Beta Này Quá Cá Mặn

Chương 42: Chương 42: Thần Thần, sinh nhật vui vẻ




Cả nhà Cố Hâm vội vàng xuất phát. Sân bay Lạc Thành không có chuyến bay thẳng cùng ngày, chỉ có thể trung chuyển ở một nơi khác, tiêu tốn nhiều thời gian hơn so với bay thẳng, sau khi xuống khỏi máy bay lại phải đón xe đến nhà ông bà.

Ông Cố và bà Cố ở cùng chú hai nhà Cố Hâm, công ty của Cố gia chủ yếu ở nước ngoài, nhưng bố Cố vẫn muốn khai thác thị trường trong nước nên gia đình họ ở lại trong nước, họ hàng trong nước lại không nhiều, cũng ít chuyện hơn, chỉ có những ngày lễ lớn mới bay ra nước ngoài đoàn viên với gia tộc.

Bố Cố Hâm là anh cả, bên dưới ông còn có một cô em gái và một cậu em trai.

Cô của Cố Hâm gả cho một phóng viên, cũng là người trong nước, có hai đứa con. Năm ngoái chồng của cô Cố Hâm không may qua đời vì một vụ tai nạn, bố hắn thường xuyên phải ra nước ngoài chăm sóc em gái, dẫn hai đứa bé đi chơi, coi như thay đổi hoàn cảnh.

Chú hai cũng đã kết hôn, đối tượng là một Omega nam, trước mắt có một đứa con. Nhưng cậu em họ này của Cố Hâm bị bệnh tim bẩm sinh, lại còn nhỏ, không thể làm phẫu thuật, vì thế luôn phải có người ở bên chăm sóc.

Lần này gia đình Cố Hâm vội vàng chạy sang cũng là vì lo cô và chú hai không chăm sóc cho ông bà được.

Nhà họ Cố còn có rất nhiều chuyện cần xử lý.

Khi gia đình Cố Hâm đến nơi, chú hai khuyên nhủ họ nghỉ ngơi một lát, ông nội Cố đang ở trong phòng cấp cứu, dù họ đến bệnh viện cũng không gặp được ông. Ông phải phẫu thuật mở sọ não, các số liệu hiện tại đều bình thường.

Sau khi cả nhà Cố Hâm được chú hai sắp xếp chỗ ở xong thì hắn lập tức lấy điện thoại ra nạp điện, lên mạng, nhắn tin cho Giang Thần.

Rời khỏi Lạc Thành, hoàn cảnh thay đổi, người xung quanh cũng thay đổi, hắn còn cảm thấy không quen.

Lúc trước chỉ cách xa Giang Thần có nửa thành phố, bây giờ lại cách xa cậu đến nửa vòng trái đất, trong lòng hắn cũng cảm thấy cô đơn.

Giang Thần: Bên đó mấy giờ rồi?

Cố Hâm: Bảy giờ sáng, gia đình tôi phải chuyển chuyến bay khác, chậm hơn so với bay thẳng bảy tám tiếng.

Giang Thần: Lâu quá, ông nội ông thế nào rồi?

Cố Hâm: Ông nội đang phẫu thuật, chắc là nhà tôi phải ở lại bên này một thời gian nữa.

Giang Thần: Đợi khi ông nội ông khá hơn thì gia đình ông cũng có thể về rồi.

Cố Hâm: Còn phải xem thế nào nữa, nhưng chắc sẽ nhanh thôi.

Thực ra Cố Hâm cũng không biết tình hình sẽ tiến triển thế nào, tuần sau đã là Giáng Sinh rồi, công ty bên này cũng nghỉ lễ, cô và chú hai cũng muốn gia đình họ ở lại đón Giáng Sinh. Nếu ông vẫn ở trong bệnh viện thì gia đình họ không thể về nước ngay được. Truyện Điền Văn

Giang Thần đương nhiên hiểu rõ, sức khỏe của ông là quan trọng nhất, còn cậu thì chỉ không thể gặp được Cố Hâm một thời gian mà thôi.

Giang Thần không kể với Cố Hâm chuyện tối nay mình đến quán net, sau khi về nhà cậu chụp ảnh vở ghi hôm nay gửi cho hắn.

