Beta Này Quá Cá Mặn

Chương 48: Chương 48: Bạn trai giả




(*) Chương này chưa beta lại, còn lỗi sai chính tả, tối beta.

Cố Hâm phát hiện ra hai ngày nay Giang Thần không thèm để ý đến hắn. Đầu tiên là cậu không đi học cùng hắn nữa, sau đó là không cùng hắn đi ăn trưa, dùng bướm nhỏ gọi cho cậu, cậu cũng không trả lời.

Ngày mai là ngày nghỉ nhưng hắn còn không hiểu mình đã làm gì sai.

Chạng vạng tối hôm ấy, tan học, Vệ Mông hẹn Giang Thần đi chơi bóng, Giang Thần đồng ý.

Thời tiết càng ngày càng nóng, gần như toàn bộ học sinh đều đã mặc đồng phục mùa hè, Giang Thần cũng không ngoại lệ.

Vệ Mông ném bóng sang, Giang Thần đứng lên nhận bóng, vạt áo bị kéo cao, lộ ra một mảnh eo trắng mềm nhỏ bé, lắc lư trước mắt Cố Hâm.

“Mày ra sân bóng trước đi, tao đi nhà vệ sinh chút đã“. Vệ Mông đeo cặp sách chạy trước.

“Con lừa lười chỉ tốn thời gian đi nặng“. Giang Thần cầm cặp lên, đang định đi lại không đi nổi.

Cậu quay đầu, thấy Cố Hâm đang giữ cặp sách của mình. Cố Hâm nhếch miệng gọi cậu, giọng nói có mấy phần tủi thân: “Thần Thần“.

Giang Thần quay đầu, nói: “Sao?”

Trong mắt Cố Hâm lại nhiều thêm vài phần tủi thân nữa, không, là vô cùng tủi thân: “Không đợi tôi đi cùng sao?”

Giang Thần không chịu được ánh mắt đáng thương đó, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Tôi muốn chơi bóng, ông cố học cho giỏi đi“.

Cố Hâm mỉm cười: “Hôm nay tôi không cần học thêm“.

Giang Thần nhìn bàn tay túm dây cặp mình không thả, ậm ừ: “Không học thì đi yêu đương với người khác đi“.

Cậu nhìn thoáng qua chỗ của Đoạn Vũ, Đoạn Vũ còn chưa về, đang ngồi yên tại chỗ.

Cố Hâm bên này đã đổi thành hai tay ôm cặp của cậu, nhất quyết không để cậu đi. Trước mặt Giang Thần, hắn chẳng sợ mất mặt bao giờ.

“Nói linh tinh, không có mà“.

Giang Thần thấy bạn học xung quanh đều đã đi, cầm bóng rổ trên tay ném xuống đất, nghiêm túc nhìn Cố Hâm, nói: “Còn muốn giấu đến bao giờ? Tôi thấy hết rồi“.

Cố Hâm lúc này mới cảm thấy hơi hoang mang: “Hả? Trông thấy gì cơ?”

Gần đây mỗi ngày hắn đều bị thầy kéo đi học, muốn tìm Giang Thần chơi bóng cũng chẳng có thời gian, sao có thể tìm người khác yêu đương chứ? Yêu đương với ai?

Đến cùng thì vẫn là bạn từ nhỏ của mình, Giang Thần có tức thế nào cũng vẫn nhẹ giọng nói: “Thứ năm tuần trước, ông với Đoạn Vũ ngồi chỗ này nói chuyện, ông còn sờ đầu hắn nữa! Mẹ nó chứ, tôi đã thấy rồi, ông còn nói dối tôi à!” Giang Thần quyết định kéo lại trí nhớ của Cố Hâm, ngồi vào chỗ của Tưởng Nhất Bách, nắm tay Cố Hâm đặt lên đầu mình, “Ông sờ đầu Đoạn Vũ thế này này! Đầu cũng sờ rồi còn bảo không yêu đương sao?”

Cố Hâm nhìn bàn tay cậu đang nắm cổ tay mình, bàn tay của hắn trên đầu cậu nhẹ ấn xuống một cái, mỉm cười nói: “Vậy bây giờ ông nắm tay tôi sờ đầu mình thế này, chúng ta cũng coi như là yêu đương nhỉ“.

