Bệnh Yêu

Chương 69: Chương 69: Hòa giải




“Anh là người tốt nhất trên thế gian này.”

***

Chủ tịch Giang về nhà trông thấy bà nội Giang đang bóc quýt cho Giang Nhẫn, cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Ông rất thương Giang Nhẫn, lúc Giang Nhẫn vừa sinh ra đã khóc nháo không ngừng, Văn Mạn chán ghét phải chịu đựng tiếng khóc nháo, lại càng không thích đứa trẻ này. Nhưng anh vẫn là con trai ruột thịt của Giang Quý Hiển, khi còn bé đã luôn được ông mang theo bên người.

Lớn thêm được mấy tuổi, tính tình của thằng nhóc chết tiệt này càng lúc càng to gan có thể chọc thủng trời, ai cũng không quản được, hai cha con mà chạm mặt liền có thể náo loạn ầm ĩ một trận.

“Bỏ cuộc quay về đây rồi đó hả? Ba còn tưởng cả đời này con sẽ không thèm quay về nữa đó chứ.”

Giang Nhẫn mặc kệ ông.

Bà nội Giang che chở cho Giang Nhẫn, hung hăng trừng mắt nhìn Giang Quý Hiển một chút.

“Mẹ, mẹ đừng có mà che chở cho cái thằng nhóc chết tiệt không biết trời cao đất dày này nữa.”

“Bé Nhẫn là đứa trẻ ngoan, ngoan nhất tốt nhất.”

Chủ tịch Giang biết không có cách nào nói với mẹ mình được, quay sang hỏi Giang Nhẫn: “Còn quay lại đó nữa không?”

Giang Nhẫn không đáp, đứng dậy đi rửa tay.

Tuy rằng thoạt nhìn thì có vẻ thay đổi, nhưng cái tính cách này ngược lại chẳng có một tí xíu đổi thay nào hết, cũng vẫn như cũ chọc cho chủ tịch Giang tức giận một trận.

Thành phố B bên này chuẩn bị bước sang năm mới, thành phố H cũng không khác mấy. Lúc Mạnh Thính cố gắng che dù đi đến An Hải Đình đưa ngôi sao, bàn tay bé nhỏ đã lạnh cóng như băng tuyết.

Nhân viên chào hàng trông thấy cô thì ngẩn người, vốn dĩ không đành lòng nói với cô rằng Giang thiếu đã đi rồi, thế nhưng không ngờ đến lần này ngoài trời có đổ mưa một ít mà cô cũng vẫn đến.

Hàng mi dài của cô vươn vài giọt nước mưa, ánh mắt cô thuần khiết mỉm cười. Nhẹ nhàng êm ái không chút sắc bén.

Nhân viên chào hàng thấy vậy có chút đau lòng, nhưng lần này cô ấy không nhận lấy ngôi sao mà Mạnh Thính đưa nữa: “Cô bé à, đừng đến nữa, mùa đông lạnh như vậy.”

“Không lạnh ạ, em ngồi xe đến.”

“… Giang thiếu đã đi rồi, đến thành phố B, mấy ngôi sao ngày hôm đó đã bị cậu ấy ném đi rồi.”

Bàn tay nắm chặt cán dù của Mạnh Thính chợt cứng đờ.

Mãi cho đến khi về đến nhà, khuôn mặt cô bởi vì thời tiết giá lạnh bên ngoài đã trở nên có chút tái nhợt.

Bởi vì năm mới sắp đến nên bất luận là cư dân của căn hộ này hay toàn bộ thành phố H, ai nấy đều tràn ngập vui mừng. Thư Chí Đồng đến trại giam thăm Thư Lan, cô ta sống cũng không tốt lắm, trái lại trở nên hiểu chuyện trầm tĩnh hơn rất nhiều.

Năm mới, Mạnh Thính nhận được một cuộc điện thoại từ thành phố B gọi đến, nhìn dãy số quen thuộc khiến cho nội tâm của cô bỗng chốc cuồng loạn.