Cố Hâm gửi một meme cho Thần Thần: Thần Thần tuyệt quá.

Giang Thần: Về sớm để tự học hành đi nhé, lãng phí giấc ngủ của tôi quá!

Cố Hâm: Lúc nào về sẽ mang quà cho ông.

Thực ra hắn hay ở lại trường hay để Giang Thần chép bài cho mình cũng là do tư tâm nhỏ trong lòng, hắn học, Giang Thần cũng sẽ học cùng, chỉ cần cậu có thể học cùng chính là chuyện tốt. Trước mắt kế hoạch của hắn rất thành công, Giang Thần có thể theo kịp chương trình học trên lớp, đề thi cũng làm hết, nếu hắn cố gắng hơn một chút nữa, giúp Giang Thần vô tri vô giác thay đổi thói quen, thành tích của cậu có thể tăng thêm, thi đại học cũng không thành vấn đề.

Giang Thần vui lòng, đêm ngủ cũng ngon giấc, còn mơ thấy Cố Hâm mang về cho cậu một xe quà, muốn gì có đó, còn không cần đi học nữa.

Nhưng sáng hôm sau, đồng hồ báo thức vẫn gọi cậu dậy, giấc mộng không cần đi học vỡ vụn.

Cậu vẫn phải lên trường học.

Có lẽ do hôm qua ngủ ngon, lại ngủ sớm, hôm nay Giang Thần đến trường học sớm những mười phút, khiến Lưu Sâm không khỏi nhìn cậu thêm vài lần.

Lưu Sâm: “Mặt trời mọc đằng Tây rồi à? Sao hôm nay ông đến sớm thế?”

“Bất ngờ lắm sao?” Giang Thần lôi từ vựng tiếng anh phải học và bài tập sáng nay ra.

“Đúng thế“. Lưu Sâm nói: “Đổi tính rồi? Bắt đầu hăng hái học tập sao?”

Chẳng qua Giang Thần ngủ suốt ngày nhưng vẫn thi rất tốt, thật tức chết cậu ta rồi.

“Không có đâu, chỉ là dậy sớm ngoài ý muốn mà thôi“. Giang Thần lật cuốn sách tiếng Anh đầy nếp gấp ra.

Lúc còn học ở trường 19, một học kỳ trôi qua, sách của cậu vẫn mới tinh, nhưng sau khi lên Tam Trung, cậu bỗng phát hiện, không biết sách của cậu đã cũ từ bao giờ. Chẳng lẽ cậu học hành chăm chỉ thế sao? Không nhớ ra nổi mình đã xem sách lúc nào nữa.

Cố Hâm không ở đây, sau lưng Giang Thần trống rỗng, nhiều lần ra chơi muốn quay xuống nói chuyện với Cố Hâm, nhưng đằng sau không có ai khiến cậu cảm thấy không quen cho lắm.

Hai người ở hai nơi, chênh lệch thời gian, ban ngày Giang Thần đi học thì bên Cố Hâm lại đang là ban đêm. Giang Thần đi ngủ thì Cố Hâm mới rời giường, mỗi ngày chỉ nhắn cho nhau được vài tin nhắn.

Cuộc sống thường ngày của Giang Thần chỉ có thế, chẳng có gì để kể, còn Cố Hâm mỗi ngày phải theo người nhà đến bệnh viện, may mắn ông nội Cố có tin tức tốt, đã tỉnh, có thể chuyển sang phòng bệnh bình thường tĩnh dưỡng, nhưng vẫn phải cẩn thận.

Cả nhà Cố Hâm vẫn phải ở lại nước ngoài, bố Cố mẹ Cố định sau Noel mới về.

Chuyện này không ngoài dự đoán của Cố Hâm.

Thế nhưng hắn vẫn nhớ mãi đến sinh nhật trước Noel một ngày của Giang Thần.

Cố Hâm rất khó nghĩ.

Mắt thấy sinh nhật cậu càng gần, hắn càng lo âu.

