Giang Thần chưa bao giờ mất ngủ mà đêm qua lại ngủ không ngon, cậu ở trên giường lật qua lật lại đến tận hai giờ sáng mới ngủ được. Vì chỉ ngủ được có năm tiếng nên buổi sáng cậu đánh răng rửa mặt ăn sáng như một du hồn.
Cậu đeo cặp sách ỉu xìu ngồi bên cửa thay giày, chị cậu thì đã sớm rời đi từ lâu.
“Anh, anh có nghe em nói không thế!” Giang Tranh từ phía sau nắm lấy vai cậu lắc mạnh.
Thằng nhóc này rất khỏe, nhưng suốt ngày chỉ biết giả vờ là một O yếu đuối, lúc này lắc Giang Thần đến choáng đầu hoa mắt: “Buông ra, lắc nữa anh sẽ nôn bữa sáng lên mặt mày đấy.”
Giang Tranh yêu sạch sẽ liền lùi lại một bước, hai người cùng ra ngoài cửa, đi vào thang máy.
Hai anh em đều được di truyền dụng mạo xinh đẹp của mẹ Giang, Giang Tranh và Giang Thần đứng cạnh nhau nhìn qua cũng giống đến bảy tám phần.
Giang Tranh hỏi: “Anh, anh đang nghĩ gì mà thẫn thờ ra thế.”
Giang Thần buồn ngủ không mở nổi mắt: “Muốn gì?”
Ánh sáng trong đôi mắt Giang Tranh lấp lóe: “Anh có thể tiện đường đưa em đến trường với được không, xe của em bị hỏng.”
Giang Thần chỉ buồn ngủ chứ không ngốc, Giang Tranh nhấc mông lên là cậu biết nó định thả cái rắm gì: “Nói thật.”
Giang Tranh chớp mắt mấy cái, nhỏ giọng nói trong thang máy: “À, anh Cố Hâm học cùng trường với anh đúng không.”
“Đừng đánh chủ ý lên người nó.” Giang Thần lườm em trai, nghĩ đến ảnh chụp tối hôm qua mình nhìn thấy, “Nó sẽ không thích thằng nhóc ăn bám như mày đâu.”
Giang Tranh bất bình nhảy dựng lên, ôm lấy cặp sách Giang Thần lắc mạnh: “Anh ấy không thích Omega xinh đẹp sao, em đẹp thế này, biết đâu hai người bọn em có độ xứng đôi vô cùng cao thì sao?”
Giang Thần giữ chặt quai cặp của mình: “Mày không xấu hổ à? Còn nữa, đang trong thang máy thì đừng có nhảy! Nó thích...” con gái cơ.
Thang máy dừng ở tầng mười, Cố Hâm đi vào, nghe thấy câu cuối cùng của Giang Thần vừa nói, liền hỏi: “Hả? Thích gì?”
Giang Tranh lập tức khéo léo chạy đến bên cạnh Cố Hâm, chớp chớp đôi mắt to hôm nay cậu đã mất nửa giờ để trang điểm: “Anh Cố Hâm, hôm nay anh có thể đưa em đến trường không? Xe đạp của em bị hỏng rồi.”
Giang Thần đang muốn chọc thủng dáng vẻ kệch cỡm của em trai thì nghe thấy Cố Hâm nói: “Xe của anh không yên sau, không chở em được.”
Giang Tranh: “...” Cậu bé liền nhìn về phía Giang Thần, “Anh, anh chở em đi.”
Giang Thần nghiêm túc nói: “Không chở, mày nặng bao nhiêu còn không tự biết à? Đi xe buýt đi. Hai trường ngược hướng nhau, đưa mày đến trường xong tao sẽ muộn học mất.”
Thực ra hai tuần học này Giang Thần đã đến trễ ba lần, trên bảng thông báo của trường hôm qua đã có tên cậu, cậu chẳng quan tâm có trễ hay không, chỉ lười đưa Giang Tranh đi học mà thôi.
Giang Tranh bĩu môi, khẽ nói: “Không thì thôi.”
Xuống đến tầng dưới, trước cửa khu nhà, Giang Tranh gặp được một nam Alpha mặc đồng phục cùng trường, trước mặt người ta lộ ra dáng vẻ muốn mà cứ từ chối, đến khi sắp trèo lên xe người ta rồi thì Giang Thần bỗng nhiên đi tới: “Giang Tranh, đến đây, anh đưa mày đến trường“.
Không phải cậu sợ vị nam Alpha này làm gì Giang Tranh, mà cậu chỉ sợ Giang Tranh gây tai họa cho bạn học Alpha ngây thơ non nớt này mà thôi.
