“Tiểu Thương tử, chúng ta sẽ bắt đầu từ nơi này. Trấn nhỏ không có nhiều người, ta nghĩ chỉ cần đàn thú lượn qua lượn lại vài vòng là có thể giải quyết được rồi.” Nàng mở miệng nói, cả người tràn đầy tự tin.
Phong Duyên Thương mỉm cười, tựa hồ Nhạc Sở Nhân có nói cái gì, hắn đều có một bộ dạng nam nhân hiền lành. Phượng mâu lưu quang luân chuyển, nếu như muốn hiểu được tâm tư hắn, phải nhìn vào mắt hắn.
“Nàng phải hạ được nhẫn tâm. Chính bản thân nàng cũng đã nói dã thú không dễ khống chế, có thế sẽ làm bị thương người vô tội.” Cần đối phó chính là số ít binh lính ở nơi này. Đông Cương tựa hồ rất tự tin vùng núi rừng này, vậy nên số quân đội chỉ lác đác rải rác trông coi ở ngoài trấn.
“Đương nhiên ta sẽ hạ nhẫn tâm, dù sao không phải họ tử thì cũng là chúng ta vong. Ta tất nhiên sẽ chọn đường sống rồi.”Nhạc Sở Nhân giương cằm, kiêu ngạo nói.
“Tốt, nàng phải chắc chắn tâm lý phải được giữ vững, miễn cho đến lúc đó khống chế không được cụ diện lại sinh ra phiền lòng.” Phong Duyên Thương đưa tay vỗ vỗ lên bờ vai nàng, ôn thanh nói.1
Nhạc Sở Nhân né người, cúi đầu nhìn rừng rậm âm u dưới chân núi, quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái: “Chàng muốn đẩy ta xuống phải không?!”
Phong Duyên Thương cười khẽ, thanh tuyến phá lệ dễ nghe: “ Nếu như thật sự muốn đẩy nàng xuống, ta sẽ chọn cách âm thầm hành động, thần không biết quỷ không hay.”
“Còn nói hươu nói vượn nữa ta liền ném chàng xuống dưới!” Bắt lấy bàn tay của hắn, Nhạc Sở Nhân bày ra bộ dáng nhất định phải giáo huấn hắn cho đàn hoàng.
Phong Duyên Thương vừa cười vừa kéo nàng vào lòng mình, ôm trọn nàng vào trong lồng ngực: “Nàng nỡ sao?”
Nhạc Sở Nhân mím môi nén cười, đe dọa: “Có gì phải luyến tiếc chứ? Còn chọc ta nữa, ta liền ném chàng xuống, bịch một tiếng, thịt nát xương tan.” Khoa trương hù dọa hắn, chọc Phong Duyên Thương càng cười vui vẻ hơn.
“Nàng có nhiều cơ hội như vậy sao lại không động thủ? Đừng chỉ nói mà không làm, như vậy sẽ khiến ta được một tấc lại tiến thêm một thước.” Hắn cúi đầu nhìn nàng, ngữ điệu lại có hơi chế nhạo.
“Chàng còn nói được một tấc lại tiến thêm một thước sao? Vị Cần Vương Điện hạ chàng không phải tiến thêm một thước, mà là tiến thêm một trượng.” Nàng há mồm định cắn, Phong Duyên Thương linh hoạt nâng cằm tránh thoát, cổ họng tràn ra tiếng cười trầm thấp thực dễ nghe.
“Dù có tiến thêm một trượng không phải nàng cũng phải cam chịu hay sao? Bảo bối, nàng luôn vô thức làm như vậy mà.” Ngón trỏ khẽ điểm lên chóp mũi nàng, thanh âm của hắn khêu gợi muốn chết.
Nhạc Sở Nhân bĩu môi: “Thực buồn nôn.”
“Chỗ nào buồn nôn?” Hắn cúi đầu, hai gương mặt kề sát nhau, hô hấp quấn quít.
“Thực buồn nôn mà, bảo bối cái gì? Hiện tại bải bối của chàng rõ ràng là nhi tử.” nàng khẽ quát lại, khóe miệng lại không kiềm chế được mà cong lên.
