Sinh nhật mười bảy tuổi của Cố Hâm cứ thế mà lặng lẽ trôi qua, nhưng hắn cảm thấy sinh nhật năm nay của hắn vẫn rất vui vẻ, bởi vì hắn được cùng Giang Thần chia nhau một chiếc cupcake dâu tây nho nhỏ, mối quan hệ của họ dường như lại thân mật hơn một chút.
Món quà năm nay Giang Thần tặng cho hắn, hắn cũng rất thích, là một món quà rất có ích, một đôi găng tay lông dê.
Thực ra năm ngoái Cố Hâm cũng từng phàn nàn với Giang Thần, hình như găng tay của hắn bị rơi lúc đi xe đạp rồi.
Khi Cố Hâm mở món quà ra thì trong lòng bỗng nóng lên, hỏi Giang Thần, có phải cậu cũng mua một đôi giống vậy không, Giang Thần gật đầu nói, có.
Nếu hai người họ chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường, có lẽ hắn sẽ nghĩ cậu mua một tặng một. Nhưng Cố Hâm thì không thế, hắn chỉ ước gì Giang Thần mỗi ngày có thể dùng găng tay giống hắn, đeo khăn quàng giống hắn, đi cùng kiểu giày với hắn, ngay cả tất cũng giống hắn thì càng tốt!
Thật đúng là dã tâm của Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng biết. Nhưng hiện giờ hắn chỉ có thể thở dài, trừ Thần Thần không biết, người khác đều đã biết.
(*) Tư Mã Chiêu là con thứ của Tư Mã Ý thời Tam Quốc, phụ thân của Tư Mã Viêm – hoàng đế khai quốc triều Tây Tấn. Sau khi cha và anh mất thì Tư Mã Chiêu kế thừa quyền lực, trở thành quyền thần. Câu này có ý là dã tâm soán vị của Tư Mã Chiêu rất rõ ràng, ai ai cũng biết.
***
Thời tiết lạnh hơn, nhưng cũng chỉ ảnh hưởng đến họ khi ở bên ngoài, trong lớp có hệ thống sưởi, học sinh đông đúc, đóng cửa lớp lại là hơi ấm sực nức.
Hôm qua ăn bánh sinh nhật cùng Cố Hâm xong, Giang Thần về nhà tắm rửa là lăn ra ngủ ngay.
Giáo viên các môn đang điên cuồng chạy chương trình, ngày nào cũng cố nhét kiến thức mới vào đầu học sinh, nếu không tiêu hóa kịp thì không theo nổi.
Giang Thần không định rời khỏi đội bóng nữa. Nhiệm vụ học tập của họ ngày càng nặng, muốn ra ngoài chơi bóng cũng không có cơ hội. Thầy Giả hiện giờ cũng không bắt họ tập luyện nhiều, lớp mười mới vào còn có một đội tuyển cần thầy chỉ dạy, huống chi năm nay nhiệm vụ nhà trường giao cho đội bóng của họ đã hoàn thành, giành được chức á quân bóng rổ thành phố, rất đáng tự hào.
Thời tiết càng lạnh, hoạt động ngoài trời cũng bị giảm bớt.
Vừa mở cửa lớp học ra, gió đông đã nghẹn ngào ùa đến. Hôm nay lớp họ lại chuyển chỗ, Giang Thần và Lưu Sâm chuyển sang tổ một, ngồi ở bàn ba gần cuối lớp. Thế là chỉ cần có bạn học mở cửa một cái, hai người họ sẽ bị gió lạnh thổi cho run lẩy bẩy.
Cứ thế, hai hôm sau, Giang Thần thành công dính cảm.
Hai ngày đầu cậu không chú ý lắm, chỉ hắt hơi sụt sịt một chút. Đến hôm thứ ba thì bệnh nặng thêm, mũi tắc chặt. Ngày thứ tư thì ho khan, cả người ủ rũ mệt mỏi.
Chỗ của Cố Hâm cách cậu quá xa, lúc đầu không chú ý kỹ, đến tận khi giọng nói của cậu khàn đặc hắn mới biết.
Thời gian nói chuyện của hai người họ gần đây thực sự quá ít, Giang Thần ăn cơm trưa xong là về lớp ngủ ngay.
