Tấm ảnh chụp chung cuối cùng năm tiểu học
Giang Thần cũng là một thành viên trong trận đánh nhau này, thầy Giả sao có thể bỏ qua cho cậu. Thành viên đội bóng rổ phải chạy bao nhiêu vòng thì cậu cũng phải chạy bấy nhiêu, một vòng cũng không thể thiếu.
Nhưng trong toàn bộ quá trình chạy phạt Cố Hâm không nói câu nào với Giang Thần, chỉ có người anh em tốt Vệ Mông vẫn tận tâm tận lực ở bên cạnh tiếp chuyện với cậu.
Giang Thần mệt mỏi gục xuống ghế nghỉ ngơi, mấy Omega vốn muốn đợi họ để nói lời cám ơn cũng không thể chờ đến lúc họ chạy về đã rời đi mất.
Cố Hâm không nhìn nổi nữa, đành lấy khăn sạch trong túi của mình ra, đưa tới: “Lau mồ hôi đi“.
Hai tay Giang Thần còn đang chống ở bên sườn ghế, hơi ngẩng đầu, nói chuyện cũng thở phì phò: “Mệt quá, không muốn động nữa“.
Cố Hâm cũng không định lau giúp cậu, ném thẳng chiếc khăn màu lam lên mặt Giang Thần: “Tự lau đi, ai bảo ông xen vào chuyện của người khác“.
Giang Thần lau qua loa mồ hôi trên mặt, dịch lại gần Cố Hâm, tựa cằm lên khăn mặt, nhìn chằm chằm vào xương hàm của hắn.
“Không được à?”
Cố Hâm nhìn cậu, hít sâu một hơi, còn chưa kịp nói gì thì đã bị thầy Giả gọi đi.
Chạy mười vòng đối với bọn họ cũng chỉ đáng để làm nóng người, sau đó phải tập luyện chuyền bóng và ném bóng thêm nửa tiếng nữa. Giang Thần an vị ngồi trên ghế dài nhìn theo Cố Hâm ướt đẫm mồ hôi chạy dưới sân bóng.
Cậu yếu ớt cảm thán: “Tuổi trẻ thật tốt.”
Thầy Giả vừa đúng lúc đứng trước mặt cậu, quay đầu lườm cậu một cái: “Bạn học Giang Thần, một cậu nhóc vị thành niên như em đừng đứng trước mặt một giáo viên hơn ba mươi nói ra câu này có được không hả? Em mà nói câu này ở bên ngoài có khi sẽ bị người ta đánh cho đấy“.
Giang Thần giơ chân lên, tạo dáng một kẻ nhàn tản lười biếng nói: “Thầy à, em không nói trước mặt thầy mà, thầy cứ coi như là em vừa đánh rắm đi“.
Thầy Giả suýt chút nữa bị cậu chọc tức. Giang Thần gầy hơn nhóm Alpha da dày thịt béo trong đội của thầy khá nhiều, thế nên thầy Giả chỉ đành bất đắc dĩ làm hòa với chính mình, tự nhủ đừng so đo với lũ trẻ ranh, chỉ khiến chính mình ôm giận vào lòng mà thôi.
Thầy Giả uy hiếp Giang Thần: “Đừng để rơi vào tay tôi đấy.”
Giang Thần gấp khăn mặt đặt lên trán, ngụy trang chính mình thành một bệnh nhân: “Thầy à, em không dám đâu, chạy thêm vòng nữa em sẽ phải vào bệnh viện mất, thật đấy“. Hai tay của cậu còn phối hợp thả xuôi xuống hai bên thân thể.
“Không có lời nào may mắn hơn sao? Sao lại có người tự rủa chính mình như em chứ?” Thầy Giả đã sắp tức phát điên: “Sao lúc nãy không giả vờ làm Omega nữa đi, biết đâu tôi sẽ không bắt em chạy“.
“Sao thầy không nói sớm, em có thể giữ quyền lợi này đến tiết học thể dục tuần tới không?” Trên mặt Giang Thần hiện lên rõ hai chữ “vui sướng“.
Thầy Giả: “Nghĩ hay lắm“.
Giang Thần: “Thầy giáo không giữ chữ tín sẽ không có học sinh nào yêu quý đâu“.
Thầy Giả: “Nếu học sinh nào cũng giống như em thì thôi đi, tôi còn muốn bảo vệ lá gan của mình“.
Các Alpha bên kia đang huấn luyện, mồ hôi đầy đầu. Bên này Giang Thần vui vẻ uống nước của Cố Hâm, khịa cho thầy Giả tức điên.