Giang Thần kéo tay hắn ra. Nụ cười này của Cố Hâm đột nhiên đâm vào tim cậu, trái tim bỗng hẫng một nhịp, thật kỳ lạ, nhưng cậu cũng không nghĩ kỹ.

“Trả lời đúng vấn đề đi, đừng hỏi một đằng, trả lời một nẻo.” Giang Thần lộ ra vẻ mặt dữ tợn, hai người bọn họ sao có thể yêu đương chứ? Một nam Alpha, một nam Beta, nếu cậu là nữ sinh thì còn chấp nhận được, nhưng nam sinh chỉ có thể là anh em thôi!

Cố Hâm cảm thấy mình vô cùng vô tội: “Hôm thứ năm tuần trước tôi bị thầy Vật Lý kéo đi, học thêm xong còn bị thầy giữ lại sửa bài, hơn bảy giờ mới về đi đâu mà sờ đầu người khác được? Mà tôi sờ đầu người ta làm gì“.

“Đoạn Vũ lúc ấy ngồi ở chỗ của Tưởng Nhất Bách...” Giang Thần cẩn thận suy nghĩ lại, đúng là không ai quy định người khác không thể ngồi chỗ Cố Hâm, mà hôm đó trời mưa, trong phòng học không bật đèn, thực ra cậu cũng không thấy rõ ai ngồi chỗ Cố Hâm, “Không phải ông thật sao?”

“Thật mà“. Cố Hâm biết Giang Thần hiểu lầm, không kịp chờ đợi vội minh oan cho chính mình, “Hôm đó tôi còn phải ăn mì trong phòng của thầy Vật Lý đó, hình như thầy ấy còn đăng bài lên vòng bạn bè cơ“.

Cố Hâm vì chứng mình cho chính mình, vất vả lật lại trang cá nhân của thầy Vật Lý, tấm ảnh chụp hai bát mì tôm, tay của Cố Hâm cũng lọt vào ống kính. Ngón tay Cố Hâm thon dài, bên cạnh ngón tay cái bên phải có một nốt ruồi. Nốt ruồi của hắn cũng lọt vào tấm ảnh đó.

Nếu là người khác thì không sao cả.

Nghĩ lại, tại sao cậu lại ở đây xem chứng cứ của Cố Hâm chứ, chả khác gì cậu đang đi bắt gian.

Giang Thần ý thức được tình huống này quá kỳ quái, mà cậu còn cảm thấy tức chết đi được, sao mình lại vô duyên vô cố tức giận với Cố Hâm, phạm phải sai lầm ngu xuẩn đến vậy. Nhất định là do mẹ Giang, mỗi ngày mẹ đều xem phim truyền hình đầy máu chó, xem đến nỗi chính cậu cũng nghi thần nghi quỷ.

Không phải, tại sao cậu lại nghi thần nghi quỷ với Cố Hâm chứ, hai người họ nào phải người yêu, chẳng hiểu ra làm sao.

Giang Thần dũng cảm thừa nhận sai lầm: “Xin lỗi, là tôi hiều lầm, tôi còn tưởng ông vụng trộm yêu đương với Đoạn Vũ mà không nói với tôi cơ“.

Cố Hâm ra vẻ tức giận, đứng lên thu dọn cặp sách, động tác bỏ sách vào cũng nặng tay hơn: “Logic của ông đâu rồi?”

Nếu hắn muốn yêu đương với Đoạn Vũ thì đã yêu lâu rồi.

Giang Thần giơ tay ôm lấy eo Cố Hâm: “Đừng nóng giận mà, Hâm Bảo, là mắt tôi mù, logic của tôi bị chó ăn rồi, đáng lẽ phải nói với ông ngay mới đúng“.

Cậu càng nhận ra lỗi sai của mình thì càng phát hiện, hành vi của mình chẳng khác gì tình nhân nhỏ đang ăn dấm, lần sau nhất định không được giận quá mất khôn nữa.

Cố Hâm cái gì cũng không sợ chỉ sợ Giang Thần làm nũng, chỉ cần cậu làm nũng hắn liền không thể giận nổi.

“Em trai ngoan, lần sau không được thế nữa“. Cố Hâm vuốt tóc Giang Thần, còn cố ý vò rối tóc cậu.