Giang Tranh quay đầu lại, lề mề đi tới, nhỏ giọng nói: “Thật là mất hứng.”
Bạn học nam Alpha gãi gãi đầu, cố hỏi thêm một câu: “Tiểu Tranh? Không đi cùng tớ nữa à?”
Giang Tranh hơi cúi đầu, biểu lộ ra dáng vẻ ngây thơ: “Anh tớ muốn đưa tớ đi học.”
Bạn học Alpha: “À.” Không dám nói trước mặt anh ruột người ta là mình tiện đường thì cùng đi đi.
Cố Hâm xem toàn bộ quá trình, hắn bảo Giang Thần: “Để tôi đi xe ông chở Tiểu Tranh, ông đi xe tôi đi.”
Giang Thần gật gật đầu: “Được.” Đèo thêm một người rất mệt mỏi, cậu không thích những việc tốn thể lực như thế.
Bạn học Alpha thấy Giang Tranh có tới hai anh trai che chở cho, không dám nhiều lời, dễ dàng nhận thấy cậu bé này chắc chắn rất thích Giang Tranh.
Đưa Giang Tranh tới trường học xong, Giang Thần cảnh cáo cậu bé không được bắt nạt bạn học cùng trường. Giang Tranh được Cố Hâm đưa đến trường, lòng hư vinh được thỏa mãn, gật đầu như giã tỏi.
Tuy bị chậm trễ một lát, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tốc độ đến trường của họ, hai người không đổi xe, cứ như vậy đi đến trường.
Gương mặt của Cố Hâm chính là đại diện học sinh của khối 10, người phát biểu cho học sinh mới năm nay cũng là hắn, không ai không biết hắn. Có bạn học thấy hắn hôm nay đi một chiếc xe màu xanh lam có yên đằng sau thì nhao nhao lộ ra ánh mắt thấu hiểu.
Hôm nay xe đạp có yên sau! Chắc chắn là đang yêu đương với hoa khôi rồi!
Chuyện hắn “ăn dấm” khi có bạn nam xin Wechat của Âu Nhược Nghi ngày hôm qua đã sớm truyền đi khắp nơi, hôm nay lại càng khiến mọi người xôn xao bàn tán.
Là một người trong cuộc, Cố Hâm cũng không biết chính mình nhanh như vậy đã thành người có bạn gái. Lúc hắn và Giang Thần cùng đi đến lớp học, lập tức nhận được muôn vàn ánh mắt tò mò chiếu vào.
Hai người lúc khai giảng chiến tranh lạnh với nhau nên giờ không ngồi cùng một chỗ, một người ngồi ở tổ ba, một người ngồi ở tổ năm.
Cho tới bây giờ, không có bạn học nào cho là họ có mối quan hệ tốt, khi thấy họ cùng đi vào lớp, có bạn học còn đang châu đầu ghé tai kể chuyện họ là tình địch, Giang Thần sợ là ghét lớp trưởng lắm rồi.
Giang Thần thản nhiên xách cặp, hai mắt nhìn chăm chăm vào mặt đất. Buổi sáng phải đưa Giang Tranh đi học khiến cậu cảm thấy vô cùng phiền phức, đến giờ vẫn còn khó chịu.
Các bạn học thấp giọng xì xào bàn tán.
“Giang Thần nhìn qua rất không vui, chắc là khó chịu với lớp trưởng lắm.”
“Hoa khôi không cho cậu ta Wechat đó thôi, hôm qua rất nhiều người đều trông thấy lớp trưởng bảo vệ hoa khôi đó.”
“Xem cậu ta nhìn chằm chằm giày của lớp trưởng kìa.”
“Muốn hóng dưa quá đi.”
Cố Hâm ngồi ở tổ ba, hắn quay người đi vào lối nhỏ, Giang Thần thì tiếp tục đi về chỗ của mình.
Cậu vừa ngồi xuống thì bắt đầu tìm sách giáo khoa và bút, sờ nửa ngày, nhưng vẫn không sờ thấy túi bút của mình đâu, chắc là tối hôm qua ngủ không ngon, sáng nay thu dọn sách vở quên cầm. Thế là cậu kéo ghế ra, lúc đứng lên không chú ý kỹ, chân ghế ma sát lên sàn nhà, phát ra âm thanh đủ để hấp dẫn những bạn học khác, cậu đi đến chỗ ngồi của Cố Hâm.
Tất cả bạn học chung quanh đều vội vã cuống cuồng nhìn theo cậu.
“Mau nhìn mau nhìn, Giang Thần đi tìm lớp trưởng kìa!”
“Ăn dưa, ăn dưa.”
“Đây sẽ là màn đối đầu lớn đầu tiên giữa hai tình địch của lớp tám chúng ta.”