Ông nội Cố đã tỉnh, sức khỏe không có vấn đề gì lớn, có thể nói chuyện, nhưng bác sĩ không cho ông đi lại, không cho ông rời giường, ăn uống ngủ nghỉ trên giường bệnh. Trong nhà có mời hộ lý chăm sóc, mọi người không cần đến bệnh viện hàng ngày, nhưng bệnh của ông là bệnh nặng, cần có người chú ý, thế nên ba anh em nhà họ Cố thay phiên nhau đến chăm sóc ông.

Ban ngày ông nội Cố rảnh rỗi, hỏi thăm việc học hành của Cố Hâm.

Cố Hâm nói thật với ông, mình xin nghỉ mấy ngày cũng không có ảnh hưởng gì lớn.

Ông hỏi Cố Hâm có muốn sang đây học không.

Cố Hâm quả quyết lắc đầu. Gia tộc nhà Cố Hâm ở nước ngoài nhiều, hằng năm ông bà thường mong muốn cháu trai sẽ ở lại nơi này học tập, thế nhưng lần nào Cố Hâm cũng kiên quyết từ chối.

Hắn vẫn thích học trong nước hơn.

Lần này không biết ông nội Cố đang suy nghĩ điều gì, nghe cháu trai nói lời từ chối xong lại chỉ cười cười, nói ông cũng có suy nghĩ về nước dưỡng lão. Cố Hâm nhân cơ hội khen ngợi tình hình trong nước, kể với ông hắn thường thích ăn lẩu mùa đông với các bạn, ăn cá nướng ven đường, kể đến nỗi ông nội Cố gần đây đang phải ăn thức ăn bệnh viện thòm thèm.

Lần này ông nội Cố đột nhiên bị xuất huyết não cũng có nguyên nhân. Quá trình thế nào thì Cố Hâm không hỏi, nhưng hắn được biết rằng ông bị chọc giận do sự phân biệt chủng tộc của quốc gia bên này.

Thế là khi ông nội Cố càng ngày càng khỏe mạnh, ông cũng đưa ra quyết định.

Năm nay sau khi lễ Giáng Sinh kết thúc, ông muốn về nước ăn Tết. Ở nước ngoài đã nhiều năm ông nhớ thương món ăn truyền thống của dân tộc, không biết tình hình hiện tại trong nước ra sao.

Lúc đầu bố Cố và chú hai chỉ tưởng ông nói đùa mà thôi, về sau nghe bà nội Cố nói mới biết ông nội bị kích thích. Sau đó ba anh em lặng lẽ họp bàn với nhau, cuối cùng quyết định làm tròn tâm nguyện của ông, mà bà nội Cố thì cũng đã mong nhớ quê hương từ lâu.

Cô Cố Hâm ở lại đây cũng thương tâm, chi bằng về nước thay đổi cuộc sống, hai đứa bé còn nhỏ mang về nước cũng thích hợp cho việc học hành. Sản nghiệp của nhà họ Cố vẫn còn ở trong nước, thời buổi này ra nước ngoài cũng dễ dàng. Trong nước lại có bác sĩ khoa nhi trị bệnh tim không tồi, chú hai về nước cũng yên tâm. Nói chung, về nước là một quyết định có lời.

Nhưng dù thế nào cũng cần thời gian sắp xếp, ít nhất phải chờ ông nội Cố ra viện mới nói tiếp được, cả nhà Cố Hâm cũng phải về trước chuẩn bị nhà ở.

Trong lúc nhất thời ai cũng vội vàng.

Cố Hâm thấy ông càng lúc càng khỏe, mà vì chuyện phân biệt chủng tộc nên ông kiên quyết không thèm đón lễ Giáng Sinh nữa.

Đương nhiên, đây chỉ là lời nói đùa mà thôi. Trong nhà có mấy đứa nhỏ, người lớn không muốn nhưng các bạn nhỏ vẫn còn mong chờ quà Giáng Sinh.

Cố Hâm không có cảm giác gì với lễ Giáng Sinh cả. Hắn bỏ thời gian đi dạo một vòng trong thành phố, lần đầu phát hiện mình đi mỏi cả chân, thật không hiểu nổi tại sao người cô của mình có thể luôn đi giày gót nhọn dạo khắp phố phường.