“Má, lại vò tóc, ngày mai tôi sẽ cắt đầu đinh!“. Giang Thần cuối cùng vẫn buông eo Cố Hâm ra, nhặt bóng rổ lên, “Đi chơi bóng trước, Vệ Mông đang giục rồi“.

Hai người họ hai tuần nay không được chơi đùa với nhau, không giận dỗi nữa thì ba ngày nghỉ lại dính rịt một chỗ.

Ngày nghỉ đầu tiên, hai người ở trong nhà chơi game, có Tưởng Nhất Bách và Vệ Mông thì lập đội bốn người, không thì lập đội hai.

Ngày nghỉ ngày thứ hai, họ cùng làm bài tập, buổi chiều đi xem phim, Giang Thần được xem phim kinh dị mình thích, khó có khi nào cậu ngồi xem chăm chú mà không ngủ gật như vậy. Tối đó hai người họ dạo phố một vòng, còn gặp nhóm Dương Tú. Giang Thần quả quyết kéo Cố Hâm trốn đi.

Cố Hâm hỏi cậu: “Tại sao phải tránh?”

Giang Thần kéo tấm rèm của cửa hàng đồ Nhật ra, gãi đầu nói: “Chẳng lẽ ông muốn đi cùng họ à?”

Cố Hâm lắc đầu: “Không.”

“Thì thế đó“. Giang Thần cảm thấy cửa hàng đồ Nhật này cũng không tệ, chỉ vào menu đặc biệt ngày hôm nay, nói: “Tối nay chúng ta ăn Sukiyaki đi“. (một món lẩu Nhật)

“Được.” Cố Hâm nói, hắn không quan trọng lắm, Giang Thần thích là được. Nếu khi Giang Thần dở chứng khó chọn lựa thì hắn sẽ chọn đồ bình thường Giang Thần thích ăn. Hai người họ chọn nơi khuất tầm nhìn, đề phòng bị bọn Dương Tú nhìn thấy.

Nhưng quả nhiên, họ có muốn trốn cũng không trốn được vận mệnh bị nhóm Dương Tú gặp mặt.

“Trùng hợp quá, lớp trưởng, Giang Thần, hai người cũng ở đây à?” Dương Tú vừa thấy họ là hai mắt sáng rực.

Giang Thần cảnh giác nói: “Sao lại dùng ánh mắt này nhìn chúng tôi chứ?”

Dương Tú không giấu giếm, thành tâm mời họ: “Chúng tôi đang định đi chơi trốn thoát khỏi mật thất, nhưng cần có sáu người mới được. Hai người đi cùng không?”

Giang Thần và Cố Hâm thực ra vẫn chưa định tiếp theo sẽ đi đến đâu, Dương Tú rủ họ chơi trốn thoát khỏi mật thất, cậu cũng động tâm.

Cậu hỏi Cố Hâm: “Cùng đi không?”

Cố Hâm biết cậu muốn đi, liền nói: “Được.”

Hai người họ cùng bốn người bên Dương Tú tách ra ăn xong cơm tối, sau đó cùng nhau đi đến cửa hàng trò chơi mật thất.

Một Alpha, một Beta cùng bốn Omega vừa xuất hiện đã hấp dẫn không ít người chơi. Sáu người bọn họ đều là những thiếu nam thiếu nữ ngập tràn thanh xuân, ai cũng nhìn nhiều thêm vài lần.

Nhân viên xác nhận đặt phòng, sau đó yêu cầu họ chờ ở đại sảnh. Bởi vì hôm nay là mùng một tháng năm, người đông nên họ phải chờ hơn mười phút mới đến lượt. Một nhóm người chơi vừa mới ra, nhân viên công tác bên trong phải khôi phục lại các thiết bị.

Nhóm Dương Tú lần lượt ngồi xuống.

Cố Hâm và Giang Thần đi vào nhà vệ sinh trở về thì thấy chỉ còn lại một cái ghế.

Cố Hâm ngồi xuống thì Giang Thần không còn chỗ nữa. Nhưng Giang Thần lại không hỏi nhân viên công tác lấy thêm ghế, quen cửa quen nẻo ngồi luôn lên đùi Cố Hâm, dựa vào hắn chơi game.