Giang Thần không hề chú ý tới các bạn học khác đang len lén đánh giá bàn tán về cậu, cậu đi đến trước mặt Cố Hâm, gõ gõ bàn của hắn.
Vốn cho rằng sẽ nghe được một tuyên ngôn trẻ trâu gì đó long trời lở đất, các bạn học trong lớp đều nín thở trông theo.
Sau đó, chỉ nghe thấy Giang Thần nói ra bốn chữ: “Không mang túi bút.”
Cố Hâm quen thuộc lấy ra từ trong túi hai chiếc bút, một đen một đỏ đưa cho câu: “Đây“.
Hắn đã sớm quen chuyện Giang Thần thường xuyên quên đồ dùng học tập, bệnh vặt này chữa mãi không khỏi, thế nên Cố Hâm luôn có thói quen mang thêm đồ dùng học tập đi.
Giang Thần cầm bút xong, quay về chỗ ngồi của mình. Lớp học trong lúc nhất thời vô cùng yên tĩnh.
Sao lại không giống dự đoán thế?
Tình địch gặp mặt đỏ mắt đâu rồi?
Sao lại có cảnh tượng tốt đẹp hài hòa đến thế, không ai nói cho họ biết hai người kia có mối quan hệ tốt đẹp đến nhường này nha.
Bạn cùng bàn Cố Hâm hiện giờ là Tưởng Nhất Bách. Cậu ta được xem toàn bộ quá trình, chờ Giang Thần trở về chỗ ngồi, cậu ta nghi ngờ nhìn Cố Hâm từ đầu đến chân: “Nếu bị uy hiếp thì nháy mắt mấy cái đi.”
Cố Hâm cầm bút lên, mở sách ngữ văn ra: “Uy hiếp gì?”
Tưởng Nhất Bách từ hôm qua đã cảm thấy Cố Hâm và Giang Thần chắc chắn có vấn đề: “Không đúng, từ hôm qua ông đã bắt đầu kỳ lạ rồi. Giang Thần hỏi mượn bút ông liền cho mượn luôn sao?”
Cố Hâm chống cằm lên nắp bút, hỏi: “Ừm, không được sao?”
Tưởng Nhất Bách: “Hai ngươi có quan hệ gì?”
Cố Hâm trợn mắt: “Hàng xóm, bạn từ nhỏ.”
Tưởng Nhất Bách kéo dài giọng: “À, trúc mã...” Cậu ta quay lại, “Không đúng không đúng, chúng ta đã khai giảng hơn nửa tháng, hai người chưa từng nói với nhau câu nào, hàng xóm với bạn bè gì chứ?”
Lúc này, đại biểu môn ngữ văn đã bước lên bục giảng dẫn dắt mọi người đọc bài, chủ nhiệm lớp cũng tới kiểm tra, Cố Hâm là lớp trưởng, muốn làm tấm gương tốt, không tiếp tục nói chuyện với Tưởng Nhất Bách nữa khiến cho Tưởng Nhất Bách ngứa ngáy vô cùng.
Không chỉ có một mình Tưởng Nhất Bách đang thắc mắc về chuyện này, Cố Hâm là tiêu điểm của cả lớp, thế nên có không ít bạn học cũng chú ý đến từng cử động của hắn.
Bọn họ còn tò mò về mối quan hệ của Giang Thần và Cố Hâm hơn cả Tưởng Nhất Bách.
Bất tri bất giác, bốn tiết học buổi sáng đã qua đi, Giang Thần không giống những bạn học khác chuông reo liền phóng tới nhà ăn, hoặc ra ngoài ăn cơm. Tam Trung không phải trường học nội trú, có học sinh ở trong trường, có học sinh ở ngoài trường, khá tự do, bữa trưa cũng có nhiều lựa chọn.
Gần đây Giang Thần đều đi ăn cùng Vệ Mông, Cố Hâm biết cậu giận mình, nên cũng không tìm đến cậu. Bây giờ Giang Thần hết giận rồi, hai người họ tự nhiên lại ở cùng một chỗ.
Khi Giang Thần còn đang xoắn xuýt nên ngủ trưa hay đi ăn cơm thì Cố Hâm đã đi tới gọi cậu.
Bàn tay Cố Hâm dán lên gáy Giang Thần, gọi: “Ăn cơm.”
Giang Thần ngửa đầu: “Buồn ngủ.”
Cố Hâm: “Ăn xong trở về ngủ tiếp.”
Giang Thần: “Ừ.” Sau đó miễn cưỡng đứng dậy.