Đương nhiên, Cố Hâm đã mua được món quà phù hợp, nhưng tặng thế nào lại là chuyện khó khăn.

Hắn không biết mình có thể về kịp sinh nhật của Giang Thần hay không nữa.

Cố Hâm vừa đi là đi liền hai tuần lễ.

Giang Thần sống trong thân phận cá muối suốt hai tuần, ngày càng lười biếng, đến đội bóng rổ cũng không đi. Cuối cùng thầy Giả phải đến tận lớp xách đầu lôi đi mới chịu, nhưng mà huấn luyện chán quá, nếu không phải Cố Hâm sẽ về thì chắc cậu đã bỏ lâu rồi.

Trên đường tan học về nhà, các cửa hàng tạp hóa và siêu thị đâu đâu cũng tràn đầy không khí lễ hội.

Lễ Giáng Sinh càng gần, càng nhắc nhở Giang Thần sinh nhật của cậu sắp đến rồi.

Không cần nhắc nhở, cậu cũng biết.

Ngày mai chính là là sinh nhật cậu.

Sinh nhật của cậu rất dễ nhớ, Vệ Mông và lão Gia đã thương lượng xong từ lâu. Đêm hai mươi bốn tháng mười hai là đêm Giáng Sinh, vừa vặn là thứ sáu, sau khi tan học có thể đi ra ngoài ăn mừng sinh nhật. Tưởng Nhất Bách chủ động đề nghị cung cấp địa điểm tiệc tùng.

Giang Thần không có tâm trạng, không có tinh thần hỏi bọn hắn, sinh nhật thì có thể làm tiệc gì?

Tưởng Nhất Bách là người giỏi bày trò, không chỉ theo bọn Vệ Mông mà còn mời cả Dương Tú và các bạn học, ngay cả Lưu Sâm chỉ biết học cũng đồng ý đi chơi.

Đây là bữa tiệc để họ chơi bời trước khi kỳ thi cuối kỳ đến!

Giang Thần là nhân vật chính không đi cũng phải đi.

Thứ sáu vừa tan học, tất cả mọi người đến nhà Tưởng Nhất Bách. Nhà cậu ta không quá xa, ngồi tàu điện ngầm là đến.

Giang Thần vừa vào cửa đã thấy cả căn nhà được trang trí qua, tất cả đồ ăn thức uống đã chuẩn bị đầy đủ.

Quan trọng nhất chính là có nồi lẩu được đưa đến.

Đúng là rất tiện lợi.

Thực ra thì mọi người chỉ dùng cái cớ sinh nhật của Giang Thần để tụ tập chơi bời một bữa.

Trong nhà Tưởng Nhất Bách cái gì cũng có, máy chơi game, máy chiếu, còn có một gian phòng để chơi, do chú của Tưởng Nhất Bách thiết kế, khiến kẻ đam mê trò chơi - Vệ Mông mừng rỡ không thôi.

Lão Gia tới hơi muộn, vừa mới vào cửa, nhóm Dương Tú Lâm Môi Môi đã sáng bừng hai con mắt!

Đây không phải anh chàng đẹp trai xuất hiện ở vòng bạn bè của Giang Thần sao?

Vậy mà lại là một Alpha ngầu đét, quả tóc khói nổi bật, trường học của họ nào có ai dám nhuộm. Đương nhiên chuyện trường họ không ai dám nhuộm cũng bởi vì lão Hứa quá nghiêm khắc, bạn nhuộm màu tóc này ư? Ông ấy sẽ cạo đầu bạn! Không có tóc mùa đông có lạnh không? Có chứ, vậy thì lão Hứa sẽ tặng bạn một chiếc mũ có cọng lông trên đỉnh.

Sinh nhật được ăn lẩu, Giang Thần đương nhiên sẽ vui lòng, nhưng vui thì vui, chỉ là chưa đã.

Lão Gia vừa đến đã dập tắt niềm vui của cậu: “Cố Hâm đâu rồi? Sao không thấy hắn“.

Không có chuyện gì khác để nói sao?