Cố Hâm cũng quen rồi, đây không phải lần đầu Giang Thần ngồi lên đùi hắn. Hai tay hắn vòng qua eo Giang Thần, cầm điện thoại lên xem, nói chuyện cùng cậu.

Nhóm Dương Tú bên cạnh ngạc nhiên một chút, sau đó Lâm Môi Môi và Trình Văn điên cuồng chụp ảnh. Ánh mắt hai người họ đột nhiên lâm vào trạng thái điên cuồng, giống như ăn trúng linh đan thuốc bổ gì, dường như chỉ một giây nữa là thăng thiên mất.

Cố Hâm đang xem review về trò chơi họ sắp chơi, chống cằm lên vai Giang Thần, nói: “Trò chơi lát nữa xem chừng cũng hơi kinh dị đấy“.

“Hử?” Giang Thần nghiêng đầu sang hỏi, “Tên là gì?”

Cậu chỉ không định về nhà sớm, cũng không hỏi nhóm Dương Tú muốn chơi mật thất gì.

Cố Hâm nhẹ nhàng nhả ra hai chữ: “Oán linh.”

Hắn có thể cảm giác được lúc Giang Thần nghe thấy hai chữ này, thân thể hơi cứng đờ, khóe miệng hắn không nhịn nhếch cao lên.

“Không, không phải chứ?” Giang Thần nói chuyện cũng có chút cà lăm, “Vậy chút nữa tôi sẽ cố gắng bảo vệ ông.”

Dương Tú hóng hớt: “Không phải chứ, lớp trưởng sợ ma sao?”

Giang Thần: “Đúng, cậu ấy sợ lắm, chút nữa không thể bảo vệ mọi người đâu, tôi sẽ bảo vệ lớp trưởng.”

Lam Tĩnh Vũ cười ha ha nói: “Không phải chứ, lớp trưởng mà sợ cái này sao?”

Cố Hâm chấp nhận hết: “Đúng vậy, hơi sợ, từ nhỏ tôi đã không xem nổi phim kinh dị, nếu như muốn xem nhất định phải kéo Thần Thần theo.”

Giang Thần: “...”

Dương Tú: “Lớp trưởng, ánh hào quang của cậu đang dần tắt mất rồi“.

Cố Hâm: “Chẳng ai hoàn mỹ cả, tôi cũng chỉ là người bình thường.”

Giang Thần vừa nghĩ tới chút nữa phải đối mặt với người giả đầu giả, không khỏi nắm chặt lấy ngón tay Cố Hâm. Chờ khi nhân viên công tác yêu cầu họ chuẩn bị đi vào, bàn tay hai người đã mười ngón đan chặt.

Cố Hâm nhỏ giọng nói: “Đợi chút nữa theo sát tôi nhé.”

Lâm Môi Môi và Trình Văn đứng cách họ hai mét cũng đang nhỏ giọng nói chuyện.

Lâm Môi Môi: “Hai người họ thật sự không phải yêu đương sao?”

Trình Văn: “Đám thẳng nam đáng ghét! Bà thấy không, lúc nãy Giang Thần nghịch ngón tay Cố Hâm, nghịch mãi nghịch mãi rồi mười ngón tay đan nhau rồi đó!”

Lâm Môi Môi gật đầu thật mạnh: “Quá lợi hại luôn, không để lại dấu vết nào, vô cùng tự nhiên“.

Còn Giang Thần lúc này trong đầu đều bị cảm giác sợ hãi chiếm cứ, Cố Hâm một mực ôm lấy vai cậu trấn an linh hồn sắp bị tổn thương.

Sáu người đi vào.

Bên trong đen kịt một mảng, Giang Thần dán chặt vào Cố Hâm, sống chết cũng không chịu buông tay hắn ra.

Sau khi căn phòng đầu tiên mở ra, Giang Thần càng không dám đứng cuối hàng, nhất định phải dán chặt vào Cố Hâm.

Nội tâm cậu sụp đổ!

Mẹ ơi!

Quả nhiên có mấy cái đầu giả đầy máu!

Còn có cả nữ quỷ mặc đồ cưới nữa!

“Hâm Bảo, Hâm Bảo, đi mau, đi mau!” Giang Thần chỉ nói được hai cụm từ này.