Vệ Mông chậm hơn một bước, ngồi im tại chỗ há hốc miệng, ngạc nhiên nhìn kẻ mà mình ngày nào cũng phải gọi hơn nửa ngày mới chịu đứng dậy đột nhiên tích cực hơn hẳn bình thưởng, Cố Hâm này có ma lực gì thế?
Vì thế vốn hai người cùng đi cơm trưa đã biến thành bốn người.
Cố Hâm hỏi Giang Thần: “Muốn ăn gì?”
Giang Thần: “Tùy.”
Cố Hâm: “Vậy hôm nay ăn Ma Lạt Năng.”
Tưởng Nhất Bách: “Sao tôi không biết ở gần đây có Ma Lạt Năng nhỉ?”
Vệ Mông mơ màng nửa ngày rốt cuộc mới có cơ hội mở miệng: “Tôi biết nè, là cửa hàng mới mở, nghe nói hương vị cũng không tệ lắm, phải đi sớm mới có chỗ, đi trễ thì không còn chỗ đâu.”
Cố Hâm không ngờ Vệ Mông sẽ giải thích nhiều như vậy, bởi vì cậu biết Giang Thần thích ăn Ma Lạt Năng, lúc sáng hôm nay đi ngang qua, nhớ đến bình luận trên mạng cũng không tồi, nên muốn dẫn cậu đến.
Bốn người cứ như vậy đi vào cửa hàng Ma Lạt Năng.
Sau đó, Tưởng Nhất Bách và Vệ Mông liền được chứng kiến cảnh Giang Thần trở thành một phế vật như thế nào khi ở bên Cố Hâm.
Cố Hâm chọn Ma Lạt Năng, bưng đến trước mặt cậu, cho thêm gia vị, rồi bóc đũa đưa cho cậu: “Đũa.”
Giang Thần chống cằm, buồn ngủ đến chảy nước mắt: “À.” Cậu cúi đầu nhặt giá đỗ lên, nhìn thấy bên trên có vài miếng rau thơm liền cau mũi, vừa nhặt vừa gọi: “Cố Hâm“.
Cố Hâm giúp cậu nhặt rau thơm, bỏ hết vào trong bát của mình: “Còn nữa không?”
“Không, nhưng củ sen hơi nhiều.” Giang Thần gắp một ít củ sen bỏ vào bát Cố Hâm. Ma Lạt Năng không có rau thơm thì thuận mắt hơn nhiều. Giang Thần bắt đầu ăn cơm trưa, cắn thịt viên, tâm trạng vui vẻ nheo mắt bình luận: “Tiệm này không tồi, ăn ngon.”
Cố Hâm không ngại chuyện cậu gắp củ sen sang bát mình, bắt đầu động đũa.
Mà lúc này Tưởng Nhất Bách và Vệ Mông đã nhìn đến trợn tròn mắt, quan hệ của hai người này sao lại tốt đến thế chứ.
Cho nên tại sao nửa tháng qua hai người không nói gì với nhau vậy?
Vệ Mông còn không biết mối quan hệ của hai người họ, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Thần nhi, cậu và lớp trưởng quen nhau lâu rồi à?”
Cố Hâm thay Giang Thần trả lời: “Ừ, chúng tôi quen nhau từ khi chưa biết nói, là hàng xóm.” Hắn lại hỏi Vệ Mông, “Ông ngồi cùng bàn với Giang Thần ba năm sao?”
Vệ Mông hoàn toàn không chú ý tới nét mặt của Cố Hâm khi nhìn mình: “Hóa ra là hàng xóm!” Cậu ta là người sơ ý, không nghĩ nhiều, bắt đầu mở đài: “Tôi với Thần nhi rất thân, hồi cấp hai có cùng sở thích, sau khi tan học thường đi chơi game với nhau!”
Cố Hâm hạ thấp giọng, quay đầu nhìn Giang Thần: “Cho nên lần đầu tiên thành tích của ông kém như vậy không phải vì tôi học trường khác?”
Giang Thần đá mạnh Vệ Mông một cái, lườm cậu ta.
Cậu thật vất vả mới khiến Cố Hâm áy náy, cũng thành công khiến hắn hứa đền bù mình mười cái thẻ trò chơi.
Thế nên đương nhiên lúc này không thể nhận lỗi về mình được, Giang Thần khẳng định: “Đương nhiên là do ông chuyển sang trường khác rồi.”
Cố Hâm không nghe lời giải thích của cậu: “Không có thẻ trò chơi gì hết.”
Giang Thần dán đến bên người Cố Hâm, mềm giọng nũng nịu: “Anh ~ “
Vì thẻ trò chơ bán linh hồn đi cũng được, dù sao Cố Hâm cũng lớn hơn cậu một tháng.
Cố Hâm suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi: “...”