tìm lại con mình, mà còm muốn đập cái tên khốn nạn kia một trận.

Đường đi Bắc Cương rất văng vẻ, càng gần phía Bắc, cảnh sắc bốn phía càng biến hóa. (MTLTH.dđlqđ)

Một đội nhân mã không dưới ba trăm người đạp bóng đêm mà đi, tiếng vó ngựa quanh quẩn trong màn đêm đen kịt, thật lâu sau vẫn còn vang vọng.

“Dừng lại!” Bõng nhiên thanh âm nghiêm khắc vang lên, mấy trăm nhân mã tức thì dừng lại, giữa đoàn người, một người hất mũ áo choàng xuống, trong lòng hắn ôm một đứa trẻ được bao bọc bởi một tầng lại một tầng chăn. Đứa trẻ chỉ phát ra âm thanh nhỏ nhẹ, không giống tiếng khóc.

“Bà vú đâu, lại đây! Con trai bản thiếu đói bụng rồi.” Khuôn mặt tinh xảo như búp bê tràn ngập đắc ý, Bùi Tập Dạ mặt mày cong cong, lúm đồng tiền nhợt nhạt, chính là không phải kiểu đắc ý bình thường.

Một người vạm vỡ dắt ngựa lại gần, trên lưng ngựa xuất hiện một phụ nhân, vẻ mặt bà vẫn chưa hết kinh hoàng.

Bùi Tập Dạ quay đầu liếc mắt một cái, lập tức hờn giận: “Không được khóc, mau cười lên cho bản thiếu. Với tâm tình này của ngươi đừng có mà dọa con trai bản thiếu.” Hắn vừa nói xong, cận vệ bốn phía lâm vào yên tĩnh quỷ dị.

Từ khi Hoàng Thượng trộm con trai Cần Vương gia, bọn họ cho rằng ngài muốn dùng đứa nhỏ uy hiếp Đại Yến. Thế nhưng thế sự vô lường, Hoàng Thượng mở miệng ngậm miệng đều là ‘con trai bản thiếu, con trai bản thiếu’, thật sự đối đãi với đứa nhỏ như con ruột. Đến đây bọn họ liền hiểu, Hoàng Thượng không muốn uy hiếp ai cả, chính là ngài thích ngài liền trộm thôi.

Phụ nhân cứng rắn thu hồi nước mắt của bản thân, cứng ngắc xuống ngựa nhận lấy đứa nhỏ, đưa lưng về phía mọi người, mở áo yếm cho đứa nhỏ bú sữa.

Bùi Tập Dạ tức thì đắc ý mười phần, chắc chắn hiện tại Phong Duyên Thương vừa vội vừa tức đến đòi mạng đi! Ha ha ha, hắn thực sự muốn ngửa đầu lên trời cười to ba tiếng.Con của Phong Duyên Thương hắn sao? Con của Phong Duyên Thương thì có gì đặc biệt hơn người? Nếu như hắn muốn, hắn liền có thể biến đứa trẻ trở thành tiểu Vương tử Bắc Cương.

Hơn ba trăm người tiếp tục đợi trên quan đạo, tất cả chỉ để chờ cho đứa trẻ vừa tròn trăng kia ăn no, thực sự khiến đội quân Bắc Cương không còn lời gì có thể nói được rồi, kể ra có khi còn khiến người khác cười chết.

Hồi lâu sau đó, phụ nhân kia mới kéo áo lên, ôm đứa nhỏ lại gần Bùi Tập Dạ. Bùi Tập Dạ đưa tay tiếp nhận, vén chăn nhìn tiểu oa nhi thỏa mãn vì được no bụng, ánh mắt sáng trong cứ nhìn hắn như vậy.

“Phụ thân mang con về nhà, tuy rằng không có mẫu thân, mẫu thân con thật không có lương tâm, chúng ta không cần nàng nữa.” Hắn nói xong còn cười đến đáng đánh, mọi người xung quangh chẳng ai nói gì.

“Aiz, nhìn còn thật là giống mẫu thân con quá đi.” Xem xét nửa ngày, trong bóng đêm dày đắc, Bùi Tập Dạ hoàn toàn vẫn có thể nhìn thấy rõ bộ dạng của đứa nhỏ.

Bốn phía người hai mặt nhìn nhau, đối với công lực nói dối trắng trợn của Bùi Tập Dạ, thực sự đáng để người bội phục. Không biết mắt của hắn thế nào, rõ ràng đứa nhỏ giống Cần Vương đến tám chín phần, hắn còn cố tình nói giống Cần Vương phi.

Bao đứa trẻ lại thật chặt, Bùi Tập Dạ một tay nắm chặt cương ngựa: “Đi!”

Đội ngũ tuân lệnh , bốn phía vó ngựa nổi lên, tróng chớp mắt biến mất trong màn đêm sâu thẳm.

Cuối năm đến, Bắc Cương cũng giống như Đại Yến, tiếp một trận tuyết lại một trận tuyết.

Khắp nơi chỉ có một màu trắng xóa, gió lạnh gào thét, nhìn qua cũng có chút ý vị riếng. (MTLTH.dđlqđ)

Hoàng cung rộng lớn chỉ thấy một màu trắng của băng tuyết. Thế nhưng trong cung điện cũng rất ấm áp, ấm lô ở khắp mọi nơi, nhiệt khí cuồn cuộn không ngừng, cửa sổ đóng chặt, bên trong ấm áp như đầu hè.

Trong một cung điện lớn, dưới sàn trải một lớp thảm lông thật dày, muốn đi vào đại điện không thể không cởi giảy.

Trong một góc đại điện, một ấm lô lớn được đặt ở đó, nhiệt khí lưu động.

Một nam nhân mặc hắc bào hoa lệ nằm trên nhuyễn tháp dựa bên cửa sổ, cặp chân dài vắt thành hình chữ ngũ, con người tinh xảo lấp lãnh ý cười nhìn tiểu oa nhi đang vui vẻ nằm lên chân mình.

Năm mới sắp đến, mấy ngày gần đây toàn bộ Bắc Cương đều an bình, khiến hắn càng ngày càng an nhàn.

Nhìn Phong Niên Phi đang chơi vui vẻ, hắn cũng thấy có chút vui vẻ.

Trong mắt hắn, khuôn mặt của Phong Niên Phi thực sự rất giống Nhạc Sở Nhân, đặc biệt là đôi mắt trong suốt kia.

Hai tay nắm lấy đôi chân ú thịt của đứa trẻ, hắn cảm giác giống như bản thân đang cầm vào vật gì đó vừa mềm lại vừa ấm.

Cười ra tiếng, đưa tay nhéo nhéo cái mặt phúng phính của Phong Niên Phi, hắn không khỏi tưởng tượng đến bộ dạng của Nhạc Sở Nhân khi còn bé.

Cửa lớn mở ra, sau đó một tiểu công công dáng người gầy gò đi vào, xoay người đóng cửa mới dám đi tiếp.

Quỳ ở trên thảm, tiểu công công cúi đầu nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Cần Vương phi Đại Yến đưa tới một xe lễ vật, đã chuyển đến ngoài điện.”

Con ngươi tinh xảo lại có chút ý cười: “Đưa vào đi.”

“Vâng.” Tiểu công công đứng dậy lui ra ngoài.

Cúi đầu nhìn Phong Niên Phi đang nằm lên chân mình, Bùi Tập Dạ đắc ý cười ra tiếng: “Mẫu thân con vẫn nhịn không được mà chủ động đưa đồ tới. Chúng ta ra nhìn một chút xem nàng đưa gì tới nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.