Vì giữ mặt mũi cho vị 'đại ca' trường 19, toàn bộ hành trình Cố Hâm phải đi sát bên cạnh cậu, không ngừng xoa tay cậu trấn an, ngoài ra còn giúp cậu che mắt, cảnh báo 'đằng trước có nguy hiểm'.

Toàn bộ quá trình tham gia, Giang Thần không cống hiến được thứ gì cho mật thất. Còn vì muốn Giang Thần nhanh chóng được rời đi, Cố Hâm cố gắng hết sức giúp mọi người tìm manh mối, vì thế không đến nửa tiếng họ đã thoát ra khỏi mật thất người khác cần dùng đến hai tiếng.

Nhóm bốn người Dương Tú không cảm nhận được chút kinh dị nào đồng lòng quay sang lườm Cố Hâm.

Dương Tú không muốn sống nữa, nói: “Lớp trưởng, cậu đừng dùng trí thông minh của học sinh giỏi mà khinh bỉ chúng tôi chứ?”

Lam Tĩnh Vũ: “Đúng thế, chúng tôi tới chơi trò chơi, không phải tranh tài với người khác, không có chút cảm giác trải nghiệm nào cả.”

Lâm Môi Môi nói thầm: “Lớp trưởng chỉ có tác dụng xào CP thôi, không thể chơi trò chơi IQ với cậu ta được“.

Trình Văn nói: “Tôi cảm thấy IQ mình bị đè bẹp“.

Giang Thần thở ra một hơi, cùng nhóm 4O chê bai Cố Hâm: “Đúng đấy, không có chút cảm giác chơi trò chơi tí nào, lần sau không dẫn ông theo nữa“.

Cố Hâm hết đường chối cãi, đành nói: “Do tôi sợ mà...”

Bốn người nhóm Dương Tú: “...”

Ai sợ hãi mà còn có thể tỉnh táo giải mã thế hả?

Nhóm Dương Tú còn muốn chơi tiếp, mà Giang Thần lấy cớ Cố Hâm sợ nên hai người họ đi luôn.

Trên đường về nhà, Giang Thần nói với Cố Hâm: “Lần sau tôi mà đồng ý đi chơi trốn thoát khỏi mật thất nữa thì tôi là con chó con!”

Cố Hâm nói: “Để tôi thu âm lại.”

Giang Thần: “...”

Ngày nghỉ thứ ba, Giang Thần nói muốn cắt một cái đầu đinh chào hè đến.

Cố Hâm không hi vọng sau này phải sờ một cái đầu đinh nên đi cùng.

Cuối cùng chính hắn lại là người đầu tiên cắt đầu đinh. Giang Thần vây quanh hắn cả một ngày, cảm khái rằng, cũng may người học ở trường 19 năm đó là cậu, chứ không thì Cố Hâm đã thành học sinh giỏi kiêm đại ca trường mất rồi.

Ngày nghỉ kết thúc, học sinh đi học lại.

Giang Thần và Cố Hâm đổi mới hình tượng tạo thành xu hướng mới, hóa ra đầu đinh cũng có thể đẹp trai thế sao!

Đầu đinh khiến gương mặt của Giang Thần có phần hung dữ hơn, chỉ cần cậu không cười, đứng im một chỗ thì chính là gương mặt tiêu chuẩn của một đại ca trường.

Còn Cố Hâm thì không cần phải nói. Alpha trời sinh đã có khí thế, bây giờ trông càng mạnh mẽ hơn, trước kia hắn là một lớp trưởng ôn hòa, bây giờ lại khiến người khác không dám tới gần.

Sau đó một tuần, trong khối 10 càng lúc càng nhiều đầu đinh, có người thì vui có người thì buồn.

Vì không phải ai cũng hợp với đầu đinh.

Sau khi giảng hòa với Cố Hâm, Giang Thần mới nhớ tới chuyện của Đoạn Vũ.

Ngày đó người anh anh em em với Đoạn Vũ nếu không phải Cố Hâm thì là ai?

Suy nghĩ nửa ngày, cậu chẳng suy nghĩ được gì, dù sao trước giờ cậu cũng không thích quan tâm đến chuyện của người khác cho lắm.