“Nhi tử là tiểu bảo bối, nàng là đại bảo bối.” Hắn khẽ hôn lên má nàng, đè thấp thanh âm nói bên tai nàng.
Nhạc Sở Nhân dựa cả người vào trong lồng ngực, mặc hắn hôn cả hai má.
“Nhớ con sao?” Nhìn nàng không một chút phản ứng, Phong Duyên Thương cũn dừng lại, ôm nàng hỏi.
“Không biết con có khỏe không nữa. Có Bùi Tập Dạ ở đó, chắc chắn bé con cũng không có việc gì, so với đi cùng chúng ta trèo đèo lội suối đúng là tốt hơn nhiều.” Nếu như bé con bên cạnh nàng từ đầu, khẳng định nàng nhớ con muốn chết. Thế nhưng tâm tình nàng hiện tại vẫn không có gì thay đổi, bởi nàng biết Bùi Tập Dạ sẽ chăm sóc chu đáo cho nhi tử của nàng. Đợi đến khi đại sự đã thành, về bên cạnh với con trai hẳn cũng không muộn. (MTLTH.dđlqđ)
“Được rồi, được rồi, đừng nghĩ nữa. Nàng nói chúng ta khi nào sẽ hành động?” Nói đến chuyện này, tâm tình hắn sẽ không tốt, hắn không muốn bày ra vẻ mặt khó chịu trước mặt nàng, hắn chỉ muốn vĩnh viễn gặp nàng với hình tượng hoàn hảo nhất.
Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn trời: “Chạng vạng sẽ hành động.”
“Được, còn vài canh giờ nữa, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi.” Thở dài, ôm nàng rời khỏi đỉnh núi.
Bóng đêm buông xuống, tọa lạc trên đỉnh thành trấn, le lói chút ánh sáng nhỏ vụn. Trấn trên yên tĩnh nhưng doanh trại cách đấy mấy dặm ngoài biên quan lại không được bình lặng như vậy. Quân đội coi giữ nơi này đang mở tiệc, đốt lửa trại, uống rượu ăn thịt hết sức thoải mái.Tuy nói là thủ quân biên quan nhưng bọn họ căn bản không giữ đúng vai trò của mình. Nơi này dãy núi bao phủ, rừng rậm âm u, đúng là một nơi ẩn nấp hoàn hảo.
Bọn họ hàng năm đóng quân nơi này, có thể nói hiểu rất rõ tình huống ở đây, chẳng có gì có thể uy hiếp đến bọn họ. Toàn bộ Đông Cương, thủ quan ở đây là hạnh phúc nhất.
Rượu quá ba tuần, binh tướng bắt đầu ôm nhau ca hát, tiếng ca không dễ nghe gì cho cam nhưng được cái dõng dạc. Toàn bộ bầu trời đêm quanh quẩn tiếng ca của bọn họ, thật lâu cũng không tiêu tán.
Đột nhiên một tiếng soi tru vang vọng thiên địa ở khúc tiếng ca dâng trào nhất.
Tiếng ca đột ngột dừng lại, tiếng soi tru hổ gầm bốn phía đồng loạt vang lên, nghe thanh âm kia, có vẻ như đã vây quanh toàn bộ bọn họ.
Tiếng kèn dồn dập vang lên, toàn bộ quân đội tập kết, rượu gì thì cũng bay đi hết rồi.
Mấy nghìn người tụ tập lại một chố nhất trí đối ngoại, lúc này dã thú bốn phương tám hướng cũng tới gần. Le lói trong ánh lửa là những cặp mắt lục quang quỷ dị nhìn chằm chằm bọn họ.
Tiếng sáo ngân nga phiêu miểu trong đêm sao, cùng lúc đó, đàn thú chồm dậy, gào thét xông lên, tiếng kêu sợ hãi hòa cùng tiếng người đang cố gắng chống đỡ đàn thú hoang hóa điên.
Địch âm biến điệu, dã thú lại càng hung hãn, mùi máu tươi bao trùm màn đêm đen tối, lích thích dã tính của đàn thú càng thêm điên cuồng.