Đội bóng rổ huấn luyện xong, cả nhóm người cùng nhau rời khỏi trường học.
Trước khi ra về, thầy Giả vẫn không quên nhắc bọn họ cuối tuần phải viết bản kiểm điểm một ngàn chữ!
Trải qua sự kiện đánh nhau ngày hôm nay, đội bóng rổ lớp mười mới thành lập chưa đến một tuần dường như trở nên thân thiết hơn. Hôm nay lại vừa đúng là ngày thứ sáu, thế là cả đội rủ nhau cùng đi ăn đồ nướng.
Cửa hàng đồ nướng là do Vệ Mông đề cử, nhà cậu ta mở cửa tiệm ăn uống, thế nên những cửa hàng xung quanh có gì ngon cậu ta đều biết. Mẹ cậu ta quản con khá nghiêm, cậu ta không muốn dẫn bạn học về nhà mình ăn, nguyên nhân chủ yếu cũng là vì các thiếu niên thường thích vụng trộm uống chút bia rượu.
Cả đội dẫn nhau đến một tiệm bán đồ xiên nướng, Vệ Mông thường xuyên đến những chỗ này, biết cách làm nóng bầu không khí, lại yêu bia rượu, ra sức nói khoác chiến tích của cậu ta những năm còn học ở Trung học số 19.
Vệ Mông: “Trong trường Trung học số 19 không có ai có thể uống giỏi hơn tôi, tôi có thể lấy một địch mười, bọn họ đều không phải đối thủ!”
Tưởng Nhất Bách khiêu khích: “Tôi không tin.”
Vệ Mông lập tức nhảy vào hố: “Đến đây, chúng ta so!”
Tưởng Nhất Bách đùa đến nghiện: “So thì so.”
Giang Thần không nghiện rượu, thỉnh thoảng có uống cũng chỉ uống một hai hớp. Cậu cũng không quen thân với đội bóng rổ thế nên chỉ ngồi không nghe họ nói chuyện với nhau.
Cố Hâm cũng không thích uống bia, vì uống nhiều phải đi WC. Thế nên cả bữa hắn chỉ đưa xiên nướng cho Giang Thần, phục vụ rất tận tình.
Một đám người vui chơi giải trí xong thì ai về nhà nấy.
Vệ Mông thích uống nhưng tửu lượng kém, nay đã uống đến đầu óc choáng váng, lảm nhàm lầu bầu suốt, Giang Thần ghét bỏ cùng Cố Hâm đỡ cậu ta, tiễn cậu ta đến tận cửa nhà.
Vệ Mông đứng ở cổng nhà, hai má đỏ chót vẫy vẫy tay với họ: “Thần nhi, lớp trưởng, mai gặp!”
Giang Thần nói qua loa: “Mai gặp, mai gặp.” Sau đó ra sức đẩy kẻ to con này vào nhà, còn thuận tiện đóng cửa lại hộ cậu ta.
Sau đó, họ thoáng nghe được tiếng mẹ Vệ rống lên giận dữ.
“Vệ Mông! Mày dám uống rượu à!”
“Ô...”
Hai người nhìn nhau, nhanh chóng chuồn mất.
Mặc dù bố mẹ Cố Hâm không có phong cách giống như thế này, nhưng hắn cùng lớn lên dưới con mắt của mẹ Giang, thường xuyên nghe bà gầm lên với Giang Hân và Giang Tranh, đôi lúc cũng cảm thấy rất nhớ nhung.
Hai người họ đi đến chỗ dựng xe đạp không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Giang Thần khó có khi nói thêm hai câu về Vệ Mông với Cố Hâm: “Vệ Mông chắc chắn sẽ bị véo tai mắng một trận, mỗi lần cậu ta uống rượu mẹ cậu ta đều làm thế“.
Cố Hâm: “Đây là đang chứng tỏ ông thường xuyên uống rượu với cậu ta đấy à?”
Giang Thần: “Ông thấy tôi hôm nay uống có nhiều không? Chỉ một hai hớp mà thôi. Tôi không thich uống nhiều, ông thì sao đây, chắc chắn cũng uống với bọn Tưởng Nhất Bách không ít lần đâu nhỉ?”
Cố Hâm: “Còn so đo với tôi cơ à?”
Giang Thần: “Ai bảo ông so đo trước, tửu lượng của ông thế nào?”
Cố Hâm: “Chẳng ra sao cả, tôi cũng không thể uống rượu.” Cố Hâm không thích mình bị cồn khống chế, hắn không thích lý trí và thần kinh mình bị cồn nắm giữ.
Lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi gần nhà họ, Cố Hâm hỏi Giang Thần: “Uống gì không?”