Chẳng qua không chờ cậu nghĩ ra thì nhóm 4O đã điều tra được nguyên nhân Đoạn Vũ chuyển trường rồi.

Nghe nói cậu ta cùng một lúc yêu đương với vài Alpha trong trường, cuối cùng các Alpha đó đánh nhau, lưỡng bại câu thương.

Có hai Alpha gia cảnh không kém gì, trong đó có một Alpha là con gia đình có quyền thế, gia đình hắn điều tra ra con mình theo đuổi Đoạn Vũ, lợi dụng chức quyền chèn ép bố Đoạn Vũ, cuối cùng khiến cậu ta phải chuyển sang Tam Trung.

Nghe xong chuyện này, Giang Thần hơi thổn thức, khó trách cậu ta muốn tìm bạn trai giả, sau đó đem nguyên nhân chuyển trường này kể cho Cố Hâm nghe.

Vì Tam Trung được sử dụng làm trường thi đại học nên các học sinh được nghỉ ba ngày. Giang Thần sợ chị mình căng thẳng nên tối đến sang nhà Cố Hâm ngủ.

Hiện giờ cậu đang co quắp nằm trên giường của Cố Hâm.

Cố Hâm cũng ngạc nhiên: “Nếu là tôi thì cũng rất buồn bực“.

Giang Thần bỗng nhiên nghĩ ra: “Có phải người hôm đó chạy đến trường chúng ta không nhỉ?”

Cố Hâm suy nghĩ một chút: “Không chừng đúng đấy, có thể khiến ông nhầm thành tôi thì hình như đúng là có một người“.

Giang Thần: “Học ở Nhất Trung?”

Cố Hâm gật đầu, mở máy tính ra, nói: “Để tôi tìm ảnh lớp cho ông xem.”

Khi ở Nhất Trung hắn cũng là lớp trưởng, thầy cô thường xuyên yêu cầu hắn giúp mình chút việc nên trong máy tính có không ít ảnh chụp thời cấp hai.

Lật một lát, Cố Hâm nói tìm được rồi, Giang Thần lập tức lật người dậy, ra khỏi giường, úp sấp lên lưng Cố Hâm: “Đến đến đến, để tôi xem, để tôi xem“.

Đây là một tấm ảnh chụp bóng lưng, nhìn sơ qua thì đúng là rất giống Cố Hâm, nhưng nhìn kỹ thì sẽ phát hiện thật ra là không phải, chỉ giống Cố Hâm đến mấy phần.

Giang Thần: “Bạn học cùng lớp của ông à?”

Cố Hâm lại tìm một tấm ảnh chính diện: “Bạn học cùng lớp ở Nhất Trung, nhưng theo tôi được biết, mối quan hệ của hắn với Đoạn Vũ không tốt cho lắm.”

“Oa, ngầu nha, chỉ là kém tôi một chút, không đẹp trai bằng tôi.” Giang Thần khen, “Mối quan hệ của họ bây giờ không tồi nha, còn sờ đầu nhau nữa“.

Cố Hâm: “Đúng thế, chắc là sau này có chuyện gì đó xảy ra“.

Giang Thần thuận mồm nói: “Có lẽ thế, chứ nếu không thì sao Đoạn Vũ lại nhàm chán nhờ tôi làm bạn trai giả chứ“.

Ngón tay đang nhấn chuột của Cố Hâm dừng lại, giọng nói cũng cao hơn: “Bạn trai giả?”

Giang Thần hối hận vì mình nhanh mồm nhanh miệng, nhìn trái nhìn phải đổi chủ đề, lập tức muốn chạy mất: “Hâm Bảo, chúng ta nên ăn trái cây, tôi đi lấy!”

Chuyện này không thể giải thích nổi!

Giang Thần vốn định chạy ra ngoài, lại bị Cố Hâm đứng dậy, kéo một phát. Trọng tâm cậu không ổn định, ngã thẳng về phía sau, Cố Hâm đỡ eo của cậu, cậu chỉ có thể dựa sát vào người hắn.

Hai tay hắn siết chặt lấy eo cậu, giọng nói hơi trầm xuống: “Không cho đi, giải thích cho tôi.”

Giang Thần hơi sững sờ, giọng nói của Cố Hâm bên tai cậu vậy mà lại có phần gợi cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.