Giang Thần cầm một bình Coca rót ra: “Hắn không ở đây“. Cố Hâm không ở đây thì không có ai quản cậu uống cái gì, uống Coca thoải mái.

Mọi người dường như chẳng ai chú ý đến chuyện này, tiếp tục vui vẻ đùa giỡn. Lão Gia tuy không quen các bạn học lớp 10-8, nhưng cậu ta không hề tỏ ra lạnh nhạt, chơi gì cũng tham gia. Tưởng Nhất Bách khá thích chơi cùng cậu ta, hai người thỉnh thoảng còn trò chuyện vài câu.

Lớp 10-8 thì đã học với nhau cả một kỳ, ai cũng quen biết hết rồi, đương nhiên càng muốn chơi cho tận hứng!

Giang Thần không để ý lắm, mọi người vui là được, còn cậu thì xiêu vẹo ngồi trên sô pha chơi điện thoại. Cố Hâm cả một ngày nay chưa nhắn cho cậu một câu nào.

Năm nay không thể trải qua sinh nhật cùng hắn, Coca trong miệng Giang Thần cũng chẳng còn vị gì.

Không biết ai bày ra chơi trò mạo hiểm hay nói thật, một đám người đều muốn tham gia.

Tất cả mọi người ngồi chung một chỗ, ở giữa để một chiếc vỏ chai rượu, quay đến ai thì người đó trả lời.

Nhân vật chính hôm nay là Giang Thần, thế nên cậu được ưu tiên quay lượt đầu.

Lần quay đầu này chỉ trúng Vệ Mông.

Giang Thần tùy ý nói: “Hai mươi cái chống đẩy.”

Chủ yếu là cậu không có hứng thú với lời nói thật của Vệ Mông.

Hoàn thành nhiệm vụ xong, cậu đợi một bên xem họ chơi tiếp, thỉnh thoảng lại lôi điện thoại ra xem.

Cố Hâm thật là, người không đến được mà chúc mừng cũng không nói, sinh nhật cậu sắp qua mất rồi.

Trước kia không gặp được nhau, hắn còn gọi video cho cậu, hoặc hẹn cuối tuần gặp mặt, bây giờ lại càng quá đáng, đến lời chúc cũng không thấy đâu.

Giang Thần tức giận, nhắn một tin nhắn cũng khó khăn thế sao?

Cậu căn bản không thèm quan tâm người khác chơi thế nào, mọi người cười đùa còn cậu thì không cười nổi, chỉ đi theo phụ họa mà thôi.

Vệ Mông quay chai trúng Dương Tú, hỏi cậu ta đã qua lại với người bạn trai Alpha nào chưa, Dương Tú thoải mái trả lời. Sau đó Dương Tú quay chai, liếc mắt nhìn lão Gia ngồi bên kia, hơi khống chế sức lực, nào ngờ lại quay trúng Lưu Sâm.

Dương Tú tùy tiện hỏi Lưu Sâm đã từng thích Omega nào chưa, Lưu Sâm do dự một chút rồi nói có.

Ồ!

Mọi người vui vẻ ồ lên!

Vệ Mông là Alpha mà còn chưa yêu đương với Omega bao giờ, thế mà Lưu Sâm lại từng yêu đương, cậu ta nhìn Lưu Sâm với vẻ ao ước.

Chơi hơn một giờ, thấy thời gian càng lúc càng muộn, Tưởng Nhất Bách cho rằng các bạn Omega về muộn không an toàn, nên gọi xe đưa họ về.

Số người tham gia giảm bớt, Giang Thần, lão Gia, Vệ Mông cũng chuẩn bị đi, không muốn ở lại nữa. Giang Thần còn phải về nhà uống thuốc.

Từ nhà Tưởng Nhất Bách đến nhà Giang Thần chỉ cách hai ba trạm tàu điện.

Giang Thần lên tàu điện ngầm, còn Vệ Mông và lão Gia cùng đường nên gọi xe.

Náo nhiệt tan đi, Giang Thần càng cảm thấy nhàm chán hơn, một mình trên đường về nhà, nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện tử ngoài ngân hàng, đã là mười một giờ đêm.