Buổi tối ăn nhiều thịt, Giang Thần cũng hơi khát: “Uống.”
Cố Hâm xuống xe: “Sữa chua?”
Giang Thần: “Cũng được.”
Cố Hâm: “Vẫn là vị xoài à?”
Giang Thần dừng một chút: “Ừ.”
Thịt nướng hôm nay hơi cháy, Giang Thần kén ăn, ăn không nhiều.
Cố Hâm vào trong cửa hàng mua sữa chua, lúc ra còn cầm theo một miếng bánh sandwich nóng hổi.
Hai người đi vào khu nhà nhưng không về nhà ngay, mà ngồi xuống khu vui chơi cho trẻ em ở tầng một. Cố Hâm ngồi trên ghế dài, trong tay cầm một chai nước, còn Giang Thần ngồi trên xích đu, một tay cầm sữa chua, một tay cầm sandwich.
Cố Hâm nhìn cậu đang ăn ngon lành: “Ngày mai đến nhà tôi luyện đàn?”
Sandwich không lớn, Giang Thần ăn mấy miếng đã hết, cậu vừa hút sữa chua vừa gật đầu: “Được, buổi sáng tôi phải ngủ, buổi chiều sẽ đến nhà ông luyện đàn.”
Cố Hâm không chỉ biết đàn violon, còn biết cả piano. Lúc bé Giang Thần có thể kiên trì học piano, thậm chí thuận lợi đàn ra một ca khúc ngọt ngào dễ nghe, còn phải nhờ có Cố Hâm thời tiểu học vừa học xong lớp violon đã phải chạy sang lớp piano học. Sau đó hai người cùng luyện tập với nhau, đến cuối cùng, Cố Hâm luyện tới trình độ khiến người nhà mua cho riêng hắn một cây đàn piano.
Cố Hâm nghẹn cả một buổi tối, cuối cùng cũng nêu lên nghi ngờ của mình: “Sao hôm nay ông lại giúp mấy Omega kia.”
Giang Thần hút nốt ngụm sữa chua cuối cùng trong hộp: “Hả?”
Trong giọng nói của Cố Hâm không hiểu sao lại mang thêm một chút bực bội: “Tôi nói, sao ông lại đánh nhau vì họ, có đáng không?”
Giang Thần lúc này mới hiểu hắn đang nói đến chuyện đánh nhau ngày hôm nay.
Thật ra lúc ấy cậu có thể làm như không nhìn thấy, nhưng ba tên ngu xuẩn kia ép buộc Omega nhà người ta hẹn hò cùng mình, còn động tay động chân, lời lẽ bẩn thỉu, miệng nhả ra toàn những từ ngữ bậy bạ, cái gì mà chúng mày để Alpha khác đánh dấu sao lại không cho chúng tao đánh dấu vân vân... Giang Thần có một cậu em trai Omega, nếu em trai mình ở bên ngoài bị bắt nạt như vậy thì chắc chắn cậu sẽ không nhịn đến vài phút, mà lập tức xông lên đạp gãy răng cửa mấy tên Alpha kia từ lâu rồi, xem chúng nó còn đánh dấu được cái gì.
Nhưng lúc đó Giang Thần chỉ đứng ra nói một câu: “Bọn mày ăn gạo chung hay sao thế? Xa vậy mà tao còn ngửi thấy mùi thối“.
(*) Mễ 米: gạo, Cộng 共: chung, cùng; ghép lại thành 粪: phân
Mấy nữ sinh bên cạnh bật cười, đối phương cảm thấy mất hết mặt mũi, chửi bới Giang Thần, sau đó trực tiếp túm lấy cổ áo cậu. Nào ngờ Giang Thần nhìn qua chỉ là một Beta yếu ớt thế nhưng lại có kinh nghiệm đánh nhau khá phong phú, chẳng khác gì đánh phải một tấm sắt.
Sau nữa chính là chuyện Cố Hâm kịp thời nhìn thấy cậu bị một Alpha lớp trên túm cổ áo.
“Họ nói chuyện bẩn thỉu quá“. Giang Thần lắc lắc chân nói, “Sao ông giống mẹ tôi thế, mẹ tôi vẫn hay hỏi chị tôi như thế đấy“.
Cố Hâm sao có thể theo phép so sánh của cậu mà chuyển sang chủ đề khác được, hắn cố ép nỗi giận dữ trong lòng đang ngày càng nặng thêm, nói: “Đánh nhau dễ bị thương, lần sau ông thử tìm cách giải quyết khác xem“.