Cửa sau lớp tám thường xuyên khép khép mở mở, càng ngủ bệnh cảm càng nặng.
Hôm nay là thứ tư, nhà ăn có món sườn chiên Giang Thần thích ăn nhất, nhưng Cố Hâm không cho cậu ăn.
Giang Thần hít hít mũi, mặt ủ mày chau nói: “Không có sườn chiên“.
“Ông đang ốm, không được ăn đồ dầu mỡ“. Cố Hâm nghiêm túc nói.
Hắn nhìn Giang Thần mà đau lòng, hơi hối hận sao mấy hôm nay mình không để ý đến cậu, tưởng cậu lại lười biếng như mọi khi. Ai ngờ bệnh đến như núi sập, vừa dính đã nặng. Mùa đông bị ốm lâu khỏi, ít nhất phải mười ngày nửa tháng mới đỡ.
Từ khi bệnh pheromone không ổn định của Giang Thần khỏi hẳn, Cố Hâm không phải chú ý nhắc nhở cậu uống thuốc nữa, nhưng hắn rất thích chăm sóc Giang Thần. Tuy suy nghĩ này không tốt, nhưng hắn thích có thể dùng cái cớ này dính lấy Giang Thần, chủ yếu cũng là vì đến tận bây giờ hắn vẫn không biết Giang Thần có biết chuyện hắn thích cậu hay chưa.
Hắn không thể suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện tình yêu, là một Alpha thì tốt nhất phải học hành cho tốt, giả bộ cái gì cũng không quan tâm như Giang Thần. Chờ khi hắn có đủ dũng khí, hắn sẽ tỏ tình với Giang Thần. Nếu lúc đó Giang Thần trưởng thành rồi, hiểu được xu hướng tình dục của mình, hắn tỏ tình cũng không muộn... nhỉ?
“Nhưng không ăn thịt thì tôi cứ có cảm giác mình mất hết sức lực ấy“. Giang Thần cắn một cọng rau, tốc độ nhai nuốt cũng chậm hơn bình thường rất nhiều.
“Vậy ăn chút thịt đi, để tôi xem có món nào ít dầu mỡ không“. Cố Hâm nói xong thì đứng lên, hắn không hy vọng Giang Thần bị ốm lại còn phải vác bụng đói lên lớp.
Vệ Mông và Tưởng Nhất Bách đã ăn xong đi mất từ lâu, Cố Hâm vừa đứng lên, bên cạnh Giang Thần không còn ai. Chỗ ngồi xung quanh cậu vắng hoe, dường như trong lòng cậu cũng thiếu mất thứ gì, trống rỗng.
Nhưng mà rất nhanh đã có mấy bạn học đi đến, lại còn là Dương Tú và Trình Văn nhóm 4O lớp cậu.
Giang Thần đau khổ nhai nhai cọng rau, hỏi: “Bốn người các cậu không phải lúc nào cũng như hình với bóng à? Lam Tĩnh Vũ cùng Lâm Môi Môi đâu?”
Trình Văn nói: “Hai người họ tìm chỗ mạng tốt để mua vé rồi, mấy hôm nữa họ muốn đến hiện trường tiếp ứng cho idol“.
Họ đều là học sinh ngoại trú, điện thoại không thể rời khỏi người. Trường học sợ phụ huynh không tìm được con nên không thể tịch thu điện thoại di động của học sinh. Thế nên ngay từ đầu nội quy cấm học sinh dùng điện thoại trong trường rất khó có thể thực hiện. Giáo viên cũng từng yêu cầu học sinh nộp điện thoại trong giờ học, tan học thì trả lại. Nhưng việc này quá phiền phức, tốn nhiều thời gian và công sức của giáo viên và học sinh.
Lãnh đạo nhà trường về sau quyết định sử dụng máy chặn tín hiệu ở trong trường, trừ những điện thoại có trong danh sách thì tất cả các điện thoại khác đều bị chặn sóng, chẳng khác gì đang ngồi xổm giữa rừng sâu núi thẳm mà lên mạng.
Sau khi chiếc máy được đưa vào hoạt động, học sinh than trời khắp chốn, nhưng hiệu quả cũng rõ rệt hẳn. Tháng sau đó, điểm trung bình kỳ kiểm tra tháng tăng lên không ít.