Tuy nhiên khi bắt máy mới nhận ra không phải là Giang Nhẫn, là một giọng nữ xa lạ êm ái, mời cô tham gia vào sự kiện khai trương của công ty. Nếu cô đồng ý tham gia, toàn bộ chi phí sẽ do bên kia bỏ ra, còn có thêm hai mươi vạn nhân dân tệ làm thù lao thêm vào. Mạnh Thính nắm chặt điện thoại, đồng ý tham gia.

Năm nay ngoài tập đoàn Tuấn Dương giàu có thịnh vượng kia tổ chức buổi lễ khai trương thì còn có chỗ nào dám sánh bằng nữa chứ?

Cô nghĩ, dù sao thì mình cũng phải đến đó một lần.

Không phải anh muốn chia tay sao?

Được thôi, cô sẽ nói lời chia tay với anh cho thật đàng hoàng.

Lúc Mạnh Thính thu dọn đồ đạc đến thành phố B thì ở đó bỗng xuất hiện tuyết rơi đầy trời, thành phố này có thể có tuyết đọng lại, khắp mọi nơi như được bao phủ trong lớp áo bạc trắng.

Mạnh Thính mặc một chiếc váy mùa đông màu trắng và đi một đôi giày nhỏ, trông cô như một nắm tuyết nho nhỏ, gương mặt trắng nõn mềm mại.

Để tham gia vào sự kiện khai mạc cũng cần phải đóng góp chút sức lực. Trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí, người khác chịu chi trả tiền vé máy bay và khách sạn cho cô thì cô phải hoàn thành thật tốt giá trị của mình.

Cũng thật trùng hợp, đây là sự kiện khai trương một loạt bất động sản bên trong tòa nhà Thiên Nga.

Cao Nghĩa đã được điều đến làm việc ở khu biệt thự ở thành phố H nên trên dưới tập đoàn Tuấn Dương không ai biết Mạnh Thính là ai. Sau khi xem đoạn video của năm ngoái, suýt chút nữa là chọn trúng một cô bé giành giải huy chương đồng, cô bé ấy quá đẹp, dù cho cô ấy không khiêu vũ đi chăng nữa thì một thân váy lông vũ dù đứng ở chỗ nào, cũng có thể thu hút ánh nhìn của người khác. Quả thật hình tượng của cô bé này vô cùng thích hợp với phát thanh viên hay là một minh tinh.

Sự kiện tuyên truyền khai mạc của tòa nhà Thiên Nga đã sớm diễn ra, Mạnh Thính đang đứng phía trên bệ đá hoa sen cao cao.

Cô mặc chiếc váy mùa đông màu trắng, hoa văn trên mép tung bay, bờ vai lộ ra bên ngoài.

Tuyết bay đầy trời, cô cảm thấy hơi lạnh, nhưng đã nhận tiền của người ta rồi thì phải tận lực chuẩn bị kỹ càng màn biểu diễn trên bục đá hoa sen khi buổi lễ bắt đầu. Cô là người được thuê đến, nhưng bởi vì đứng ở trên cao nên tất cả mọi người phải ngẩng mặt lên để nhìn thấy cô.

Sau khi thấy được rồi thì tất cả đều ngơ ngác mà nhìn.

Buổi lễ còn chưa diễn ra, cậu chủ nhỏ đã có mặt rồi.

Cao Tầng vội vàng nói: “Nhanh nhanh, chuẩn bị biểu ngữ thật kỹ càng cho tôi, đây là lần đầu tiên Giang thiếu đến đây, ai dám mắc sai lầm liền cút ngay cho tôi.”

Mạnh Thính nghe thấy hai tiếng “Giang thiếu” liền ngẩng mặt lên.

Quả nhiên, không đầy một lúc sau, Giang Nhẫn mặc tây trang màu đen, bước ra từ trong đám người đang chen chúc.

Đài suối phun bên trong tòa nhà Thiên Nga đang xoay tròn.

Anh bước đi rất chậm, vết thương ở chân vẫn có thể nhìn thấy được. Gương mặt anh mang theo ý cười, lại có mấy phần hương vị của một doanh nhân xuất sắc.

Cô đứng bên trong đài sen, xuyên qua đám người nhìn anh.

Cao Tầng tràn đầy tin tưởng, tính tình của Giang thiếu làm gì hỏng bét giống như lời đồn hay nói đâu chứ! Lần này tiền thưởng cuối năm chắc chắn sẽ được tăng gấp bội cho xem.