Lưng chừng núi có một gốc cây đại thụ cành lá xum xuê, Nhạc Sở Nhân ngồi bên trên một chạc cây đang không ngừng thổi sáo. Phong Duyên Thương phía sau nàng khoanh tay mà đứng, bộ dạng lạnh nhạt như không quan tâm đến bất kỳ thứ gì.
Ánh lửa cháy lớn cũng giúp Nhạc Sở Nhân nhìn rõ những chuyện đang phát sinh ở dưới chân núi, mặc dù cảm giác ghê rợn vẫn còn tồn tại nhưng nàng vẫn cắn răng kiên trì đến cùng. Cùng Đông Cương kết thúc như thế nào nàng không quan tâm, nhưng mở màn phải hết sức lừng lẫy hoành tráng, biểu thị Đại Yến mạnh mẽ công khai đột kích.
Hai khắc trôi qua, chỉ ngắn ngủn có bấy nhiêu thời gian, chiến dịch huyết tanh tàn bạo cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết, phần còn lại của cơ thể vương vãi đầy đất, đất nhuộm máu, không khí cũng không còn thoáng đãng như mấy đêm trước.Mùi máu tươi tràn ngập không gian, dù ngừng thở cũng có thể cảm nhận được.
Sáo đã buông nhưng đàn thú dưới chân núi vẫn còn trong trạng thái hưng phấn, đã tính nan thuần, chúng cũng không nghe lời như trong tưởng tượng. (MTLTH.dđlqđ)
“Chúng ta đi xuống thôi.” Quay đầu nhìn nam nhân phía sau, Nhạc Sở Nhân mỉm cười nhợt nhạt. Đàn thú tuy không chịu để nàng không chế nhưng nàng vẫn rất cao hứng, trận chiến này hoàn toàn thắng lợi!
“Được.” Khom người bế bổng nàng lên, Phong Duyên Thương thoải mái từ trên cây nhảy xuống, theo sau hai người nữa xuống chân núi.
Khắp nơi biên quan Đông Cương đều là tứ chi cùng nội tạng, lá cây màu xanh cũng nhiễm huyết, nồng mùi máu, còn có chút thối.
Phong Duyên Thương tự động nín thở, thần sắc vẫn bình tĩnh thong dong như thường. (MTLTH.dđlqđ)
Nhạc Sở Nhân chậc chậc vài cái, thở dài: “Các ngươi cũng đừng ăn nữa, thịt người rất tanh, không thể ăn.” Dã thú quần tam tụ ngũ một chỗ tranh đoạt, xác thực vẫn còn vây trong trạng thái hưng phấn. Nhạc Sở Nhân nói chúng cũng không buồn nghe, vẫn gầm gừ tranh đoạt nhau phần cơ thể đã không còn bao nhiêu thịt.
“Sao nàng biết thịt người tanh?” Phong Duyên Thương cảm thấy rất khó hiểu, hứng thú hỏi nàng.
“Ta nói ta đã ăn qua, chàng có tin không?” Nhạc Sở Nhân liếc hắn một cái, biểu tình có vài phần nguy hiểm.
“Nhìn biểu tình của chàng kìa, chàng nên thử đi.
Tuy ta chưa từng ăn bao giờ nhưng ta biết thịt người rất tanh. Nếu như chàng không tin, khắp nơi này đều là thịt người, có thể nếm thử một ít.” Nhấc chân đã văng bàn tay dưới chân, nàng cảm thấy bản thân có đôi chút tàn nhẫn. Thế nhưng trong chiến tranh không phải ngươi chết cũng là ta chết, nói tàn nhẫn đúng là nực cười. (MTLTH.dđlqđ)
“Đừng bảo ta thưởng thức mấy cái thể loại này, chúng ta đi vào trong thành thôi.” Phong Duyên Thương bình tĩnh kéo tay nàng đi qua mảnh đất vương đầy chân tay, còn có cả nội tạng, thẳng hướng vào thành.
Đêm tối đen đã định trước là một đêm không yên bình.