Dương Tú nhìn cậu đáng thương nhai rau, hỏi: “Hâm Hâm nhà ông ngược đãi ông à? Đĩa ăn xanh rì thế kia“.
Trình Văn nhìn cũng thấy không ngon chút nào: “Đây đúng là suất ăn khó ăn nhất nhà ăn trường đấy“.
Giang Thần: “Nói xấu lớp trưởng nhé, để xem lần sau hắn còn giảng đề cho mấy người không“.
Dương Tú khẽ nói: “Xưa nay có bao giờ lớp trưởng giảng đề cho chúng tôi đâu. Cậu ấy đứng cách Omega chúng tôi ít nhất phải tầm một cánh tay. Trong mắt cậu ấy chỉ có ông thôi, Giang Thần Thần ạ“.
Giang Thần bất lực trợn trắng mắt: “Không phải ai cũng đồn tôi với Cố Hâm chia tay rồi sao, sao mấy người không tin?”
Nói đến đây Trình Văn cũng hăng hái hẳn: “Này, mắt chúng tôi đâu có mù, ông ở đó thì cậu ấy đâu có thèm nhìn ai khác đâu? Lớp trưởng có bao giờ mua cơm cho người khác, đứng cạnh Omega nào cũng cách xa 30cm, đến hoa khôi theo đuổi ác thế mà cũng không lại gần được. Hôm khai giảng lớp mười cậu ấy nhận nước của Âu Nhược Nghi chắc chắn để làm ông ghen! Ông xem sau đó cậu ấy có nhận nước của ai nữa không? Nhét vào tay có khi cậu ấy còn ném mất, tổn thương biết bao trái tim mỏng manh“.
Giang Thần bị trí nhớ và sự hợp lý đáng sợ của hai người họ làm cho không còn lời nào để nói, đúng là rất có lý, cậu cũng sắp bị thuyết phục rồi!
Cậu chỉ có thể chỉ chính mình, cố gắng nói: “Chẳng lẽ tôi không xứng được Omega yêu sao?”
Nói ra một cái Dương Tú cũng tức: “Omega nào thích ở bên bạn trai còn xinh đẹp hơn mình chứ? Yêu đương chứ đâu phải chịu tội, tìm bạn trai để vui vẻ, chứ đâu phải làm cho mình khó chịu. Tôi nói này, ông thế này thì đừng mong có ai nhận lời tỏ tình của ông nhé“.
Trong lòng Giang Thần vẫn nghĩ dù sao mình cũng từng có danh xưng “đại ca trường 19”: “Sao lại không ai nhận, tôi cũng từng có người theo đuổi mà“.
Trước đó có nữ sinh trường 19, bên Tam Trung cũng có không ít Omega muốn xin Wechat của cậu, đếm cũng không hết.
Dương Tú: “Thế giờ họ đâu rồi?'
Giang Thần: “...” Hình như đúng là không còn một ai.
Dương Tú: “Thừa nhận ông với Cố Hâm đang yêu đương cũng đâu có khó, mà tôi nói chứ, ánh mắt quần chúng chúng tôi sáng như sao, không bao giờ đoán sai đâu“.
“Vâng vâng vâng, mọi người nói đều đúng, Hâm Hâm yêu tôi, tôi yêu Hâm Hâm.” Giang Thần không muốn tiếp tục trò chuyện cùng họ nữa, tiếp tục gặm nhấm mấy ngọn rau, dù sao cậu cũng không cảm thấy khó ăn lắm. Cố Hâm sẽ luôn chọn món cậu ăn được.
Còn chuyện cậu và Cố Hâm có yêu đương hay không thì cậu không cần giải thích, sự thật rồi sẽ được chứng minh. Đương nhiên, hiện giờ nó chưa được chứng minh, chuyện họ chia tay được cả trường truyền tai, hiện giờ có lẽ đã đến đoạn quay lại với nhau rồi, đúng là một kịch bản hấp dẫn.
Cố Hâm bê đến cho Giang Thần một bát canh thịt không nhiều dầu mỡ. Dương Tú và Trình Văn nghiêm túc ăn cơm, không chém gió với Giang Thần nữa, nhưng trong ánh mắt lại tỏ rõ sự điên cuồng, Giang Thần hiểu được ý tứ trong mắt họ.