Mãi cho đến khi Tiểu Giang gia nhấc mi mắt lên thì khuôn mặt tươi cười kia không còn được nhìn thấy nữa.

“Ai mẹ nó kêu ông sắp xếp như vậy hả?”

Cao Tầng: “Sao… sao ạ?”

“Ông mau đem xuống cho ông đây!” Ánh mắt anh lạnh lẽo như hàn băng, thái độ trang trọng lịch sự khi nãy đã biến mất, giờ phút này anh tựa như một vị Diêm Vương không dễ chọc, sục sôi ý định muốn giết chết cái tên Cao Tầng này.

Cao Tầng thuận theo ánh mắt của anh nhìn sang thì thấy một thiếu nữ đang lẳng lặng quan sát bọn họ.

Cô ấy rất xinh đẹp, một vẻ đẹp mà đến người già hay trẻ nhỏ đều bị thu hút.

Đôi mắt của cô ấy còn rất trong suốt, vượt qua đám người mà nhìn về phía Giang Nhẫn đang nổi giận.

Cao Tầng đổ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng kêu người mời Mạnh Thính xuống dưới.

Lúc Mạnh Thính nhìn thấy Giang Nhẫn, liền biết là chuyện nhảy múa này không thành rồi, nhìn thấy cái thang đã được dựng chắc chắn, thế nhưng cô đứng yên không nhúc nhích.

Tuy nhìn vậy nhưng bệ đá cũng cao khoảng ba mét, cô không lên tiếng, bàn tay nhỏ nắm chặt làn váy.

Cao Tầng cũng không nắm rõ tình hình, chỉ biết Giang Nhẫn sẽ tức giận mất: “Kêu cô xuống thì mau xuống đi chứ! Nhanh lên!”

Thiếu nữ đi về phía trước một bước nhưng không bước xuống cái thang đặt gần đó, cô cầm theo đôi giày nhỏ trên tay, dáng vẻ giống như là muốn tự mình nhảy xuống.

Cao Tầng sửng sốt, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.

Nhưng ngay sau đó đã trông thấy thái tử gia của Tuấn Dương bọn họ không thèm để ý đến đôi chân khập khiễng của mình, điên cuồng chạy đến.

Chấn thương chân của anh càng thêm rõ ràng khi anh chạy, nhưng không một ai dám cười.

Dưới thời tiết như vậy mà cặp mắt của anh vẫn đen nhánh, anh ngẩng đầu nhìn cô, run rẩy vươn hai tay ra.

“Em leo thang đi xuống có được không?”

Tây trang của anh rối loạn, sự kiêu ngạo và lạnh lùng kia không còn thấy đâu nữa, thậm chí dáng vẻ phẫn nộ khi nãy cũng không còn xuất hiện.

“Em xuống bằng thang nhé.”

“Được.” Cô gật đầu, nắm chặt làn váy, leo xuống bậc thang được dựng gần đó.

Thiếu nữ thoạt nhìn có vẻ nhu nhược yếu đuối nhưng hành động ban nãy đã làm cho tất cả mọi người bị dọa phải toát mồ hôi lạnh. Mạnh Thính cũng không có ý định sẽ nhảy xuống, cô là một vũ công, so với người khác lại càng thêm quý trọng đôi chân của mình. Tuy cô có vẻ buông thả nhưng cũng không bao giờ làm chuyện như vậy.

Nhưng mà Giang Nhẫn thật sự rất quá đáng.

Vô cùng, vô cùng quá đáng.

Cô không ép buộc anh điều gì, vậy mà anh vẫn bỏ đi. Bỏ đi thật xa, nói không chừng đời này cũng không muốn gặp lại cô nữa. Trong sinh mệnh của con người không chỉ có tình yêu thôi, lúc cô đến đây đã suy nghĩ kĩ rồi, nếu như Giang Nhẫn không muốn ở bên cô nữa thì cô cũng không có cách nào cưỡng cầu được.

Cô chỉ mong muốn rằng anh có thể giống như đời trước trở thành một doanh nhân xuất sắc quản lý tốt sản nghiệp của gia đình, sau đó bình an vui vẻ cả một đời mà không phải bị giới truyền thông mổ xẻ mắng nhiếc là một tên tội phạm giết người.