Gió lạnh thổi khiến da thịt đau nhức, cậu không mang khẩu trang và khăn quàng cổ, rụt rụt cổ lại cho ấm, tiếp tục đi về nhà.

Trên đường không còn ai đi lại, cổng khu nhà cũng vắng lặng, bảo vệ thì ngồi bên trong phòng.

Trước mắt Giang Thần bỗng xuất hiện mấy sợi bông trắng xoá, tập trung nhìn lại, hóa ra tuyết đã rơi.

Cậu đứng ở cổng chính nhìn một lát.

Một chiếc xe taxi đột nhiên ngừng lại trước mặt cậu.

Cậu đoán là người trong khu phố, không để ý đến nó, quay người đi về.

Người phía sau hình như ở cùng tòa nhà với cậu, một mực đi theo phía sau.

Giang Thần không để ý, nghĩ thầm chỉ là người cùng đường, dù sao tòa nhà cũng lớn đến vậy.

Hiện giờ đầu cậu cũng chẳng muốn quay lại, dù sao đó đâu thể nào là Cố Hâm.

Cậu không đeo khẩu trang, dùng nhận dạng gương mặt để mở cửa, sau đó đứng ngay tại chỗ, cửa mở cũng không vào.

Gương mặt người phía sau xuất hiện trên màn hình điện tử nhận dạng của cổng chung cư, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Tuyết trắng rơi đầy trên mũ của Giang Thần, mái tóc của đối phương cũng có tuyết, nhìn qua còn dày hơn trên mũ cậu.

Giang Thần lật mũ ra, quay người nói với người phía sau: “Ông bị bệnh à?”

Người tới không phải ai khác, chính là Cố Hâm vốn đang ở nước ngoài. Hắn đi đến, phủi phủi tuyết trên vai Giang Thần.

Hình như hắn không hề cảm thấy lạnh, còn cười nói: “Tôi muốn đợi xem lúc nào ông phát hiện ra tôi“.

Gương mặt Giang Thần nào còn biểu cảm buồn bực vừa rồi, cả gương mặt vui cười hớn hở, không hề nhớ đến mình còn đang đứng ngoài cổng, ngạc nhiên hai giây thì bổ nhào vào lòng Cố Hâm, ôm một cái khiến Cố Hâm cũng sửng sốt!

Giang Thần nói: “Hâm Bảo, ông vội về mừng sinh nhật tôi à?”

Cố Hâm chỉ có thể ôm lấy Giang Thần nhiệt tình kia: “Vốn định đến nhà Tưởng Nhất Bách cho ông một sự ngạc nhiên cơ, nhưng không kịp, vừa xuống máy bay thì gọi xe chạy về nhà ngay, may mà gặp được“.

Sinh nhật lần thứ mười sáu, Giang Thần là người đầu tiên chúc hắn sinh nhật vui vẻ, vậy thì sinh nhật của Giang Thần hắn sẽ là người cuối cùng chúc mừng sinh nhật cậu, cùng cậu trải qua nốt ngày sinh nhật này.

Giang Thần truy hỏi: “Nếu tôi về rồi thì sao? Lỡ tôi ngủ mất thì sao?”

Cố Hâm trả lời: “Tôi có mật mã cửa nhà ông, có thể lén vào tìm ông“.

Giang Thần buông hai cánh tay đang ôm lấy hắn, hơi giật mình: “Không phải chứ, mật mã cửa mẹ tôi cũng cho ông rồi sao?”

Cố Hâm: “... Đúng thế.”

Nhưng bây giờ không phải lúc truy hỏi vấn đề này, hai người vào trong chung cư, đi lên nhà Cố Hâm.

Giang Thần còn một bụng câu hỏi, nhưng vừa nhìn thấy Cố Hâm nhấc quà sinh nhật ra thì liền nuốt hết xuống.

Quà của Cố Hâm là một chiếc hộp lớn chừng một bàn tay.

Cậu cẩn thận từng li từng tí mở ra.

Trong nháy mắt khi chiếc hộp được mở ra, Cố Hâm ngồi xổm trước mặt cậu, nói: “Thần Thần, sinh nhật vui vẻ.”

Giang Thần nhìn thấy món quà trong hộp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.