Ý của họ là: còn không chịu thừa nhận sao???
Giang Thần lúc này chỉ muốn trợn mắt lên, cậu thừa nhận hay không thì quan trọng gì chứ? Lúc lớp mười cậu và Cố Hâm đã luôn thế này, sao không ai nghi ngờ, bây giờ lại làm như hận không thể nhốt hai người họ vào đâu đó rồi khóa kín lại.
Bệnh cảm mùa đông rất nặng, trong lớp không chỉ có Giang Thần bị cảm, vài bạn học khác cũng bị bệnh cảm lần lượt tấn công, có hai người vì sốt nặng mà phải nghỉ học, không đến lớp nổi. Thế nên nhìn qua bệnh cảm của Giang Thần cũng không đến nỗi nặng lắm.
Cố Hâm mua riêng cho cậu một thùng rác nhỏ để cậu vứt giấy xì mũi, còn hỏi Giang Thần có muốn đổi chỗ với hắn không.
Giang Thần lắc đầu, thật ra chỗ hai người họ cũng không khác nhau là mấy, đều ngồi ở gần cuối lớp, chỉ cần có người mở cửa sau thì gió sẽ ùa vào. Ai bảo lớp họ ở đúng hướng gió chứ!
Thật vất vả mới nhịn được đến lúc tan học, Giang Thần xin phép giáo viên cho nghỉ giờ tự học, Cố Hâm cũng xin nghỉ theo, đưa cậu về nhà.
Bên ngoài trời đang mưa.
Giang Thần và Cố Hâm đều không mang ô, Giang Thần muốn gọi xe về nhà. Cậu lên app tìm xe, rất nhanh đã có lái xe nhận đơn, chỉ hai trăm mét nữa là đến cổng trường.
“Chờ tôi mượn ô của Tưởng Nhất Bách nhé, ông đừng đi ra vội“. Cố Hâm lo lắng cho thân thể của cậu.
Giang Thần không ngại, kéo mũ áo lông lên đầu, lôi Cố Hâm chạy ra ngoài: “Mưa nhỏ thôi mà, chạy chút là đến rồi“.
Cố Hâm cảm thấy chạy trong mưa cũng lãng mạn lắm, không nhắc đến chuyện mượn ô nữa.
Sau khi về đến nhà, Giang Thần bắt đầu ho khan, mẹ Giang hỏi thăm bệnh cậu thế nào rồi. Giang Thần lười trả lời, thay đồ xong thì nằm lăn ra giường, mấy giây sau đã thiếp đi mất, cảm giác này hình như hơi quen thuộc.
Một tiếng sau, Giang Tranh đi đến gọi cậu ăn cơm chiều, gào nửa ngày không thấy cậu tỉnh, liền gọi mẹ Giang vào thay. Mẹ Giang thấy không đúng lắm mới sờ trán Giang Thần, hoảng hốt gọi: “Bố nó ơi, Thần Thần phát sốt!”
Bố Giang lập tức tìm nhiệt kế, đo qua, ba mươi chín độ, dọa cả gia đình nhốn nháo lên.
Người một nhà cơm cũng không ăn, vội vàng cõng Giang Thần vào bệnh viện!
Lúc mơ mơ màng màng, Giang Thần phát hiện mình đang bị đưa đi, bên tai còn những âm thanh ầm ĩ, không biết là những người nào, một mực làm phiền cậu ngủ.
Cuối cùng, cậu buồn đi vệ sinh mà thức giấc.
Hoàn cảnh xung quanh rất quen thuộc, là bệnh viện, còn có những gương mặt quen thuộc.
Trừ người nhà thì còn có Cố Hâm.
Một giờ trước, mẹ Cố mới trở về không lâu ăn xong cơm tối, bưng hoa quả đến phòng con trai, thuận miệng nói: “Lúc mẹ về thấy bố Giang cõng Thần Thần lên xe, thằng bé bị ốm à, có chuyện gì thế? Nghiêm trọng không?”
Ngón tay Cố Hâm đang lật sách dừng lại, cau mày hỏi: “Mẹ bảo mẹ thấy gì cơ ạ?”