Dù cho cô phải chịu đựng khổ sở và uất ức cũng được.

Ở thành phố B này còn có một tên Văn Duệ rất nguy hiểm nữa, hắn còn tìm người thế tội thay, có thể Giang Nhẫn vẫn chưa biết hắn nguy hiểm cỡ nào.

Cô đến thành phố B này chỉ muốn nói hai chuyện, chuyện thứ nhất chính là cái này, bảo anh phải cẩn thận Văn Duệ.

Chuyện thứ hai chính là chia tay.

Bây giờ cô sắp không kiềm nén được nước mắt nữa rồi, anh đã quyết tâm bỏ đi như thế, vậy thì tại sao vẫn vì cô mà bày ra dáng vẻ nổi điên như thế chứ? Nếu vậy thì trước tiên chia tay thôi.

“Giang Nhẫn, em xếp cho anh những ngôi sao kia trong suốt ba mươi tám ngày, là muốn anh có thể nhìn thấy được nó. Thế nhưng anh lại bỏ đi.” Lớp tuyết bám trên vai cô đã sớm tan chảy thành nước, đọng lại khiến cô phải run rẩy vì lạnh, “Anh ném những ngôi sao ấy đi, có phải cũng muốn ném em đi luôn phải không?”

Giang Nhẫn cởi âu phục, khoác lên vai của cô.

Chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể anh, sạch sẽ và lạnh lẽo không vướng chút khói thuốc nào. Mạnh Thính lùi lại một bước trả lại áo cho anh.

Cô kiềm lại nước mắt, mang theo tiếng khóc nức nở: “Không cần, anh cũng không thích em nữa, em không muốn nhận đồ của anh.”

Bàn tay nắm áo khoác của anh siết chặt.

Mới vừa rồi còn cùng đám người Cao Tầng trò chuyện vui vẻ, nhưng bây giờ đến một chữ anh cũng không thể nào thốt ra được. Đối diện với cô, anh quả thật không có cách nào.

Gió tuyết thổi làn váy của cô bay bay.

“Anh không muốn quan tâm em thì cũng đừng làm như vậy nữa, không cần loại người đáng ghét như anh quan tâm đâu.” Cô càng nói càng tức giận, đưa tay gỡ xuống chiếc vương miện lông vũ trên đầu xuống ném vào anh, “Đã chia tay rồi anh còn đến đây làm cái gì nữa!”

Cái vương miện kia nện lên người anh, cặp mắt đen láy trầm tĩnh của anh ngắm nhìn đôi mắt thấm đẫm nước mắt của cô.

Anh không tránh không né, cô nhìn thấy càng muốn khóc hơn.

Xung quanh tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy được tiếng kim rơi, Cao Tầng quan sát tình huống này cảm thấy toàn thân không được khỏe cho lắm.

Đến chủ tịch Giang còn không dám động vào vị “gia” này, cái cô thiếu nữ kia vừa nãy còn tĩnh lặng khéo léo, nhưng càng nói chuyện càng đau khổ, còn cả gan dám đánh lên người cậu chủ của bọn họ nữa chứ.

Cao Tầng nhớ đến tin đồn về Giang thiếu trước đó, không dám nhúc nhích một chút nào.

Ấy vậy mà hết lần này tới lần khác vị thiếu niên gan tày trời kia lại không hề động đậy chút nào, dường như cô gái kia muốn làm gì cũng đều được hết.

Đôi môi mỏng của anh khẽ động: “Thật xin lỗi.”

Mạnh Thính không còn gì để nói, cô từng nói qua lời ngon tiếng ngọt, cũng từng nhào vào trong ngực anh, thậm chí còn lặng lẽ chờ đợi anh. Nhưng mà tất cả đều không có tác dụng gì, anh tựa như một ngọn núi sừng sững to lớn trầm mặc, không thể nào rung chuyển, nhưng lại bao dung cô vô vàn.