Giang Thần đột nhiên nhíu mày: “Sao đột nhiên ông lại dạy bảo tôi thế, tôi đâu có làm gì sai.”
Cố Hâm thực sự không đồng ý với phương thức dùng đánh nhau để xử lý vấn đề của Giang Thần: “Dù sao thì lần sau ông cũng đừng ra mặt thay người lạ nữa. Nếu không có tôi ở bên sao ông có thể thắng mấy Alpha kia được, lỡ bị thương thì sao?”
Giang Thần: “Tôi đâu phải chưa từng đánh nhau với Alpha, tôi không sợ họ“. Giang Thần hờ hững nói “Với lại họ ra tay trước mà.”
Cố Hâm: “Giang Thần, ông không hiểu ý tôi đúng không, tôi muốn nói ông đừng vì người lạ mà đánh nhau”
Giang Thần: “Không phải, sao ông lại cứ dạy dỗ tôi thế, ông uống nhầm thuốc à?”
Cố Hâm thở dài: “Được rồi, về nhà trước đi.”
Giang Thần cầm giấy bọc sanwich và hộp sữa chua ném vào thùng rác, phát ra một âm thanh trầm đục, cậu nhìn Cố Hâm: “Ông không quen nhìn thấy tôi đánh nhau phải không? Hồi cấp hai tôi học ở trường trung học số 19 vẫn luôn thường xuyên đánh nhau. Ông hãy làm quen dần đi, nếu không quen thì cứ coi như không nhìn thấy“.
Cố Hâm nhận ra Giang Thần đã hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Ý tôi không phải như thế.”
“Được rồi.” Giang Thần định giơ tay lên vò tóc, tóc không còn dài, bỗng nhiên cậu cảm thấy hơi khó chịu, “Về thôi.”
Cố Hâm nhìn cậu đi vào thang máy, đá đá chân vào đống cát nhỏ. Lúc cửa thang máy sắp đóng, hắn lại chen vào: “Thần Thần“.
Giang Thần vò vò tóc, không để ý đến hắn. Cố Hâm lại xoay người, đối mặt với cậu: “Đừng giận“.
Giang Thần liếc nhìn hắn, ấn nút tầng mười trên thang máy, chờ khi thang máy lên đến nơi thì đẩy hắn ra ngoài.
Cố Hâm mở miệng, Giang Thần lập tức nói trước: “Hôm nay không muốn nói chuyện với ông nữa.”
Cố Hâm đứng nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại: “...”
Thực ra Giang Thần cũng không biết chính mình có tức giận hay không, cậu chỉ không thích Cố Hâm nói chuyện như thế với cậu mà thôi.
Cậu trở về nhà, mẹ Giang hỏi cậu đã ăn cơm chưa, Giang Thần tùy tiện trả lời: “Rồi ạ.”
Sau khi cậu trở về phòng, vừa đóng cửa vào, mẹ Giang liền nhỏ giọng nói với bố Giang: “Nó ăn phải thuốc nổ hả? Giọng điệu hung hãn thế.”
Bố Giang dịu dàng an ủi mẹ Giang: “Mấy đứa nhóc đang lớn ấy mà, chắc là gặp chuyện không vui. Tiểu Thần sẽ tự tìm cách giải tỏa, chúng ta chú ý nhiều hơn là được“.
Mẹ Giang im lặng thở dài: “Cũng chỉ có thể làm thế thôi, đứa nhỏ này, càng lớn càng khó hiểu, buồn bực đều giữ trong lòng.”
Bố Giang nói: “Thời kỳ phản nghịch ấy mà.”
Mà Giang Thần lúc này thì vất cặp sách lên bàn học, đặt mông ngồi trên ghế, ánh mắt rơi vào tấm ảnh chụp chung để trên bàn.
Đó là tấm ảnh chụp chung của cậu cùng với Cố Hâm vẫn còn đang mặc đồng phục đội bóng đá vào năm lớp năm. Cậu khoác vai Cố Hâm, Cố Hâm ôm ngang hông cậu. Hai người một trái một phải cùng nở nụ cười. Vẻ mặt cậu rất ngốc nghếch, còn Cố Hâm thì cười không lộ răng. Lúc nào hắn cũng như vậy – hoàn mỹ.
Đây là tấm ảnh chụp chung cuối cùng thời tiểu học của hai người họ.
Sau khi tốt nghiệp tiểu học, một người đến trường Thực nghiệm số 1 tốt nhất thành phố, còn một người khác thì trở thành học sinh của trường Trung học số 19 danh tiếng kém cỏi nhất.
*Tác giả: Hỏi: Tại sao Thần Thần lại giận?