Mẹ Cố cũng lo lắng: “Cả nhà họ vội vàng lái xe đi, mẹ nghĩ Giang Thần xảy ra chuyện gì, vừa định hỏi nhưng không thấy ai ở nhà. Mẹ cũng hơi lo lắng, hay con hỏi thằng bé xem?”
Cố Hâm gật đầu, hắn nhắn tin cho Giang Thần, nhưng hồi lâu vẫn không thấy cậu trả lời.
“Thần Thần bị ốm, chắc là không mang theo điện thoại, mẹ, hay là mẹ hỏi dì Giang xem sao.”
“Cũng được.”
Mẹ Cố hỏi được bệnh viện của Giang Thần xong, Cố Hâm khoác thêm áo khoác vào là chạy ngay ra ngoài, mẹ Cố có muốn khuyên cũng không kịp.
Sau khi đến bệnh viện gần nhà, Cố Hâm phải dạo gần hết một vòng mới tìm được Giang Thần và người Giang gia.
Đến khi Giang Thần tỉnh lại thì vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Cố Hâm, hắn đang bứt rứt ngồi đó, sự bình tĩnh thường ngày cũng không còn.
Hắn và Giang Thần đồng thời mở miệng.
“Sao tôi ở bệnh viện thế này?” Giang Thần nói.
“Ông tỉnh rồi, đỡ hơn chút nào chưa?” Cố Hâm nói.
Giang Thần nhìn ống truyền nước bên tay và hoàn cảnh xung quanh, xác định mình sốt nên bị đưa vào đây.
“Tôi thảm quá đi.” Cậu còn cho là bệnh cảm của mình khỏi rồi.
Mẹ Giang ngồi bên nói: “Thảm, thảm, không phải con bảo bệnh sắp khỏi rồi à?”
Cố Hâm không định giấu diếm: “Chiều nay cậu ấy dính ít mưa.”
Mẹ Giang chỉ có thể lườm con trai, kỹ năng lải nhải của mẹ như được bật công tắc, bắt đầu lên lớp về chuyện Giang Thần không biết yêu quý bản thân.
Cố Hâm bị mẹ Giang bỏ sang bên, một câu cũng không chen nổi, cho đến tận khi Giang Tranh hô lên: “Mẹ, đừng nói nữa, trong bệnh viện phải giữ im lặng“.
Bố Giang cũng nhân cơ hội chuyển chủ đề: “Có phải truyền hai bình nước là được về rồi không nhỉ? Thần Thần, con thấy đỡ sốt chưa? Để bố đi tìm y tá đo nhiệt độ xem“.
Giang Thần thì giơ cánh tay về phía Cố Hâm: “Cố Hâm, tôi muốn đi vệ sinh.”
Bởi vì truyền nước biển, trong cơ thể đều là chất lỏng, hiện giờ không nín nổi nữa, không đi thì bàng quang cũng vỡ mất.
Có Cố Hâm ở đây, Giang Thần rất yên lòng bám vào hắn, Cố Hâm lúc nào cũng cẩn thận hơn cậu.
Trong nhà vệ sinh bệnh viện luôn có giá đỡ túi truyền nước, Cố Hâm giúp Giang Thần treo túi lên xong thì tri kỷ thay cậu đóng cửa lại.
Cố Hâm nói: “Xong thì gọi.”
Giang Thần giải quyết nhu cầu sinh lý xong, rửa tay rồi mới gọi Cố Hâm.
Bây giờ cậu vẫn không thoải mái lắm, đầu óc mơ mơ hồ hồ, chỉ có nhiệt độ cơ thể là đang giảm xuống thôi.
Giang Tranh thấy nhiều người chăm sóc Giang Thần như vậy nên chạy ra ngoài cửa hàng tiện lợi của bệnh viện mua Oden.
Chờ khi Giang Thần đi ra thấy cậu bé ngồi một bên ăn ngon lành, tối nay cậu cũng chưa ăn gì, đói bụng.
Giang Thần nói: “Giang Tranh, cho anh một miếng cá viên.”
Giang Tranh cho cậu một miếng, Giang Thần nhai mấy lần mới cố nuốt xuống, hương vị thường thường không ngon lắm.
Bố Giang nói: “Con đừng ăn cá viên, bố ra ngoài mua cháo cho Thần Thần, Hâm Hâm muốn ăn gì không?”