Cô đến gần bên cạnh anh, lau sạch nước mắt, giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

“Giang Nhẫn, anh phải chú ý Văn Duệ, em luôn cảm thấy trận hỏa hoạn kia là do anh ta xúi giục Thư Lan làm. Anh không muốn ở bên em cũng không sao, mỗi người đều có con đường của riêng mình. Bất luận như thế nào, anh cũng không được vướng vào những chuyện trái với pháp luật. Cái gì cũng đều có biện pháp giải quyết hết, nhất định phải sống thật tốt.” Cô cà nhắc bước đến, hai tay ôm lấy anh, “Giang Nhẫn, xin lỗi anh, là em không tốt, tại em mà anh mới bị thương như vậy. Anh rất tốt, anh là người mà em thích nhất cả một đời này.”

“Em không hề cảm thấy anh không trọn vẹn, anh rất hoàn chỉnh.” Anh chính là người hùng của em.

“Em phải về đây.” Cô buông tay, “Lần này không cần anh tiễn, cũng không thể ở cùng với anh được nữa. Vậy thì chúng ta chia tay đi, Giang Nhẫn.”

Chia tay đi, Giang Nhẫn.

Nếu như anh cảm thấy quá đau khổ.

Từng bông tuyết rơi xuống trên mái tóc đen của anh, trong phút chốc đã trở nên trắng xóa.

Mạnh Thính quay người, chậm rãi đi ra ngoài.

Cao Tầng cùng một đám nhân viên ngơ ngác nhìn một màn này.

Tiểu Giang gia của bọn họ không thèm để ý đến tôn nghiêm mà chạy đến duỗi hai tay ra, trầm mặc để yên cho thiếu nữ kia đánh mình, cũng không có chút phản ứng nào, lại còn bị… chia tay nữa?

Mãi đến khi cô đi ra khỏi tòa nhà Thiên Nga.

Anh mới bỗng nhiên đuổi theo.

Từ phía sau ôm lấy cô.

Một vòng ôm rất chặt chẽ kiên cố, mang theo cái giá lạnh của từng bông tuyết rơi. Anh vòng tay ôm chặt lấy vòng eo của cô từ phía sau.

“Em không có gạt anh chứ?”

“Gạt anh cái gì? Chia tay?” Lúc cô bị anh ôm lấy thì không nhịn được cong môi, bây giờ trong lòng cô rất ấm áp nhưng cũng tức giận lắm, hừ, không phải anh muốn chia tay sao? Vậy mà bây giờ toàn thân cứng ngắc thành ra như vậy. Vì vậy mặc dù cô biết rất rõ anh muốn nói đến cái gì, nhưng vẫn không thèm trả lời.

“Không phải.” Anh mím môi, giọng nói không mấy lưu loát, “Em nói, anh là người mà em thích nhất cả một đời này.”

Giọng nói của Giang Nhẫn dường như đang run rẩy lặp lại lời cô nói: “Em không hề cảm thấy anh không trọn vẹn.”

Cho dù cô có gạt anh, anh cũng chấp nhận. Gạt anh nhiều một chút cũng được, anh cũng tin luôn. Anh đã sớm hỏng bét mất rồi, khi anh thấy cô cười với Hoắc Nhất Phong, anh thậm chí còn lạnh đến mức muốn nôn ra máu.

Cô lắc đầu: “Tính tình anh quá bá đạo, lại xấu xa cực kỳ. Thích tự cho mình là đúng, áp đặt cảm xúc của mình cho người khác, còn luôn thích ném đồ của em nữa.”

Kem ly của cô, ngôi sao nhỏ của cô, nói đến đây thôi cô rất muốn đánh chết cái tên bại hoại này.

Anh không lên tiếng, cũng không buông tay. Có điều hô hấp chợt tăng nhanh.

Kem ly là chuyện rất lâu trước kia, anh không có cách nào quay lại được. Còn về phần mấy ngôi sao nhỏ kia, anh đã sớm hối hận lắm rồi. Bây giờ có đi lục tung khắp bãi rác của thành phố H đi chăng nữa, anh cũng phải tìm ra được chúng.

Mạnh Thính biết anh không nhìn được nét mặt của mình, thế là cất giọng ngọt ngào nói với anh: “Nhưng mà Giang Nhẫn, anh là độc nhất vô nhị. Là người tốt nhất trên thế gian này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.