Cố Hâm lễ phép từ chối: “Con ăn xong cơm tối rồi chú, không đói nữa ạ, hay chú dẫn Tiểu Tranh đi ăn đi ạ, con ở lại chăm sóc Thần Thần.”
Giang Thần đồng ý: “Cũng được, con cũng không đói lắm.” Cậu vừa ăn một miếng đã cảm thấy no no.
Có lẽ do bị ốm nên ăn không ngon, ốm nửa tháng, cậu gầy mất ba cân, cằm cũng nhọn rõ.
Vì để Giang Thần nghỉ ngơi nên người nhà điều chỉnh nước truyền không nhanh quá, sợ cậu bị lạnh tay.
Giang Thần không buồn ngủ, nhưng cũng không có tinh thần, cậu được câu không nói chuyện với Cố Hâm.
“Lạnh không? Tôi đắp thêm áo khoác cho ông nhé“. Hắn sợ chăn của bệnh viện không đủ ấm.
“Tay truyền nước biển hơi lạnh“. Giang Thần không định khách khí với Cố Hâm.
“Tôi ủ ấm cho“.
Cố Hâm kéo nhẹ ống tay áo của Giang Thần lên một chút, bên trong cậu có mặc áo len, bàn tay hắn áp lên mu bàn tay lạnh cóng của Giang Thần, nhẹ nhàng xoa xoa, thật cẩn thận không để khí lạnh truyền vào trong ống tay áo cậu.
“Còn lạnh không?” Cố Hâm hỏi.
Giang Thần: “Không sao, dễ chịu hơn rồi.”
Chờ khi ba người Giang gia quay lại, thì thấy Cố Hâm một mực im lặng ngồi bên xoa tay cho Giang Thần, còn Giang Thần đã ngủ ngon.
Mẹ Giang nhỏ giọng nói: “Hâm Hâm đối xử với Thần Thần nhà mình thật tốt.”
Bố Giang: “Ừ.”
Giang Tranh: “Hai người bọn họ chỉ thiếu mỗi tờ giấy đăng ký kết hôn nữa thôi.”
Vừa mới dứt lời, đã bị mẹ mắng: “Nói linh tinh, hai đứa nó là bạn bè thuần khiết“.
Giang Tranh nói thầm trong lòng, cậu bé không thấy thế!
Bạn bè nào mà khi đối phương có người nhà chăm sóc rồi còn chạy đến chứ, đó chỉ có thể là tình yêu!
Cậu bé đã sớm nhìn ra, anh Cố Hâm thích anh trai mình, chỉ tiếc, người lớn sẽ mãi không hiểu, nhất là bố mẹ cậu.
Họ mang cháo về cho Giang Thần, đồ ăn còn đang nóng hổi.
Cố Hâm quen thuộc đỡ Giang Thần dậy, kéo bàn ăn nhỏ ra, mở túi thức ăn và thìa dùng một lần.
Hắn cẩn thận múc lớp cháo trên cùng không quá nóng, đưa đến miệng Giang Thần: “Nóng không?”
Giang Thần được đút cho, há miệng ra ăn luôn, ăn xong mới nói: “Không nóng“.
Cố Hâm lại tiếp tục đút cháo cho cậu.
Cho đến tận khi ăn được mấy miếng, cậu mới phát hiện có ba đôi mắt đang nhìn họ chằm chằm.
Mẹ Giang vốn định mở hộp đồ ăn cho con muốn nói lại thôi, con trai truyền nước bên tay trái, tay phải vẫn dùng được.
Mẹ Giang không khỏi nghĩ đến lời Giang Tranh mới nãy, Cố Hâm chăm sóc Giang Thần cũng thuận tay quá rồi, hắn xem Giang Thần như một đứa trẻ vậy.
Cố Hâm đúng lúc giải thích: “Dì, tay phải Thần Thần không có sức.”
Không giải thích còn ổn, vừa giải thích ra lại làm trái tim mẹ Giang giật nảy một cái, ánh mắt mẹ Giang ánh lên sự nghi ngờ.
Giang Thần thở dài, Cố Hâm thật là giấu đầu lòi đuôi.
Cậu nhìn ra mẹ mình đang suy nghĩ gì đó!